Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Tôi xin nói thẳng, anh Châu, có lẽ là anh đã nhặt được một con sói." Bác sĩ thú y nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc.

"Hả?" Châu Kha Vũ đang vuốt ve con vật bị thương trên tay đột nhiên dừng lại. Cún con trong vòng tay anh, à không, sói con trông rất bất mãn, vùi đầu vào vòng tay Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ tiếp tục vuốt ve nó.

Hôm nay trời mưa, khi anh đang mang theo đống nguyên liệu vừa mua ở siêu thị về nhà thì nhìn thấy một chú cún đen nhỏ bên cạnh thùng rác ở gần khu nhà. Anh vừa hạ túi đồ xuống, chú cún đã chồm lên lấy mất hành lá bên trong. Nhưng chú cún bị thương không chạy được nhanh, Châu Kha Vũ chân tay dài, trực tiếp bế chú cún đặt vào túi đồ rồi ôm đến bệnh viện thú y gần đó.

"Nhóc ngốc nghếch này, không ăn thịt lại chọn hành." Dọc đường đi Châu Kha Vũ lẩm bẩm, "Không ai quan tâm, cảm giác sẽ không sống được lâu."

Mặc dù bị thương nhưng chú cún vẫn hung hăng tỏ ra bất mãn trong vòng tay anh. Vì vậy, khi anh đưa chú cún này cho bác sĩ thú y, đáp án nhận được lại là một con sói, vẻ mặt Châu Kha Vũ toàn dấu chấm hỏi.

"Không phải sói là loài động vật sống theo bầy đàn sao? Sao lại đi một mình trong thành phố như thế này?" Châu Kha Vũ nhìn con sói trên tay vẻ mặt hưởng thụ khi được anh vuốt ve, " Hơn nữa anh nhìn nó xem, rất thân thiện với con người, thấy thế nào cũng giống chó đi lạc mà?"

"Anh Châu, chó và sói con quả thật khá giống nhau. Thân thiện với người cũng có thể do nó đến từ sở thú. Tôi sẽ liên hệ để xác nhận với sở thú thành phố. Nhưng trước đó, nếu có thể, nhờ anh giúp chăm sóc nó một đến hai ngày."

"Được." Châu Kha Vũ gật đầu. Thật ra, anh vốn dĩ muốn nhận nuôi chó, nhưng cho dù là sói thì giai đoạn này chắc cũng không sao, đúng không?

2.

Không sao cái đầu.

Châu Kha Vũ đã mua cho nó một chiếc vòng cổ ở tiệm thú cưng. Trên đường về nhà, sói con đeo vòng cổ ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Về đến nhà, Châu Kha Vũ nhìn sói con trên tay lỗ tai run run, rất đáng yêu.

Anh không nhịn được cúi đầu cọ cọ, hôn lên vành tai của sói con.

Bất ngờ, sói con trong tay bỗng trở nên nặng hơn, khiến anh trực tiếp ngã xuống đất. Cảm giác lông mềm trên tay biến mất, thay vào đó là làn da mịn màng.

Trong tay làm gì có con sói nào, chỉ có một thiếu niên đeo vòng choker, làn da trắng nõn khiến Châu Kha Vũ hâm mộ, cơ thể rắn chắc, ẩn sau mái tóc là một đôi mắt như sao sáng, tóc bồng bềnh phủ lên tai sói, cái đuôi to và mềm mại hất ra chặn trước người, ngước mắt lên nhìn anh: "Không, không dọa anh sợ chứ."

Thảo nào thân thiện với con người như vậy. Đây vốn là người mà đúng không?

Châu Kha Vũ không biết là ngạc nhiên hay kinh sợ. Nhìn thiếu niên đứng lên cũng không thấp hơn mình bao nhiêu này, anh có chút hóa đá, lắp bắp nói: "Cậu, cậu là loài gì?"

"Tui à," thiếu niên lưu loát trả lời bằng giọng địa phương Đông Bắc: "Tên tui là Trương Gia Nguyên Nhi, anh có thể gọi tui là 'Nguyên Nhi Ca', đến từ Dinh Khẩu, năm nay mười tám tuổi, nói thế nào nhỉ, anh có thể hiểu tui là người sói mà loài người các anh hay nói đến."

Châu Kha Vũ từ trên mặt đất đứng lên, mất ba giây để hiểu được tình hình hiện tại, sau đó sát lại gần vuốt tai sói của Trương Gia Nguyên: "Người sói, đúng không?! Tôi nói cậu nghe, tôi giết người sói hơi bị lợi hại đó! Từ đâu chui ra, mới bao nhiêu tuổi, dựa vào cái gì phải gọi cậu là anh !?"
( Nguyên Nhi Ca: anh Nguyên Nhi)

"Ai da má ơi, đừng vuốt nữa, lỗ tai tui là thật đó!" Trương Gia Nguyên liều mạng trốn tránh.

Châu Kha Vũ nhận thấy thiếu niên này ngoại trừ tai sói, không có đôi tai mà một người bình thường nên có, lúc này mới buông tay, nhưng vẻ mặt Trương Gia Nguyên vẫn đỏ bừng một cách bất thường.

"Bảo anh đừng vuốt nữa anh vẫn cứ vuốt, xong rồi!" Trương Gia Nguyên mặt đỏ bừng, không biết có phải do quá trắng hay không, Châu Kha Vũ cảm thấy cả người Trương Gia Nguyên lúc này đều ửng đỏ.

"Trong tộc người sói bọn tui, chạm vào lỗ tai chính là cầu hôn. Xong rồi, bây giờ anh phải chịu trách nhiệm với tui." Trương Gia Nguyên lại lộ ra vẻ mặt đáng thương mà nói: "Chưa kể, anh đã hôn rồi."

Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên đang nhìn mình nháy nháy mắt, trong giây lát như hòa làm một với thời điểm anh nhặt được sói con đáng yêu kia, suýt chút nữa đã thốt lên từ "Được".

"Không đúng, ý cậu là sao?" Châu Kha Vũ nghĩ về đặc điểm sinh lý của sói con khi vừa mới biến thành người. "Chạm vào tai là cầu hôn. Nhưng nếu tôi không nhìn lầm, cậu là một con sói đực đúng không? "

"Đúng vậy, chuẩn man luôn" Trương Gia Nguyên tự vỗ ngực.

"Cậu xem," Châu Kha Vũ kiên nhẫn giải thích với Trương Gia Nguyên, "Cậu là giống đực, với loài người tôi cũng là giống đực. Dù là ở thế giới loài người hay tộc của cậu, giống đực kết hôn với nhau đều không thể có con nối dõi."

"Nhưng, nhưng mà, vẫn có thể kết hôn!!"

Điều này thì Châu Kha Vũ không thể phủ nhận: "Sao cậu lại cố chấp với chuyện kết hôn như vậy? Nếu tôi không thừa nhận lời cầu hôn vừa rồi thì cậu sẽ thế nào."

Giọng điệu của Trương Gia Nguyên lại mềm đi: "Bị người khác động vào tai mà không thừa nhận thì ở phía bọn tui rất đáng sợ, cực kỳ tổn thương lòng tự trọng luôn đó."

"..." Là một con sói con, lòng tự trọng của cậu còn khá mạnh.

3.

"Bị ai đó chạm vào tai khi ở dạng người, sẽ không thể biến trở lại thành sói cho đến khi trăng tròn."

Nhìn qua lịch trên điện thoại, ngày mười bảy âm lịch, trùng hợp là vừa qua trăng tròn. Mặc kệ chuyện cầu hôn là như thế nào, Châu Kha Vũ cũng không thể để Trương Gia Nguyên ra ngoài khi toàn thân chỉ có một chiếc choker.

Châu Kha Vũ thừa nhận, anh có suy nghĩ riêng trong việc này. Sói con này xinh đẹp như vậy, nếu bị kẻ xấu hại thì không ổn. Trước tiên cho cậu ở lại rồi từ từ khuyên bảo.

"A lô, chào anh. Vâng, là tôi. Xin lỗi, trên đường về nhà sói con chạy đi và bị lạc mất rồi. Vâng, tôi không thể tìm thấy nó. Vâng, làm phiền anh rồi." Châu Kha Vũ gọi bác sĩ thú y rồi nói dối.

"Anh muốn giữ tui lại?" Trương Gia Nguyên trông rất vui vẻ, cái đuôi giật giật.

"Ừm, mau đi tắm đi." Châu Kha Vũ ném khăn tắm lên mặt em. Anh cũng không quên rằng mình đã nhặt được em bên cạnh thùng rác.

Châu Kha Vũ cảm thấy may mắn là dáng người cả hai  tương đương nhau, anh có thể để em mặc quần áo của mình. Nhưng sói con này để đuôi của mình được thoải mái, trên tất cả các loại quần đều khoét một cái lỗ, kể cả quần lót.

Quên đi, mình tự nhặt về, cố mà nhịn vậy. Châu Kha Vũ tự an ủi mình.

Nhưng sao câu này nghe quái quái, "Cố mà nhịn vậy", câu tiếp theo chẳng phải là "Còn có thể rời đi được sao?" ư?

Đây là muốn cam chịu cả việc kết hôn hay sao? !

Châu Kha Vũ bất đắc dĩ liếc nhìn Trương Gia Nguyên ngoan ngoãn lấy khăn lau lông đuôi, ném máy sấy tóc cho anh, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

Dù không thực sự muốn thừa nhận nhưng anh không thể không thừa nhận rằng mọi hành động của Trương Gia Nguyên đều thu hút sự chú ý của anh. Mọi thứ về Trương Gia Nguyên giống như virus, xâm nhập vào não bộ của Châu Kha Vũ.

4.

Kể từ đó, là một nhân viên văn phòng là một trong số ít những thứ khiến Châu Kha Vũ tự hào, hiện giờ thêm một thứ là trong nhà nuôi một con sói con có thể biến thành người.

Ghế sô pha ở nhà quá nhỏ, thấy Trương Gia Nguyên thu mình thành quả bóng nhỏ ngủ trên ghế sô pha, Châu Kha Vũ không đành lòng, dù sao giường cũng đủ lớn.

"Hay là cậu qua đây ngủ với tôi?" Châu Kha Vũ hỏi.

Trương Gia Nguyên lỗ tai vểnh lên, vô cùng vui vẻ nhào lộn một vòng rồi nhảy lên giường: "Kha Vũ, anh đồng ý sao?"

Châu Kha Vũ giơ tay ấn vào trán Trương Gia Nguyên: "Cầu hôn lại là chuyện khác. Chỉ là đổi chỗ ngủ để cậu ngủ cho ngon thôi."

Đuôi Trương Gia Nguyên lập tức rũ xuống: "Lúc nào anh cũng vậy, tui thật sự là rất mất mặt."

"Ngủ đi, ở đây lại không có ai khác." Châu Kha Vũ nghĩ nghĩ, "Sói các cậu buổi tối có phải gần như không ngủ không?"

"Tui là người sói chứ không phải người dơi." Trương Gia Nguyên không thành thật rúc vào người Châu Kha Vũ, tai dán tới dưới mí mắt Châu Kha Vũ, phập phồng theo nhịp thở của mình.

Haizzz. Sau khi biết rằng không thể tùy tiện chạm lỗ tai sói, Châu Kha Vũ vẫn rất hụt hẫng, vừa đảo mắt liền nhìn thấy cái đuôi lớn của Trương Gia Nguyên: "Nguyên Nhi, không thể tùy tiện sờ lỗ tai, còn đuôi thì sao?"

"Không chấp nhận cầu hôn lại muốn sờ đuôi của tui?!" Trương Gia Nguyên đột nhiên nhảy dựng, lui tới mép giường, kẹp đuôi vào giữa hai chân. Đuôi sói xám sát lại gần cặp đùi trắng nõn, kích thích thị giác cực kỳ mạnh mẽ, "Tui cảnh cáo anh, Châu Kha Vũ! Đừng có ỷ mình đẹp trai mà đùa giỡn người ta!"

Châu Kha Vũ trầm ngâm gật đầu, có lẽ là đã biết chức năng của cái đuôi, thất vọng quay đầu lại: "Không sờ, chỉ là tò mò thôi. Ngủ đi."

Vì vậy, khi quay người lại không thấy lỗ tai của Trương Gia Nguyên rũ xuống vì phản ứng thờ ơ của anh.

5.

Qua vài ngày ở chung, Châu Kha Vũ phát hiện sói con ngủ rất ngoan. Châu Kha Vũ dậy sớm đi làm, mỗi ngày thức dậy đều có thể thấy Trương Gia Nguyên vùi nửa mặt vào chăn, tai phập phồng theo nhịp thở, đôi lúc khi anh làm ra động tĩnh gì đó sẽ run khẽ.

"Thật đáng yêu." Châu Kha Vũ nghĩ, vỗ vỗ bả vai em đang vùi dưới chăn, "Anh đi làm đây."

Đáp lại anh luôn là một giọng nói mềm mại: "Ừm ..." Giọng Trương Gia Nguyên vốn rất thấp, nhưng khi bị tủi thân và lúc ngủ chưa tỉnh, vẫn luôn mềm mại như vậy.

Thật ra, kể từ khi biết được sự thật rằng người sói tồn tại, Châu Kha Vũ luôn cẩn thận quan sát tình cảm của Trương Gia Nguyên dành cho anh, và cẩn thận xem xét tình cảm của mình dành cho Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên đối với anh rất tốt, giống như một con vật nhỏ, dành cho anh những gì chân thành tha thiết nhất, mỗi ngày đều nói "Kha Vũ, anh thật đẹp", tình cảm mãnh liệt truyền cho anh không chút giấu giếm, mang theo cảm giác của thiếu niên.

Mà anh, Châu Kha Vũ cố tình giữ một chút khoảng cách với Trương Gia Nguyên, cố gắng che giấu sự rung động của mình. Nhưng anh không thể phủ nhận rằng bản thân ham muốn sự chữa lành mà một Trương Gia Nguyên đầy sức sống mang lại cho mình.

Nếu, à, ý anh là, nếu trước ngày trăng tròn tới vẫn lưu luyến Trương Gia Nguyên, vậy thử ở bên nhau xem sao.

6.

"A a a, Kha Vũ lại đi rồi!" Trương Gia Nguyên tỉnh ngủ, nhìn trên giường trống rỗng, trong lòng cảm thấy buồn bực.

Em không hiểu, trong tộc người sói em cũng là một chàng đẹp trai được mọi người săn đón, cho dù không đẹp trai bằng Châu Kha Vũ nhưng bị anh cầu hôn lại bị từ chối thì quả thật là tổn thương lòng tự trọng! Đã sắp đến ngày trăng tròn, em cũng sắp phải rời đi, sao anh ấy vẫn tiếp tục như vậy?

Em phải thừa nhận rằng lúc mình bị thương và yếu ớt nhất, lại được một anh chàng đẹp trai nhặt về, không thể không cảm động. Vốn dĩ còn muốn làm động vật để ở bên cạnh anh nhiều hơn, nhưng ai ngờ được anh lại hôn lên lỗ tai của mình, lúc này không thể duy trì biến hóa, mới đột nhiên hiện thân trước mặt anh. Chẳng ngờ bị sờ tai cầu hôn, nhưng sau đó lại bị anh đối xử một cách lạnh lùng.

Là một người sói, Trương Gia Nguyên bình thường vốn rất hoang dã, sao ở bên Châu Kha Vũ ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại không được đáp lại như ý muốn! Tức giận! Ấm ức! Phải ra chiêu cao tay hơn!

"A lô, Siêu Nhi? Ồ, Đằng Tử cũng ở đó à! Mấy anh gửi cho em vài thứ, việc Nguyên Nhi ca của các anh có thể kết hôn sớm hay không hoàn toàn phụ thuộc vào những thứ này đó!"

Hai ngày sau, khi Châu Kha Vũ tan ca, anh nhìn thấy Trương Gia Nguyên ngồi ở quán cà phê đối diện công ty vẫy tay với mình, Châu Kha Vũ kinh ngạc đến mức túi của mình cũng không cầm chắc.

Trương Gia Nguyên đội tóc giả màu sáng, đội một chiếc mũ nồi xinh xắn che tai lại, mặc đồng phục JK, cố tình chọn váy dài che đi phần đuôi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn, phía dưới là đôi tất màu trắng sữa. Thứ duy nhất không phù hợp với bộ trang phục này là chiếc vòng choker trên cổ.

Trước đó Châu Kha Vũ muốn em cởi nó ra, nhưng người nọ còn mang theo vẻ ấm ức nói: "Không được, đây là chính tay anh đeo cho em."

Qua thời gian dài, trên chiếc cổ trắng nõn của em có thêm một vòng vết đỏ.

"Kha Vũ, em tới đón anh nè"

Châu Kha Vũ đi tới, sắc mặt tối tăm, tiến lên dẫn Trương Gia Nguyên về nhà.

Lỗ tai ẩn dưới mũ của Trương Gia Nguyên lại rũ xuống: "Kết thúc rồi, xem ra chơi hơi lớn rồi."

Không biết rằng chỉ là lòng chiếm hữu của Châu Kha Vũ đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt anh chỉ muốn giấu sói con của mình đi, để không ai có thể tìm được, biến em hoàn toàn trở thành của mình.

Dọc đường đi, Trương Gia Nguyên cứ như vậy bị Châu Kha Vũ kéo đi, nhét vào trong xe rồi mang về nhà.

7.

"Kha Vũ, em sai rồi." Trương Gia Nguyên cúi đầu, "Em không nên lẻn ra ngoài. Trong khoảng thời gian này đã gây rắc rối cho anh, nhưng em vẫn ..."

"Sau này đừng ăn mặc như vậy đi ra ngoài nữa."

"Hả? Kha Vũ, anh không giận sao?"

Châu Kha Vũ tháo mũ nồi và tóc giả, giúp em vuốt thẳng mái tóc ngắn rối bù, hít một hơi thật sâu, trịnh trọng chạm vào tai em:

"Nguyên Nhi, còn quá sớm để kết hôn, chúng ta hãy bắt đầu với việc hẹn hò trước nhé."

Châu Kha Vũ cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của sói con.

Trương Gia Nguyên thích hương vị của Châu Kha Vũ, cũng thích chiếc giường lớn mềm mại của Châu Kha Vũ.

8.

Châu Kha Vũ cuối cùng cũng được như mong muốn là sờ vào chiếc đuôi mềm mại của Trương Gia Nguyên.

Là một chàng đẹp trai trong tộc sói, lòng tự trọng của Trương Gia Nguyên cũng có được sự thỏa mãn lớn nhất.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro