Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước sự tốt mò của chúng quan khách, tôi chậm rãi lên tiếng:
- Bức thư pháp cuối cùng của vị danh nhân Nguyễn Trãi trước khi bị xử trảm, được hậu duệ duy nhất thoát nạn của dòng họ Nguyễn lưu giữ. Hơn 300 năm qua đã lưu truyền qua nhiều thế hệ, cuối cùng được lưu giữ trong đình làng Đông Xá, ông cảm thấy thế nào?

Tôi nhìn vẻ thích thú của ông lão khi mân mê những lớp giấy úa vàng, thầm cảm thấy may mắn khi quyết định chuyến về quê hơn một năm trước. Chính vì chuyến đi này mà tôi phát hiện ra nó - bức thư pháp vô giá.
Nhờ vào những mối quan hệ với trưởng họ cùng chút quà biếu các bô lão trong làng tôi nhanh chóng có được nó. Khi đó, nó chỉ là những tờ giấy cũ không thể cũ hơn, nằm phủ bụi bên cạnh những chồng tấu sớ trên bệ thờ của thành hoàng làng.
Bà tôi một chữ bẻ đôi không biết, nhưng lại nhưng lại đọc được những chữ Hán - Nôm cổ xưa. Chính bà cho tôi biết gốc tích của nó khi tôi vô ý trong lúc nhàm chán cùng bà lên đình thắp hương.
Đây quả là một sự ngẫu nhiên cực kì may mắn.
Chỉ cần lấy được cảm tình của ông lão, con đường làm giàu sau này của tôi sẽ chắc chắn vô cùng.
Chỉ cần một câu nói thôi, tôi không tin những người con cháu của ông ta lại không chú ý đôi chút đến chúng tôi.
Tôi biết ảnh hưởng của ông ta lớn thế nào trong lòng đám hậu bối đông đúc.
Ông ta cẩn thận rũ phẳng cuộn giấy, đẩy gọng kính trên mũi rồi chăm chú lần tay theo những nét mực phai màu.
Một lúc lâu sau, chừng nhớ đến những người xung quanh, ông lão ngẩng lên, nhìn tôi chăm chú, sau đó có chút bí hiểm cười:
- Cảm ơn cháu - rời mắt đến hai người phía sau tôi - cảm ơn anh chị về món quà.

Tôi theo chân bố và dì Quỳnh rời đến khu vực tiếp đón của những người con cháu ông lão.
Trước khi quay lưng, tôi bắt gặp ánh mắt sắc xảo của hắn ta bèn nhếch khoé miệng, nghịch ngợm nháy mắt một cái, thành công khiến nụ cười mỉa mai muốn thuở đó trôi tuột đi.
Ngồi vào bàn, dì Quỳnh có chút kích động kéo tay tôi, nói dồn dập:
- Không ngờ ông cụ lại thích món quà của chúng ta như vậy, Mai, giỏi lắm!
Tôi lặng lẽ rút tay về, không chú tâm nói trong khi đón nhận một ánh mắt ném tới từ chiếc bàn đối diện:
- Không có gì!
Chừng thấy thái độ khác thường của tôi, dì ta nhìn theo tầm mắt tôi, rất tò mò với đứa bé gái đó:
- Ai vậy Mai?
- Bạn cùng lớp của tôi, cũng là cháu ngoại của ông lão ấy đấy.
- Tốt quá, hai đứa quen nhau, có muốn ra chơi với bạn không?
Tôi lắc đầu:
- Nó không thích nhận người quen với tôi đâu.
Vừa lúc đó, vài người khách có quen biết với bố đến chào hỏi, vợ và con cái họ cũng theo sau, vì vậy, chúng tôi lại có việc để làm.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro