Chap 52: Tấn công từ hai phía

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh  tránh những trạm gác với tốc độ cực nhanh và bước ra khỏi sân tập, sau đó bước mạnh vào bức tường, nhảy vào cầu thang bên cạnh với một bước nhảy.

Tác động manh làm ảnh hưởng đến miệng vết thương, ở vải áo lại thấm ra một ít máu.

Đối với loại vết thương này không lớn không nhỏ này, Cố Kiêu Nam sớm đã tập mãi thành thói quen, cũng không để ý.

Ngược lại sợ mình không đủ nhanh, Khổng Nghĩa đã xông vào phá cửa, nhân lúc người nọ không có ở ký túc xá, liền bị bắt tại chỗ.

Cùng với những vết máu trên người anh, lấy cớ thật sự là vô ích.

Tuy nhiên, khi anh tăng tốc từ cầu thang bên để vào lối đi thì bất ngờ thấy có người lững thững trên hành lang.

Ngay lập tức, anh lùi lại cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ là thời điểm rút lui, anh vẫn nhìn thấy người kia.

Khổng Nghĩa.

Dù sao thì hắn cũng đã đến.

Nhưng điều đáng mừng duy nhất là người đàn ông này chưa kịp phá cửa.

Ít nhất về mặt thời gian, anh vẫn có thể lật ngược tình thế.

Cố Kiêu Nam dựa vào tường và lặng lẽ thăm dò tình hình trong hành lang một lần nữa.

Khổng Nghĩa vẫn đang lượn lờ trên hành lang, rõ ràng là anh ta chưa nghĩ ra cớ gì hay ho để gõ cửa phòng mình.

Tận dụng cơ hội này, Cố Kiêu Nam vội vàng trở lại cầu thang bên.

Mặc dù cửa sổ ký túc xá của cậu hơi xa cầu thang phụ nhưng với khả năng của cậu thì việc leo từ cầu thang lên ban công cũng không quá khó.

Nhưng vấn đề là có hai lính canh đứng gác ở tầng dưới.

nếu cứ như vậy phiên đi vào, anh thực sự lo lắng sẽ gây ra tiếng động khiến cho hai lính gác dưới lầu phát hiện.

Đặc biệt là trong khoảng cách gần và trong một môi trường yên tĩnh như vậy.

Tuy nhiên, ngay khi Cố Kiêu Nam đang kiểm tra khoảng cách bằng mắt thường và tính toán phương pháp tốt nhất, một âm thanh phát ra từ hành lang.

"Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa nhịp nhàng truyền đến cầu thang bên, khiến vẻ mặt của Cố Kiêu Nam có chút ngưng trệ.

"Sĩ quan Cố, anh ngủ chưa?"

Giọng của Khổng Nghĩa vang lên trong hành lang.

Cố Kiêu Nam lúc này đã thực sự bất lực.

Thời gian quá cấp bách, anh không thể nghĩ ra được gì.

Nếu không trở về phòng sớm nhất có thể, Khổng Nghĩa sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra.

Ngược lại, nếu anh đánh cuộc một phen , có thể có năm mươi phần tram cơ hội thành công.

So sánh giữa hai người, anh bỏ cuộc mà không có lý do.

Cố Kiêu Nam nghe tiếng gõ cửa ở cầu thang bên cạnh Khổng Nghĩa, ngay lập tức không do dự nữa.

Anh nhảy ra khỏi lan can của cầu thang phụ, cả người dán mặt tường, bước lên bức tường nhỏ nhô cao và nhích từng chút một đến ban công của ký túc xá.

"Cốc Cốc—"

"Sĩ quan Cố!"

Ở cầu thang bên, có thể nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Khổng Nghĩa cùng một lúc.

Từ giọng nói đó, Cố Kiêu Nam có thể nghe thấy người bên kia đang nghi ngờ, anh phải nhanh lên.

Chỉ thấy hắn kề sát mặt tường, đi bước một mà hướng ban công mà đi, bước chân cẩn thận mà lại thận trọng.

"Sĩ quan Cố, tôi có chuyện muốn nói với cậu, mời mở cửa!"

"Sĩ quan Cố, làm ơn mở cửa!"

"Cố Kiêu Nam! Mở cửa nhanh lên!"

"Cố Kiêu Nam!"

...

Bên tai anh là những tiếng gọi vội vã của Khổng Nghĩa, dưới chân anh là hai lính canh đang đứng canh.

Một chút bất cẩn, kinh động đén bất kỳ bên nào, anh đều có thể thua cả ván đấu.

Gió đêm mùa hạ đang thổi.

Cũng có chút hanh khô giữa cái nóng oi bức.

Thấy sắp chạm vào lan can ban công, anh lơ mơ vì đau thắt lưng, lỡ tay đạp phải một viên đá nhỏ bên cạnh chân.

Thấy hòn đá nhỏ lăn xuống tường.

Cho đến kho tiếng "Lạch cạch" vang lên, rơi thẳng vào giữa hai lính canh.

Tiếng rợi đặc biệt rõ ràng trong đêm mùa hè yên tĩnh này.

Ngay khi một trong những người lính nhìn thấy hòn đá rơi xuống, anh vô thức nhìn xung quanh.

"Ai? Ai ở bên ngoài?!"

Cố Kiêu Nam lúc này không dám di chuyển lộn xộn, sợ làm kinh động hai người nên chỉ có thể bám vào tường như một con tắc kè.

"Hình như không có ai."

"Vậy viên đá này ở đâu ra?"

"Có lẽ là từ chỗ nào rơi xuống."

Ngay lúc Cố Kiêu Nam đang nghe hai người nói chuyện ở dưới lầu, đột nhiên anh nghe thấy tiếng khóa cửa được mở từ trong nhà.

Không xong!

Khổng Nghĩa muốn xông vào!

Cố Kiêu Nam nhìn thấy hai người lính dưới chân không ngừng nhìn xung quanh, thấy ánh sáng từ khóe mắt quét tới, bên tai là tiếng khóa cửa .

Tức khắc, anh không do dự, trực tiếp vọt tới hướng ban công, dứt khoát dùng hai tay nắm lấy lan can.

Âm thanh nhỏ này lập tức khiến những người bên dưới phải ngước nhìn.

Vào tại thời điểm bọn họ ngẩng đầu lên, Cố Kiêu Nam đẩy hai tay vào nhau, cả người rất nhanh lăn về phía ban công, vừa vặn có thể vượt qua tầm mắt của bọn họ.

"Nhìn xem, chắc là từ chỗ nào rơi xuống thật."

"Có lẽ tôi đã suy nghĩ nhiều rồi."

"Được rồi, mau đứng lên,chút nữa còn đổi ca."

Hai người lính lại đứng lên thẳng tắp.

Hữu kinh vô hiểm!

chỉ là......

Sau khi giải quyết xong, anh chưa kịp lấy lại hơi thở thì khóa cửa của ký túc xá đã bị cạch.

Điều này làm cho lông mày của Cố Kiêu Nam trầm xuống, lập tức chạy đến chỗ cửa sổ.

Vẫn không kịp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro