Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã phải thuyết phục rất lâu cô Tư mới đồng ý cho Lúa theo tôi lên thành phố, còn thằng Ngô thì oà khóc nức nở ngay sau đó rồi níu áo chị thật chặt hệt như Lúa có thể biến mất bất xứ lúc nào.
Ngồi trong gian buồng đơn sơ nhưng khá sạch sẽ của nhà cô Tư, chơi với thằng khoai chưa đầy 2 tuổi trên võng, tôi thây thanh thản lạ.

Tôi đã theo chân bố và dì Quỳnh ghé qua tất cả các ngôi nhà của họ hàng. Nhà nào cũng mang phong cách y chang nhau, mái ngói và đắp đất, tuy nhiên tôi vẫn thích ngôi nhà của cô tư nhất.
Nhà bác cả có khá hơn một chút, không còn vách đất nữa mà xây bằng gạch mộc, một ngôi nhà ngói 3 gian rộng rãi. Tuy nhiên lại bừa bộn và bẩn thỉu hơn tất cả nhà khác vì ba đứa con giặc cướp của bác ta.
Nhà chú ba ngay cạnh nhà bác cả, chỉ cách có hàng rào bằng cúc tần.
Còn nhà cô út thì hơi xa, ở tận làng bên, cách 1 đoạn đường đê khá dài.

Buổi tối ở đây khá buồn tẻ và tĩnh mịch, cứ 3-4 nhà mới có 1 cái TV đen trắng. Cứ chập tối là lũ trẻ lại gọi nhau í ới đi xem, còn hầu hết họ đều theo dõi các chương trình trên radio.
Tôi nhìn vẻ mặt rầu rĩ của dì Quỳnh, biết dì ta cũng giống mình, đã nhớ nhung sự ồn ào và rực rỡ của thành phố lắm rồi. Nhưng mới có 2 ngày trôi qua thôi, mà thời gian nghỉ ngơi dự tính đến gần 1 tuần.
Hai ngày dài khiến tôi có cảm giác mình bị thế giới văn minh bỏ qua đã khá lâu. Quả thật, không khí buồn tẻ thôn quê không hợp với tôi lắm. Chỉ ngồi một lát mà chân tay đã bứt rứt khó chịu không nói thành lời.

Chẳng có việc gì làm, tôi nhờ bố làm một cần câu bằng nhánh tre rồi rủ Lài và bác lái xe ra hồ câu cá.
Lài giúp tôi mắc mồi vào lưỡi câu, thở dài buông cần:
- Chị nhớ nhà quá!

- Quê chị ở đâu? Tôi hỏi.

- Chị ở Hải Phòng, một làng ven biển. Ở đây chỉ có ao hồ, chị nhớ biển.

Tôi quay qua bác lái xe ngồi trầm tư nãy giờ bên cạnh, lơ đãng hỏi:
- Còn bác?

Kéo chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt, bác ta uể oải đáp:
- Tôi ở Sơn La, quê tôi nhiều rừng núi lắm.

Tôi nhớ đến những bờ cát vàng và tiếng sóng vỗ, sau đó lại tưởng tượng đến những con đường ngoằn ngoèo dọc những nương lúa, nương ngô, tận trong tâm khảm cũng cảm thấy, nơi đây quả là có hơi vô vị.
Nhưng những con người sinh ra và lớn lên ở đây, trong tim họ, khung cảnh nơi này đẹp dễ vô ngần. Như bà, như Lúa, mỗi khi nhắc đến quê họ lại hào hứng vô cùng.
Tiếc là thứ tình yêu ấy chẳng thể bằng cách nào đó mà truyền tải cho tôi. Cảm giác mới lạ qua đi, trong tôi chỉ còn nỗi nhớ thành phố da diết.
Vậy mà còn tận mấy ngày nữa mới kết thúc cơ đấy. Quả là đáng chán!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro