Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi nằm lặng trên giường, nhớ về giấc mơ dài như cả một kiếp người đó, đầu chợt nóng chợt lạnh. Nếu chỉ là một giấc mộng chiêm bao tại sao tôi vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết đến như vậy? Nếu nói là sự thực, vậy thì căn phòng ngủ quen thuộc này sẽ giải thích ra sao? Hay đây mới là giấc mộng trong khi thân thể trưởng thành của tôi đang dập nát và lạnh lẽo trong một phòng xác của bệnh viện. Nhìn đăm đăm lên trần nhà, chiếc bóng đèn in hình Hello Kitty khiến mũi tôi cay xè, nước mắt cứ như vậy không thể kìm chế nổi. Thứ nước mặn đắng chảy không vì một cảnh diễn sến xẩm nào đó mà là cảm xúc thật khiến cơ thể người ta oằn lại vì đau đớn. Chợt có tiếng đổ vỡ, rồi một trận cãi nhau nảy lửa vọng vào trong phòng khiến tôi bật dậy. Chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh hồi 7 tuổi nhỏ xíu khiến tôi rùng mình một cái.' Không sao cả, mình vẫn chịu đựng được'. Tôi nắm chặt tay lại, tự đè bẹp nỗi hoang mang đang lớn dần trong lòng.' Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa'. Mở hé cánh cửa phòng ngủ được sơn trắng tinh, tiếng cãi vã từ những âm tiết không rõ ràng ập đến như những cái tát tai tê dại.
- Cô lại đi đàn đúm thâu đêm về đấy hả? Đồ đàn bà mất nết, đi được thì đừng có về nữa.
- Thôi đi , đồ đàn ông bất tài , xem lương tháng của người ta bao nhiêu, của anh lại là mấy đồng,xem vợ con anh đi nhếch nhác như mấy con ăn mày kia kìa. Tôi kiếm tiền thì có gì là sai?
- Kiếm tiền ? Xem cô phá cái nhà này đi, đã mang về được đồng nào hay tiền bạc cứ đội nón ra đi? Tôi hỏi cô , sổ đỏ căn nhà này đâu?
- Cắm rồi, đang theo một con lô, khi trúng thì nhà lầu mà ở , cần quái gì căn hộ rách nát này. Một tiếng động rất mạnh, tôi biết trong cơn tức điên người,hai người họ bắt đầu đánh nhau rồi. Tiếng tru tréo , tiếng chửi rủa xô vào với nhau khiến khung cảnh trở nên méo mó ,vẹo vọ. Như một du hồn bước xuống lầu, tôi chết lặng nhìn người đàn bà rối bù và đanh đá dùng bộ móng tay sắc nhọn của mình cố cào lấy vài đường trên mặt người đàn ông hòng trả đũa những cái tát khiến đôi má bà ta phồng lên và đỏ bừng. Chẳng biết ai là người vơ đồ vật xung quanh ném vào đối phương trước, cái chén khiến tôi không đau lắm nhưng mất máu thật nhiều. Đợi đến khi sàn nhà dưới chân tôi đỏ au thì hai người như chợt tỉnh dậy sau cơn điên loạn. Chân thực quá,tôi đau,tôi chảy máu, vậy là không phải mơ rồi. Tôi, chẳng hiểu vì lí do gì, thực sự đã trở về thời thơ ấu.
- Có sao không con, còn đau không? Có thấy chóng mặt không?
Tôi nhìn người đàn ông đang ghé sát vào mình với vẻ lo lắng mà cảm thấy xa lạ quá. Trước đây, tôi mù quáng mà oán hận ông vì đã theo người đàn bà khác mà quên mất rằng người thương tôi nhất trên thế gian, có lẽ không ai ngoài người bố ruột này. Đã bao lâu tôi không gặp ông rồi nhỉ? 5 năm hay 10 năm, thứ tình cảm đó thực sự đã trở nên rất xa xôi rồi. Miễn cưỡng lắc đầu , tôi thì thào:
- Con không sao.
Chất giọng non nớt khiến tôi bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, một người đàn bà trong thân xác một đứa trẻ bảy tuổi. Tình cảnh này vừa quái dị vừa không tưởng tượng nổi. Quay lưng nghiêng người về một phía , tôi lẩm bẩm:
- Để cho con yên , con mệt rồi .
Khi ổ khóa nhẹ nhàng vang lên một tiếng ăn khớp , tôi cũng chẳng thiết trở mình lại nữa. Sự việc này quá kì lạ và đột ngột, không một lời giải thích nào có thể chứng minh về thực tại.
Đâu mới là hiện thực? Tôi tự hỏi và tự tìm câu trả lời trong vô vọng.
________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro