Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tôi có dịp thử vai cho một hợp đồng quảng cáo. Dù đã đói meo vì sau buổi học chỉ dằn bụng một lát bánh mì và một hộp sữa tươi nhưng tôi vẫn tươi cười hệt như cái đói run người kia là của một ai khác chứ chẳng liên quan đến mình. Tôi cần phải có được hợp đồng béo bở này, hiện tại tiền bạc là thứ tôi thiếu thốn hơn bao giờ hết. Bà có dấu hiệu của những bệnh kinh niên và một khóa điều trị sẽ ngốn một con số không hề nhỏ. Tôi muốn bà sống thật lâu chứ không phải là mười năm ngắn ngủi như trong trí nhớ.

Khi tôi xuất hiện ở phòng thử, mọi ánh mắt đều dồn về với đủ mọi cung bậc cảm xúc khác nhau. Liếc nhìn xung quanh và đánh giá, lòng tôi trầm xuống khi một tay trợ lí của đối tác nở một nụ cười cầu hòa bước lại.

- Xin lỗi vì đã để quý vị mất công đến đây. Chúng tôi đã tìm được một cô bé hết sức phù hợp với sản phẩm đợt này. Cô bé chơi dương cầm rất giỏi mà công ti chúng tôi thì đang cần một người như vậy.
Tôi nhìn cô nhóc trạc tuổi đang xúng xính trong một bộ váy trắng muốt đang ngồi trên một chiếc ghế cao lênh khênh trong phòng và bắt gặp một cái nhìn giống vậy đáp trả. Trước sự năn nỉ hết lời của người quản lí cho mình, tôi bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu.
- Chị lấy "đôi cánh thiên thần" ở trong xe đến đây cho em – tôi nói nhỏ với Lài rồi bắt đầu ngã ngũ câu chuyện của hai người đàn ông- Chú cứ để cháu thử một lần xem sao?
Tất nhiên, không ai từ chối được một đề nghị chẳng có gì là khó xử như vậy của một đứa trẻ. Giống như bao thử thách khác , tôi sẵn sàng đương đầu với khó khăn lần này. Cứ nghĩ đến bà là tôi lại tràn ngập sức mạnh. "Không ai có thể đánh bại mình, ai cũng không".
"Đôi cánh thiên thần" là bộ váy xatin bồng bềnh được thiết kế cho một phân cảnh trong "God child" – bộ phim tôi đang đóng dở . Đúng như tên gọi, nó cực kì dễ thương với những nếp uốn xuôn dài màu trắng tinh đính những viên pha lê lóng lánh. Trên lưng tôi gắn một đôi cánh trắng hơi cụp bằng lông chim thứ thiệt và trên đầu kiêu hãnh một chiếc vương miện hình ngôi sao. Đây là một bộ cánh lộng lẫy, tôi chắc chắn là như vậy và kể như lần xuất hiện này dù không thành công thì cũng thành nhân. Tôi thực sự là có biết chơi piano, chơi cực giỏi nữa là khác nhưng chỉ vỏn vẹn có 3 bài. Kiếp trước, tôi tập một khóa năng khiếu cấp tốc để không mang danh là kẻ bất tài và mù tịt các loại nhạc cụ trong mỗi buổi tiệc tùng. Trong suốt 10 năm, tôi chỉ tập 3 bài - những bài hát mà tôi thích nhất. Lật nắp cây đàn trong góc phòng , tôi như sống lại những tháng ngày xưa cũ. Giai điệu "Gukku" nhẹ nhàng , da diết cất lên, theo đó từng ca từ quen thuộc cũng chẳng làm khó được tôi
​​​"I am a god child..."
Đúng là một ca khúc phù hợp với bộ phim tôi đang góp mặt. Chỉ tiếc đây là một nhạc phẩm tiếng Nhật và nó ra đời sau ... vài năm nữa. Lần đầu tiên công khai khả năng chơi đàn và ca hát, hơn nữa tiếng Nhật của tôi chuẩn xác và vượt xa lứa tuổi rất nhiều khiến chiến thắng áp đảo đến với tôi như một lẽ hiển nhiên dù trước đó gần như đã có quyết định chính thức. Cô bé đối thủ của tôi òa khóc một cách đáng thương khiến bố mẹ nó dỗ mãi không thôi. Bắt nạt một đứa trẻ kể ra cũng là một tội lỗi nhưng nó còn những cơ hội khác, riêng tôi, tình cảnh thiếu thốn đã quá đủ rồi. Dù có chuyện gì thì quyết định của tôi cũng không thể thay đổi.

Nhìn gương mặt mình thường xuyên xuất hiện trên những tấm pano tràn ngập nơi công cộng bên những tên tuổi lớn. Tôi nghĩ ngày mình không còn phải đau đầu vì tiền bạc chắc không còn xa. Giống như mọi người già cả trên thế gian, bà rất sự đến bệnh viện. Đối với những người lớn tuổi, dường như bệnh viện biểu tượng cho sự bệnh tật và tử vong. Tôi nghĩ vậy và thuyết phục bà đi kiểm tra sức khỏe khiến tôi mất công sức hơn hoàn thành một buổi chụp hình rất nhiều. Sau cuộc khám xét tổng thể, tôi xem sổ bệnh của bà mà thầm cảm thấy may mắn, trừ bệnh thấp khớp mãn tính ra , tất cả mọi mầm bệnh đều đang ở giai đoạn đầu. Vì được phát hiện sớm nên việc điều trị tuy có chút khó khăn nhưng không hề nan giải.
Vuốt mồ hôi tán thưởng những quyết định đúng đắn của mình, tôi bắt đầu tìm hiểu chế độ dinh dưỡng kết hợp thuốc thang để cải tạo lại cơ thể đang trên đà xuống dốc của bà. Dựa vào lòng bà, tôi kẽ thủ thỉ :
- Bà phải thật khỏe mạnh vào nhé.
Bà vuốt tóc tôi, càu nhàu:
- Con mua nhiều thuốc thế làm gì? Tốn tiền, bà có đau ốm gì đâu mà phải uống thuốc.
Tôi lắc đầu , giấu biến bảng giá vào trong túi
- Không đắt tí nào, trông nhiều vậy chứ toàn vitamin với C sủi thôi bà ạ, thuốc bổ thôi.
- Sao tên nó lại dài thế nhỉ? Bà nheo mắt lại rồi nghiêng đầu cố đọc mấy chữ tiếng Pháp trên nhãn mác nhưng cuối cùng đành chịu.
Tôi nghĩ đã đến lúc bà cần có một cặp kính lão rồi. Nhờ những người quen biết giới thiệu cho một người giúp việc đáng tin cậy đỡ đần việc nhà và chăm sóc bà những khi tôi đi diễn xa và vì chuyện này bà cằn nhằn tôi mãi không thôi. Biết là bà còn sức khỏe nhưng chỗ sức khỏe ấy bà phải để dành cho việc tập dưỡng sinh chứ không phải lu bù vì những việc dọn dẹp không tên. Khả năng tài chính dư dả một chút tôi liền làm như vậy, cũng để cho chính mình yên tâm hơn mỗi khi vắng nhà.
Năm học nhanh chóng trôi qua và tôi làm thủ tục chuyển sang trường nghệ thuật. Một năm vội vã và hối hả với những công việc và học hành khiến tất cả mọi người cảm thấy tôi quả là một đứa bé đáng thương khi không có lấy một giây phút vui đùa. Trừ bản thân tôi. Đã qua cái tuổi đi thảo cầm viên hay vườn bách thú rất lâu rồi. Thời gian đó tôi thà ở nhà thả lỏng với một bồn tắm nhỏ tinh dầu hy ngồi dưới ban công mát rượi giàn tường vi đọc sách còn hơn.
Cuộc sống hiện tại trôi chảy và thú vị đến độ tôi dần có cảm giác cơn ác mộng mang tên kiếp trước quả thật đã rất xa rồi. Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, nỗi lo sợ và khủng hoảng vẫn khiến tôi chẳng thể yên giấc nếu không có một khúc hát ru trầm đục của bà.
Là một đứa trẻ thật tốt, ta có thể buông thả bản thân cho sự yếu đuối xâm lấn và lấy đó làm lí do nũng nịu những người yêu thương mình. Tôi thích nghe bà nảy "Kiều", đọc vanh vách truyện "Lục Vân Tiên" hay vô vàn những câu chuyện cổ tích truyền miệng khác. Dù một chữ bẻ đôi không biết nhưng bà có cả một kho tàng những điều lí thú được truyền lại từ thời tổ chế cha ông mà trước đây chẳng có ai kể cho tôi hay.
Ví dụ như khi tìm hiểu về cuộc kháng chiến chống Mĩ để vào vai một cô bé trong đội thiếu niên tiền phong hoạt động Cách mạng sôi nổi, từ lời kể của bà tôi như được sống trong cảnh mưa bom bão đạn khi xưa. Nhân dân ta, dù bao khó khăn gian khổ vẫn kiên cường bất khuất. Hình ảnh một đứa bé cũng trở nên kiêu dũng như một anh hùng. Hay cảnh quân xâm lược đánh sập hầm cho nước tràn vào rồi thả dây điện khiến bao sinh mạng ra đi chỉ trong chớp mắt. Quả là một thời kì vừa khiến ta cảm thán vừa khiến ta tôn thờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro