Chương 12 Tiên ma đại hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Nặc mang theo Lạc Tinh Lỗi tiêu tiêu sái sái rời đi .

Vừa rời khỏi phạm vi Đoạn Thiên Giáo, hắn liền thay đổi sắc mặt, vẻ mặt lạnh băng.

“Ngươi đã biết sai chưa?”

Bất đồng với vẻ ôn nhu sủng nịch vừa rồi, trên mặt Bùi Nặc là lạnh lẽo cùng thất vọng, Lạc Tinh Lỗi hơi ngây ra, bởi sư tôn chưa bao giờ đối với y như thế này.

Nhưng y vẫn là tiểu đệ tử tri kỷ nhu thuận, lập tức quỳ xuống:“Đồ nhi biết sai.”

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:“Ta hỏi ngươi, sau khi Tiêu Thùy Địch mang ngươi đi thì hắn làm cái gì?” Thời gian hắn lạc đường lâu như vậy, Tiêu Thùy Địch tuyệt đối sẽ nhân cơ hội làm chút gì đó?

Chỉ cần vừa nghĩ đến tiểu tử này ngay dưới mí mắt hắn lại biến mất lâu như vậy, lòng hắn vô cùng không thoải mái.

Cái cảm giác có chuyện vượt qua sự khống chế của mình, thật không tốt.

Lạc Tinh Lỗi nháy mắt mấy cái:“Người nọ thật kỳ quái, sau khi đem đồ nhi bắt đi lại nói mấy chuyện kỳ kỳ quái quái, nói sư tôn không phải thật lòng đối xử tốt với đồ nhi, vẫn là bái hắn làm thầy cho thỏa đáng, còn, còn nói mấy lời nhục mạ sư tôn, nói cho đã…… rồi cười ha hả lên, đồ nhi thật sự không hiểu.”

Bùi Nặc trầm mặc, này quả thật phù hợp với phong cách hành sự của Tiêu Thùy Địch, hắn lại liếc nhìn nam hài, thấy hốc mắt y ửng đỏ, vẻ mặt thậm chí còn mang theo chút ủy khuất, liền an tâm.

Vì thế nói:“Ngươi nên ghi nhớ, trên đời này hiểm ác nhất chính là lòng người, ngươi không nên dễ dàng tin lời của người khác. Không chỉ là Ma Giáo, ngay cả Tử Đàn Tông chúng ta cũng không thiếu người có tâm tư khó lường, ngươi hiện tại còn nhỏ, không thể phân biệt được thật lòng hay giả ý. Gặp phải chuyện gì nên nói cho sư tôn, sư tôn sẽ vì ngươi làm chủ. Được rồi, ngươi đứng lên đi!”

“Ta biết, trên đời này chỉ có sư tôn tốt với ta nhất.” Lạc Tinh Lỗi rốt cuộc cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tín nhiệm cùng chờ đợi.

Bùi Nặc lại nói:“ Việc này nói ra, vẫn là do ngươi thường ngày không chú ý luyện công, bằng không làm sao ngay cả một chút phản kháng cũng không có mà để người bắt được. Hôm nay vi sư kiểm tra ngươi, đường về Tử Đàn Tông sẽ do ngươi dẫn, để xem bản lĩnh nhận biết đường của ngươi như thế nào?”

Hệ thống:“Khụ khụ khụ khụ khụ……”

Bùi Nặc lạnh lùng hỏi:“Gì đó?”

Hệ thống theo bản năng lắc đầu:“Không, không có gì?”

Ký chủ chẳng biết xấu hổ như thế gã cũng là lần đầu tiên thấy.

Lạc Tinh Lỗi nơi nào hiểu được này mấy cái tính toán này, thập phần vui vẻ đáp: “Vâng!”

Sau khi Bùi Nặc mang theo Lạc Tinh Lỗi trở lại Tử Đàn Tông, toàn tông chấn động, trong khoảng thời gian ngắn, sự tích Bùi Nặc vì tiểu đệ tử bỏ xuống mọi việc trong tông môn, không để ý an nguy vạn dặm xa xôi xâm nhập Ma Vực truyền khắp Tử Đàn Tông.

Mọi người kinh ngạc vì Bùi Nặc đối với tiểu đệ tử này chính là sủng ái đến tột đỉnh, mặt ngoài đối với Lạc Tinh Lỗi càng thêm cung kính, thế nhưng sau lưng đả kích ngầm hay công khai tất nhiên càng không thể thiếu.

Lạc Tinh Lỗi sau khi được sư tôn phân phó đã không để mấy người này ở trong lòng, dù sao chỉ cần sư tôn đối với y tốt là được, y chỉ cần sư tôn là đủ.

Sau khi từ người bên cạnh nói mới biết được sư tôn tự mình xâm nhập hiểm địa cứu y nguy hiểm thế nào, trong lòng y vô cùng ngọt ngào.

Sư tôn quả nhiên rất thích y, rất xem trọng y, gã Ma Tôn gì gì đó nói tất cả đều là gạt người, chỉ nhằm ly gián quan hệ của y với sư tôn thôi!

Mà đối với tông môn lời ra tiếng vào, Bùi Nặc căn bản là nhìn như không thấy, bởi vì Đế Tôn rộng lượng?

Hãy để hệ thống tiết lộ thủ đoạn của Đế Tôn làm người ta giận sôi.

Hệ thống nói:“Lời đồn đãi kia chính là chủ nhân sai người truyền ra!”

Cho nên ta nói, nhân vật phản diện sống dưới hành vi trả thù âm hiểm của sư tôn, thật là vô cùng đáng thương.

Thời gian cứ như vậy một năm lại một năm nữa trôi qua.

Bùi Nặc vừa trở về Tử Đàn Tông, liền sai người đem Tức Thời châu chế thành mấy ngàn viên, truyền lưu đến Ma Vực, lọt vào sự tranh giành của mọi người.

Thí Thiên Ma Tôn xui xẻo sau khi phòng ở thiếu chút nữa bị Đế Tôn phá hủy, lại trở thành trò cười lớn nhất ở Ma Vực.

Được khen là Ma Tôn mất mặt nhất trong lịch sử.

Tuy rằng hành vi cử chỉ thường ngày của Tiêu Thùy Địch có chút không mặt không mũi, thế nhưng hành động hướng địch nhân quỳ xuống khóc cầu đã vượt qua phạm vi chấp nhận của mọi người ở Ma Vực.

Con dân Ma Vực hiếu chiến, sùng bái anh hùng, ghét nhất là loại tiểu nhân tham sống sợ chết như thế.

Đúng vậy! Tiểu nhân tham sống sợ chết.

Người Ma Vực trời sinh bạc tình, cùng người tu tiên trọng tình trọng nghĩa không giống nhau, bọn họ xem tình yêu nam nữ là trở ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, cho nên không tin Tiêu Thùy Địch xưa nay bạc tình sẽ vì một nữ nhân mà ăn nói khép nép như thế, đối tượng lại là cừu địch lớn nhất của bọn họ, Đế Tôn Bùi Nặc.

Nhất định là tham sống sợ chết, sợ Bùi Nặc một kiếm giết hắn, cho nên mới bịa ra cái cớ kỳ cục này.

Thanh danh của Tiêu Thùy Địch tại Ma Vực trong khoảng thời gian ngắn đã ngã vào đáy cốc, rất nhiều đệ tử rời khỏi Đoạn Thiên Giáo, thế lực hao tổn nhiều. Sở dĩ hắn thê thảm như vậy, nguyên nhân là vì đắc tội Bùi Nặc.

Có tấm gương bị giáo huấn thê thảm là hắn, vài vị Ma Tôn nguyên bản cũng muốn đánh chủ ý lên Vô Cực Tâm Kinh cũng đều im hơi lặng tiếng.

Vì sao thời gian càng trôi, Bùi Nặc lại càng khủng bố như vậy.

Bất quá không hề gì, rất nhanh liền đến tiên ma đại hội, thời điểm đó lại báo thù cũng còn kịp.

Đám ma tu không gây chuyện, thiên hạ thái bình. Cho nên vài năm này Bùi Nặc ngày qua ngày thật sự an ổn, hắn mỗi ngày chính là tiếp tục luyện kiếm, dạy dỗ đồ đệ.

Mười năm trôi qua.

Lạc Tinh Lỗi đã hai mươi tuổi .

Từ còn là hài đồng bi bô tập nói đã trưởng thành trở nên phong hoa tuyệt đại, dung mạo của y cũng dần có phong tư khuynh thành của đời sau.

Tóc đen mắt xanh, ngũ quan tuấn tú dị thường, mĩ lệ đến thần kì.

Luận về ngũ quan tinh xảo, ở Tử Đàn Tông y thuộc về hàng đầu, ngay cả Bùi Nặc cũng chỉ là thắng ở khí chất mà thôi.

Thế nhưng tiểu tử có dung mạo đẹp như vậy, tu vi lại……

Mười năm trôi qua, tu vi của y không phải một chút tiến bộ cũng không có, chỉ là mức độ tiến bộ lại rất rất nhỏ mà thôi.

Hai mươi tuổi, Luyện Khí cao giai.

Nếu ở nhân gian, đã xem như thành tựu khó lường, nhưng y chính là đệ tử của chưởng môn đệ nhất môn phái, loại tu vi này, có thể so sánh được sao?

Sư huynh y, Diệp Vị Nhiên ở tuổi này đã có thể phụ trợ trưởng lão trong tông kháng chiến Ma Tôn, mà y thì sao? Tu vi vẫn không bằng các đệ tử nội môn khác, vẫn là hao phí nhiều thiên tài địa bảo linh đan diệu dược của Đế Tôn để tăng công lực cho y như vậy.

Phế vật! Phế vật có vận khí thật tốt!

Tử Đàn Tông đỏ mắt vì y, nhiều người thật sự nhìn y không vừa mắt.

Lạc Tinh Lỗi từ nhỏ đến lớn, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều chịu nhiều vô số kể, Bùi Nặc ngược lại là vô cùng xảo diệu, ngay lúc y bị thu thập đến điểm giới hạn, mới ra tay sửa trị.

Cứ như vậy, vừa có người giúp hắn tra tấn Lạc Tinh Lỗi, vừa được Lạc Tinh Lỗi cảm kích, thật là một hòn đá ném hai con chim.

Bất quá, tính toán ngày, tiên ma đại hội đã nhanh đến .

Vài vị Ma Tôn ở Ma Vực, nghẹn lâu như vậy, cũng nên ra tay rồi?

Bùi Nặc chậm rãi lộ ra một nụ cười, hắn nuôi dưỡng Lạc Tinh Lỗi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể chấm dứt .

Chấm dứt sạch sẽ, từ đây cả hai đều không liên quan!

Trăm năm sẽ diễn ra tiên ma đại hội một lần, chính là việc trọng đại của hai giới tiên ma.

Mỗi năm đến thời điểm đó, danh môn đệ tử từ năm mươi tuổi trở xuống trong hai giới tiên ma sẽ tụ tập lại, so đấu thực lực. Lịch sử chứng minh, lần nào có người xuất sắc nhất ở tiên ma đại hội, tương lai đều sẽ thành tựu phi phàm.

Bùi Nặc cũng từng là người xuất sắc nhất tiên ma đại hội, hơn nữa còn là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử tiên ma đại hội, đại hội năm ấy hắn mới có mười hai tuổi.

Lần trước người xuất sắc nhất của tiên ma đại hội là đệ tử Cửu Sổ Tông Ngọc Nhan Tu, Tiên đạo giới bọn họ, đã liên tục chín lần là người xuất sắc của tiên ma đại hội.

Đối lập với lực lượng Tiên đạo giới bành trướng mấy năm nay, Ma môn lại vô cùng suy sụp.

Tiên ma đại hội dưới sự chờ mong của mọi người, nhiệt liệt bắt đầu.

Mỗi một tông phái chỉ có thể chọn ra một người, Lạc Tinh Lỗi tất nhiên là không có tư cách xuất chiến, đại biểu lần này của Tử Đàn Tông bọn họ, là Diệp Vị Nhiên.

Diệp Vị Nhiên năm nay ba mươi tuổi, tuy rằng niên kỉ không tính là lớn, thế nhưng Kiếm đạo sớm đã có khí khái của Bùi Nặc, sớm đã được khắp nơi xem trọng sẽ là người đứng đầu đoạt giải quán quân.

Thế nhưng, Bùi Nặc trọng sinh một lần lại biết, người xuất sắc không phải gã.

Mà là đệ tử Hàn Sơ thuộc về ma tu Hàn Nguyệt Cung.

Là kỳ tài quật khởi ở Ma Vực, ngày sau là Thái Sơn Ma Tôn.

Tuổi của hắn so với Diệp Vị Nhiên chỉ lớn hơn hai tuổi, thế nhưng Diệp Vị Nhiên ở tiên ma đại hội vẫn là bị một chiêu đánh bại.

Vòng tỷ thí thứ nhất, Diệp Vị Nhiên cũng không có đánh với Hàn Sơn.

Nhưng Hàn Sơn lại một trận chiến thành danh.

Bởi vì chiến lực dũng mãnh, thủ đoạn tàn độc.

Vòng thứ nhất của hắn là đấu với đệ tử Cửu Sổ Tông, chẳng những đánh bại, hắn còn dùng ma khí quỷ dị phá kinh mạch người ta, hủy đạo hạnh người ta.

Đệ tử được tuyển vào tiên ma đại hội, đều là thiên tài trong một vạn mới có được một, hắn hủy đi con đường tu tiên của người khác, quả thật còn hơn giết cả nhà người ta.

Sư phụ của vị đệ tử kia đến tìm phiền toái, lại bị Hàn Nguyệt cung chủ Nguyệt Ma Tôn một câu đẩy trở về:“Lúc trước tiên ma đại hội chỉ quy định không thể đả thương mạng người, Hàn Sơn nhà chúng ta công pháp chính là như thế. Bó tay bó chân tỷ thí còn có thể gọi là tỷ thí sao? Vị đệ tử kia của ngươi rơi vào hoàn cảnh đó, tất cả đều là do thực lực hắn không bằng, tự làm tự chịu, chẳng trách người khác!”

Tìm phiền toái cuối cùng đều ngâm nước nóng, cái này cũng chưa tính.

Sau mỗi một lượt tỷ thí, chống lại mỗi một lượt đối thủ, thủ pháp của Hàn Sơn đều y như nhau, trong khoảng thời gian ngắn mỗi người đều cảm thấy bất an.

Lần tỷ thí cuối cùng, chính là Hàn Sơn đấu với Diệp Vị Nhiên.

Trận tỷ thí ngày mai, sẽ định ra người xuất sắc nhất của tiên ma đại hội lần này.

Đêm trước tỷ thí, Bùi Nặc gọi riêng Diệp Vị Nhiên đến đây.

“Ngày mai tỷ thí, ngươi có tin tưởng không?”

Tuy rằng mấy ngày này đều nghe nói đến Hàn Sơn, thế nhưng trước mặt sư tôn sao có thể nhận sợ hãi, vì thế Diệp Vị Nhiên vỗ ngực cam đoan:“Sư tôn yên tâm! Người xuất sắc lần này, tuyệt đối là đồ đệ người.”

Bùi Nặc nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, lại nói:“Vi sư cũng có mấy ngày chưa kiểm tra ngươi, tối nay cho vi sư xem xem ngươi được bao nhiêu mấy lượng. ”

Theo lý mà nói chuyện này không có cái gì không ổn.

Thế nhưng Diệp Vị Nhiên bỗng nhiên lại có cảm giác trên người chợt lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro