Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bố con tranh cãi cho đến khi phòng khách thu hút sự chú ý của tất cả những người còn lại.
Tôi vẫn luôn giữ vững quyết định của mình, tất nhiên rồi.
Còn bố thì đinh ninh rằng tôi đang mang một kế hoạch táng gia bại sản... hệt như mẹ đã làm trước đó.
Rằng tuổi tôi còn quá nhỏ, kiếm được vài đồng tiền thì tưởng là mình to, đến khi không cứu vãn được tình hình thì hai bà cháu chỉ còn nước ra đường mà ở.
Tôi để mặc ông lồng lộn vùng quanh nhà trong tiếng khuyên can của bà và dì Quỳnh.
Đến tận đầu giờ chiều bố mới bình tĩnh lại, ngồi vật xuống ghế, ngực phập phà phập phồng thở dốc.
- Mẹ, việc này không thể nghe theo con bé được, đó là nhà từ đường, bố để cho mẹ dưỡng lão mà.
Cuối cùng bố chốt lại một câu.
Bà nhìn bố, có chút không được yên lòng, lên tiếng:
- Mấy năm nay, con bé giỏi lắm, chưa bị bù tiền bao giờ.
- Mười tuổi thì biết cái gì? Chỉ là gặp may mà thôi, mẹ không thể hồ đồ như vậy được.
Bố gần như gào lên phản đối.
Bà ngẫm nghĩ một lát, sau một hồi, rõ ràng đã làm ra quyết định:
- Tiền dưỡng lão của mẹ sau này cũng để lại hết cho con cho cháu, có mang đi được đâu, giữ lại làm gì?
Chợt dì Quỳnh hơi nhúc nhích, nhập ngừng lên tiếng:
- Các cô, các chú dưới ấy nói sao ạ?
Tôi liếc nhìn bà ta một cái rồi cụp mắt, nghe bà trả lời:
- Trước đây khi bố nó còn sống đã phân chia cho mỗi đứa một khuôn rồi. Đứa ở, đứa bán, còn mảnh này, trong di chúc ông ấy để lại cho tôi.
Dì Quỳnh mân miệng, liếc nhìn bố một cái, muốn nói lại thôi nhưng rốt cục cũng không lên tiếng nữa.
Tôi biết bà ta muốn hỏi cái gì. Xuất đất của bố đã bán đi từ đời tám hoánh nào rồi. Tiền đó dùng để mua nhà trên thành phố, và mẹ tôi thì không do dự nướng cả ngôi nhà vào chiếu bạc 3 năm trước.
Hiện tại, bố ở trong kí túc xá của công ty, nếu 2 người lấy nhau, vấn đề nhà đất đúng là rất đáng để quan tâm.
Nhưng đó là việc của họ, việc cấp thiết của tôi bây giờ là việc ấm no của hai bà cháu kìa.
Câu chuyện ngã ngũ rất lâu sau đó và cả nhà chợt nhận ra đã lỡ mất bữa cơm trưa. Bao công sức bỏ ra của dì Quỳnh, vậy là gần như công cốc.
Bố bực tức bỏ về, bà cũng chẳng vui hơn, ngồi lặng trên chiếc ghế mây trước cửa sổ.
Tôi xuống bếp, nấu một tô hủ tiếu, cẩn thận bưng đến trước mặt bà, nhẹ giọng nói:
- Bà ăn đi, rồi còn uống thuốc.
Bà kéo tôi vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc mượt như tơ của cháu gái, thở dài:
- Rõ khổ, nhỏ như vậy...
Tôi biết bà muốn nói gì, tuy nhiên cũng chỉ im lặng ngồi đó.
'Bà ơi, con không khổ, chỉ cần bà được sống an nhàn, sung sướng, con làm gì cũng được!'
Rất muốn nói như vậy nhưng lại thôi. Nói thì có ích lợi gì, để xem tôi làm được đến đâu kia!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro