9. Ở chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khi An Hữu Trân đặt mông ngồi cạnh Trương Nguyên Ánh trong xe, cô mới nhận ra người này dính chặt 1 tấc không rời.

"An cảnh quan, nơi tôi ở trị an rất tốt, có tuần tra, thiết bị bảo vệ cũng hiện đại, buổi tối cô không cần đi theo tôi."

Trương Nguyên Ánh không còn quá bất mãn nữa, xoay người đối diện An Hữu Trân, giọng nói mệt mỏi, thái độ cũng mềm hơn rất nhiều.

An Hữu Trân không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Nguyên Ánh, lắc đầu không cho thương lượng. Trương Nguyên Ánh bất đắc dĩ quay lại, vịn tay lái, ngẫm nghĩ, vô kế khả thi. Đành phải vặn chìa khóa khởi động xe.

Xe chạy rất thuận lợi, An Hữu Trân qua kính xe nhìn ra phía sau:

"Có chiếc xe đi theo chúng ta."

Trương Nguyên Ánh không quay đầu: "Vệ sĩ của tôi."

"Bọn họ cũng về nhà với cô sao?"

"Đến trước nhà của tôi."

"Phượng hoàng sơn trang?

"Không, cuối tuần mới về đó, bình thường ở nhà của mình."

"Ở nơi nào?"

"Cảnh Duyệt Vinh viên."

"Buổi tối, vệ sĩ của cô cũng không ở bên cạnh, còn không muốn tôi bảo vệ?"

Trương Nguyên Ánh liếc cô, không nói gì.

Đèn sáng lên rực rỡ, thành phố tràn ngập hơi thở cuộc sống. Đường xá rất nhiều xe, người đi đường vội vàng nện bước, bận rộn 1 ngày rồi vội vã trở về nhà. Trước kia Trương Nguyên Ánh không về nhà khoảng thời gian này, ngã tư rất thong thả, cô cảm thấy thời gian trôi qua lãng phí. Hơn nữa thành phố hiện ra rất bình yên sẽ làm người có gia đình cảm thấy ấm áp, không gia đình cảm thấy thê lương.

Trương Nguyên Ánh cũng có gia đình như bao người nhưng cuộc sống của cô đơn điệu mà tịch mịch.

Vào tòa nhà, bảo vệ ân cần tiếp đón, còn nhân tiện chào hỏi An Hữu Trân. Nguyên Ánh nghiêng đầu muốn nói lại thôi.

Hai người im lặng đứng trong thang máy, Trương Nguyên Ánh nhìn chằm chằm con số đang biến hóa mà An Hữu Trân ngay từ lúc vào cổng đã quan sát hoàn cảnh xung quanh.

"Đinh!"

Tới rồi, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Trương Nguyên Ánh thở dài, bước ra ngoài đi tới trước nhà, đột nhiên xoay người lại quay lưng về phía cửa nhìn An Hữu Trân:

"Thật sự cô không cần bảo vệ tôi."

An Hữu Trân nhướng mày, lại bất ngờ hỏi một câu:

"Bạn trai cô ở trong đó hả?"

Nguyên Ánh sửng sốt. Lập tức phản ứng lại, khinh thường, rủ mi mắt chán nản:

"Không phải."

"Vậy tại sao không cho tôi ở chung với cô? Tôi cũng không phải người khác phái."

"Ta không có quen."

"Thời kì đặc biệt a, bây giờ cô đang gặp nguy hiểm."

Lúc này tiếng đèn tắt, tối đen 1 mảnh, tiếng 2 người nói chuyện vang vọng trong hành lang. Nguyên Ánh đột nhiên hoảng hốt.

"Ba!"

An Hữu Trân dậm chân một chút, đèn lại sáng một lần nữa, cô ngẩng đầu nhìn chiếc đèn trên đầu có chút khó hiểu.

Trương Nguyên Ánh nhìn An Hữu Trân cao hơn mình một chút, ngọn đèn chiếu vào gương mặt, cằm cùng cổ người đang ngẩng đầu lên làm cho làn da trắng mịn tỏa ra ấm áp, không hiểu sao lại thấy an tâm.

Không thèm nhắc lại, xoay người lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi vào nhà, đèn phòng khách bật lên, cảm giác hoảng sợ lúc nãy bị ánh sáng rực rỡ của căn phòng xua tan, Trương Nguyên Ánh lúc này mới an tâm. Quay lại nói với An Hữu Trân:

"Vào đi, muốn uống cái gì?"

An Hữu Trân đứng ở cửa, hạ vai, hai tay đút túi quần, nhìn xung quanh nhà Trương Nguyên Ánh một chút, cười tủm tỉm nói:

"Đừng khách sáo, tôi không phải đến làm khách. Cô coi tôi như không khí là được rồi. "

Nguyên Ánh buông giỏ xách trong tay: " Thật sự là không khí thì tốt rồi. Cô ngồi đi, tôi đi thay quần áo."

Nói xong đi đến phòng bên cạnh, xoay người đóng cửa lại.

An Hữu Trân bỏ balô xuống, cẩn thận quan sát kiến trúc của ngôi nhà.

Không hổ là nhà kẻ có tiền, hiệu quả thị giác bậc nhất. Phòng sách cùng phòng khách không có ngăn cách, trông rất rộng rãi, bàn làm việc lạ mắt, trên bàn còn để 1 ngọn đèn xoay góc tùy ý. Sofa màu trắng không nhiễm một hạt bụi, TV màu bạc kiểu dáng giản đơn treo trên tường cùng loa tạo ra một phong cách hiện đại. Trên bàn trà bày một bộ trà cụ bằng thủy tinh trong xuốt, tầm mắt nhìn xuyên qua chúng có thể thấy được mặt đất. An Hữu Trân nhìn không gian này như phòng mẫu trang trí trong tạp chí, chậc lưỡi, hoài nghi nơi như thế này có thể nào là dành cho người ở.

Lúc Trương Nguyên Ánh từ phòng quần áo đi ra, hơi sửng sốt một chút.

An Hữu Trân đứng trước sofa lần đầu tiên ở trước mặt cô cởi bỏ mũ và áo khoác. Gây ngạc nhiên cho mọi người, là mái tóc xoăn tự nhiên, có vài chỗ tán loạn trên đầu, nhìn qua dễ làm người ta muốn đưa tay xoa nắm. Áo len màu trắng cổ tròn, mặc vào trông mập hơn, rất phù hợp với dáng người gầy ốm của cô, vai ngang, đầu vai nhô ra cùng xương quai xanh hai bên tạo thành một đường cong đẹp. Nhàn nhã đứng ở một chỗ, trông giống một thiếu niên mới trưởng thành.

Hai người nhất thời không nói gì, dù sao cũng không quen. Hữu Trân nâng tay cào cào tóc của mình:

"à...... Tôi đói đến nỗi ngực muốn dính với lưng luôn."

Nguyên Ánh lập tức ngây người.

"Cơm chiều đều nhà hàng gần đây giao tới, chỉ có 1 phần ăn, làm sao bây giờ?"

An Hữu Trân mặt suy sụp, khoát tay:

"Quên đi quên đi, tôi không nên trông mong cô cho tôi ăn. Cũng may tôi có chuẩn bị, ăn mì ăn liền được rồi."

Nói xong, mở balô của mình ra, lấy ra 3 ly mì với 3 nhãn hiệu khác nhau. Trương Nguyên Ánh thấy lạ, nhưng cũng không nhiều lời.

"Cô cho mượn nhà bếp nấu nước được không?"

Trương Nguyên Ánh vừa gật đầu vừa chỉ chỉ về phía nhà bếp:

"Cứ tự nhiên."

Hữu Trân xé ly mì, ôm cả ba ly vào trong ngực, huýt sáo tiến vào phòng bếp.

Đang lúc vui sướng huýt gió, bỗng chuông cửa vang lên. An Hữu Trân ở phòng bếp chạy ra, dán sát vào cửa, cảnh giác nhìn Trương Nguyên Ánh. Đang muốn từ sofa đứng lên đi mở cửa, Nguyên Ánh bị hành động của cô làm hoảng sợ, sau mới phản ứng lại bất đắc dĩ nói:

"Là nhân viên giao cơm tối của tôi đến."

Hữu Trân nghi ngờ nhìn qua mắt thần, thấy một người mặc màu vàng, mũ đội có tên của khách sạn, lúc này mới mở cửa ra.

Một anh thanh niên đứng ở bên ngoài.

"Cô Trương, bữa tối của cô."

Nguyên Ánh nhận hộp giấy, lại kí tên trên tờ giấy hắn đưa cho:

"Cám ơn."

"Đừng khách sáo, hy vọng cô thích dịch vụ của chúng tôi, tạm biệt." Nói xong nhanh chóng rời đi.

An Hữu Trân vẫn dựa ở cạnh cửa, rất có hứng thú nhìn Trương Nguyên Ánh:

"Cô cứ như vậy giải quyết bữa tối?"

"Đúng vậy, thì sao?"

"Cô biết nấu cơm không?"

"Không biết."

"Vậy sao không đi ngoài ăn?"

"Lúc có việc sẽ đi ra ngoài ăn, một người ngồi ở nhà hàng ăn nhìn hơi kỳ cục."

"Cô không cảm thấy cô đơn sao?"

"Do tôi muốn yên tĩnh! Tại sao lại thấy cô đơn?" Trương Nguyên Ánh cực nhanh phản bác.

An Hữu Trân giật mình, gật gật đầu.

"à, đúng rồi, ngày mai tôi sẽ dặn bọn họ mang nhiều hơn 1 phần bữa, hôm nay, cô chịu khó ăn mì ăn liền, cô đã ở lại không thể không để ý."

Nghe vậy An Hữu Trân giương lông mi lên:

"Ngày mai? Xem ra cô tính toán có sự bảo vệ trường kỳ của tôi a?"

Trương Nguyên Ánh liếc nhìn xem thường, không thèm nhắc lại, lấy bữa tối của chính mình đến chỗ bàn ăn.

Nhưng điều làm cho Trương Nguyên Ánh trợn mắt há mồm chính là mấy ly mì của An Hữu Trân. Cô thản nhiên đổ nước sôi vào cả 3 ly mì. Sau đó từng bước bắt đầu ăn.

Trương Nguyên Ánh thấy cô như vậy, giật mình nhưng cũng không nói ra, dù sao cũng cảm thấy hơi vô duyên. Nhưng khi ly mì thứ hai trống rỗng, An Hữu Trân mặt không đổi sắc đem ly mì thứ ba kéo tới trước mặt, Trương Nguyên Ánh không thể... che dấu vẻ giật mình của mình, trừng to mắt nhìn cô.

"Làm sao vậy?" An Hữu Trân động tác thành thạo thổi khí: "Cô cũng muốn ăn? Lại đây đi?"

Nguyên Ánh lắc đầu: "Cô...... Cô không no sao?"

"À không, tôi vẫn chưa no đâu."

"Này...... Nhiều như vậy?"

"Lúc có cơm phải ăn nhiều, ai biết tiếp theo khi nào không có cơm a? Có đôi khi bận rộn ba ngày đói meo cũng phải chịu đựng."

"Vậy cũng không thể ăn một lần nhiều như vậy a, dạ dày của cô chịu được sao?"

"Tôi chỉ ăn cái, lại không ăn nước, thật ra cũng không nhiều. Hơn nữa cũng luyện thành dạ dày sắt thép rồi."

An Hữu Trân dùng nĩa đưa mì lên miệng, thuận tiện hút một hơi, trả lời mơ hồ không rõ.

Trương Nguyên Ánh nhìn lại chén của mình, đường kính chưa tới 10cm, số hạt gạo trong chén có thể đếm trên đầu ngón tay, bất khả tư nghị lắc lắc đầu.

Sau khi ăn xong, Nguyên Ánh pha cho mình một ly trà, mở vali lấy tất cả tài liệu ra đặt trên bàn làm việc, chuẩn bị bắt đầu hoàn thành những việc chưa xong vào ban ngày.

"Tôi có thể xem TV không?" Hữu Trân đứng ở giữa phòng khách hỏi Nguyên Ánh.

TV trong nhà cũng chẳng khác gì tranh treo tường, cơ bản chỉ có tác dụng trang trí, từ lúc mua về cũng chưa hề dùng qua. Trương Nguyên Ánh nghe hỏi, có điểm mù mịt gật gật đầu:

"Có thể a, xem đi."

"Điều khiển từ xa đâu?"

"à -", Nguyên Ánh nháy mắt, có điểm lúng túng tự hỏi.

Không đợi cô nhớ ra, Hữu Trân tự tìm thấy ở trong mấy cái hộp dưới bàn. Nguyên Ánh thở dài nhẹ nhõm, ngồi xuống mở máy tính, bắt đầu làm việc.

An Hữu Trân không có ý kiến gì với cuộc sống riêng của vị tổng giám đốc này, mở TV, vặn nhỏ âm lượng, ngồi xếp bằng trên sofa. Chỉ chốc lát liền ha hả ha ha cười đến ngửa tới ngửa lui.

Nguyên Ánh từ màn hình vi tính nghiêng đầu nhìn cô ấy sao cười sảng khoái đến như vậy? Miệng mở rộng đến mang tai, ngay cả lợi cũng thấy được. Nhưng xem ra cười thật sảng khoái, hơn nữa rất có sức cuốn hút, cô ấy cười, người khác không nhịn nổi cũng muốn cười rộ theo. Nhưng mà chưa kịp cười nổi thì đã cảm thấy tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro