Tâm tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm xúc còn có nhiều cách gọi khác nhau, cũng có thể là "cửa sổ tâm hồn, thứ đôi mắt ko thể làm giả, cái khổ đau mà con ng chứa đựng...," rất nhiều cách gọi khác nhau để diễn tả từ "cảm xúc". Thứ đôi mắt ko thể làm giả ấy, lại có thể che đậy "tâm hồn mong manh" bằng đôi mắt. Bạn có tin ko?!?

Ban đầu, tôi ko tin đâu, dù cho con người có mạnh mẽ đến mấy, cũng ko thể giấu đi cảm xúc trong đôi mắt. Ấy v mà, trên đời có 1 đôi mắt, có thể che đậy và qua mắt cả thiên hạ. Chính là đôi mắt của "kẻ chết tâm" còn đc gọi là đôi mắt vô hồn. Như những j đã bt hoặc chưa bt, mắt vô hồn gần như ko hề để lộ ra 1 cảm xúc hay 1 biến đổi trên gương mặt hay trong đôi mắt. Dù có nhìn sâu bên trong "đôi mắt chết chóc" ấy, vẫn chỉ thấy nó như 1 vực thẳm ko thấy đáy. Đôi mắt chết tâm này luôn mang thù với tất cả những ng xung quanh, vì nó ko thể hiện ra "cảm xúc" nên nó khiến con ng ta không thể đoán ra đc chúng chứa đựng những cảm xúc j.

Tôi cũng thế, vì đôi mắt tôi cũng vô hồn. Nhưng chúng ko bị "chết tâm",mà là chúng đã mất hết đi tình thương mà "cảm xúc" con người bình thường xứng đáng đc có. Tôi ko bị những căn bệnh tâm lý nào cả, nhưng chính những cảm xúc cứ dồn nén trong 1 trái tim khiến tôi không thể là 1 ng bình thường. Vì ánh "mắt mất hết tình thương" này, cuộc sống của tuổi trẻ vốn sẽ đc trải qua những quãng thanh xuân mà những thiếu niên vốn có...lại bị những ánh mắt khác miệt thị. Vì đôi mắt cũng gắn liền vs cảm xúc, nên tôi dường như đã gạt bỏ đi những lời đàm tiếu ấy như 1 thói quen. Cũng chính vì luôn lờ đi như thói quen ấy, lúc nào ko hay, tôi đã trở thành 1 con ng vô cảm...ko hề quan tâm những j xung quanh đang diễn ra. Tôi luôn nhốt mik trong ko gian ko ai có thể xâm phạm đến, và tự cô lập ngay trong chính nơi quen thuộc đc gọi là "nhà". Đương nhiên tôi ko thấy bản thân mik bị thiệt thòi hay tủi thân, ng vô cảm mà, để ý đến làm j...Tuy v, tôi cũng bị tổn thương từ những lời nói của những ng thân quen, chỉ là khi chỉ còn lại 1 mik, nơi thik hợp để tuôn trào cảm xúc, tôi lại ko làm đc. Tôi ko thể khóc, cũng như ko cảm thấy buồn, hay đau lòng. Thứ tâm hồn trong tôi chỉ đơn giản cảm thấy có chút tổn thương. Cái cảm xúc giản đơn mà con ng ta thường đc trải nghiệm, tôi lại chưa hề có đc những cảm xúc đấy. Nhưng tôi vẫn luôn có khao khát có người cho tôi hoặc dạy tôi những cảm nhận về cảm xúc mà ng bình thường vốn có...

Chứ thứ "nội tâm vô vị" này tôi chịu đủ r

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro