Bàn tay cầm mây - Hồ Huy Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hồ Huy Sơn

Tôi gọi biến mất là một cảm giác. Có thể có người sẽ không đồng tình. Nhưng… Mặc kệ! Cảm giác biến mất. Nó sẽ như thế nào nhỉ? Có một ngày, đột ngột mình biến mất khỏi thành phố. Phòng trọ vắng tanh. Nơi mình làm việc sẽ chỉ còn chiếc ghế trống trơn. Khi đó, liệu có ai nhận ra sự thiếu vắng ấy của mình. Hay vẫn thấy bình thường như bao ngày bình thường khác. Dù gì đi chăng nữa, biến mất vẫn là cảm giác thúc giục, mời gọi con người ta đi khỏi thành phố với gần mười triệu con người đang ngụp lặn trong nhịp quay ồn ào, tấp nập. Đi khỏi không báo trước.

Tôi cam đoan là đôi mắt màu xanh ấy đã nhìn mình rất lâu, sau đó từ đôi môi xinh xắn, một nụ cười nở ra. Lúc đó, tôi chỉ có thể liên tưởng đôi môi kia là một bông hồng nhung mới hé, vẫn còn đọng sương đêm. Nó khiến tôi thẫn thờ trong một khoảng thời gian không ít, rồi sau đó mới lục cục móc ví lấy tiền trả cho người xe ôm. Bà chủ khách sạn niềm nở tiếp đón tôi. Nụ cười xã giao không thể lẫn đi đâu được! Và nếu là một người lụy tình, tôi nghĩ nụ cười của bà là món quà quý giá đầu tiên, cho một người vừa chân ướt chân ráo tới chốn này. Tôi cũng là người đầu tiên đến đây nhưng có lẽ phải xin lỗi bà chủ vậy. Tôi lếch thếch cầm túi đồ lên phòng, trong đầu váng vất đôi mắt màu xanh, bông hồng nhung mới hé còn đọng sương đêm.

Candy bảo, tôi mới đến đây được hai ngày. Cũng chưa đi được nhiều. Thú thực là tôi đã rất lúng túng khi Candy hỏi tôi về số lần tới đây. Tôi bảo với Candy, cô tin không, lần đầu tiên tôi tới vùng này. Có vẻ như cô ấy không tin. Vì Candy cho rằng, tôi còn trẻ. Từ thành phố, sau một giấc ngủ đêm trên tàu là đã có thể thưởng ngoạn một khung cảnh tuyệt đẹp như thế này. Những người trẻ nên đi nhiều, để biết nhiều hơn về cảnh quan nước mình. Chỉ đến khi tôi chia sẻ với Candy về thời gian của một công chức mẫn cán – là tôi, thì cô ấy mới mỉm cười. Chỗ tôi có một ông sếp cũng hết sức mẫn cán. Tôi bồi thêm, nghĩ rằng lý do của mình sẽ càng chính đáng hơn.

Khách sạn nằm sâu trong ngõ, dưới một chân núi mà từ đây, điểm nhìn có thể bao quát được toàn thị trấn. Nói chung đây là một nơi khá yên tĩnh. Nhưng không hiểu sao lại vắng khách như vậy. Candy bảo, tôi ở một mình chỗ này đã hai ngày nay. Thú thực cũng hơi buồn. Người ta vừa giới thiệu cho tôi một dịch vụ khá hay. Tôi định, nếu cứ phải lủi thủi như thế này, rất có thể hôm nay tôi sẽ đi thưởng ngoạn dịch vụ ấy. Candy tếu táo cho hay, nhiều lúc tôi đã từng nghĩ cái khách sạn này là nhà của mình. Sẽ thật buồn chán khi phải ở nhà một mình, không có ai bầu bạn. Vì thế mà cô đã mỉm cười khi tôi tới đây? Candy cười vang khiến tôi lấy làm chột dạ. Không hiểu sao mình lại có thể đưa ra một câu hỏi chẳng đâu vào đâu như thế. Đúng là tôi đã vui hơn khi có sự xuất hiện của anh. Ít ra, tôi không phải ở - nhà - một - mình. Candy cố kéo dài giọng mấy từ sau.

Công bằng mà nói, Candy cảm thấy vui khi có sự xuất hiện của tôi. Nhưng tôi cũng vui không kém khi có Candy làm bạn. Trong cuộc biến mất lần này, tôi đi một mình và cứ đinh ninh sẽ chỉ có một mình. Nhưng tình thế đã hoàn toàn thay đổi.

