Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Công bằng mà nói, quả thật, người đàn bà trên Quỳnh này hơn đứt người vợ cũ chung sống 7 năm của bố, cũng là mẹ tôi.
Từ cách nói chuyện cho thấy, đây là một con người có học thức, tế nhị và uyển chuyển trong từng hành động không thiếu không thừa.
Bà dĩ nhiên là hài lòng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, chỉ vì có mặt tôi ở đó nên mới không biểu hiện một cách quá rõ ràng mà thôi.
Dì Quỳnh ăn mặc khá hợp thời, nhưng không ngại ngần mùi dầu mỡ khi bữa cơm trưa bà tự làm tất cả.
Đúng là một người lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Để cho 3 người phụ nữ kiểm tra nhau trong bếp, tôi cầm lấy điều khiển chậm rãi tìm kênh chương trình TV yêu thích.
Bố ngồi cách tôi một đoạn, giữa 2 bố con có một khoảng trống đủ để lèn thêm một người nữa vào. Ông cũng đang im lặng kể từ lúc bà đưa bạn gái của ông xuống bếp.
- Hôm nay con không phải đi học sao?
Tôi liếc nhìn khuôn mặt khổ sở cố tìm một câu chuyện làm quà của ông, thương cảm lên tiếng
- Chủ nhật trường con được nghỉ.
- À, ờ, bố quên mất, không phải quay phim sao?
- Con đang nghỉ phép.
- Ừ...
Không gian lại trở lên im lặng, chỉ còn tiếng TV chuyển kênh liên tục từ chương trình này qua chương trình khác một cách mau lẹ.
Ngẫm nghĩ một hồi, tôi bèn lên tiếng
- Bao giờ thì bố và dì Quỳnh làm đám cưới?
Qua khoé mắt, tôi thấy tay chân bố xê dịch một cách thiếu tự nhiên. Rồi ông húng hắng ho trước khi trả lời
- Ừm....ừm chắc là vài tháng nữa.
Tôi lơ đãng gật đầu, tính ra có lẽ họ biết được sự hiện diện của đứa con trai rồi.
Trước khi lộ bụng, phải cưới.
- Tháng này có ngày đẹp mà.
- Như vậy thì.....nhanh quá.
Tôi không lên tiếng, câu chuyện đến đây coi như là kết thúc, chẳng còn gì để bàn thêm.
Sau một lúc, câu chuyện lại tiếp tục một cách nhát gừng
- Nghe bà nói, dạo này con đang cần tiền?
Tôi nhìn ông, lòng tự hỏi không biết có nên đi sâu về cái đề tài này không?
Nói cũng chẳng sao, rồi mọi người cũng biết cả thôi.
- Vâng, con đã bàn với bà rồi, sẽ thế chấp ngân hàng cả ngôi nhà này và cả mảnh đất ở quê nữa.
- Con cần nhiều tiền như vậy làm gì?
Tôi nhìn vào khuôn mặt hoảng hốt của bố, nói rành rọt từng tiếng
- Con chơi cổ phiếu.
Bố lặp lại lời tôi một cách không thể tin nổi, sau đó giọng nói đã nhuốm vẻ giận dữ
- Con biết gì về chứng khoán mà định mạo hiểm? Nhỡ đâu....
Tôi kiên quyết cắt ngang lời ông
- Bố quên là ngôi nhà này từ đâu mà có rồi sao? Hiện tại trong tay con cầm không dưới 10 loại cổ phiếu, bây giờ bố mới lên tiếng, phải chăng là đã quá muộn?
- Cái gì? Con nói sao cơ?
Những hoạt động kinh tế của tôi trước đây hầu hết đều ở dưới tên Mạnh Hùng. Đây là lần đầu tiên tôi công bố tình hình tài chính cá nhân với gia đình.
Vốn luôn tưởng mọi đãi ngộ của tôi hiện tại đều do công ty chi trả, bố gặp phải cơn shock như vậy cũng không có gì là lạ.
Nhưng chẳng sao, sớm muộn gì cũng phải công khai, sau này càng làm càng lớn, chi bằng cứ báo trước đi là vừa.
____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro