Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu xếp ổn thỏa mọi công việc, tuy nhiên quy trình kí hợp đồng rắc rối hơn tôi tưởng, những vấn đề phát sinh vô số khiến cả hai bên bù đầu nghĩ cách giải quyết. Đến khi động thổ khởi công đã là nửa năm sau đó. Nhìn những máy móc hoạt động không ngừng nghỉ trên công trường, rốt cục tôi cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau nửa năm lăn xả vào các cuộc làm ăn , bố không còn là một ông thợ điện ngờ nghệch nữa. Việc dì Quỳnh vừa sinh cho ông một đứa con trai bụ bẫm khiến ông càng vui vẻ hơn bao giờ hết.
Ông nghỉ việc ở xí nghiệp, bắt đầu chú trọng vào cửa hàng và hăng hái hơn tất cả mọi người trong việc theo dõi tiến độ thi công các công trình trong dự án.
Việc ông thay đổi nhanh chóng như vậy khiến tôi khá bất ngờ, cũng có chút mừng. Vui vẻ hơn ai hết là bà và dì Quỳnh, điều này cũng dễ hiểu. Biết là mọi việc đã êm xuôi, tôi đặt gánh nặng trong lòng xuống, bắt đầu nhận lại kịch bản. Tôi bỏ bê nghiệp diễn khá lâu rồi, cũng có chút không yên lòng.

Đang ngồi trong phòng lắng nghe tiếng ồn vọng lại từ công trường đằng xa, lớp rèm dày ngăn khói bụi rủ xuống khiến tôi phải bật đèn giữa ban ngày mới có thể đủ ánh sáng đọc lịch bản thì có tiếng chuông cửa.
Một lát sau, Lúa gõ cửa phòng tôi và thông báo có khách. Không ngoài ai khác là gã Hoàng Long - người mà trong thời gian gần đây đột nhiên trở thành khách quen của ngôi nhà này.

Nhìn anh ta ngồi trong phòng, chiếc mũ bảo hộ vẫn chưa tháo khỏi đầu, tôi đoán chừng có lẽ anh ta mới ghé qua công trường trước khi đến đây.
Rải rác trên bàn là mấy bản thiết kế, chiếm trọn một góc nhà là những mô hình nhà cửa, đường xá thu nhỏ của 'Phượng Hoàng' tương lai.
Hiện tại, căn biệt thự của tôi nghiễm nhiên trở thành tổng bộ làm việc của những kĩ sư tham gia dự án. Căn nhà vốn vừa rộng rãi vừa vắng vẻ thoắt cái trở nên ồn ào và chật chội với sự góp mặt của những người làm xây dựng.

Với tinh thần cứ có tiền là kiếm, tôi không hề bỏ qua cơ hội tốt lần này, nhanh chóng mở ngay một quán cơm trên khu đất còn trống trong vườn. Việc làm ăn rất khấm khá, từ đó, Lúa - dưới sự hướng dẫn của tôi rốt cục cũng có chút tiền gửi về cho gia đình.
Hiện tại, đang là buổi trưa, khu nhà ăn khá ồn ào, tất cả mọi người đều đã sang bên đó, cả phòng khách rộng lớn chỉ còn mình hắn ta.
Tôi cố ý loẹt quẹt đôi dép bông báo hiệu cho người phía trước biết đến sự xuất hiện của mình, anh ra ngẩng đầu lên ngay sau đó.
Anh ta nở một nụ cười xua đi nét mệt mỏi trên khoé mày. Tuy nhiên, hai bọng mắt tím cùng những tia máu trong hốc mắt tố cáo việc đã rất lâu rồi chủ nhân của nó vẫn chưa có một giấc ngủ đầy đủ.
Nhìn cốc cafe đặt trước mặt anh ta, tôi nhăn mày:
- Lại xảy ra việc gì sao?
Hắn ta lắc đầu:
- Không, chỉ là một rắc rối nhỏ thôi.
- Lại mấy vấn đề vớ vẩn của công nhân à? - Tôi khẳng định - Họ lại ra yêu sách gì thế?
- Không phải, chuyện đó đã có công đoàn lo, không đủ gây lên chuyện gì đâu.
Tôi nhìn anh ta, tỏ rõ sẽ không bỏ qua nếu như không nhận được một lời giải thích hợp lý. Anh ta bất lực, thở dài một hơi:
- Được rồi, là việc tính toán sai dầm thép của cầu vượt phía Bắc.
Việc này thì mới, tôi chưa được biết, nghe cũng có vẻ nghiêm trọng đấy.
- Vậy sao? Giải quyết thế nào?
- Đã xong rồi, phát hiện sớm nên không vấn đề gì.
Tôi nhìn vẻ không muốn bàn thêm của anh ta, cũng không gặng hỏi nữa.
- Chú có vẻ mệt mỏi đấy - dừng lại một chút tôi nói tiếp - cháu sẽ bảo người làm một bát phở, nếu chú thích.
Anh ta ngả người ra sau, ném cái mũ lên bàn, nhắm mắt lại:
- Cảm ơn cháu!

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro