Lời tựa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp gỡ bản thân trong ngõ hẹp
Tôi thường cảm thấy cuộc đời mình đến năm ba mươi tuổi mới thực sự bắt đầu.
Trước tuổi ba mươi, tôi cũng như những cô gái bình thường, trải qua quá trình yêu đương đằng đẵng, tiến đến hôn nhân, cưới chồng sinh con. Quá trình này nhìn có vẻ tuần tự như nươvs chảh thành sông, nhưng người trong cuộc là tôi lại cảm thấy cuộc sống nặng nề nhưu từng đợt thuỷ triều ập xuống, khiến người ta ngạt thở.
Mấy năm đó, câu tôi được nghe nhiều nhất là: Ba mươi tuổi đầu rồi, phải trưởng thành đi chứ. Lấy chồng rồi, phải chín chắn hơn chứ. Làm mẹ rồi, phải hiểu nhân tình thế thái chứ,
Phụ nữ bị dán nhãn một cách đơn  giản và thô bạo như thế, sau đó nghiễm nhiên bị yêu cầu phải trở thành người chín chắn, hiểu chuyện và khéo léo.
Quá trình ấy gấp gáp, dứt khoát, thẳng thừng, chẳng chút nương tay, không cho phép có mảy may sai lầm và do dự.
Chẳng ai mở đường, không người dẫn lối, chúng ta bị ép trưởnh thành trong một đêm ngay tại lằn ranh ấy.
Những gian nan và bỡ ngỡ khi mới bước vào hôn nhân, những vất vả và bất lực khi lần đầu làm mẹ, những giàng xé và đấu trang khi tình yêu lãng mạn hạ canh, lục đục và xô xát khi chung sống với người yêu, những cân nhắc và lựa chọn giữa công việc và gia đình. Khi lần lượt trải qua những điều đó, tôi mới nhận ra, trên thế giới này, một người phụ nữ muốn có hôn nhân hạnh phúc, bản thân phát triển, gia đình mĩ mãn, lại muốn tròn vẹn ước mơ, chắc chắn khó nhọc hơn đàn ông nhiều.
May mà tôi còn có thể viết để xem xét và ngẫm lại bản thân, mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho cuộc đời mình.
Nhờ viết lách, tôi làm quen được với hàng trăm nghìn độc giả, gặp gỡ muôn vàn kiểu phụ nữ giữa cuồn cuộn hồng trần.
Tôi đã thấy cùng một hoàn cảnh, nhưng với những người khác nhau, sẽ dẫn tới nhứng kết cục khác nhau. Cùng một nỗi đau, nhưng ở những người khác nhau, sẽ có cách chữ tri khác nhau.
Có người khóc một mình giữa mưa to gió lớn, có người let loi bước trong sương mù, cũng có ngườn can đảm bừng nở giữa tuyết sương.
Thiên hậu Vương Phi từng hát: Khó mà tránh nổi oan gia ngõ hẹp.
Có lẽ đời người cũng là một cuộc gặp gỡ oan gia ngõ hẹp chính mình.
Trước lúc hiểu chuyện, sau khi động lòng, có lẽ chính là bóng tối tuyệt vọng nhất trước bình minh. Chúng ta cứ ngỡ từ nay về sau sẽ chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời nữa.
Thế nên mới có nhiều phụ nữ yếu đuối ôm đầy lo lắng, bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu ớt, hô hào can đảm song lại tự thương thân, hiến dâng mọi thứ mà vẫn không đổi được tình yêu, vứt bỏ cái tôi rồi lại nóng lòng tìm kiếm, giống như tôi trước kia. Có người vấp một hòn đá đến hai lần. Có người ngã một chỗ nhiều lần. Quá nửa đời cứ hoài phí trong những sai lầm lạc lối. Nếu mỗi ngày chúng ta đều lặp lại bản thân thì con đường này chẳng có giá trị gì, những đau khổ ta nếm trải cũng thành công cốc.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro