Chương 18 Lạc Tinh Lỗi hắc hóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tinh Lỗi ngẩn ra, ánh mắt lấp lóe:“Đế Tôn, lại, gọi ai?”

Bùi Nặc cười lạnh một tiếng:“Ngươi cho rằng bản tôn là thằng ngốc sao?”

Lạc Tinh Lỗi im lặng , gục đầu xuống, môi mấp máy, nhẹ giọng nói:“Sư tôn.”

“Đừng gọi ta là sư tôn, ta chưa bao giờ thật lòng xem ngươi là đệ tử ta.” Nếu đã xé rách mặt, Bùi Nặc cũng không giả vờ làm sư phụ hiền lành.

Lạc Tinh Lỗi cắn cắn môi:“Ta biết.”

Bùi Nặc nhìn y:“Lúc trước ta nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ là vì lợi dụng ngươi, khiến ngươi bảo hộ Diệp Vị Nhiên, ngươi có oán ta?”

Móng tay Lạc Tinh Lỗi bấu vào huyết nhục:“Oán.”

Bùi Nặc lại lần nữa hỏi:“Ta lợi dụng ngươi, hại ngươi bị Huyết Châm Thuật phản phệ, thân rớt hồ băng, hôm nay biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, ngươi có hận ta?”

“Hận.”

“Đã như thế, ta khinh ngươi lừa ngươi, lợi dụng ngươi, ngươi cũng hận ta oán ta, vì sao phía trước còn muốn lấy thân bảo hộ?”

Lạc Tinh Lỗi nâng mắt nhìn Bùi Nặc, ánh mắt phảng phất có thể bắn thẳng đến linh hồn hắn, đáp “Tình không thể, kiềm chế.”

Bùi Nặc vừa nghe y nói lời này, đột nhiên giận dữ, trở mặt nói:“Ngươi có thể lăn! Sau này không cần xuất hiện trước mắt bản tôn.”

Nói xong xoay người, ngự kiếm bay đi.

Trong nháy mắt liền đem Lạc Tinh Lỗi ném rất xa.

Lạc Tinh Lỗi đứng tại chỗ, nhìn theo Bùi Nặc biến mất, khóe môi cong lên, lộ ra tươi cười quỷ dị.

Sư tôn, người cho rằng người có thể thoát khỏi ta sao? Mơ tưởng.

Quỷ Quật Huyết Ngục.

Lửa địa ngục, bập bùng bốn phương tám hướng.

Nguyệt Ma Tôn bị nhốt ở chỗ này, bất lực, chỉ có thể nhìn quỷ hỏa bốn phía đang từng chút một tới gần hắn.

Mặc dù rời khỏi phạm vi Long Nha Cốc, tu vi đã không còn bị áp chế, nhưng một kiếm kia của Bùi Nặc đã chấn thương lục phủ ngũ tạng của hắn, thêm nơi này đâu đâu cũng đều có quỷ hỏa.

Loại quỷ hỏa này có chứa linh tính, uy lực đáng sợ, thập phần khó chơi, cho dù là thời kỳ đỉnh phong, hắn cũng không phải là đối thủ, huống chi là hiện tại……

Tuyệt vọng chưa từng có trước nay ùa lên trong lòng, Nguyệt Ma Tôn lần đầu tiên bắt đầu hối hận mình vì sao phải đi tìm Bùi Nặc gây phiền toái.

Kết quả Bùi Nặc an an ổn ổn, còn mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Đúng lúc này, quỷ hỏa tới gần hắn đột nhiên tự động tách ra một con đường, một người xuất hiện.

Ở địa phương như vậy, hóa ra còn có người.

Nguyệt Ma Tôn vừa thấy, thế nhưng lại là người quen.

Trường bào màu đen, mang theo mặt nạ sắt, đây chẳng phải là tiểu tử vừa rồi đã giúp Bùi Nặc ở Long Nha Cốc sao?

Y, y y đuổi tới nơi này thế nào, còn không bị quỷ hỏa xung quanh công kích?

Người mang mặt nạ sắt mỉm cười, tháo xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt tuấn mỹ đến yêu dị, nhẹ giọng nói:“Đã lâu không gặp, Nguyệt Ma Tôn.”

Nếu Bùi Nặc ở trong này, nhất định sẽ chấn động, bởi vì Lạc Tinh Lỗi không có thảm như hắn đã tưởng tượng, ngược lại, làn da y bóng loáng, càng mỹ mạo hơn trước.

“Ngươi là! Lạc Tinh Lỗi!” Nguyệt Ma Tôn chấn kinh.

Hắn lập tức muốn nhào lên, kết quả vừa mới động, quỷ hỏa như hổ rình mồi bên cạnh liền quấn lên, thiêu đốt nhục thể của hắn.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Nguyệt Ma tôn, Lạc Tinh Lỗi hơi nở nụ cười:“Ma Tôn sốt ruột như vậy làm gì? Ta cũng sẽ không chạy.”

Nguyệt Ma Tôn một bên bị quỷ hỏa tra tấn, một bên hung tợn trừng y:“Ngươi làm sao lại ở trong này? Tiểu Sơn đâu?”

Nếu Lạc Tinh Lỗi chưa chết, vậy Tiểu Sơn, Tiểu Sơn có phải hay không cũng…

“Hắn hả….” Lạc Tinh Lỗi chậm rì nói:“Đại khái là một thành viên trong vô số quỷ hỏa nơi này, nhiều năm như vậy, ta cũng quên hắn rốt cuộc là cái nào, có lẽ chính là cái hiện tại đang cắn ngươi.”

“Ngươi!” Nguyệt Ma Tôn phát ra một tiếng thở dốc thảm thiết:“Ngươi rốt cuộc là người nào?”

Lạc Tinh Lỗi không chút để ý nói:“Người nào ngươi không cần quản, người sắp chết biết nhiều chuyện như vậy để làm gì. Ngươi ngoan một chút, ta sẽ đem ngươi luyện thành quỷ nô, tốt xấu gì ngươi cũng là một vị Ma Tôn, đãi ngộ sao có thể giống đám quỷ hỏa nơi này được?”

Dứt lời liền lệnh một tiếng, quỷ hỏa tứ phía đều cơ khát nhào tới.

Lạc Tinh Lỗi giơ tay lên, hồng quang chợt lóe, tràn đầy vết sẹo, khe rãnh tung hoành trên tay y nháy mắt khôi phục thành trắng nõn.

Chốn Quỷ Quật Huyết Ngục này, đối với người khác mà nói chính là địa ngục vô biên, đối với y mà nói lại là nơi an toàn nhất trên thế giới.

Bởi vì y sinh ra trên mảnh đất này.

Y là con trai của Quỷ Quật Huyết Ngục, mà không phải con cháu của Lạc gia.

Lúc y còn nhỏ, bởi vì đôi mắt xanh biếc cùng tư chất ngu dốt trời sinh khiến phụ thân nghi ngờ y không phải là thân sinh nhi tử của hắn, hóa ra quả thật không phải.

Y vốn là một con quỷ ở Quỷ Quật Huyết Ngục, bay vào trong bụng mẫu thân, trải qua mười tháng mang thai, nhiễm lên khí tức vẩn đục của nhân loại, bởi vậy vẫn luôn đần độn, trở nên thông minh lại vô cùng chậm.

Ngày ấy ở bên trong mật thất, ma trận pháp đánh thức quỷ khí trong cơ thể y, khiến y tắm máu trọng sinh, quay về Huyết Ngục.

Tuy có Quỷ Quật Huyết Ngục dựa vào, nhưng thời gian trăm năm này, vì tu hành y đã chịu vô số đau khổ, duy trì y chống đỡ vô số lần cận kề sinh tử là một tín niệm.

Y không thể chết đi như vậy.

Nếu chết, sư tôn liền vĩnh viễn không thể trở thành của y!

Tiếng kêu thảm thiết bên tai đã biến mất, quỷ hỏa lại tản ra, tại địa phương Nguyệt Ma Tôn đứng lúc trước, đứng lên một bộ xương khô cao lớn, toàn thân oánh bạch, đôi mắt là hai luồng ánh sáng xanh, nhếch môi cười với Lạc Tinh Lỗi.

Lạc Tinh Lỗi vô cùng hài lòng, quả nhiên là thân thể tôn giả, luyện thành quỷ nô xác thật là cao cấp, nói:“Từ nay về sau, ngươi gọi là Tiểu Tam.”

Long Nha Cốc phải phong bế bảy ngày mới có thể mở ra lần nữa, tuy biết được cái gọi là thượng cổ di tích này bất quá chỉ là cái bẫy của Nguyệt Ma Tôn, thế nhưng trong thời gian ngắn Bùi Nặc cũng ra không được, một khi đã như vậy, liền tranh thủ đi xem các đồ đệ ngốc đang làm gì là tốt nhất.

Đệ tử Tử Đàn Tông cùng đệ tử Thiên Yêu Tông đều đi cùng một hướng.

Đệ tử hai phái duy trì khách khí ở mặt ngoài, thế nhưng đều ngầm vụng trộm phòng bị đối phương.

Con đường tu tiên chính là như thế, tranh đoạt tất nhiên không thiếu.

Diệp Vị Nhiên cầm pháp khí la bàn trong tay, ánh mắt cũng không dám chớp một chút:“Mọi người cẩn thận một chút, chính là nơi này.”

Nói xong câu đó, gã lại có chút kỳ quái quay đầu nhìn thoáng qua, kết quả tất nhiên là cái gì cũng không thấy được.

Gã quay đầu đã là lần thứ năm, bên cạnh có đệ tử hỏi:“Tiểu sư thúc tổ, làm sao vậy?”

Diệp Vị Nhiên kiềm chế nghi hoặc, lắc đầu:“Có lẽ là ta sắp đột phá, mấy ngày gần đây có chút mẫn cảm.”

Gã vừa nói những lời này, đệ tử liền đầy mặt hâm mộ nhìn gã:“Tiểu sư thúc tổ bất quá mới hơn một trăm tuổi đã muốn đột phá Linh Tịch Cảnh, còn chúng ta lại chưa tới Linh Tịch, thật không biết phải làm sao đây.”

Pháp khí chuyển rồi lại chuyển, chuyển sao cũng không chỉ ra tung tích di tích.

Diệp Vị Nhiên thấy sắc trời đã không còn sớm, vì thế phân phó đệ tử dựng trại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Dẫn đầu Thiên Yêu Tông là một vị chấp sự, làm người rất tham công, nhìn thấy Tử Đàn Tông nghỉ ngơi, không khỏi đại hỉ, chẳng những không nghỉ ngơi, ngược lại còn hạ lệnh khiến đệ tử nhanh hơn cước bộ, liền muốn vượt qua, tìm đến di tích sớm một bước..

Thấy bọn họ một đám đều đi hết, đệ tử Tử Đàn Tông đang nghỉ ngơi có chút bất an.

Một người nói:“Tiểu sư thúc tổ, có phải chúng ta nên……”

Diệp Vị Nhiên lắc đầu:“Để bọn họ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là thượng sách, đường dài trăm dặm, chẳng lẽ chúng ta không theo kịp?”

Lời gã nói khiến mọi người đều gật đầu nói phải, tiểu sư thúc tổ tuổi còn trẻ, thế nhưng làm việc đã có phong thái Đế Tôn rồi.

Lúc này Bùi Nặc đang nằm trên cây, nghe bọn họ nói chuyện.

Đột nhiên nghe được một loạt âm thanh kỳ lạ, hắn phát hiện cái cây bên cạnh cũng có hai người đang vụng trộm trốn ở bên trên.

Trong đó một người hắn nhận thức, chính là tán tu Tô Hàng.

Mà một ngườc khác, nhìn cũng có chút quen mắt, hơn phân nửa chắc cũng là một thành viên của tán tu.

Người nọ khẽ thấp giọng hỏi Tô Hàng:“Đại ca, vì sao chúng ta không đi cùng Cửu Sổ Tông?”

Tô Hàng đáp:“Thiên Yêu Tông làm việc vội vàng xung động, khó thành đại sự. Chỉ có cùng Tử Đàn Tông mới có thể tìm đến nơi hạ lạc di tích.”

Quả thật có nhãn lực! Bùi Nặc nhịn không được cười khẽ một tiếng.

Lập tức khiến hai người bên cạnh cảnh giác.

Bùi Nặc bị phát hiện, vì thế chủ động ló đầu ra, hô:“Thật trùng hợp.”

Sắc mặt của đệ đệ Tô Hàng có chút xấu hổ, thế nhưng Tô Hàng lại vô cùng vui vẻ:“Ta vẫn không thấy tung tích của Giang huynh đâu, còn đang lo lắng ngươi xảy ra chuyện gì? Hôm nay thật đúng là…… Hữu duyên.”

Đôi mắt hắn thẳng tắp nhìn Bùi Nặc.

Bùi Nặc không biết được, Tô Hàng có một tật xấu.

Rất thích nam sắc.

Bởi vì thực lực của hắn trong đám tán tu khá tốt, nhiều năm như vậy cũng duyệt qua rất nhiều mỹ nhân.

Tuy rằng Bùi Nặc cải trang dịch dung, thế nhưng Tô Tàng thấy da thịt của hắn căng mịn nhẵn nhụi, vân da rõ ràng, xương cốt thon dài, như vậy thân mình nhất định là rất mĩ diệu, sớm đã âm thầm để tâm.

Đáng tiếc đồng hành không bao lâu, “Giang Thương” này liền không biết tung tích, hắn còn ảo não một trận đây.

Hiện tại đưa đến cửa, nhất định là vui mừng ngoài ý muốn.

Lúc này hắn ngược lại chỉ hận không thể bay đến trên cây với Bùi Nặc, cùng mỹ nhân tiếp xúc gần gũi.

Tầm mắt hắn rơi vào chiếc cổ lấp ló dưới áo bào màu đen của Bùi Nặc, hô hấp hơi rối loạn.

Kết quả, đang nhắm mắt dưỡng thần Diệp Vị Nhiên nhận thấy được động tĩnh, lập tức mở mắt ra, lớn tiếng quát:“Ai ở đằng kia!”

Đệ tử xung quanh đồng loạt bừng tỉnh, rút kiếm, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Tô Hàng sợ tới mức không dám thở mạnh một tiếng.

Thế nhưng Diệp Vị Nhiên vẫn chưa bỏ qua hắn, hướng tới phương hướng bọn họ nói:“Ta biết các ngươi ở đằng kia, mau ra đây! Bằng không, đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình.”

Tô Hàng không có biện pháp, đành phải lộ ra thân mình, đối với Diệp Vị Nhiên cười nói:“Hiểu lầm hiểu lầm! Tại hạ chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ai ngờ lại khiến quý phái hiểu lầm.”

Vừa nghe hắn nói lời này, tất cả mọi người đều cười nhạt, ở bên cạnh nghỉ ngơi cái gì. Rõ ràng là muốn thừa dịp bọn họ không chú ý, nhặt tiện nghi.

Diệp Vị Nhiên mắt không chớp theo dõi hắn:“Còn có người.”

Tô Hàng thấy thật sự không thể gạt được gã, đành phải đem đệ đệ gọi ra, lại nói với cái cây bên cạnh:“Giang huynh, nếu Diệp thiếu hiệp đã nhìn thấy chỗ ẩn thân, lại trốn tránh cũng không hay gì, xuất hiện đi.”

Bùi Nặc:“……” Nếu không phải ngươi nói, Diệp Vị Nhiên hoàn toàn không biết hắn ở trên này, ngươi vừa nói thế, tất cả đều bại cmn lộ!

Không có cách nào, Bùi Nặc đành phải lạnh mặt, đứng dậy.

Đồng tử Diệp Vị Nhiên co rụt lại, vừa rồi gã chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người, lại hoàn toàn không chú ý tới người thứ ba tồn tại, xem ra người này…… Thực lực không thể khinh thường.

Trong lúc cẩn thận đánh giá, gã phát hiện người này nhìn vô cùng quen mắt, lập tức nhớ ra, đây chẳng phải chính là người đã nhìn trộm gã ở trước cửa Long Nha Cốc hay sao? Quả nhiên là không có ý tốt.

Gã lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ Bùi Nặc quát lớn:“Ngươi là người nào?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro