Chương 1: Thuở đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới bóng cây đào của phủ tướng quân, có một người đang gối tay ngủ say. Vạt nắng nhàn nhạt phủ lên gương mặt có chút xanh xao hốc hác của nàng. Trên đôi mắt còn có vết chân chim của thời gian, hơi nhăn một chút nhưng vẫn không kìm được nét thanh tao ưu nhã.

Mà cũng phải, đã qua bao nhiêu mùa xuân, sao còn có thể trở về như thuở đầu.

Mái tóc đen nhánh dài thượt rũ xuống vai, rơi trên áo. Gió thổi mang hoa đào phấp phới tựa vào suối tóc mà dừng lại. Mùa xuân nơi thành Thăng Long này quá đỗi ấm áp, thật khiến người ta miên man. Không biết nàng đã ngủ dài bao lâu, đã mơ thấy những gì, chỉ là trên ấn đường nhíu lại một ít khiến người khác nhìn vào không khỏi khó chịu trong lòng.

Đến khi tiếng chim ríu rít hót vang, nàng mới chầm chậm mở mắt. Giấc ngủ có hơi sâu, làm nàng hơi mơ hồ. Nàng ngẩng đầu mặc cho nắng trưa che chói mắt, vẫn hướng về phía trời xanh kia mà nhìn ngắm tầng mây. Trước mắt là khoảng trời trong đậm vị xuân, nàng khẽ đặt chân trần xuống, trong lòng bất ngờ vì đến cả đất cũng ấm lên trông thấy.

Người đó cười nhạt, đong đưa ghế gỗ một cách thoải mái, bàn tay vọc những cánh hoa rơi đầy trên vạt áo.

Không nhìn kĩ sẽ không biết nàng đã qua tuổi xuân từ lâu, vóc dáng gầy vẫn như năm xưa, thậm chí còn trở nên mong manh hơn trước. Năm tháng như nước, cuồn cuộn trôi, trời xanh biên biếc, nhưng lưu giữ lại nét uy của hoàng thất mà khiến người đời phải ngước nhìn. Ánh mắt đen láy tĩnh lặng tựa hồ thu, không thể nắm bắt bất kì dao động nào trong đó. Nếu không phải cùng nàng lớn lên, ắt cũng không biết sâu trong cõi lòng ấy chỉ còn sót lại nỗi tịch liêu, bao bọc lấy tấm thân hao mòn qua năm tháng.

Rõ ràng đã qua rất lâu nhưng nàng vẫn không có cách nào buông xuống được. Đôi khi nàng lại tự hỏi, có phải nửa đời trước của mình đã lãng phí một cách vô ích, sau đó nên biết ơn vì được ban hôn gả cho phủ tướng quân, sống an nhàn hai mươi năm - khoảng thời gian được người đời cho là đẹp đẽ nhất của cuộc đời nàng.

Có thật là vậy không?

Lại đúng lúc nghĩ vẩn vơ này nghe thấy có tiếng gọi.

Thanh âm trầm thấp, có phần uy nghiêm, nhưng ngược lại với nàng sao nghe ra nỗi nhớ nhung đang run rẩy cùng cực nơi đáy lòng. Người vừa cất lời đã mang kí ức phong ba nửa đời trước quay lại, lần nữa giằng xé trái tim nàng.

"Chiêu Hoàng."

Tay nàng sững lại.

Chiêu Hoàng.

Cái tên này của nàng... hình như đã rất lâu, rất lâu rồi không còn ai nhắc đến.

"..."

Kiến Gia năm thứ 15.

Vào mùa đông tháng 10, Kiến Gia đế xuống chiếu lập công chúa Chiêu Thánh làm Hoàng thái tử. Vua truyền ngôi cho nàng làm hoàng đế, cải tôn hiệu thành Lý Chiêu Hoàng, niên hiệu Thiên Chương Hữu Đạo.

Về phần Kiến Gia đế, người xuất gia ở chùa Chân Giáo.

Đại điện Thiên An uy nghiêm, mà nàng chỉ mới bảy tuổi, không khỏi hoảng sợ khi được người người tung hô. Lúc đó nàng cảm thấy thật phiền, các quan thần ở đây thật ồn ào, chi bằng về cung của nàng chơi cùng mẫu hậu. Nhưng người đứng cạnh nàng lại còn đáng sợ hơn tất thảy, cứ như pho tượng chèn ép nàng. Từ lúc bắt đầu đến lúc tan lễ, nàng chỉ dám ngồi im thinh thít.

Nàng rất muốn hỏi người đó phụ hoàng đang ở đâu, tại sao việc quan trọng đến vậy mà người lại không về. Lý Chiêu Hoàng hơi cúi gằm đầu, nghĩ lại ngày trước phụ hoàng cũng chả thương nàng mấy, không về gặp càng là lẽ đương nhiên của người.

Lễ lập đế kết thúc, nàng liền hỏi 1Chỉ huy sứ Trần Thủ Độ đứng cạnh:

"Ngươi nói dối ta phụ hoàng sẽ về."

Trần Thủ Độ hành lễ trước nàng, thoạt như thần phục những giọng nói vô cùng đanh thép, răn đe nàng:

"Bệ hạ đừng làm khó thần, đích thân thượng hoàng hạ chỉ, từ nay không vào cung nữa."

Thoáng một lời, cả điện rơi vào trầm mặc. Trong lòng ai cũng rõ người nắm quyền hành trong triều không còn ai khác là Trần Thủ Độ. Có lẽ phải kể từ khi thượng hoàng ốm yếu bệnh tật không sinh được con trai, vua đã ủy nhiệm cho Trần Thủ Độ làm Chỉ huy sứ, nắm giữ 2quân điện tiền hộ vệ cấm đình. Nói lời qua loa như vậy... chỉ là viện cớ để con nhóc như nàng yên phận.

Lý Chiêu Hoàng không hề biết việc đó. Suy cho cùng nàng chỉ là một đứa nhỏ, không hơn không kém chìm trong cảm xúc của riêng mình. Đầu tiên là bất ngờ, sau cùng nàng nhìn Trần Thủ Độ, trong đáy mắt dấy lên tầng nước mỏng.

"Phụ hoàng không còn thương ta nữa. Hẳn người cảm thấy ta rất phiền phức."

Nước mắt cuối cùng cũng không chịu được ủy khuất mà rơi xuống. Trong kí ức của nàng chưa từng có vòng ôm ấm áp của phụ hoàng. Dù cho mẫu hậu có kề cạnh sáng tối, nhưng vì thế nên Chiêu Hoàng nàng mới thấy những đêm dài đẫm nước mắt và nỗi buồn của bà. Chiêu Hoàng càng không hiểu, phụ hoàng bỏ mẹ con nàng chơi vơi nơi hoàng cung như vậy, mặc họ bị chèn ép, tự sinh tự diệt nhưng mẫu hậu chưa bao giờ oán trách một lời.

Đó là suy nghĩ của Lý Chiêu Hoàng năm bảy tuổi, điều nàng thắc mắc vô số kể nhưng lại không dám hỏi, mà bây giờ lại có đáp án rõ ràng, thẳng thừng đến mức đau lòng.

Trần Thủ Độ không hề bị nước mắt của nàng lay động, vẫn như pho tượng im lặng cúi đầu. Nhìn mặt của người khiến nàng không gặp được cha, Chiêu Hoàng đã ghét càng thêm ghét, nàng giận dỗi nhưng vẫn nhớ lời giữ lất uy nghi của bậc cửu ngũ chí tốn,chỉ đành xị mặt lí nhí:

"Trẫm muốn hồi cung".

Rồi lê hoàng bào rộng xuề xòa bước khỏi điện.

Trải qua một đoạn thời gian ngắn tù túng trong hoàng thành, cuộc đời nàng cũng theo đó mà khóa lại, buồn chán vô cùng.

Ấy vậy mà nàng lại nhớ, vào một ngày nọ vẫn còn trong tiết Lập Đông, khi băng qua bốn bức tường ngột ngạt sau buổi thiết triều nhàm chán, Chiêu Hoàng thấy một người trạc tuổi nàng, là một bạn nam. Ban đầu nàng không để ý, đến khi bước vào cửa cung, người đó đã quỳ trước nàng hành lễ:

"Thần Trần Cảnh, con trai của Thái úy Trần Thừa, tham kiến bệ hạ."

Nàng nhìn hắn một lượt, tính hiếu kì của trẻ con liền trỗi dậy. Lý Chiêu Hoàng cười, nhìn cái dáng vẻ ngu ngơ của hắn làm nàng có chút hứng thú xen lẫn tò mò.

Nàng có bạn chơi cùng rồi ư?

Trần Cảnh cảm thấy hơi ngượng, đầu cúi sâu xuống.

"Thần... thần sau này là 3Nội thị Chính thủ, hầu hạ tại nội điện."

Lác đác những chữ này rơi vào tai nàng, Chiêu Hoàng chẳng mấy hiểu cho lắm. Ngược lại, tâm trạng không vui ban nãy được xóa đi trong ít chốc, nàng lệnh:

"Ngẩng đầu, đứng lên để trẫm nhìn ngươi."

Trần Cảnh lập tức ngẩng lên nhìn, đứng thẳng làm đôi mắt chạm nhau. Gió đông đón ít tia nắng về, soi dung mạo người trước mắt.

Trần Cảnh lớn hơn nàng một tuổi, lại cao hơn nàng hẳn một cái đầu. Kế thừa khí chất của cha nhưng hắn lại rụt rè hơn nhiều, không nhìn ra mấy phần gan dạ, chỉ thấy là một tên thư sinh.

Mà thư sinh này, mũi cao trán rộng, nhìn chung thì sáng dạ, nhìn càng gần thì càng thuận mắt.

Nàng nghệch ra một lúc lâu. Khi đó Lý Chiêu Hoàng tròn bảy tuổi đã biết khảm khái trong tâm vẻ anh tuấn của người này có thể hình dung bằng đoạn thơ nhỏ nàng vô tình đọc được trong thư các:

"Thu lai lương khí sảng hung tâm

Bát đẩu tài cao đối nguyệt lâm." (*)

Người đời hay nói, trong cuộc đời mỗi người sẽ gặp một kiếp nạn. Mà kiếp nạn đó, chính là lần đầu gặp gỡ.

Lý Chiêu Hoàng sẽ mãi không biết rằng, trong khắc ngắn ngủi mà nàng cho là dài tự ngàn năm ấy sẽ có ngày trở thành xiềng xích bó buộc cuộc đời nàng, vỏn vẹn bằng tên người "Trần Cảnh".

______________________

*Chú thích:

1. Điện tiền Chỉ huy sứ: thống lĩnh quân cấm vệ (toàn quyền nắm giữ quân đội trong ngoài thành)

2. Quân điện tiền điện tiền hộ vệ cấm đình: lực lượng vũ trang của triều đình.

3. Chính thủ: người trong Nội thị sảnh, hầu hạ cho vua.

4. (*): Êm dịu hơi thu mát cõi lòng

Tài thơ ngâm chọi bóng trăng trong.

Đây là bài thơ của Tĩnh Giới thiền sư.



































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro