Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tôi nhanh chóng hoàn thành những hợp đồng và thủ tục cần thiết để đảm bảo quyền lợi cho bà và tương lai của mình. Các điều khoản ràng buộc được xem tỉ mỉ đến giọt nước cũng không lọt như vậy khiến tôi hết sức hài lòng. Xong việc, tôi đã rất rộng rãi trả thù lao gấp đôi cho công ty luật mà mình vẫn hợp tác.
Chồng đầy đủ hai cọc tiền trước mặt bác cả và chú Ba tôi mỉm cười nói:
- Hai người nhận đi ạ!

Bằng các mánh lời tinh vi, tôi sở hữu vài tài khoản đen để đề phòng cho những trường hợp cần thiết, số tiền mặt này đúng là được rút ra từ đó.
Hai người đó có chút ngại ngùng, có chút hưng phấn nhìn sấp giấy bạc. Ánh mắt vợ con họ cũng chưa từng rời đi lấy một giây. Đợi họ ôm tiền về, phòng khách chỉ còn lại những người trong gia đình.
Bố đứng dậy, đi vòng quanh phòng, vẻ mặt khoan khoái:
- Mảnh đất này thuộc về chúng ta rồi ư?
Tôi liếc nhìn ông, cười cười không nói gì.
Chợt dì Quỳnh lên tiếng, nhắc nhở cho bố biết một sự thật:
- Trong di chúc, người thừa kế là Mai.
Bố khựng lại, khó tin hỏi:
- Sao lại như vậy? Nó là con gái mà.
Không ai trả lời ông, tôi liếc nhìn cửa buồng của bà, vừa người hộ lí bước ra, khẽ gật đầu. Vậy là bà đã nghỉ ngơi rồi.
- Trên giấy tờ thôi - tôi nói, nhìn vẻ mặt khó dò của dì Quỳnh, sau đó vuốt má Quyền một cái, nói thêm một câu trước khi bỏ về phòng - chuyện tương lai ai mà biết trước được!

Chuyến về quê này chỉ ngắn ngủi một tháng mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Cứ tưởng như vậy là kết thúc, ai ngờ vài hôm sau lại có rắc rối phát sinh.
Hưng- đứa con út của chú ba, chẳng biết dây dưa gì đến bọn cho vay nặng lãi, cùng đường bèn lấy trộm tiền trong két đi trả nợ. Chuyện vỡ lở, nó không dám về nhà, bỏ đi đâu đã được 3 hôm.
Tôi ngồi trên sập, lơ đãng hỏi Lúa:
- Năm nay nó bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Vừa lên lớp 9, 14 tuổi chị ạ - nói rồi, cô bé than thở- Trẻ con bây giờ hư quá chẳng như ngày xưa, vài năm thôi chứ mấy. Trước đây mấy ngày ở làng thêm còn rộ lên việc mất trộm gà, thì ra làm mấy đứa trẻ con trộm bán để lấy tiền chơi điện tử. Nói đâu xa, ngay ở cạnh nhà em đây này, ngày xưa con bé rõ là ngoan, em nhớ nó suốt ngày đi chăn trâu cắt cỏ. Vậy mà vài năm không gặp đến nay đổi thay nhiều quá, mới vài thằng trước bỏ đi theo trai giờ đã về nhà đâu.
Rồi lúa dõi ánh mắt xa xăm ra tán cây sanh ngoài cửa giọng nặng trĩu lo âu:
- Không biết thằng Khoai, thằng Ngô sau này thế nào? Như vậy thì đến hỏng mất, em lo quá.

Tôi nhớ đến hai thằng nhóc con cô Tư, một đứa đang học lớp 6 một đứa đang học lớp 4, đúng là phải tuổi cần chú ý. Trông ngoan ngoãn hiền lành vậy đấy, nhưng ai biết được chúng sẽ đổ đốn vào lúc nào. Vào đứa có ý thức tự giác còn đỡ nếu không thì đúng là đáng lo ngại.
- Chị à, em muốn về quê, kèm cặp hai đứa em học hành, chị thấy thế nào?
Lúa nhỏ giọng hỏi.

Tôi bất ngờ nhìn cô bé, đúng là có tinh thần chị cả. Ở với nhau 4 -5 năm trời nói không có tình cảm là nói dối. Nếu cô bé về quê thật đúng là tôi cũng có chút tiếc, nhưng xét điều kiện ở đây và những vấn đề mà Lúa lo lắng, tôi nghĩ mình không giữ được cô bé ở bên cạnh được nữa rồi. Mười bảy tuổi cũng nên tự quyết định tương lai cho bản thân.
_________________________ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro