Chương 2 Bản tôn mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, tính thời gian, hẳn là lúc Lạc Tinh Lỗi đi ra ngoài.

Y một ngày chỉ đến một lần, hiện tại đi, thế giới rốt cuộc thanh tĩnh.

Bùi Nặc chết lặng nghĩ.

Ngày tháng như vậy, chừng nào mới kết thúc đây!

Khoan, chờ một chút……

Trong phòng băng không có một bóng người, nam nhân ngủ ở trên giường vô cùng gian nan giật giật ngón tay, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Tuy rằng động tác hắn thong thả tựa như thước phim quay chậm, nhưng cuối cùng vẫn là mở ra .

Vui mừng như điên dũng mãnh tràn vào trong lòng, hắn rốt cuộc trọng sinh.

Sau đó, lại phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Này là khí lạnh tê buốt, này là khối hàn băng cực lớn điêu khắc thành băng thất, xin nói cho hắn, đây chẳng phải là hầm chứa băng của nghiệt súc kia sao?

Bùi Nặc ngay lập tức nhận ra thân thể mình dị thường.

Yếu ớt, cứng ngắc, ngay cả nhúc nhích cổ cũng phải hao hết khí lực toàn thân.

Sự tình không xong còn ở phía sau, Bùi Nặc giật giật cổ, vừa lúc chống lại tầm mắt của một người.

Người nọ tóc dài đen thẫm, dùng kim quan buộc lên, yêu dị dị thường. Da thịt trắng nõn, đôi con ngươi thế nhưng lại là màu xanh lam, áo bào màu đen, thêu hoa văn ám nguyệt, độc nhất vô nhị.

Nhưng thân phận người này, so với dung mạo của y càng thêm độc nhất vô nhị.

Thử hỏi người giờ khắc này lại xuất hiện ở đây, trừ sát sư đoạt vị, thiết huyết vô tình Vô Cực Tiên Tôn, còn có người khác sao?

Hệ thống suýt chút nữa nhìn phát ngốc.

Lạc Tinh Lỗi trời sinh cực đẹp, tác giả Tiên Đạo là dân không chuyên, hành văn lan man, câu từ rối tinh rối mù, miêu tả diện mạo nam nhân chỉ biết dùng mấy từ “phổ thông”, “thanh tú” cùng “anh tuấn”, nhưng khi miêu tả dung mạo Lạc Tinh Lỗi lại phá lệ dùng từ “tuấn mỹ dị thường”, từ đó có thể thấy được dung mạo xuất sắc của y, thậm chí được khen là Tiên đạo đệ nhị nam thần.

Về phần ai là đệ nhất, tất nhiên là nam chính rồi!

Cơ mà, mấy chuyện này không quan trọng.

Quan trọng là, Bùi Nặc lại không biết nguyên nhân mình sống lại, còn bị bắt gặp.

Tận mắt chứng kiến sư tôn bị mình giết chết rồi sống lại, đây là trải nghiệm gì? Dù sao nếu là Bùi Nặc, tuyệt đối sẽ lại một kiếm chém chết.

Lạc Tinh Lỗi ngược lại không có vội vã rút kiếm, y hơi tiến lên một bước, nhẹ giọng kêu lên:“Sư tôn?” Thanh âm mang theo nhàn nhạt không thể tin tưởng cùng nghi hoặc.

Trừ cái này ra, Bùi Nặc không nghe ra cảm xúc khác.

Nhìn thấy mặt y, tim Bùi Nặc tràn ngập cừu hận, máu toàn thân đều cô đọng tràn ngập phẫn nộ không lúc nào không thiêu đốt hắn, nếu trong tay có một thanh kiếm, hắn nhất định một kiếm chém luôn.

Nhưng…… Hiện tại hắn động đầu ngón tay đều phải cố hết sức, càng miễn bàn báo thù.

Vì thế Bùi Nặc dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ cùng phòng bị nhìn y:“Ngươi, là, ai?” Thanh âm của hắn rất khô khốc, mỗi một chữ phun ra đều vô cùng khó khăn.

Băng thất nhàn nhạt hơi nước bao phủ gương mặt Lạc Tinh Lỗi, khiến vẻ mặt y thoạt nhìn có chút khó lường:“Sư tôn, người không nhớ ta?”

Bùi Nặc hơi nhíu mày, trong thanh âm mang theo chút ngạc nhiên:“Ngươi là, đồ nhi của ta?”

“Vâng.” Lạc Tinh Lỗi lần thứ hai tiến lên, kéo gần khoảng cách với Bùi Nặc, bất động thanh sắc quan sát toàn bộ động tĩnh của hắn:“Sư tôn còn nhớ cái gì?”

Bùi Nặc nhắm mắt hồi ức, đại não đau đớn một trận:“Phát sinh chuyện gì? Ta như thế nào……”

Lạc Tinh Lỗi đứng bên cạnh Bùi Nặc, lòng bàn tay bao trùm cổ tay cứng ngắc lạnh băng của hắn, Bùi Nặc bỗng cảm thấy trong cơ thể có một đoàn nhiệt lưu xuất hiện, xua tan băng giá cùng hàn khí, nhanh chóng xoa dịu cảm giác không khỏe nơi hắn.

Nhưng…… Vẫn là rất ghê tởm.

Lạc Tinh Lỗi thấp giọng cười khẽ, thanh âm ôn nhu:“Sư tôn, người bị tên tiểu nhân Diệp Vị Nhiên đó gây ra thương tích, trọng thương khó chữa. Nhưng không sao, ta vẫn sẽ ở bên cạnh người, bảo vệ người.”

Cuối cùng chậm rãi lộ ra một nụ cười khuynh thành tuyệt diễm.

Màn che buông xuống, từ bên trong giường vươn ra một bàn tay trắng nõn, một nam tử mặt tròn đang sầu mi khổ kiếm bắt mạch.

Lạc Tinh Lỗi trầm giọng hỏi:“ Rốt cuộc sư tôn thế nào?” Vì sao đã chết rồi còn sống lại.

Dung mạo nam tử mặt tròn không tính xuất sắc, nhưng giữa trán có một cái bớt màu hồng, hệ thống nhận ra người này chính là một trong bảy vị thần tướng dưới trướng Lạc Tinh Lỗi, được fans Tiên Đạo gọi là Độc Y Thánh Thủ Hà Thuấn Thành.

Người này xuất thân từ Y Các, là sư đệ đồng môn của các chủ Hoàng Nguyệt Lâm, năm đó cùng Hoàng Nguyệt Lâm tranh chấp ngôi vị các chủ bị thất bại, chật vật rời khỏi Y Các, lang thang phiêu bạc mấy năm, cuối cùng bí mật gia nhập dưới trướng Lạc Tinh Lỗi, cho đến khi Lạc Tinh Lỗi sát sư đoạt vị, chấp chưởng Tử Đàn Tông, mới hiện thân. Có lẽ trước đó gã vì Lạc Tinh Lỗi xuất lực rất nhiều lần, nên sau cũng là tiểu boss tà ác chẳng kém ai.

Tiểu boss hiện tại đối với đại boss, vô cùng sầu mi khổ kiểm:“Tôn Tọa, mạch tượng này quá mức hư vô, cách một bức màn, thuộc hạ thật sự chẩn đoán không ra.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, gã liền có cảm giác ánh mắt của Tôn Tọa không nhẹ không nặng dừng trên người, cảm giác đó…… Giống như muốn nuốt sống gã.

Người trong màn rốt cuộc là thần thánh phương nào, gã nguyên bản đang ở Y Các xa xôi đốc chiến, kết quả một đạo sắc lệnh của Tôn Tọa liền khiến gã bỏ xuống tiền tuyến, sử dụng linh thạch mở ra Thiên Lý Trận, ngàn dặm xa xôi chạy tới xem bệnh.

Kết quả cư nhiên ngay cả người cũng không cho gặp, còn bắt gã cách một tấm sờ tay.

Tôn Tọa rốt cuộc là sủng ái người nọ bao nhiêu, chẳng lẽ xem một chút sẽ khiến hắn thiếu mất miếng thịt sao?

Hà Thuấn Thành oán thầm trong lòng, Tôn Tọa bên này sắc mặt chuyển sang âm trầm, không tình nguyện kéo bức mành lên.

Cuối cùng đã có thể thấy được hình dáng , Hà Thuấn Thành liếc mắt một cái.

Thiếu chút nữa đem gã sợ tới mức hồn phi phách tán.

Gã liên tục lui về phía sau vài bước, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất, lắp ba lắp bắp:“Đây, đây không phải Đế Tôn sao? Ngài, ngài… ngài không chết?”

Lạc Tinh Lỗi gặp thủ hạ thất thố như vậy, hơi nhíu mày:“Cho nên mới gọi ngươi đến chẩn đoán.”

Hà Thuấn Thành từ mặt đất bò lên, giũ giũ y bào, không dám liếc mắt đến hướng kia nữa.

“Thuộc hạ…… Không dám. Đế Tôn thật sự mất trí nhớ sao?”

Lạc Tinh Lỗi:“……” Ngươi là đại phu còn hỏi ta?

Hà Thuấn Thành cũng hiểu gã không nên kinh hoảng như vậy, nhưng mà gã vẫn cứ kinh hoảng:“Liệu Đế Tôn có thể bỗng nhiên thanh tỉnh, sau đó chém ta một kiếm hay không?” Uy lực một kiếm của Đế Tôn, gã vô pháp ngăn cản, cho dù lúc này Đế Tôn chỉ nằm ở trên giường hấp hối thì cũng như nhau.

Lạc Tinh Lỗi xa xăm nói:“Nếu sư tôn thật sự tỉnh lại, trước tiên cũng là chém ta một kiếm, ngươi sợ cái gì?”

Hà Thuấn Thành thấy Tôn Tọa không vui, chỉ có thể kiên trì tiến lên, cẩn thận xem xét tình huống của Bùi Nặc.

Càng xem lông mày gã càng giãn ra:“Đế Tôn bị Thương Khung kiếm đâm thủng lồng ngực, phá hủy lục phủ ngũ tạng, sớm là người sắp chết. Lúc này còn miễn cưỡng duy trì sự sống chỉ sợ là do công dụng của Vô Cực Tử Đàn, cộng thêm Tôn Tọa lấy thiên tài địa bảo ngày ngày bảo dưỡng. Nhưng sinh cơ đã không còn, này bất quá là hồi quang phản chiếu, không tới bảy ngày, liền bụi sẽ về với bụi đất về với đất.”

Lạc Tinh Lỗi phút chốc nắm chặt tay lại, thanh âm không thấy bất cứ cảm xúc nào:“Có cách nào tục mệnh không?”

Hà Thuấn Thành lắc đầu:“ Người đã chết, cho dù thuộc hạ y thuật cao siêu, cũng không thể làm được gì. Xin Tôn Tọa….” Gã vừa định nói nén bi thương, sau lại chợt nhớ cái hố lớn trước ngực Đế Tôn chính là tác phẩm của Tôn Tọa, liền kẹt ở trong miệng.

Lạc Tinh Lỗi ánh mắt khẽ tối sầm lại “Sư tôn còn mất trí nhớ, chuyện là thế nào?”

Cái này thuộc về chuyên nghiệp của hắn, Hà Thuấn Thành chậm rãi nói:“Hồi quang phản chiếu là lúc người đã tiến vào giai đoạn cuối của sinh mệnh, suy nghĩ hỗn loạn, ký ức không thể khống chế, mất trí nhớ cũng là có khả năng .”

Lạc Tinh Lỗi cười:“Nói như vậy cũng có khả năng là giả vờ?”

Hà Thuấn Thành sửng sốt, không biết trả lời thế nào.

“Ngươi ra ngoài trước đi!” Lạc Tinh Lỗi vung tay áo, phân phó:“ Chuyện nơi này, nếu ngươi dám tiết lộ nửa câu, bản tôn tất sẽ khiến ngươi chết không được tử tế.”

Bị Tôn Tọa đuổi đi, Hà Thuấn Thành vội vàng chạy.

“ Sư huynh Diệp Vị Nhiên vì muốn trộm lấy bí tịch Đế Lôi Thuật của tông môn, thừa dịp sư tôn bế quan đã âm thầm hạ độc thủ, sư tôn bị trọng thương hôn mê, may mắn sư tôn phúc trạch thâm hậu. Ta đã sai người đi lùng bắt Diệp Vị Nhiên, nhưng trời đất bao la, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tìm thấy tung tích của hắn.”

“Còn ngươi thì sao?”

“Sư tôn không nhớ rõ? Ta cùng sư tôn tuy danh nghĩa là sư đồ, nhưng thật ra lại là bạn lữ. Tám mươi năm trước tại Thiên Đô Phong đã cùng hẹn ước đời này bên nhau không rời không bỏ.”

Hẹn ước cái đầu ngươi! Bùi Nặc không thể phản bác, thế nên hắn vẫn duy trì gương mặt lạnh băng:“Ta không nhớ rõ.”

“Không được tùy ý chạm vào ta, ta không thích.”

Lạc Tinh Lỗi xấu hổ thu hồi tay, trên mặt toát ra một tia cô đơn, Bùi Nặc nhìn, không dao động, vẫn là bộ dáng người sống chớ gần.

Hắn luôn luôn như thế, đối với người mình không thích thì hoàn toàn không quan tâm, đối với người mình thưởng thức thì có thể cùng hắn đối tửu đương ca cho đến khi trời sáng. Nếu lúc này hắn thuận theo ý Lạc Tinh Lỗi, vậy mới khiến cho người hoài nghi.

Tuy Bùi Nặc đối với Lạc Tinh Lỗi không quan tâm, nhưng lại không hề trở ngại Lạc Tinh Lỗi động thủ động cước ăn đậu hủ, hiện tại thân thể Bùi Nặc hành động không tiện, giống như rửa mặt chải đầu đứng dậy linh tinh các thứ, Lạc Tinh Lỗi cũng không mượn tay người khác, mọi chuyện đều tự thân làm, thể hiện bộ dáng con ngoan trò giỏi.

Kỳ thật là vì……

Bùi Nặc ngồi ở trên ghế, Lạc Tinh Lỗi đứng phía sau hắn, dùng lược ngọc chải vuốt mái tóc đen dài của hắn.

Bọn họ là người tu tiên, thân thể da tóc đều là nguyên lực trong cơ thể biến thành, không dễ bị hao tổn, mỗi người đều là một đầu tóc dài đen nhánh.

Thế nhưng tóc Bùi Nặc bây giờ đã hiện khô vàng, không còn đen bóng như trước, hơi chải một chút, rất nhiều sợi tóc rơi ra, này tượng trưng cho, đại nạn đã đến.

Lạc Tinh Lỗi bất động thanh sắc, đưa thân mình đến gần Bùi Nặc một chút, ngón tay trong lúc chải vuốt cố ý đụng vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi phía sau cổ hắn, lưu luyến không rời.

Hệ thống nhìn thấy liền không thể không ca ngợi: Người ta sắp chết còn tranh thủ chiếm tiện nghi, đúng là không phải người mà!

Thế nhưng nghĩ đến phía trước y đối với thi thể cũng vô sỉ như vậy, chuyện này quả thật nhỏ như con thỏ.

Biết chủ nhân vô cùng chán ghét loại chuyện này, hệ thống an ủi nói:“Nhẫn nại! Ngàn vạn lần nên nhẫn nại! Không thể lộ ra, thắng lợi ở ngay trước mắt!”

Bùi Nặc:“Cái gì?”

Hệ thống sửng sốt:“Y như vậy, ngài không tức giận sao?”

Bùi Nặc không cho là đúng cười lạnh một tiếng:“Hắn phía trước là như thế, ngày ngày hầu hạ, cẩn thận tỉ mỉ, nào biết lại là lòng lang dạ thú, thật đáng giận vô cùng!”

Hệ thống:“……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro