Bản thảo trong chai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về quê hương và gia đình, tôi chẳng có gì nhiều để nói. Sự bạc đãi đã khiến tôi phải rời bỏ quê hương, và rồi sau những năm tháng quá dài tôi trở thành xa lạ với cả gia đình mình. Sự giàu có của dòng họ đã giúp tôi có được một số vốn học vấn hơn người. Tôi đã suy nghĩ và sắp xếp một cách có phương pháp những gì gặt hái được trong việc học chăm chỉ trước đây. Trên tất cả, những tác phẩm của các triết gia Đức mang lại cho tôi nhiều thích thú, tất nhiên không phải do sự thán phục mù quáng, mà nhờ có thì giờ nhàn rỗi cộng với thói quen suy nghĩ một cách nghiêm nhặt, tôi đã khám phá ra những sai lầm của họ. Tôi thường bị chê trách bởi tài năng vô vị ấy. Mọi người trút vào tôi cái tội thiếu óc tưởng tượng. Còn việc tôi luôn luôn có thái độ của một người theo chủ nghĩa hoài nghi trong mọi vấn đề là điều ai cũng biết rõ. Mà thật vậy, tôi e rằng bởi quá say mê triết học vật lý nên tôi đã phạm vào điều lầm lỗi phổ thông nhất của thời đại này. Đó là thói quen luôn luôn liên hệ mọi sự việc, ngay cả khi ít có khả năng nhất, với những nguyên lý của triết học ấy. Tóm lại, chính tôi là kẻ đáng phải chịu trách nhiệm nặng hơn ai hết nếu tôi tự để cho mình bị mê hoặc bởi những "ánh lửa chập chờn" của óc mê tín dị đoan vượt ra ngoài ranh giới khắc nghiệt của chân lý. Tôi quyết định viết những lời nhập đề dài dòng này vì e rằng câu chuyện khó tin tôi sắp kể ra đây sẽ bị xem là điều điên rồ của một trí tưởng tượng lỗ mãng chứ không phải là một kinh nghiệm tích cực của một trí tuệ vốn vẫn xem những điều mơ mộng viển vông chỉ là một bức thư không có người nhận và hoàn toàn vô giá trị.

Đã nhiều năm lang bạt ở nước ngoài, lần này tôi đáp tàu từ cảng Batavia nằm trên đảo Java sầm uất và giàu có để đến Archipelago thuộc quần đảo Sunda. Tôi cứ đi mãi như vậy không có mục đích gì mà chỉ bởi cái tâm trí vốn bất định của tôi cứ luôn dày vò dằn vặt như một kẻ bị ma ám.

Chiếc tàu tôi đi rất đẹp, trọng tải khoảng bốn trăm tấn, vỏ bọc đồng, đóng tại Bombay bằng gỗ tếch vùng Malabar. Nó chở đầy bông vải và dầu ăn từ quần đảo Lachadi. Trên tàu còn có cả sợi dừa, đường thốt nốt, bơ, hạt cacao và một vài thùng thuốc phiện. Hàng hóa chất lên tàu rất cẩu thả nên tàu dễ bị chòng chành.

Chúng tôi lên đường khi có gió nhẹ, suốt nhiều ngày liền tàu vẫn còn đi gần bờ biển phía đông Java. Chẳng có chuyện gì lạ để chúng tôi có thể giải khuây sự buồn tẻ đơn điệu của cuộc hành trình ngoài những chiếc thuyền nhỏ hai cột buồm với những cánh buồm hình tam giác của dân bản xứ thuộc đảo Archipelago mà chúng tôi vẫn còn ở trong hải phận của nó.

Một buổi chiều, đứng tựa lan can phía đuôi tàu, tôi nhìn thấy một đám mây lẻ loi rất kỳ lạ ở hướng tây bắc. Lạ không những vì màu sắc của nó mà còn vì đó là đám mây đầu tiên xuất hiện kể từ khi chúng tôi rời bến Batavia. Tôi chăm chú quan sát đám mây cho tới lúc mặt trời sắp lặn. Lúc ấy, thình lình nó trải dài từ đông sang tây, che kín đường chân trời bằng một dải hơi nước hẹp, từ xa trông giống một bờ cát dài. Tôi chuyển sự chú ý vào mặt trăng màu đỏ bầm đang từ từ xuất hiện và cái vẻ lạ lẫm của biển. Biển thay đổi thật nhanh, làn nước trở nên trong suốt một cách bất thường. Mặc dù tôi có thể nhìn rõ mồn một đáy biển, nhưng khi tôi thả dây buộc chì xuống đo mới rõ độ sâu lên đến ba mươi mét. Không khí lúc này trở nên oi bức không chịu nổi, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn hệt như ta thường thấy ở một cái bàn là nóng. Khi đêm xuống, trời không một chút gió, sự yên tĩnh khó có thể tưởng tượng nổi. Ngọn lửa cây nến cuối đuôi tàu hầu như không lay động. Một ngọn tóc cầm trên đầu ngón tay cũng không thể nào nhận ra nó có đung đưa hay không. Tuy nhiên con tàu cứ bị giạt dần vào bờ. Viên thuyền trưởng thấy không có triệu chứng nào nguy hiểm, ra lệnh cho thủy thủ cuốn buồm, thả neo. Không cắt người canh, cả đám thủy thủ, chủ yếu người Malaysia, nằm nghỉ la liệt trên sàn tàu.

Tôi bước xuống hầm tàu, lòng linh cảm điều không may. Thật vậy, những triệu chứng ấy khiến tôi lo sắp có bão. Tôi thổ lộ với viên thuyền trưởng nhưng ông ta chẳng để ý gì đến lời tôi, quay lưng đi không một tiếng trả lời. Tuy thế, lòng tôi vẫn cứ bất an, không thể ngủ được. Khoảng nửa đêm tôi lại trèo lên boong. Khi bước lên tới bậc thang trên cùng, tôi giật mình bởi tiếng rì rầm rất lớn nghe như tiếng cối xay, và trước khi tôi kịp hiểu xuất xứ, toàn thân con tàu rùng lên. Ngay liền đó, một đợt sóng dữ dội hất tôi ngã xuống. Sóng rùng rùng tràn qua mọi người, quét sạch sàn tàu từ mũi đến tận lái.

Sự hung hãn đến cực điểm của cơn gió hầu như lại giúp cho con tàu sống sót. Mặc dù đã ngập hẳn trong nước và các cột buồm gãy phăng, một phút sau con tàu từ từ trồi lên, lắc lư một lúc bởi sức ép quá lớn của cơn bão rồi đứng thẳng.

Nhờ điều kỳ diệu nào mà tôi thoát chết là việc không thể cắt nghĩa nổi. Tỉnh lại sau cơn choáng váng vì bị sóng đập, tôi thấy mình kẹt cứng giữa càng và bánh lái. Khó khăn lắm tôi mới đứng dậy được. Lảo đảo nhìn quanh, đầu tiên tôi nhận ra mình đang đứng giữa một cảnh đổ nát. Cho dù có một trí tưởng tượng man rợ nhất cũng phải vô cùng kinh sợ bởi tôi nhận ra con tàu đang ở giữa vùng biển sôi sục những cột nước cao như núi. Lát sau, tôi nghe tiếng của ông già người Thụy Điển, hành khách cuối cùng lên tàu vừa kịp lúc nhổ neo. Tôi lấy hết sức để gọi. Ông già nghe được, liền bước về phía lái. Chúng tôi nhận ra chỉ còn hai chúng tôi sống sót sau tai nạn vừa qua. Mọi thứ trên boong tàu đều bị quét sạch xuống biển. Viên thuyền trưởng và các sĩ quan đều chết ngạt trong cabin vì nước biển tràn vào quá nhanh. Không còn ai phụ giúp, chúng tôi khó hy vọng làm được gì nhiều cho sự an toàn của con tàu. Và thoạt tiên cái hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng bị dập tắt vì hình như con tàu sắp chìm đến nơi rồi. Dĩ nhiên sợi dây neo đã đứt phăng như một sợi dây cột đồ ngay từ khi đợt gió đầu tiên thổi tới, chứ nếu không chúng tôi đã chìm nghỉm rồi. Con tàu bị gió cuốn phăng trên mặt biển. Những đợt sóng trắng xóa tung lên trên đầu chúng tôi. Bánh lái gãy hoàn toàn. Khắp con tàu hầu như bộ phận nào cũng bị hư hại đáng kể. Nhưng chúng tôi đã quá đỗi mừng khi thấy những cái bơm nước không bị nghẹt và những vật nặng dùng để giằng thuyền được thăng bằng không bị dời chỗ. Chúng tôi cảm thấy mối nguy hiểm vì gió đã giảm nhiều, nhưng khi nghĩ đến việc gió sẽ hoàn toàn ngưng thổi chúng tôi lại vô cùng kinh hãi vì tin chắc rằng trong tình trạng hư hỏng thế này con tàu sẽ bị hủy diệt dưới những con sóng ghê gớm. Nhưng cái điều dự đoán chính xác này dường như không trở thành sự thực ngay. Suốt năm ngày đêm, trong thời gian này chúng tôi sống bằng vài viên đường thốt nốt khó khăn lắm mới moi được ở đầu mũi tàu - con tàu trôi nhanh vùn vụt. Những cơn gió cứ tiếp tục nổi lên, không dữ dội như lúc cơn bão bắt đầu nhưng vẫn kinh khiếp hơn tất thảy những gì tôi đã từng trông thấy trước đây. Suốt bốn ngày đầu, con tàu lao theo hướng nam - đông nam, thỉnh thoảng có thay đổi một chút, và như thế chúng tôi sẽ đâm thẳng vào bờ biển Tân Hà Lan. Ngày thứ năm, trời lạnh ghê gớm, mặc dù gió đổi chiều chếch về hướng bắc. Mặt trời nhô lên với những tia sáng vàng vọt bệnh hoạn. Nó chỉ lê lên được chừng vài độ trên đường chân trời, không tỏa ra mấy chút ánh sáng. Không một đám mây nào xuất hiện, gió cứ tăng lên mãi với sự cuồng nộ bất thường. Vào buổi trưa, chúng tôi đoán như vậy, sắc thái của mặt trời lại khiến chúng tôi chú ý. Nó không tỏa ra ánh sáng, có thể nói như vậy, mà phát ra một thứ lửa u ám buồn bã như thể tất cả những tia sáng đều đã bị chiết tán. Ngay trước khi chiếu vào lòng biển trương phình, những ngọn lửa trung tâm mặt trời đột ngột tắt ngấm như thể có một sức mạnh huyền bí nào đó đang vội vàng dập tắt chúng đi. Mặt trời như một cái bánh xe màu trắng bạc nhợt nhạt cô đơn khi bắt đầu phóng vào lòng đại dương thăm thẳm.

Chúng tôi đợi cái ngày thứ sáu đến trong nỗi tuyệt vọng. Cái ngày ấy đối với tôi chưa đến, còn với ông cụ người Thụy Điển thì mãi mãi không bao giờ đến. Từ đấy chúng tôi chìm trong bóng đêm đen như mực, tối đến nỗi chúng tôi không thể nhìn thấy xa quá hai mươi bước. Bóng đêm vĩnh cửu tiếp tục bao trùm chúng tôi, không hề giảm bớt chút nào bởi mặt nước biển lấp lánh ánh lân tinh như chúng ta thường thấy ở miền nhiệt đới. Chúng tôi cũng nhận thấy, mặc dù gió vẫn tiếp tục thổi và không hề giảm cơn thịnh nộ nhưng những bọt sóng trắng đã tận tình giúp đỡ chúng tôi nay không còn nữa. Chung quanh chúng tôi chỉ là sự hãi hùng, bóng tối dày đặc như một sa mạc nồng nực đen tối màu gỗ mun. Một nỗi kinh khiếp mê tín trườn dần vào trí não ông cụ người Thụy Điển. Còn tâm hồn tôi thì chìm vào một nỗi ngờ vực câm lặng. Chúng tôi không thiết săn sóc con tàu nữa. Việc đó đã trở nên vô ích. Dán người sát vào chân cột buồm thấp nhất, chúng tôi cay đắng đưa mắt nhìn vào đại dương thăm thẳm. Chúng tôi không còn phương tiện nào để đoán biết thời gian và cũng không cách nào đoán biết được chúng tôi đang ở vào hoàn cảnh như thế nào. Tuy nhiên chúng tôi vẫn biết chắc rằng con tàu đã đi rất xa về phương nam hơn bất cứ nhà hàng hải nào và rất ngạc nhiên là tại sao vẫn chưa gặp những chướng ngại thường thấy là những tảng băng trôi. Dù vậy mỗi phút vẫn đe dọa là phút cuối cùng trong đời. Từng con sóng khổng lồ lao tới như muốn nuốt chửng chúng tôi. Sóng là cái gì vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Mỗi lần sóng đi qua mà con tàu chưa bị chôn vùi là cả một điều kỳ diệu. Ông già đồng hành của tôi nói rằng hàng hóa trên tàu chưa đủ nặng và nhắc tôi nhớ đến phẩm chất tuyệt hảo của con tàu. Nhưng tôi hoàn toàn không hy vọng mình có thể thoát nạn. Lòng buồn rầu, tôi chuẩn bị cho cái chết mà tôi nghĩ sẽ đến trong vòng không quá một tiếng đồng hồ nữa. Vượt qua mỗi hải lý sóng biển đen đủi khổng lồ càng âm u khủng khiếp hơn. Nhiều lần chúng tôi nín thở khi con tàu leo lên đến độ cao của chim hải âu, rồi lại xây xẩm choáng váng khi nó lao xuống cái địa ngục bằng nước với một tốc độ kinh hoàng. ở đó không khí như ứ đọng lại, tuyệt đối không có một âm thanh nào khuấy động đến giấc ngủ loài thủy quái.

--------------------------------------------------------------------------------

Pegasus02-22-2005, 10:33 AM

Chúng tôi đang ở dưới đáy của một trong những vực thẳm như thế thì bỗng tiếng la thất thanh của ông bạn đồng hành vỡ ra trong bóng tối:

- Kìa, kìa! - Ông cụ hét lớn vào tai tôi - Lạy chúa quyền năng! Hãy nhìn kìa!

Tôi nhìn thấy một vầng sáng màu đỏ lù mù, ảm đạm đang lao xuống theo triền vực bao la, nơi chúng tôi đang ở tận đáy, hắt sang sàn tàu chúng tôi những tia sáng lay lắt. Ngước mắt nhìn lên, tôi bắt gặp một cảnh tượng khiến cho máu trong người như đông lại. Ở một độ cao kinh khủng, ngay trên đầu chúng tôi, sát bên mép bờ vực, lượn lờ một con tàu khổng lồ ước phải đến bốn ngàn tấn. Mặc dù con tàu đang đứng trên đầu một ngọn sóng cao gấp trăm lần chiều cao của chính nó nhưng trông nó vẫn lớn hơn bất kỳ con tàu nào của Công ty Đông Ấn. Cái vỏ khổng lồ của nó sơn một màu đen kịt, không chạm trổ hình vẽ như vẫn thường thấy. Chỉ có một dãy đại bác bằng đồng chĩa mũi ra từ các ô cửa sổ để mở, bề mặt bóng láng của nòng súng phản chiếu lấp lánh ánh sáng từ những ngọn đèn tín hiệu treo đung đưa lắc lư giữa các cột buồm. Nhưng điều làm chúng tôi kinh ngạc nhất là con tàu ấy giương hết buồm lên mà chạy giữa những chiếc răng nanh khổng lồ của biển siêu nhiên đang lên cơn giông tố cuồng dại này. Đầu tiên, chúng tôi chỉ nhìn thấy phần mũi của con tàu lạ vì nó đang chậm chạp ngoi lên đỉnh vực. Trong một thoáng, con tàu bỗng ngưng lại, ngay trên cái đỉnh cao tít ấy, như thể để trầm tư về sự siêu việt của mình. Rồi rùng mình một cái, nó bắt đầu chúi mũi lao xuống.

Ngay lúc ấy, không hiểu sao sự bình tĩnh chợt trở lại với tôi. Cố lao người về phía lái, tôi chờ đợi không một chút sợ hãi giây phút hủy diệt. Cuối cùng con tàu chúng tôi chấm dứt cuộc chiến đấu. Nó cắm mũi vào lòng biển. Cái khối khổng lồ đang lao xuống kia cuối cùng đã xô vào chúng tôi ở phía lườn tàu vốn đã mấp mé nước. Việc đó dẫn đến một kết quả phi thường. Sức chấn động hất tung tôi lên không và sau đó tôi rơi ngay xuống lòng con tàu lạ.

Khi tôi rơi xuống, con tàu lạ khựng lại một giây rồi chợt đổi hướng. Nhờ sự nhộn nhạo ấy mà tôi đã thoát khỏi sự chú ý của các thủy thủ. Không khó khăn gì lắm và cũng chẳng bị ai nhìn thấy, tôi tìm ra lối đi chính xuống hầm tàu. Lúc ấy cửa đang khép hờ, tôi dễ dàng chọn được một chỗ trốn. Thật khó mà nói tại sao tôi lại làm thế. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ khi nhìn thấy dáng vẻ của những người trên tàu có lẽ là nguyên nhân chính của hành động này. Tôi không dám tin tưởng vào loại người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy có quá nhiều điểm xa lạ mù mờ, ngờ vực và đầy sợ hãi. Vì thế tôi nghĩ tốt hơn nên tìm một chỗ ẩn náu trong hầm tàu. Dỡ một mảnh ván cạp vách, tôi dễ dàng tạo được chỗ ẩn giữa những cột kèo đồ sộ của con tàu.

Có tiếng bước chân trong hầm tàu ngay khi tôi vừa làm xong công việc. Tôi liền chui vào hốc trốn. Một người đàn ông bước ngang qua chỗ tôi ẩn nấp, dáng đi chậm chạp không vững. Tôi không thấy rõ khuôn mặt nhưng lại có dịp quan sát hình tướng chung của gã. Có những nét cho thấy hẳn gã rất lớn tuổi và yếu ớt. Đầu gối của gã như muốn khuỵu xuống dưới sức nặng của năm tháng, toàn thân run rẩy. Gã lầm bầm với bản thân bằng một thứ tiếng trầm trầm xa lạ tôi không hiểu được. Gã lục soạn trong góc hầm tàu chất đầy dụng cụ kỳ quái và những bản đồ hàng hải đã rách nát. Bộ tịch của gã là một sự trộn lẫn man rợ giữa sự cáu kỉnh của một ông già đang hồi trở lại thời trẻ thơ và sự oai vệ của một vị thần. Cuối cùng, gã quay lên boong và tôi không còn nhìn thấy gã nữa.

Một cảm giác không tên tuổi vây kín tâm hồn tôi, một cảm giác không mong được phân tích. Với nó, không có sách vở nào thích hợp cả. Và tôi e rằng cả trong tương lai cũng không thể tìm được lời giải đáp. Đối với tôi, đây đúng là một điều khủng khiếp. Tôi sẽ không bao giờ - tôi biết chắc sẽ không bao giờ - nhìn nhận bản chất của những ý niệm này. Dù sao cũng không lấy gì làm lạ về những cảm giác này bởi chính nó đã bắt nguồn từ một câu chuyện hoang đường. Một cảm giác mới lạ, một thực thể hoàn toàn mới đã ghi vào tâm hồn tôi.

....

Đã qua một thời gian khá lâu kể từ khi tôi lọt vào con tàu khủng khiếp này. Tôi nghĩ rằng giờ đây, mọi nẻo lối của số phận tôi đang quy về một điểm. Chìm trong cơn mặc tưởng nào đó mà tôi không thể nào hiểu nổi, những thủy thủ hờ hững đi ngang qua trước mặt tôi mà không buồn chú ý. Phần tôi, quả thật là thừa khi vội tìm chỗ trốn. Bởi chính họ có muốn trông thấy gì đâu. Mới lúc nãy đây, tôi đi ngang trước mặt viên thuyền phó. Và cũng chẳng lâu gì, tôi đã mạo hiểm vào tận phòng viên thuyền trưởng. Tôi lấy ở đấy được một ít giấy và đang dùng để viết. Thỉnh thoảng tôi lại viết tiếp những trang bản thảo này. Thực ra tôi không có cách nào truyền lại cho thế giới bên ngoài. Nhưng tôi sẽ cố thử xem. Vào phút cuối, tôi sẽ bỏ những trang bản thảo này vào một cái chai đóng kín và thả xuống biển.

...

Một vài biến cố vừa xảy ra khiến tôi phải suy nghĩ. Có phải tất cả những điều này là một cuộc run rủi rủi may hay không? Tôi đã mạo hiểm bước lên boong, nằm dài xuống giữa những đống dây thừng và buồm cũ hoặc trong chiếc xuồng nhỏ mà chẳng ai chú ý cả. Trong khi suy nghĩ miên man về số phận kỳ quặc của mình, tôi lơ đễnh cầm chiếc bàn chà chải hắc ín bôi lên một tấm buồm phụ được xếp cẩn thận đặt trên một cái thùng tròn. Cánh buồm phụ bây giờ đang được căng lên, chiếc bàn chải vô tình lúc nãy đã viết thành hai chữ: khám phá.

Ở trên, tôi có tả sơ qua kiến trúc của con tàu. Mặc dù được trang bị đại bác nhưng theo tôi, nó không phải là một chiếc tàu chiến. Cấu trúc và trang thiết bị đều không phải của tàu chiến. Nhưng nó thực sự là loại tàu gì thì tôi e rằng khó xác định. Tôi không biết tại sao như thế. Nhìn vóc dáng lạ lẫm, kỳ quặc của các cột buồm, những bộ buồm khổng lồ cao vòi vọi, cái mũi tàu quá đơn giản, phần đuôi cổ lỗ, trong tôi chợt lóe lên một tia sáng từ ký ức mơ hồ hỗn độn. Đó là những hình ảnh gợi nhớ về một triều đại cổ xưa ở một vương quốc nào đó.

...

Tôi nhìn kỹ loại gỗ làm sườn tàu. Đó là thứ vật liệu hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Tính chất đặc biệt của gỗ khiến tôi phải nghĩ rằng nó không thích hợp với mục đích sử dụng. Tôi muốn nói rằng nó hoàn toàn xốp, không phải do bị mối ăn mà bởi đã đi lại quá nhiều trên biển, cũ đến mục ruỗng. Tôi quan sát thấy một điều rất đỗi kỳ lạ, loại gỗ này có đủ mọi đặc tính của loại sến Tây Ban Nha, nếu như gỗ sến Tây Ban Nha có thể xẻ ra được bằng những dụng cụ nhân tạo.

Đọc lại đoạn vừa viết, tôi chợt nhớ đến câu nói kỳ quặc của một con sói biển già người Hà Lan: "Cái điều ấy e cũng chắc chắn". - Ông thường nói vậy khi tấm lòng trung thực của ông bị một nỗi nghi ngờ xâm chiếm. - "Như trên đời này có một vùng biển mà ở đó những con tàu lại có thể phình lớn như thân thể của một thủy thủ".

...

Tôi chen vào đám thủy thủ được hơn một giờ. Mặc dù tôi đứng ngay giữa bọn họ nhưng dường như sự có mặt của tôi hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của họ. Giống như người đầu tiên tôi nhìn thấy dưới hầm tàu, tất cả những thủy thủ đều râu tóc bạc phơ. Đầu gối không còn giữ vững, lưng còng xuống với tuổi tác, làn da run run trước gió rét, giọng nói trầm trầm rè rè, đôi mắt suy yếu kèm nhèm nước mắt, mái tóc bạc phất phơ trong gió một cách kỳ dị. Chung quanh họ, khắp cả sàn tàu, rải rác những dụng cụ toán học kiểu rất cổ, không còn thích hợp.

...

Ở trên, tôi có nói chuyện những cánh buồm phụ được căng lên. Kể từ lúc ấy, con tàu lồng gió phóng thẳng về hướng nam, tiếp tục cuộc hành trình khủng khiếp. Mọi cánh buồm đều căng phồng, từ buồm chính trên đỉnh đến những cánh buồm phụ bên dưới. Những đòn tay buồm chòng chành nghiêng ngả như muốn thọc vào cái địa ngục bằng chất lỏng khủng khiếp mà óc tưởng tượng của con người có thể nặn ra được. Tôi vừa mới rời boong tàu vì ở đó khó mà đứng vững trên hai chân mặc dù các thủy thủ vẫn bình thản đi lại. Tôi cảm thấy quá đỗi kỳ diệu khi cái khối khổng lồ này vẫn chưa chịu chìm đắm vĩnh viễn. Chúng tôi hẳn đã bị trời đày phải mãi mãi đi vòng quanh cái mép rìa của sự vĩnh cửu mà chẳng bao giờ được phép thực hiện cú nhảy cuối cùng để lao vào vực thẳm. Trên những con sóng to lớn kinh dị gấp ngàn lần trước đây, chúng tôi lướt đi nhanh như loài én biển. Những đợt sóng khổng lồ ngóc đầu chồm lên chúng tôi như những con thủy quái. Nhưng chúng chỉ doạ nạt chứ không được phép tàn phá. Tôi cho rằng sở dĩ con tàu thoát nạn mãi như thế chỉ là nhờ vào nguyên nhân tự nhiên. Và chỉ như vậy mới có thể cắt nghĩa nổi những kết quả thế này. Tôi cho rằng có lẽ con tàu đang nằm trong ảnh hưởng của dòng hải lưu cuồn cuộn nào đó hoặc giả có dòng nước ngầm rất mạnh ngay bên dưới con tàu.

...

Tôi đã nhìn tận mặt viên thuyền trưởng, ngay trong cabin của ông ta, nhưng như tôi đã đoán trước, ông ta hoàn toàn không chú ý gì đến tôi. Mặc dù vẻ bề ngoài của ông ta chẳng có gì khác hơn một người đàn ông bình thường, nhưng một cảm giác kính trọng và sợ hãi trộn lẫn niềm kinh ngạc nào đó vẫn khiến tôi ngưỡng mộ ông ta. Về hình dạng, ông ta cao ngang bằng tôi, khoảng một mét sáu lăm. Dáng vóc ông chắc gọn nhưng không có vẻ mạnh mẽ hay đáng chú ý. Có lẽ do cái vẻ đặc biệt biểu lộ trên khuôn mặt ông ta, một bằng chứng khốc liệt và dữ dội của tuổi tác già nua quá độ - già nua trọn vẹn, gợi trong tôi một ý tưởng, một cảm giác khó tả. Vầng trán của ông dù ít nếp nhăn nhưng vẫn hằn rõ dấu ấn năm tháng chồng chất. Mái tóc xám như một bản ghi chép của quá khứ. Và đôi mắt xám hơn cả mái tóc lại như một bầy phù thủy của tương lai. Trên sàn phòng bày la liệt những xấp giấy tờ có nẹp sắt, những dụng cụ khoa học méo mó cũ kỹ, những tấm bản đồ đã lâu không dùng đến. Hai tay ông ta bưng đầu, đôi mắt sáng quắc và lo âu chú mục vào một tờ giấy mà tôi cho là tờ chiếu chỉ bởi trên mặt giấy có đóng dấu triện của nhà vua. Ông ta cũng nói lầm bầm, như người thủy thủ đầu tiên tôi nhìn thấy trong hầm tàu, giọng trầm trầm càu nhàu của một thứ tiếng nào đó lạ hoắc. Và mặc dù ông ta ở sát ngay bên cạnh mà tôi nghe như ở tận dặm xa nào vọng lại.

...

Con tàu và những thứ nó mang theo đều nhuốm màu một thời đại xa xưa nào. Các thủy thủ thì đi lại như bóng ma của những thế kỷ đã bị chôn vùi, đôi mắt toát ra một sự hăm hở và lo âu. Nhìn những bàn tay của họ rọi bóng nghiêng nghiêng dưới ánh sáng những ngọn đèn tín hiệu, trong tôi dấy lên một cảm giác chưa từng có, mặc dù suốt đời tôi là một kẻ say mê đồ cổ, đã nhập nhiễm trong bóng mát các cột trụ đền đài đổ nát ở Balbec, Tadomor, Persepolis cho đến nỗi chính bản thân tôi cũng trở thành một thứ đồ cổ.

...

Nhìn lại chung quanh, tôi cảm thấy xấu hổ về những mối lo sợ ban đầu của mình. Nếu tôi đã khiếp hãi trước cơn bão vẫn đang theo đuổi chúng tôi cho đến tận bây giờ thì lúc này tôi sẽ khiếp hãi đến nhường nào trước sự đụng độ giữa gió và biển, mà để diễn đạt điều này, những từ như lốc xoáy, bão tố thật là tầm thường và thiếu sót: vây quanh con tàu là bóng tối của đêm đen vĩnh cửu và một khối nước khổng lồ đang đảo lộn nhưng không sủi lên một chút bọt nào. Từ phía xa, cách chúng tôi khoảng một dặm, có thể nhìn thấy lờ mờ những bức tường thành khổng lồ và vĩnh cửu của băng giá đứng chọc thẳng vào bầu trời ảm đạm, trông giống những bức tường của ngôi nhà vũ trụ.

...

Như tôi đã nghĩ đến lúc nãy, con tàu có vẻ đang bị cuốn đi bởi một dòng hải lưu, nếu tôi có thể dùng từ này để gọi con thủy triều đang gầm rú chảy ào qua vùng băng giá trắng xóa. Dòng hải lưu ấy vừa rền lên như sấm vừa lao băng băng về phương nam với tốc độ một con thác đang chúi đầu đổ xuống.

...

Tôi cho rằng khó ai hiểu được cảm giác kinh hoàng của tôi. Tuy vậy sự tò mò muốn lý giải những bí mật của vùng biển kỳ dị này đã thắng được cơn sợ hãi trong tôi. Nó giúp tôi cảm thấy dễ chịu trước khuôn mặt xấu xí của thần chết. Rõ ràng là chúng tôi đang vội vã lao vào một sự hiểu biết kỳ thú nào đó, một thứ bí mật không bao giờ có thể chia sẻ cùng ai và kẻ nào biết được phải trả giá bằng cái chết. Có lẽ dòng nước này sẽ dẫn chúng tôi đến tận Bắc Cực. Phải thấy rằng giả thuyết này cũng có nhiều cơ sở để trở thành sự thật.

...

Những thủy thủ đi lại trên boong với bước chân bồn chồn run rẩy. Nhưng vẻ mặt của họ vẫn phẳng phất một niềm hưng phấn đầy hy vọng hơn là nỗi thờ ơ của sự tuyệt vọng.

Lúc này, gió vẫn thúc vào lưng chúng tôi. Khi giương hết buồm lên, con tàu như muốn bay bổng lên khỏi mặt biển. Ồ, thật là khủng khiếp! Băng giá chợt rẽ ra bên phải rồi bên trái và chúng tôi bắt đầu quay tít theo những vòng tròn đồng tâm rộng lớn. Quay và quay theo những đường xoáy của một hý trường vĩ đại. Bên trên con vực là bóng đen mịt mùng thăm thẳm. Tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian để suy ngẫm về số phận mình nữa. Những vòng tròn đang nhanh chóng thu hẹp lại. Chúng tôi đang phóng như điên cuồng vào giữa vòng ôm của vực xoáy giữa tiếng gầm gừ, rú rít, rền rĩ của đại dương bão tố. Con tàu bỗng rùng mình - ôi, Thượng đế! - và chìm xuống. (*)

(*) Truyện Bản thảo tìm thấy trong chai được in lần đầu tiên năm 1831. Rất nhiều năm về sau, tôi mới biết đến những bản đồ do Mecrator vẽ, trong đó đại dương được thể hiện như đổ vào vực Bắc Cực bằng bốn cửa rồi mất hút trong lòng quả đất. Bản thân Bắc Cực được biểu đạt bằng một tảng đá đen cao nghễu nghện lạ thường.

Bà Tám Bán Xôi

Chuyện này có thật.. và nó dả xảy ra với tôị...Cách dây lâu, lâu lắm, lâu lắm rồi... nếu tôi nhớ không lầm.. củng gần 18 năm.. thời gian thấm thoát như thoi dưa vậỵ. nhắm mắt một cái tôi dả trưởng thành và mở mắt một caí tôi dả trở thành một chàng trai tuấn tú rồị..thiệt là thời gian qua lẹ quá......quê tôi ở tại Bà Quẹọ. và nhà tôi thì nằm ngây con dường tránh của ngỉa trang.. lúc dó vì quá nghèo, nhà tôi chỉ dược làm bằng nhửng thân cây tre rồi lấy lá dừa dắp lên thôị. có chổ ngủ tôi nghỉ củng hạnh phúc lắm rồị. chuyện xảy ra vào khoảng tôi about 2 years old maybẻ... không hình như là một tuổi tám tháng thì phải.. umm không hình như 2 tuổị. ừ cở dó dó tôi củng hông nhớ nửạ..

lúc dó khoảng 1 giờ sáng, tất cả mọi người dang say sưa trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng tôi bổng nhiên có cảm giác là lạ, tôi giậc mình dậy , toát mồ hôi... thì ra tui thấy mắc dáị. tôi liền vén mùng chui rạ. vì dể cho mọi người trong nhà yên giấc.. nên tôi chỉ di nhè nhẹ , nhè nhẹ ra sau nhà....dằng sau nhà là nhưng cây dừa trụi lá.. tại ba tôi sang bằng hết dể làm nhà.. thành ra nhửng cây dừa vòng vòng nhà tôi diều trụi lá hết.. và sau nhửng cây dừa là một con kinh nhỏ, dưới ánh trăng lờ mờ, tôi có thể nhìn thấy nhửng caí mồ nằm sừng sửng, cái này nối caí kiạ...với tiếng kêu của cắc kè, ểnh ương, và nhửng tiếng của thú lạ, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh lướt qua làm tôi lạnh cả ngườị.. dang dái phê phê, bổng nhiên tôi nghe tiếng ai kêu tôi" này Mario " tôi giậc mình quay lại, vì tối qua tôi không biết aị. sau khi cố mở mắt thì tôi mới nhận ra dó là bà Tám bán xôi ở dâù hẻm ,.... bà dả dứng sau lưng tôi tự bao giờ, tóc bà trắng phợ. xù xù lên, hình như là bà chưa chảy dầụ. mặt thì hơi xanh xanh vì, chắc tại bà chưa make up.. tại tối quá tôi củng không nhìn rỏ lắm... bà hỏi tôị. "Mario, sau giờ này chưa ngủ nủa mà còn dứng dây làm bậy ??" tôi liền cười bảo: thiệt không dây bà Tám? Con dang dái mà, con có làm gì dâu mà bậỷ. bà Tám liền nói: thiệt saỏ, bà Tám thấy con dứng dó dọc dọc thằng nhỏ bà tưởng con làm bậy... tôi liền nói: ồ thì ra là vậy.. tôi hỏi lại bà: sao bà Tám chưa ngủ mà lang thang làm gì vậỷ bà nói: Bà ngủ không dược mới di vòng vòng chơi thôị.. lời qua tiếng lại với bà xong, bà Tám bảo, thôi bà phải di rồị. cháu vào ngủ dị.. tôi liền dạ chào bà, xong rồi quay lưng bước vô, dang tính di vô nhà... tôi chợt nhớ chuyện gì tính quay lại hỏi bà,.. nhưng tôi chợt bàng hoàng dứng chết chân..... dưới bóng cây dừa bà laỏ dang lơ lẩng cách mặt dất khoảng 2 feet... và bà dang hướng về nghỉa dịa.. maí tóc trắng phơ dang bay trong gió.... bà còn quay caí dầu lại nhìn tôi nói " buh bye Mario hehehe" thiệt là ghê wá.... bà không cần phải quay lưng lại, mà quay caí dâù dược à?? còn cười nửa.?? giọng cười bà làm tôi rùng mình.... trong giây phút bàng hoàng này tôi chợt nhớ ra rằng bà Tám dả chết cách dây ba ngày rồi..... lấy can dảm cuối cùng còn lại, tôi ráng nhất giò chạy thẳng vô nhà, nhưng không may cho tôị. vì trời wá tôí thành ra không tháy rỏ.. tôi dụng cột nhà làm cái nhà xập xuống... tôi dang lai hoai dựng cái nhà lên lại.. thì có tiếng bên dưới nhửng lá dừa hỏi vọng lên.. " dứa nào làm sập nhà dó bây "? thì ra là tiếng má tôị.. tôi liền nói lại " con dây má ơi" con là aỉ má tôi hỏi.. con là Mario nè... thế là dêm dó cả nhà tôi phải thức dậy hết.. thức dậy dể dựng lại mái nhà tranh... mải tới nay, mổi lần di tiểu, tôi thường có cảm gíac bà Tám dứng sau lưng tôị. mặc dù hiện giờ tôi dang ở trong cảnh sang giàu tại Campuchiạ. nhưng caí dêm hôm dó cứ còn mải trong dâù tôị. như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy...

Cái mặt nạ của Thần Rhê

Vào mùa hè năm 78, anh tôi cũng như các thanh niên cùng lứa tuổi phải đi "Thanh Niên Xung Phong" cho nhà nước 3 năm. Chổ anh tôi làm công trình thủy lợi gần một Buôn Thượng. Buôn này thuộc huyện Lạc Thiện, huyện này cách TP/BMT khoảng gần 50 cây số về hướng Tây Nam. Thỉnh thoảng anh về thăm nhà vài bữa rồi lại đi . Một lần kia, anh tôi mang về khoe mọi người trong gia đình một cái mặt nạ bằng gỗ đen sì sì, trông rất gớm ghiếc và dữ tợn! Trong nhà chẳng có ai tỏ ra thích nó cả, chỉ riêng anh ấy là có vẻ hảnh diện vì nó lắm! Anh tôi để nó trong ngăn kính của tủ buffet như để khoe với các khách lạ đến nhà chơi về cái mặt nạ kỳ bí của mình! Chúng tôi thấy nó quá xấu xí nên không ai muốn rờ mó gì đến nó hết! Còn anh tôi thì một năm chỉ về nhà chơi vài lần ! Cái mặt nạ nằm chình ình trong đó không ai màng chú ý đến!

Chừng gần một năm sau đó, một người bà con xa ở quê lên phố ghé nhà tôi chơi, thấy cái mặt nạ trong tủ bèn tới lấy ra ngắm nghía và hỏi mẹ tôi về nó . Mẹ tôi nói là do anh tôi lấy ở một Buôn Thượng về! Ông ta ở chơi đến chiều rồi ra chợ đón xe về! Hôm sau có người ra báo cho gia đình tôi là ông ấy bị lật xe chết chiều hôm qua ! Gia đình tôi xuống chia buồn và dự lễ an táng! Ai cũng nghĩ đó là tai nạn xui xẻo thôi! Chừng hai tuần sau đó, một anh công an khu vực ghé vào nhà tôi chơi ! Anh ta nói là sắp về thăm quê ngoài Bắc, và nói manh mánh để xin ít tiền làm lộ phí! (Chả là mẹ tôi buôn bán ngoài chợ nên có đồng ra đồng vào nên công an khu vực thường tới xin xỏ, và vì muốn yên thân mẹ tôi cũng như các người buôn bán khác thường phải biếu xén cho khỏi bị phiền hà!) Khi sắp ra về, anh ta thấy cái mặt nạ trong tủ bèn cầm xem và xin nó mang về Bắc làm kỷ niệm ! Mẹ tôi từ chối và nói đó là của anh tôi, mẹ tôi không có quyền lấy cho ai cả ! Anh ta kiếu từ ra về ! Hôm sau, mọi người trong phường nghe tin anh ta bị đạn nổ chết trong lúc lau súng ở trong phòng anh ta ! Trong nhà tôi cũng chẳng ai để ý đến sự trùng hợp đó cả _ Hai người đến chơi nhà tôi khi về thì bị chết _ Mọi người đều cho đó là tai nạn rủi ro !

Nhưng trong tháng đó, tự dưng tiền điện nhà tôi lên đến gần cả 400 đồng! Lúc đó điện nước đều bị hạn chế, xài nhiều là bị phạt, và còn có thể bị cúp nữa ! Gia đình tôi chỉ giám xài theo mức hạn chế của nhà nước mà thôi, thế sao tiền điện lại cao như vậy kìa! Không ai biết cả ! Trong nhà có một bàn ủi điện, một cái bếp điện hai lò tư trước 75 còn lại, nhưng bố mẹ tôi đâu cho ai dùng các thứ xa xỉ này! Tôi lấy làm thắc mắc về việc này lắm ! Một đêm kia, khi tôi xuống bếp để lấy ly uống nước. Tôi xanh mặt vì thấy hai cái lò trên cái bếp điện cháy đỏ rực! Tôi chạy lại định vặn công tắc để tắt nó đi! Nhưng cái nắm vặn vẫn ở vị thế OFF! Tôi không biết làm sao kỳ lạ vậy nữa! Tôi bèn cúi xuống gầm bếp nắm sợi giây điện kéo cái phích ra khỏi ổ cắm, rồi chạy lên nói với bố tôi về việc này, và đoán chắc tiền điện lên là do cái bếp điện mà ra! Bố tôi đoán là cái bếp điện bị chạm hay hư nên có tắt mà vẫn bị chạm hồng lên ! Mẹ tôi lên tiếng! Nếu nó chạm thì cũng chỉ mới hôm nay thôi chứ lâu thì mẹ tôi đã thấy khi nấu nướng rồi ! Cái bếp đó chỉ để làm kiểng chứ có ai dám nấu nướng bằng nó đâu! Tiền điện quá cao giống như ngày nào cũng nấu bằng bếp điện vậy ! Bố tôi liền xuống bưng cái bếp điện đem cất vào nhà kho !

Hôm sau, bố tôi dẫn cái xe Honda ra để đi xuống rẫy, ông đạp hoài mà chẳng làm sao cho nó nổ máy được ! Bố tôi xem lại xăng nhớt, mọi thứ đều còn đầy ! Ông tháo lau bugi, đạp thử để xem lửa! Lửa bắn rất mạnh! Nhưng khi ráp bugi vào rồi đạp cũng chẳng làm nổ nổi cái xe! Bố tôi dắt xe ra tiệm đầu phố để nhờ anh thợ sửa xe xem hộ ! Anh thợ máy xem xét mọi thứ và nói là không có gì hư cả ! Lạ là ngay cả anh ta cũng chẳng làm sao đạp nổ máy được ! Bố tôi đành chịu thua, dẫn xe về và phải ở nhà hôm đó ! Đến tối bố tôi bổng bị sốt nặng! Mẹ tôi đi mua thuốc cảm sốt của mấy bà bán chợ đen về cho bố tôi uống, nhưng bệnh mỗi ngày một nặng thêm! Mấy hôm trước bố tôi vẫn còn khoẻ như voi mà bây giờ ông nằm liệt giường như là người ốm nặng cả năm rồi! Mẹ con tôi lo lắng lắm, cứ sợ bố tôi chết thì không biết xoay sở ra sao trong cái thời buổi khó khăn này !!

Cả nhà đang lo lắng thì anh tôi lại về, vẻ lo lắng hiện trên nét mặt! Mới vào đến nhà, anh tôi hỏi mọi người trong nhà đều bình yên cả chứ! Và khi nghe mẹ nói bố tôi bị đau nặng đột ngột mấy hôm nay, anh ấy nhào ngay về phía tủ trà buffet, mở lấy cái mặt nạ bỏ vào cái ba lô anh đang xách trên tay! Xin mẹ 200 đồng (lúc này 200 đồng rất lớn) nói là có việc khẩn cấp phải dùng nó, xong anh ấy phóng ra cửa đi một mạch chẳng ai kịp hỏi lấy thêm một lời nào cả ! Sáng hôm sau bố tôi ngồi dậy, tỉnh táo như chẳng có một tí gì là bệnh hoạn hết ! Cả nhà đều ngạc nhiên ! Mẹ tôi hỏi bố cảm thấy trong người thế nào! Ông nói là rất khoẻ khoắn chẳng cảm thấy mệt mỏi hay bệnh hoạn gì cả !

Chiều hôm đó anh tôi lại trở về nhà , mặt lộ vẻ hân hoan vui vẻ chứ không hốt hoảng như hôm qua! Tối đó sau khi tắm rửa, ăn uống xong, cả nhà tôi quây quần trong phòng khách và anh tôi bắt đầu kể chuyện:

"Vào một ngày Chủ Nhật khoảng 10 tháng trước đây, tụi con được nghỉ nên rủ nhau vào Buôn Thượng chơi . Uống rượu cần và hút thuốc vấn với mấy người dân tộc ở trong buôn! Tối về, một thằng bạn con móc ra từ bao cát một cái mặt nạ bằng gỗ khoe với mọi người trong lán. Tụi con hỏi nó lấy được ở đâu. Nó nói là nó đã lẻn vào "Nhà Giàng" của Buôn, và chôm cái mặt nạ này! Nó khoe là có rất nhiều mặt nạ khác nhau ở đó, nhưng thấy cái này có vẻ kỳ lạ nên lấy về chơi! Nó để cái mặt nạ này ở đầu giường của nó ! Bẳng đi cả tháng chẳng còn ai để ý đến cái mặt nạ đen thui đó nữa! Hôm con về phép nó nhờ con tới nhà nó để xin mẹ nó ít đồ tiếp tế, và để trả công trước, nó cho con cái mặt nạ đó, và lần đó con mang về để chưng trong tủ buffet!

Đầu tháng rồi, thằng bạn cho con cái mặt nạ đang đứng trên bờ mương thủy lợi thì bị trượt chân té đập đầu vào cục đá to ở đáy mương chết liền tại chổ . Mấy thằng thanh niên Thượng trong toán con nói là nó bị Thần Rhê vật chết ! Bọn con không tin, nhưng bọn dân tộc này nói với giọng rất là nghiêm trọng lắm làm tụi con cũng không dám giỡn thêm! Tối đó về tới lán, tụi con hỏi ai là Thần Rhê vậy, tụi nó mới kể lại là tuần trước đây trong Buôn có cúng Giàng và họ khám phá ra là bị mất cái mặt nạ của Thần Rhê (Đó là tên của Thần Núi Lửa.) Trong buổi cúng đó, họ cầu thần hãy giết bọn trộm vật đại diện cho Thần! Và người đầu tiên bị Thần giết là thằng đã lẻn vào ăn cắp cái mặt nạ trong Nhà Giàng! Tụi con hỏi thế thì có thể làm gì để Thần tha cho không, bọn nó nói phải mang cái mặt nạ về giao trả cho Chúa Làng và xin dân làng làm lễ cầu Thần tha tội thì mới xong! Con lo lắm vì cái mặt nạ nằm trong nhà mình! Con muốn về để mang nó trả lại cho Buôn, nhưng bố mẹ biết đó đâu phải con muốn về lúc nào là về được đâu! Con đành phải đợi cơ hội mới xin phép về được! Hôm qua con về đến và biết bố bị bệnh nặng đột ngột là con biết không xong rồi! Con mang cái mặt nạ vào Buôn đưa cho Chúa Làng và nhờ thằng bạn người Thượng giải thích cho ông ta biết là do đâu con có được nó, rồi đưa cho ông ấy 200 đồng xin ông và dân làng làm lễ cúng Thần cho con! Ngay chiều tối ấy họ làm lễ cúng có con ngồi xem tận mắt ! Trông họ la múa, trống chiêng con cũng thấy rợn người! Đến khi tan buổi lễ con mới về sau khi đã được Chúa Làng trấn an là mọi chuyện sẽ êm xuôi, đừng sợ gì nữa cả vì Thần đã hứa tha rồi! Hôm nay về nhà thấy bố tự nhiên hết bệnh, có lẽ ông Chúa Làng nói đúng! Và nhất là sau khi biết các việc xảy ra trong vòng một tháng nay, cái chết của thằng bạn, của bác Bảy, của anh công an khu vực, và các sự lạ xảy ra trong nhà mình, con nghĩ rằng đúng là cái mặt nạ đó đã mang lại các điều xui xẻo cho người nào cầm nó ! Con và bố may mắm là chưa bị Thần Rhê làm chết !! Từ giờ trở đi con tởn tới già không giám nhặt ba cái vật kỳ quái hay dị hợm về nhà nữa đâu ! "

Nói là làm, anh tôi chẳng bao giờ mò vào các Buôn Thượng nữa! Sau này khi đã sang Mỹ rồi mà trong những kỳ đi chơi ở các thác hay vùng núi, mọi người đua nhau nhặt các viên đá đẹp, các hòn có hình dáng kỳ lạ giống mặt người về làm kỷ niệm thì anh tôi dửng dưng như không! Ai hỏi tại sao, anh ấy chỉ trả lời là không thích chơi nghịch các hòn đá thôi ! Nhưng tôi biết ngay rằng anh ấy vẫn bị ám ảnh bởi cái mặt nạ ghê gớm ngày xưa đó

Chuyện thật của gia đình tôi

Gia đình tôi thuộc diện đông anh em! Bố mẹ chúng tôi chỉ là những người có tầm vóc của những người VN trung bình, nhưng mấy tên con trai trong nhà tôi đều thuộc diện cao so với người VN ta! Tên thấp nhất trong nhà thì cũng 1 mét 70. Lúc xảy ra chuyện này thì em trai út tôi mới 4 tuổi mà đã cao hơn 1 thước rồi!

Nhà tôi ở một chung cư, gần đó có một cái hồ lớn nhưng không sâu lắm, mùa mưa nước đầy thì ven bờ chỉ sâu khoảng 1 mét 40 thôi. Hồ chỉ cách nhà tôi chưa tới 100 mét! Ngay hông nhà tôi có một con đường đất rộng chạy thẳng ra hồ!Một buổi trưa vào tháng 5, chúng tôi đều đi học, bố tôi đi làm, chỉ có mẹ và hai đứa nhỏ ở nhà! Mẹ tôi đang đút cơm cho em gái tôi thì thấy em trai út tôi ở ngoài bước vào, quần áo nó ướt nhem lẫn với sình! Nó dọc nước ngoài sân và té vào vũng sình! Mẹ tôi doạ:

_ Có đi thay đồ và rửa ráy mau không mẹ cho một trận bây giờ !

Em tôi trở ra phía sau chổ có mấy lu nước loay hoay ở đó! Mẹ tôi bận trông và đút cơm cho con gái nên cũng không để ý gì nữa! Cứ tưởng là nó rửa ráy, thay quần áo rồi trốn lỉnh trong phòng vì sợ mẹ đánh!

Chừng 20 phút sau mẹ tôi nghe có tiếng la ồn ào phía bờ hồ! Bà bế em tôi chạy ra xem thì hỡi ôi! Mấy người đàn ông đang vác em tôi trên vai chạy lên chạy xuống để xốc nước! Mấy bà thấy mẹ tôi ở đó liền kéo bà một mạch về nhà tôi (vì họ nói rằng nếu người chết đuối thấy thân nhân mình thì sẽ không cứu được!) Mấy người đàn ông chỉ biết vác dốc ngược em tôi trên vai chạy để xốc nước mà thôi! Họ không biết cách làm hô hấp nhân tạo là gì cả ! Bụng em tôi xẹp lép hết nước rồi nhưng không ai biết làm gì hơn! Có người kêu là bồng thằng bé đi nhà thương đi! Thế là họ bế em tôi chạy đi kiếm xe chở đi bệnh viện! Nhưng tới nơi thì không còn kịp nữa rồi!

Anh em chúng tôi đi học về thấy người ta bu quanh nhà đông nghịt! Không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi chạy xông vào nhà thì thấy mẹ tôi đang nằm vật vả khóc! Có người kéo tôi ra nói là em trai út của tôi bị chết đuối! Mấy anh chị em tôi khóc òa cả lên! Tôi bặm môi để không khóc theo họ và lủi vào phòng khóc một mình trong đó! Tôi rất xấu hổ nếu khóc trước mặt người lạ ! Đến đêm về tôi nằm nghĩ đến em mà khóc thầm một mình trên giường! Thương cho em tôi còn bé mà đà chết non!

Người đàn bàthấy em tôi đầu tiên nói là bà ta thấy chùm tóc đen của nó vật vờ ở mặt nước nên hô hoán cho người đến vớt lên! Người đàn ông vớt em tôi lên nói là nó vẫn đứng thẳng chưa chìm và chỉ cách bờ khoảng 2 thước thôi! Nếu nó cao thêm một vài tấc nữa thì đã không sao rồi! Và nếu có ai biết làm hô hấp thì nó đã không chết đâu !

Xác em tôi được quàng tại phòng khách và hai ngày sau thì đem chôn ở một nghĩa trang Công Giáo! Trước kia, hằng đêm tôi thường giăng ghế bố ngủ tại phòng khách! Lúc này tôi cũng hơi ơn ớn nên chui vào ngủ chung với anh em trong phòng một thời gian! Cả tháng sau tôi mới giám lên đó giăng ghế bố ngủ lại, nhưng vẫn cảm thấy hơi rờn rợn dù biết người chết là em mình!

Nhưng rồi cũng quen đi! Tôi chẳng thấy gì lạ cả! Cuộc sống cứ lần trôi qua! Bố mẹ tôi cũng nguôi ngoai nỗi thương tiếc con mình! Anh em chúng tôi còn là con nít nên còn chóng quên hơn nữa! Ngày đi học, chiều về chơi đá banh hay đánh vũ cầu v.v... Chúng tôi không để ý và cũng chẳng thấy gì lạ Ở nhà chúng tôi hết !

Một hôm tôi cùng mấy thằng bạn ngồi uống nước chanh muối sau một trận đá banh! Bổng một đứa buột miệng hỏi tôi:

_ Mày có thấy gì ở nhà mày không ?

_ Thấy cái gì ?! _ Tôi hỏi ngược lại nó !

_ Thiệt tình mấy người trong nhà mày hổng thấy gì lạ hết sao !?

_ Bình thường không có gì lạ cả !!

_ Vậy mà họ đồn nhà mày có ma đó !

Tôi hơi xanh mặt nhưng cãi bay:

_ Ai nói tầm bậy vậy ! Có ma thì tao phải thấy chứ !

Tôi giám đoan chắc như vậy vì tôi ngủ ngay phòng quàng xác em tôi mà! Mấy thằng bạn tôi nhao nhao lên:

_ Có thiệt đó ! Nhiều người thấy lắm mà !

Rồi tụi nó đua nhau kể là cứ mỗi đêm tối trời, người đi chơi khuya về thường thấy một cục lửa to như trái banh, bay từ bờ hồ về đến ngang hông nhà tôi thì dừng lại lơ lững ở đó một hồi mới biến đi mất ! Rất nhiều người thấy chứ không phải chỉ một hai người đâu! Mấy người ở gần nhà tôi còn nói là đêm họ ra đi tiểu thì thấy một ngọn lửa xanh dờn cháy ở sau nhà bếp chổ cầu tiêu nhà tôi!

Tôi nghe tụi nó kể cũng rợn xương sống nhưng mặt cố làm tỉnh, gân cổ cãi lại:

_ Làm gì có ma cỏ trên đời này! Tao không tin đâu! Bọn họ chỉ hù tui. mày thôi !

Tuy nói thế nhưng về nhà tôi cũng kể cho mẹ tôi nghe các điều nghe được! Mẹ tôi nạt ngang:

_ Hơi đâu con tin các chuyện tầm phào đó!

Tuy không tin lắm vào các chuyện tụi bạn kể, tôi cũng không giám đi chơi khuya nữa! Chỉ 9 giờ tối là đã về đến nhà rồi ! Tôi không giám nói chuyện này cho anh em tôi nghe sợ họ cũng đâm ra hoảng như tôi! Thật tình thì tôi chẳng thấy gì cả! Không biết các điều người ta nói có thật không! Nhưng người trong khu vực đó đều nói rằng có ma về chung quanh nhà tôi! Họ còn nói rằng sở dĩ ma không vô nhà tôi vì nhà có bàn thờ Chúa ở trong !!

Cũng may bố tôi mua được một căn nhà và một mảnh vườn rộng ở gần chổ ông ngoại tôi, nên gia đình tôi dời về chổ ở mới này! Tôi không biết sau đó ma có còn hiện ra hay không vì tôi không có dịp trở lại chốn cũ nữa !

Ma nữ đa tình

Ngồi lặng lẽ trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lại bình tĩnh. Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng. Tiếng người cười nói xung quanh không làm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác cô đơn đến tột cùng của Túy. Tại sao tình trạng xui xẻo cứ bám theo anh không ngừng? Tiếng điện thoại cầm tay vang lên mơ hồ bên cạnh, Túy hững hờ cầm lên trả lời:

-Tâm hả? Ờ, đừng lo cho anh, anh về liền.

Tiếng người vợ ngọt ngào trong điện thoại dặn dò anh lái xe cẩn thận, Túy cười cay đắng nghĩ thầm:

-Trễ quá rồi, anh đã làm một chuyện chính bản thân anh không thể nào tha thứ cho mình.

Đặt điện thoại xuống, Túy nhớ lại chuyện cũ đã xảy đến với anh nhanh như một cơn lốc xoáy trong mấy tháng qua mà bây giờ anh mong nó chỉ là cơn mộng dữ. Túy ước gì anh có thể xoay ngược lại được thời gian, phải chăng đó là định mệnh? ...

....

Túy là một người đàn ông phải nói là thành công, anh là một bác sĩ nội khoa tại một bệnh viện công của thành phố Seal Beach, đó cũng là niềm hãnh diện của mẹ Túy. Túy qua Mỹ theo diện tỵ nạn với bà mẹ vì ông bố Túy đã mất trong trại cải tạo, nhà chỉ còn hai mẹ con, Túy là con một. Chịu ảnh hưởng của bố, Túy dáng người cao lớn, đi đứng nói năng điềm đạm, từ tốn. Nói chung, Túy là một người lý tưởng cho các cô, mẫu đàn ông thời đại. Hồi còn ở Việt Nam, Túy cũng đã có một mối tình đáng ghi nhớ. Qua đến Mỹ, phải lo vật lộn với bài vở ngập đầu, chương trình học, Túy không dám nói chuyện tình cảm, yêu đương, tuy không thiếu các bóng hồng để ý tới anh. Nói đúng ra, vì anh thương mẹ, một người đã chịu bao nhiêu là cực khổ. Vừa mới ra trường, khi Túy bắt đầu kiếm ra tiền, mẹ Túy đã kiếm cho anh một người vợ mà theo bà rất là xứng với anh, người đó là Tâm. Tâm vừa đẹp người, lại đẹp nết, chăm sóc mẹ Túy như mẹ ruột và làm cho gia đình nhỏ bé của anh sống động, đầm ấm hơn. Tâm có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn, giọng nói dịu dàng, gần nàng Túy có cảm giác thật êm đềm. Nàng như một giòng suối mát, mang lại cho anh sự an ủi khi cần đến. Đầu năm nay, khi Tâm có triệu chứng mang thai thì cả nhà quyết định dọn nhà lớn hơn. Sau cùng họ đã tìm ra căn nhà vừa ý ở Signal Hill. Căn nhà tọa lạc trên đồi cao, phải lái xe đi lên mấy con đường ngoằn ngoèo mới tới. Ở đó có thể nhìn được cả thành phố Long Beach phía dưới, và thích nhất là ban đêm, khi thành phố lên đèn, họ có thể nhìn thấy được những ánh đèn màu lấp lánh chung quanh như những vì sao. Nhà gần thành phố và nhà thương Túy làm việc, nhưng lại có được sự yên tĩnh và riêng tư, không khí trong lành. Dọn nhà, chỉ có mẹ Túy là cằn nhằn, bà cụ nói nhà rộng quá, ở phí đi, tiền nhà trả góp lại cao, rồi cái số nhà... cái số xui xẻo...số 666. Nghe đâu đó là số tượng trưng cho ma quỷ (!) Không biết có thật không, nhưng từ hôm dọn vô nhà mới, bà cụ ít khi đi đâu, bịnh hoạn luôn. Túy là bác sĩ nhưng cũng chịu thua cái bệnh già của mẹ. Tâm thì nghỉ làm, ở nhà lo chăm sóc cho bà cụ với cái bụng đã khá lớn. Trong hạnh phúc êm đềm ấy, Túy không thể nào tưởng tượng được là có ngày hôm nay, và định mệnh đã bắt đầu vào lúc anh không ngờ nhất...

Một buổi tối ở ca trực tại bịnh viện, Túy được cô y tá kêu đến phòng cấp cứu. Một bịnh nhân đã dùng lượng ma túy quá liều với rượu, sau đó bị ngất đi tại một câu lạc bộ gần đó. Đã quá quen với những trường hợp tương tự, Túy thản nhiên bảo y tá lo dụng cụ thử máu, đo mạch và cấp cứu để cứu người. Vừa lướt qua khuôn mặt của người bịnh, Túy sửng sốt giật mình. Cũng may là anh quay mặt đi kịp để dấu vẻ bối rối không cho mấy cô y tá chung quanh trông thấy. Tay anh hơi run và tim anh đập mạnh. Người con gái nằm kia anh vừa nhận ra là Nhàn, người tình cũ. Bao nhiêu năm nay không gặp mặt cô, anh nghĩ là đã quên nhưng tình cảm đó chỉ tạm chôn dấu đi nay lại bừng bừng sống dậy. Nhàn nằm đó, hai hàng mi dài rũ xuống, da tái xanh, mái tóc dài xoã sang bên gối. Điểm nổi bật bao giờ cũng dễ nhận ra trên khuôn mặt đẹp của cô là nốt ruồi duyên trên khóe môi. Hồi đó, Túy hay âu yếm chọc cô đó là nốt ruồi ăn hàng. Không hiểu sao Nhàn có sức quyến rũ kỳ lạ... đối với Túy. Cũng như bây giờ, trong lúc cô đang hôn mê, Túy phải ráng dằn lòng, để không đưa tay ra vuốt tóc cô. Mọi việc cấp cứu tiến hành thuận lợi, Nhàn đã qua thời kỳ nguy hiểm. Xem lại hồ sơ bịnh nhân, Túy thấy ghi tên:

-Nancy N. Nguyen-Williams.

Thì ra cô đã lấy chồng, tự dưng Túy cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì quý giá, anh buồn rầu dặn cô y tá trực săn sóc Nhàn, khi nào bịnh nhân tỉnh dậy thì báo cho anh ngay.

Túy không ngờ gặp lại Nhàn trong một hoàn cảnh như thế này, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy mình có lỗi. Khi xưa, hai người chỉ hẹn hò, chưa hứa hẹn gì với nhau nhưng tình cảm hai người phải nói là gắn bó. Đột nhiên Túy bỏ đi vượt biên không một lời từ giã, rồi anh mất liên lạc với Nhàn. Đời sống của Nhàn chắc không được hạnh phúc, vì nếu không tại sao cô vô nhà thương mà thân nhân lại không có ai thăm hỏi ....đang suy nghĩ lan man thì có điện thoại báo bệnh nhân phòng số 44 đã tỉnh. Túy hồi hộp trở lại phòng 44 . Nhàn nằm đó, đầu gối cao nhìn ra phía cửa, Túy thấy cô vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt sâu thẳm của cô như biết nói, anh dừng chân ở cửa phòng ngần ngại, không biết Nhàn còn nhớ anh không. Nhàn yếu ớt kêu:

-Phải anh Túy đó không? Nhàn nè anh ...

Túy lại gần Nhàn, nắm lấy tay cô:

-Em khỏe chưa? Không ngờ mình gặp nhau ở đây.

Nhàn vừa ngượng ngùng vừa mừng và kể cho Túy nghe những chuyện gì xảy ra cho cô hơn mười năm nay. Cô không có thân nhân ở đây. Ba má cô vẫn còn ở VN, hai đứa em hiện đang ở bên Đức. Cô lấy chồng cách đây hai năm, chồng cô là một thương gia người Mỹ. Cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, chồng cô đã bị tử nạn trên máy bay vào hai tháng trước. Vì cô đơn cô đâm ra rượu chè tìm quên, ai ngờ đó cũng là nguyên nhân làm cho cô bị xảy thai, mất chồng rồi mất cả con. Nghẹn ngào kể xong, cô gượng cười:

-Gặp lại anh em mừng lắm, anh thì sao? Anh đã lập gia đình chưa?

Không hiểu sao, Túy nhìn cặp mắt long lanh của Nhàn, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào hơn một chút, Túy tự dưng không muốn thấy cô buồn, Túy nói dối:

-Chưa, anh vẫn ở với mẹ anh.

-Có phải hông? Em hỏng tin...

Nói vậy nhưng ánh mắt Nhàn ngập đầy niềm vui, cô mừng quá, lắc lắc cánh tay Túy và bắt đầu huyên thuyên kể tiếp những chuyện đã qua, hai người tâm sự cho đến sáng.

Sau đó là những buổi gặp mặt thơ mộng, và cũng kể từ đó Túy bắt đầu nói dối nhà nghề hơn, anh nói dối cùng một lúc với cả hai người đàn bà. Thật ra Túy không phải là một con người bay bướm, nhưng anh vốn mềm yếu trong chuyện tình cảm, không dứt khoát. Túy biết là mình sẽ không giấu được lâu, anh hy vọng khi nào Nhàn vui vẻ, yêu đời hơn, anh sẽ tìm cách nói cho nàng hiểu là anh đã có vợ. Hồi xưa, mẹ anh cũng đã khuyên anh:

-Con bé Nhàn nó đẹp quá, ai lấy nó rồi cũng khổ, không phải mẹ không thương nó, nhưng mẹ thấy hình như nó có tướng sát phu (!) .

Cũng đã có lần Túy từng so sánh, nếu nói vợ anh, Tâm, là một giòng suối mát êm đềm, thì Nhàn trái hẳn lại, cô là một hỏa diệm sơn không biết bốc cháy bất cứ lúc nào. Nhàn là một người đàn bà nhiệt tình, và đó cũng là điều làm cho Túy say mê. Túy sắm thêm một cái điện thoại cầm tay, viện cớ để cho nhà thương có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Túy cho Nhàn số điện thoại ở nhà thương, nhưng ngày nào anh cũng phone cho cô và đến thăm cô mỗi tối. Từ nhà Nhàn đến nhà Túy cũng không xa lắm, khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xe. Nhàn có căn nhà riêng ở gần ven biển thành phố Huntington Beach, nhờ vào số tiền bảo hiểm nhân thọ do ông chồng chết đi để lại Nhàn không phải lo lắng nhiều về sinh kế. Tối hôm đó, như mọi lần, Túy đến thăm Nhàn, bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa che hết cả mặt kính xe. Túy nghĩ thầm, tối nay anh sẽ về nhà sớm với vợ, anh đã hứa với Tâm. Tâm dạo này yếu lắm, có thể nàng sẽ sanh non.

Buổi ăn tối lãng mạn đã được Nhàn chuẩn bị cả buổi chiều, cô cố gắng tập nấu những món mà Túy ưa thích. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Nhàn càng tăng thêm vẻ mờ ảo. Đang ăn thì điện thoại cầm tay của Túy reo lên phá đám, nghĩ là nhà thương gọi, Nhàn gắt:

-Kệ nó anh, ăn xong đi đã.

Túy với tay vô trong áo vét treo ở thành ghế, lôi điện thoại ra miễn cưỡng nói:

-Để xem có chuyện gì, anh không sao, em ăn đi ...Hello, hả, vậy à? Anh về liền, chờ anh ...

Nhìn mặt Túy biến sắc, Nhàn đoán là có chuyện quan trọng, cô hỏi:

-Bộ nhà thương gọi hả anh?

Túy cầm lấy ly rượu uống vội, xô ghế đứng lên, anh xoay người vướng phải chân bàn khiến người nghiêng qua một bên, trái với thái độ từ tốn hằng ngày, anh luống cuống:

-Anh...anh phải đi ngay, lát nữa anh phone cho em .

Nói xong, không đợi Nhàn trả lời, Túy bước nhanh vô phòng tắm rửa mặt. Nhàn nhìn cái điện thoại Túy để trên bàn, trí tò mò nổi lên, cô thắc mắc, không biết ai mà quan trọng vậy. Cô ngần ngừ vài giây, cầm điện thoại lên bấm số kêu ngược lại. Đầu giây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một người đàn bà trả lời:

-Hello ?

Nhàn cắn mạnh môi, cô hỏi vội:

-Dạ, có phải nhà anh Túy đó không ạ?

-Phải, tôi là vợ anh ấy, cô kiếm anh Túy có chuyện gì cần không?

-Dạ không, xin lỗi bà, để khi khác tôi sẽ gọi lại sau.

Khi Túy ở trong phòng tắm bước ra lấy áo vét để mặc lên người thì đã thấy Nhàn nước mắt lưng tròng ngồi chết lặng ở bàn ăn. Túy liền hỏi:

-Sao vậy em? Giận anh à, tối nay không ăn thì mai anh ráng ăn cho hết ...

Nhàn nhìn Túy, cô nói nhỏ:

-Tại sao anh có vợ rồi mà dấu em?

Túy ngập ngừng im lặng hồi lâu, quay lưng đi lẩn tránh ánh mắt soi mói của Nhàn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa to:

-Anh xin lỗi em, vì anh thương em quá nên không muốn em buồn. Nếu em đã biết thì anh cũng đỡ khó xử.

Nhàn ngắt lời Túy và nói lớn hơn:

-Anh biết là em không thể xa anh được, anh nói đi, anh ở với em hay về với vợ anh ?

-Anh ...anh ... dĩ nhiên là anh chọn em, nhưng hôm nay vợ anh sắp sanh, để anh về rồi anh sẽ nói chuyện với em sau ...

Nhàn bật khóc lớn, cô nói nếu anh về thì sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Túy không biết nói sao, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Túy để mặc Nhàn vật vã, anh đi ra xe như chạy trốn.

Lái xe ra khỏi nhà Nhàn, lòng Túy vẫn thấp thỏm không yên, linh tính cho anh biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời mưa như trút từng cơn nước đập vào kính xe, cây gạt nước quay qua, quay lại vẫn không gạt rõ tầm nhìn cho người lái. Ra đến xa lộ 405, xe bị kẹt xếp từng hàng dài thăm thẳm không biết tới bao giờ mới thông. Sau hơn một tiếng đồng hồ nhích từng chút một, chắc không thể về nhà được, Túy sốt ruột cầm điện thoại lên gọi về nhà, anh dặn Tâm:

-Em nhớ soạn sẵn một ít quần áo, anh về là đi ngay. Anh đang bị kẹt xe, nếu anh không về kịp, em kêu bạn anh, bác sĩ Đăng tới chở em lại nhà thương Memorial, anh sẽ lại đó sau nhé.

Ngồi trong xe, chân nhấp chân ga, Túy lại nhớ đến Nhàn, không biết giờ này cô ngủ chưa? Nhìn đồng hồ, thấy kim chỉ đã mười hai giờ đêm, Túy lại cảm thấy ruột mình thắt lại vô cớ, chắc hồi tối ăn vội nên bụng đói. Túy ráng lách xe ra lane phải để tìm lối ra, kiểu kẹt xe này thì phải kiếm đường trong đi cho mau. Vừa nhìn chừng xe bên cạnh, Túy gọi điện thoại cho Nhàn, điện thoại reng một hồi lâu, không thấy Nhàn bốc lên, có thể cô đã ngủ rồi.

Ra khỏi freeway, Túy thở phào, nhấn chân ga. Trong làn mưa dầy đặc, hình như có một bóng trắng lao vụt ra ngay đầu xe anh, đường trơn, xe đang lao với tốc độ nhanh, Túy hốt hoảng thắng xe nhưng không kịp. Chiếc xe quay chao đi xém tông vô bờ lề bên kia đường. Túy vội vã đậu xe vô lề, tắt máy xe, nhìn ra ngoài. Đường chung quanh không một bóng xe, khúc rẽ này vắng vẻ, nhìn xuống đường, Túy giật thót mình khi thấy một xác người trắng toát nằm đó không xa. Túy lấy hết can đảm, mở cửa xe, mặc cho trời dang mưa, chạy ra nhìn cho kỹ. Đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, anh vừa đi lại gần cái xác vừa hy vọng người đó còn sống. Đó là một cô gái, mái tóc dài che phủ hết mặt cô, cô mặc áo ngủ mỏng manh màu trắng, chân không mang giầy. Túy vén mái tóc cô gái, anh tính đưa tay ra rờ mũi xem chừng. Một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt anh, người con gái đó không ai xa lạ, chính là ...Nhàn! Trong kinh nghiệm bác sĩ của Túy, đây có lẽ là một cái xác ghê rợn nhất mà anh từng gặp, mắt Nhàn trợn trừng, đôi măt đẹp sâu thẳm từng nhìn Túy âu yếm tình tứ, nay không còn sức sống, trắng dã, máu từ trong miệng Nhàn ứa ra nhỏ xuống chiếc áo trắng sũng nước mưa, đôi môi đỏ mọng xinh tươi của cô nay đã trở thành màu tím thẫm, mặt cô trắng như tờ giấy. Hiển nhiên cô đã chết, và người lái xe đụng cô là Túy. Nghĩ tới đây, Túy buông vội cái xác xuống, chạy mau lại chiếc xe Volvo của mình, anh phải chạy cho xa, càng nhanh càng tốt.

Một tay Túy run rẩy vặn chìa khóa nổ máy xe, tay kia xập cửa lại. Túy chạy xe trên đường vắng, chạy không định hướng, đầu óc còn lởn vởn hình ảnh ghê rợn của Nhàn. Túy lẩm bẩm:

-Anh đã giết em ...anh không muốn như vậy đâu ...Tha lỗi cho anh nghe Nhàn.

Không hiểu vì thấm nước mưa hay sao, tự nhiên Túy thấy lạnh buốt, trong xe như có một luồng gió lạnh ở đâu thổi tới. Túy giật thót người, anh ráng gồng hết bao nhiêu bắp thịt ở cổ lên để từ từ quay sang bên cạnh. Trên chiếc ghế đối diện ...Nhàn ngồi lù lù ở đó, nhe hàm răng đỏ ối những máu ra cười với anh! Cũng nụ cười ấy, hàm răng ấy, lúc trước dễ thương và mời gọi bao nhiêu thì bây giờ mang lại cho Túy một niềm ghê sợ, anh kinh hãi á khẩu, không nói được lời nào. Nhàn âu yếm đưa tay ra sờ mặt Túy, cử chỉ cô thường làm với anh, tay cô lạnh như đá. Túy ngồi như bị đóng đinh, anh tưởng chừng mình đang ở một thế giới nào khác, trong thế giới đó không có sự sống. Chiếc xe lao vun vút không người điều khiển, đâm xiên xiên vô trườn dốc trên con đường Cherry, trước khi bắt vô con đường ngoằn ngoèo lên dốc cao. Xe Túy đụng vô một thân cây ở trong khu rừng thưa, đầu anh đập mạnh vô tay lái, anh đã bất tỉnh liền ngay sau đó ...

Tỉnh dậy, Túy ôm đầu ngơ ngác nhìn chung quanh, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Túy nói thầm:

-Mong là mình chỉ nằm mơ thôi, tất cả chỉ là ác mộng ...Nhàn chưa chết ...

Nhìn vô đồng hồ tay, thấy đã gần ba giờ sáng, Túy giật mình, nhìn ra ngoài xe, mưa đã tạnh, bóng đêm im lặng trong khu rừng vắng. Túy hơi nhăn mặt khi thấy đầu và tay nhói đau. Túy thử nổ máy xe, may quá, chiếc Volvo cứng cáp lúc này là một vị cứu tinh cho anh, máy vẫn nổ đều, anh thử de xe lại để lấy trớn, chiếc xe hơi bị khựng lại như bị chắn bởi vật gì, chắc la' một cành cây to, mặc kệ, Túy phải đi khỏi chỗ này, anh rú ga cho xe chồm lên ra sau. Hình như có một tiếng vọng xa xôi, tiếng thét thê thảm đâu đó, Túy giật mình, nhìn lên kính chiếu hậu, một con quạ đen vụt đập cánh bay lên tàng cây mờ mờ. Nhìn sang ghế xe bên cạnh, Túy thấy trống trơn, bỗng tay anh lại run lên, trên nệm ghế da, một vũng nước mưa còn đọng ở đó. Cả đêm thần kinh căng thẳng, Túy thật là mệt mỏi, anh lái xe chầm chậm lên con dốc. Anh lục túi tìm điện thoại để kêu về nhà. Chuông reo một hồi lâu thì có tiếng mẹ anh:

-À lố, Túy đó hả con? Trời ơi, cả đêm con làm mẹ sốt ruột, con Tâm đã vô nhà thương rồi sanh rồi. Con đi đâu vậy?

Túy nói nhanh cho qua:

-Con bị đụng xe nhưng không sao, bây giờ con về liền.

-Sao thế con? Mẹ lo quá có ngủ được đâu, mưa gió thế này, thôi, con về rồi chở mẹ đi ra nhà thương luôn, hèn chi mẹ cứ nóng ruột mãi, ở nhà một mình chắc mẹ phát điên.

Túy cũng mong là bây giờ có mẹ ở bên cạnh, anh cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Khi Túy tới nhà thương, Tâm đã được chuyển qua phòng dưỡng bịnh, nàng có vẻ mệt mỏi. Em bé sanh non hơn một tháng, đó là một bé gái. Bác sĩ Đăng, bạn của Túy, bắt tay chúc mừng anh đã được làm cha. Bác sĩ Đăng vui vẻ:

-Bà nhà sanh hơi khó vì thiếu tháng, nhờ có tôi chích thuốc giảm đau nên chỉ đau bụng có hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng baby sẽ phải nằm trong lồng kiếng một thời gian. Thôi, ông mau vô thăm dzợ con đi, bả đang giận ông đó!

Tâm hờn mát nhìn chồng:

-Mẹ nói cho em nghe rồi, anh mất hồn mất vía rồi sao, đụng xe không kêu cho em khỏi mong?

Túy cười gượng:

-Đâu có gì, em có đau nhiều không?

-Nếu có anh ở bên cạnh thì em sẽ đỡ đau nhiều hơn, anh đã bế con chưa, con mình giống ai vậy anh?

Đứng bên ngoài, Túy nhìn vô lồng kiếng, gương mặt em bé đỏ chót, môi như bôi son, mày đậm, mi dài. Túy mỉm cười với con, bỗng anh trố mắt nhìn trừng trừng, trên cái miệng nhỏ nhắn đang há ra, một chấm nốt ruồi đen ở môi trên thật đậm!!!

Bà mẹ Túy đứng sau lưng anh, khen con bé dễ thương, giống bố. Bà cụ hớn hở:

-Túy này, mẹ đã bàn với vợ con rồi, nếu là con gái, mình đặt tên nó là Nancy, con nghĩ sao?

Sau này, Túy mới biết thì ra Nhàn đã tự tử chết ngay sau khi anh rời khỏi nhà cô đêm hôm đó. Cô dùng dao lam cắt đứt mạch máu ở cổ tay, chết với tư thế nằm trên giường, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Bóng trắng mà Túy đụng phải ở khúc quanh chỉ là hồn ma của cô . Tuy không phải giết Nhàn, nhưng Túy vẫn luôn nghĩ là anh đã gián tiếp gây nên. Anh đã cứu Nhàn sống lại và cũng đẩy cô vào một cuộc tình không lối thoát . Có một điều mà cả vợ lẫn mẹ Túy đều không biết, thật ra em bé Nancy không giống anh, nó giống Nhàn! Anh sợ phải đối diện với con, đêm đêm thường ra quán rượu uống giải sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fantasy