Tôi chưa bao giờ tin rằng sẽ có một tình bạn chỉ trong dăm phút. Bởi vì, cái gì nhanh đến rồi cũng nhanh đi. Nhưng lần này gặp Candy, tôi hoàn toàn buộc mình phải nghĩ lại. Giữa tôi và Candy có một sự thân thiết như đã gắn bó từ lâu. Không thể tin được, Candy đang học khoa Việt Nam học năm thứ ba nhưng cô ấy có thể nói tiếng Việt rất chuẩn, kể cả âm điệu. Tôi đã gặp nhiều người nước ngoài, khi nghe họ nói tiếng Việt, nếu không nhìn màu tóc và màu mắt thì cứ ngỡ họ là dân Nghệ An hoặc là người miền trong. Còn Candy thì không. Có thể do năng khiếu, cũng có thể do cô chịu khó tập luyện nên cách phát âm của Candy không khác gì người Hà Nội. Điều đó quả thật may mắn đối với tôi khi trình độ tiếng Anh mới chỉ bõm bẽm. Tôi rất khốn khổ vì điều này. Đâu phải mình lười học. Thậm chí tôi còn qua hết trung tâm này đến trung tâm khác nhưng đâu vẫn hoàn đấy! Candy giao tiếp với tôi bằng tiếng Việt.

Buổi tối ngày thứ 7, tôi rủ Candy đi xem chợ tình. Từ đằng xa đã nghe tiếng khèn dặt dìu trong đêm. Cả tôi và Candy đều không giấu được vẻ háo hức, những bước chân không còn chậm rãi tản bộ. Tôi đã từng được nghe nhiều sách báo kể chuyện chợ tình, rất nhiều lần muốn thử đến để xem chiếc khèn như thế nào, liệu mình có say tiếng khèn hay không. Và quả thực, tôi đã bị tiếng khèn dẫn dụ lúc nào không hay. Trong tâm trí tôi lúc đó, chỉ còn tiếng khèn âm vang, da diết. Chàng trai người dân tộc người hơi gập xuống, vừa thổi vừa đung đưa chiếc khèn. Cạnh đó, một cô gái cầm ô, bước đi lả lướt theo tiếng khèn. Chàng trai và cô gái hòa vào nhau trong tiếng khèn dìu dặt.

Khi tôi đưa ánh mắt về phía Candy, bắt gặp nụ cười ẩn chứa vẻ thích thú của cô ấy. Tôi mỉm cười đáp lại. Dường như, tiếng khèn đã đưa chúng tôi lại gần nhau hơn, thân thiện hơn, không còn ranh giới giữa người trong nước và người nước ngoài. Kết thúc điệu khèn và điệu múa của chàng trai và cô gái người dân tộc, là tràng pháo tay giòn giã của những du khách có mặt trong buổi chợ tình tối hôm đó. Và cũng liền sau đó, tôi bắt gặp chàng trai cầm chiếc mũ trên tay, đi xung quanh những du khách… xin tiền. Một số du khách vui vẻ mở ví rồi lấy ra tờ năm ngàn, mười ngàn cho vào chiếc mũ. Cũng có một số thì quay đi. Candy lấy tờ hai mươi ngàn cho vào chiếc mũ lúc chàng trai lượn qua chỗ chúng tôi đứng. Có lẽ chàng trai nghĩ tôi và Candy là một cặp nên chỉ lướt qua chỗ tôi đang đứng, không đưa ánh mắt cum cúp cũng như chìa chiếc mũ về phía tôi.

Lúc đó, tôi hết sức bất ngờ. Nói sững sờ cũng không sai. Vì thực tình, tôi không thể hình dung được buổi chợ tình là nơi để trai gái từ các bản xa gặp gỡ sau một tuần lên nương làm rẫy, lại là nơi để kiếm tiền. Đây phải chăng là một sự “biến thái” do cuộc sống thị trường mang lại.  Dường như hiểu được cảm giác của tôi, Candy quay sang tôi bảo, thực ra chuyện này cũng bình thường. Bởi vì họ đâu có lấy không, họ dùng lao động của mình, người khác xem xong thì trả tiền là điều đương nhiên. Mặc dù vẫn cảm thấy có chút gì đó không được vừa ý nhưng trước lý lẽ của Candy, tôi đành lòng im lặng. Vì thực ra, lúc đầu tôi có ý sợ cô ấy sẽ nghĩ không hay về đất nước mình qua hành động thổi khèn thu tiền của chàng trai người dân tộc. Đến khi cô ấy nói lên suy nghĩ của mình, thì tôi tạm yên tâm với nỗi lo mà mình đưa ra lúc nãy. Tôi và Candy đi vòng vòng khu chợ, xem một số mặt hàng lưu niệm cho đến khi trời về khuya, sương rơi lành lạnh thì tôi và Candy ghé vào một hàng quán gần đấy, cùng nhau ăn thắng cố và uống rượu ngô. Trước khi lên đây, tôi có đọc ở đâu đó, đại thể lên đây mà chưa ăn thắng cố và uống rượu ngô thì xem như là chưa tới! Tôi đọc được vẻ thích thú từ đôi mắt rạng ngời của Candy khi cô chầm chậm đưa chén rượu ngô lên nhấm nháp từng chút một rồi khà một tiếng như một “con sâu rượu” thực thụ. Hết buổi chợ, chúng tôi cùng nhau về khách sạn. Cả tôi và Candy đều cảm thấy ấm hơn khi có chút hơi men trong người.

Candy có một chiếc máy nghe nhạc màu đỏ, bé bằng hai ngón tay. Đi đâu, cô ấy cũng mang nó theo. Lúc tôi tắm rửa xong, khi vừa ra đến hành lang thì thấy Candy đang ngồi trên ghế, tai đeo earphones, bàn tay gõ vào thành lan can theo điệu nhạc. Tôi đến cạnh bên, rất tự nhiên, Candy gỡ earphones ra khỏi tai mình rồi gắn vào hai bên tai của tôi. Tôi thường hay đi một mình nên mang nó theo làm bạn. Tôi đang nghe một bản nhạc rất thú vị, muốn chia sẻ cùng anh. Candy chỉnh volume to hơn một chút. Tôi chăm chú lắng nghe. Bài hát được mở đầu như thế này: “Took a walk and passed your house late last night. All the shades were pulled and drawn way down tight. From within, a dim light cast two silhouettes on the shade. Oh what a lovely couple they made…”.

Khi tôi gỡ earphones ra khỏi tai mình, Candy liền cười. Bài hát kể câu chuyện về một chàng trai tới nhà người yêu vào buổi tối. Qua ánh điện từ trong phòng hắt ra, anh ta trông thấy bóng hai người đang khiêu vũ với nhau. Sự nhịp nhàng, hài hòa cùng những cử chỉ âu yếm là những gì chàng trai trông thấy giữa người yêu của mình và một người thứ ba nào đó. Lúc ấy, cục tức trong lòng chàng trai dâng lên, không một chút do dự, chàng trai đã đạp cửa xông vào. Nhưng thật xui xẻo cho chàng trai ấy, một trong hai người kia không có ai là người yêu của anh ta. Bởi vì rút cục thì chàng trai đã nhầm ngôi nhà của người yêu mình với một ngôi nhà gần đấy.

Câu chuyện đầy tính hài hước qua giọng kể và điệu bộ của Candy càng trở nên buồn cười. Tôi và Candy ôm bụng cười rũ rượi. Tiếng cười của chúng tôi càng rộn rã trong đêm đen giữa đại ngàn. Một lúc sau, Candy quay sang tôi, nói bằng vẻ hệ trọng. Anh phải cận trọng, tuyệt đối đừng để xảy ra những chuyện nhầm tai hại như vậy! Lúc đó, da mặt tôi bỗng nhiên so lại nhưng trong bóng tối, chắc chắn Candy không nhận ra.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi và Candy đi dạo quanh thị trấn. Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi ở thị trấn này. Và cũng là ngày cuối cùng của Candy, bởi vì xong ngày hôm nay, cô ấy sẽ chuyển xuống một bản bất kỳ, theo dịch vụ homestay mà có người đã mách cho cô.

Về thị trấn này, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài hai từ “tuyệt vời”. Có thể ví như một bức tranh đa sắc, mà ở đó, nổi lên trên tất cả là sắc màu của những tấm vải thổ cẩm, được dệt một cách khéo léo rồi được người bản địa treo lên hai bên đường, trở thành mặt hàng hấp dẫn những du khách tới đây. Những người phụ nữ dân tộc, bàn tay nhuốm chàm lững thững cầm trên tay một vài món đồ lưu niệm mời chào những khách hàng bắt gặp trên đường. Có một vài đứa trẻ đến chỗ chúng tôi chào hàng, tôi hơi ngỡ ngàng là chúng toàn nói bằng tiếng Anh. Lúc đó, Candy trở thành người phiên dịch cho tôi. Tất nhiên tôi cũng có phần tự ái nhưng chẳng còn cách nào khác. Vì mấy đứa trẻ dân tộc, nói tiếng Anh giỏi hơn tôi, trong khi tiếng Kinh chúng lại không nói được. Dẫu sao, tôi vẫn hạ quyết tâm sẽ củng cố trình độ tiếng Anh của mình. Hy vọng, nếu có duyên, tôi sẽ còn gặp lại Candy, khi đó, tôi và cô ấy sẽ giao tiếp với nhau bằng ngôn ngữ đang được thông dụng trên thế giới.

Thực sự, không riêng gì tôi mà cả Candy đều cảm thấy ngỡ ngàng và thích thú, khi chốc chốc lại có một đám mây ùa vào thị trấn, bay lởn vởn xung quanh chúng tôi. Khi tôi và Candy vòng ra sau thị trấn, bắt gặp một thung toàn mây là mây. Thung mây trắng xóa, lớp lớp gối lên nhau. Lúc đó, có một cơn gió lùa qua, từng dải mây nối tiếp nhau thung dung trôi. Tôi và Candy ùa tới, khua khoắng hai tay vào không trung rồi cười giòn giã. Đột nhiên, Candy quay sang tôi, hỏi, dường như chuyến đi này của anh không đơn thuần là đi du lịch? Anh đang chạy trốn điều gì đó phải không? Tôi ngỡ ngàng nhìn Candy không chớp. Chuyến đi này, Candy đã cho tôi nhiều niềm vui nhưng cũng không ít sự bất ngờ.

Tôi nhớ là mình chưa hề mang khuôn mặt ủ ê mỗi khi đứng trước Candy. Vậy thì tại sao cô ấy lại thấu hiểu con người tôi như vậy? Đến lúc này thì tôi đành phải nói. Vì sự im lặng của tôi đã không lọt qua đôi mắt của Candy. Chuyến đi lần này của tôi, đúng là ngoài lý do thay đổi không khí còn có một lý do nữa mà thực tình tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Tôi và L vừa chia tay. Chúng tôi đã không vượt qua được rào cản từ phía gia đình. L là một con chiên ngoan đạo, thành viên của ca đoàn. L có một giọng hát truyền cảm. Tôi đã từng chứng kiến L hát Thánh ca, rồi mê man trong giọng hát ấy. Chúng tôi những tưởng sẽ đến được với nhau. Rồi mỗi sáng, trước khi đến văn phòng, tôi đều chở L đến nhà thờ đọc kinh. Tiếng đọc kinh của những con chiên cứ trầm trầm, đều đều. Thỉnh thoảng tiếng chuông nhà thơ dóng lên, cũng trầm đều như vậy. Nhưng… Tôi, liệu có là kẻ hèn khi không vượt qua được rào cản mà gia đình mình tạo nên, để đến với tình yêu của mình? Nhưng dù sao, gia đình với tôi cũng rất quan trọng. Bởi vậy, điều tất yếu cuối cùng là tôi và L buộc lòng phải chia tay. Cả hai đều chấp nhận, dù không ai muốn một chút nào. Tôi đau khổ. Và chắc chắn L cũng không hơn gì tôi. Cả tôi và L đều được sinh ra trong cuộc sống này, tạo hóa đã cho chúng tôi có duyên mà không có phận để đến với nhau.

Anh xem này! Candy cầm tay tôi chạy về phía đám mây đang trôi trên không trung. Rất nhẹ nhàng, cô đưa tay ra chụp một đám mây gần đấy. Quay về phía tôi, Candy mỉm cười. Anh thử đoán xem, trong tay tôi còn mây hay không? Tôi không gật, cũng không lắc đầu. Chỉ đứng trần trân nhìn vào bàn tay đang cầm mây của Candy một cách khó hiểu. Rất nhẹ nhàng, bàn tay của Candy từ từ mở ra. Trong lòng bàn tay hồng hồng xinh xắn, tuyệt nhiên không có một đám mây nào cả. Không để tôi thắc mắc lâu, Candy nhìn tôi rồi chậm rãi. Những cuộc chạy trốn không bao giờ là giải pháp tối ưu. Chỉ khi nào anh xem mọi chuyện như đám mây này, nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi. Khi đó, lòng anh rồi cũng sẽ nhẹ nhàng như mây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro