Chương 5: Ngươi chưa chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Chàng trai trên sân khấu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là một chiếc quần tây cắt cúp màu đen và một đôi Giày Cavans màu trắng, nhìn từ trên xuống dưới tổng thể rất hài hoà.


Những khách mời đang trò chuyện với nhau phía dưới bất giác dừng lại, nhìn lên phía sân khấu.


Khi khúc nhạc dạo bắt đầu, cơ thể chàng trai bắt đầu nhảy múa theo nhịp điệu, giọng hát trong trẻo phát ra từ tai nghe, phần thơ vô cùng đẹp đẽ.


Đó là một bài hát tiếng Anh.


Cách phát âm và ngữ điệu của chàng trai đều rất giỏi, kết hợp với những bước nhảy nhịp nhàng khiến người ta không khỏi đắm chìm trong tiếng hát của cậu.


Đôi mắt Đàm Diễn Huân dần dần tối sầm.


Trong thời gian Dịch Thần "chết", anh chán nản rất lâu và vô tình phát hiện ra một trang web nước ngoài, ở đây có một ca sĩ tên [Justin Jumper] đã thu hút sự chú ý của anh, chỉ vì âm thanh của cậu gần giống với Dịch Thần.


Chàng trai trên sân khấu đang hát một trong những bài hát nổi tiếng nhất của Justin Jumper, giọng hát của cậu thì...


Đàm Diễn Huân không thể ngồi yên, thậm chí anh còn bắt đầu xuất hiện ảo giác. Người trên sân khấu chính là [Justin Jumper], cũng là người mà anh hằng mơ ước - Diệp Kinh.


Anh trở về nước, dành hai ngày để giải quyết công việc rồi lại vội vã rời khỏi nước. Anh hy vọng có thể nói chuyện với Diệp Kinh, nhưng lại nhận được tin Diệp Kinh đã trở về Trung Quốc.


Đàm Diễn Huân không suy nghĩ liền đặt vé trở về, nhưng cho đến khi máy bay hạ cánh anh mới phát hiện rằng mình chẳng tìm thấy tung tích nào của Diệp Kinh ở Trung Quốc.


Tuyệt vọng, anh liền hẹn Trương Lệ đi uống rượu ở câu lạc bộ [Deep Blue].


Lại không nghĩ sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.


Đàm Diễn Huân cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng, nhìn chằm chằm chàng trai đang biểu diễn trên sân khấu.


Trương Lệ chú ý thấy sự khác thường của anh, tưởng rằng anh rốt cuộc đã quên người kia, vẻ mặt thoáng giãn ra, nhưng sau đó không biết vì sao lại trở nên u ám.


Đàm Diễn Huân không chú ý tới biểu cảm thay đổi của Trương Lệ. Mọi suy nghĩ của anh giờ đều tập trung vào sân khấu.


Khi hát đến đoạn cao trào của bài hát, Diệp Kinh theo sát cốt chuyện trong MV, bước xuống hồ bơi, thực hiện một vài động tác sau đó làm động tác xoay người, rồi thực hiện vài động tác sàn trong nước để hoàn thành cái gọi là buổi tập ướt. .


Phía dưới vang lên một tràng vỗ tay.


Diệp Kinh tự tin cong khóe miệng, điều chỉnh hơi thở không chút dấu vết, nhịp điệu dần dần chậm lại, kết thúc hoàn mỹ.


Lưu Nhất Lân đã cầm khăn chờ sẵn ở dưới sân khấu, Diệp Kinh vừa bước xuống sân khấu, lập tức quấn khăn quanh người và nói: "Tôi đã nói là cậu cố gắng quá rồi, cậu cũng đang đeo khẩu trang đấy. Ai biết cậu là ai?".


Diệp Kinh nhướng mày nhìn anh: "Chỉ cần cậu vui là được."


Đầu Lưu Nhất Lân đầy những vạch đen: "Nào, đợi đến ngày mai khi cơm cảm lạnh trở lên nặng hơn, cậu sẽ biết cảm giác như thế nào. Phía sau có sảnh chờ, tôi đã bảo phục vụ chuẩn bị sẵn quần áo sạch rồi".


Diệp Kinh dùng ngón trỏ vuốt cằm nói: "Cậu thật có đức hạnh, đổi cách ăn mặc một chút có khi có thể kết hôn liền đó."

Lưu Nhất Lân đáp lại cậu bằng một cái liếc mắt.


"Được rồi, cậu ngồi xuống đi, để người phục vụ dẫn tôi đi là được." Diệp Kinh lấy khăn lông lau mặt, xoay người rời đi.


Bởi vì cậu vừa thực hiện một vài động tác dưới nước nên chiếc mặt nạ của anh cũng đã bị ướt.

Khi đi ra đến hành lang, nghĩ rằng sẽ không có ai chú ý đến, Diệp Kinh vừa muốn tháo chiếc mặt nạ xuống thì bị một người đàn ông chặn trước mặt.


Diệp Kinh dừng dứt khoát tháo mặt nạ xuống, ngẩng đầu khó hiểu nhìn người đàn ông kia.

"Tôi họ Trương." Trương Lệ nói rồi đưa danh thiếp cho Diệp Kinh.


Trên đó viết rõ ràng chữ "Trương Lệ", Diệp Kinh đưa tay ra cầm lấy, cổ tay đã bị đầu ngón tay Trương Lệ nhẹ nhàng vuốt ve, tràn đầy ý trêu chọc.


Diệp Kinh sờ sờ độ dày của tấm danh thiếp trong tay rồi thấy Trương Lệ liếc mắt một cái,đem tấm thẻ phía dưới danh thiếp lộ ra.


Là một thẻ phòng màu đen.


...Vậy ra đây là muốn quy tắc ngầm cậu?


Diệp Kinh không khỏi bật cười một tiếng.


Trương Lệ không phát giác gì tiếp tục nói: "Nếu như cậu có hứng thú, tối nay chúng ta có thể tâm sự một chút." Ánh mắt dâm đãng của hắn quét trên người Diệp Kinh. Bởi vì trên người Diệp Kinh đã ướt đẫm nước, áo sơ mi dính vào người có thể mơ hồ nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng.


Nếu như đổi lại là một ca sĩ tuyến mười tám, có lẽ cậu sẽ chấp nhận.


Diệp Kinh tuy đã nhận lấy thẻ phòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười giễu cợt, Trương Lệ chưa kịp tự hào đã dùng tay bẻ thẻ phòng ra làm đôi.


Trương Lệ biến sắc, trong nháy mắt nổi lên lửa giận: "Cậu!"


"Trương Lệ! Đủ rồi!" Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Diệp Kinh nhéo mắt quay lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.


Đàm Diễn Huân đen mặt xen vào giữa hai người không nói một lời, lấy lại tấm thẻ phòng còn sót lại trong tay Diệp Kinh, nhét lại vào túi Trương Lệ.


"A Huân, cậu nhóc này..." Trương Lệ còn chưa nói hết câu.


Diệp Kinh cảm thấy chán nản nên đã tháo khẩu trang trên mặt, đặt lên tủ sang một bên, cười nửa miệng nói: "Tôi bị sao vậy?"


Trương Lệ như bị mắc xương cá, sắc mặt tái xanh, ngón tay run run chỉ vào Diệp Kinh lắp bắp nói:

"Cậu... cậu không phải... cậu không chết rồi sao?"


Diệp Kinh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Cái này... Trương tiên sinh, nếu ngươi còn tiếp tục có thái độ như vậy thì đừng trách ta vô lễ."


Trương Lệ không có tâm tư nghe những gì cậu nói.


Hiện tại hắn chỉ có thể nghĩ đến "Dịch Thần chưa chết, cậu đã trở lại" vẻ mặt hắn dần dần chuyển sang sợ hãi. Hắn sợ Đàm Diễn Huân nhận ra điều gì không dám nhiều lời liền co giò bỏ chạy.


Diệp Kinh nhìn hắn vội vã rời đi trong lòng cảm thấy khó hiểu.


Hắn mới nói có một câu thôi, đáng sợ như vậy sao?


"Thần... Diệp Kinh, em cũng trở về Trung Quốc sao?" Giọng nói thận trọng của Đàm Diễn Huân từ bên cạnh vang lên thu hút sự chú ý của Diệp Kinh.

"Nói cái này không cảm thấy vô nghĩ sao?" Diệp Kinh nói: "Tôi đến Trung Quốc để gặp anh đó."


Hai mắt Đàm Diễn Huân lập tức sáng lên, Diệp Kinh sợ đến mức bất giác lui về phía sau hai bước, tạo ra tư thế phòng bị: "Anh, anh lại muốn làm gì?"


Lần đầu tiên là ôm, lần thứ hai là hôn, lần thứ ba anh sẽ không trực tiếp tiến tới cởi áo của cậu chứ?


Bất quá lúc này chỉ là do Diệp Kinh lo lắng quá mức, Đàm Diễn Huân sợ vợ bỏ chạy nên cố gắng kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, nhưng giọng nói run rẩy vẫn phản bội tâm tình lúc này của hắn: "Em đến tìm anh.. Em tha thứ cho anh rồi có phải không?"


Diệp Kinh nghĩ bụng, quả nhiên đã quen nhau từ trước.


"Đừng nhắc đến tha thứ hay không tha thứ. Tôi có chuyện muốn hỏi anh, đừng rời đi cho đến khi tôi thay quần áo xong." Diệp Kinh nói.


"Được, được," Đàm Diễn Huân tự nhiên đáp: "Em đi thay quần áo trước đi kẻo bị cảm lạnh."


Xem bộ dáng kích động của người kia, nếu không phải Diệp Kinh tỏ thái độ cứng rắn, người ấy hẳn đã muốn chen vào phòng xem Diệp Kinh thay quần áo đi.

Diệp Kinh chỉ mất mười phút thay quần áo, cậu nhắn tin cho Lưu Nhất Lân đang ở phòng kế bên sau khi tắt máy, mở cửa nói với Đàm Diễn Huân đang canh gác bên ngoài: "Anh lái xe tới đây. ??"


Đàm Diễn Huân sững sờ một lát rồi gật đầu thật mạnh.


"Đi thôi." Diệp Kinh vòng qua anh rồi đi ra ngoài, "Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi."


Đàm Diễn Huân không phản đối, vội vàng đi theo.


Họ đi cũng không quá xa, Diệp Kinh đã lâu không về Trung Quốc nên cũng không quen thuộc. Mãi mới nhìn thấy một quán trà, Diệp Kinh liền bảo Đàm Diễn Huân dừng xe, sau đó hai người bước vào.


Sau khi người phục vụ đặt thực đơn xuống và rời đi, Đàm Diễn Huân lập tức chăm chú hỏi: "Em muốn ăn gì?"


"Tôi không đói, chỉ uống một chén Hàm Ninh Thất." Diệp Kinh đeo khẩu trang, giọng nói trầm xuống khiến cho Đàm Diễn Huân có một loại cảm giác không chân thực.


Diệp Kinh đem bộ đồ ăn sang một bên thì nhìn thấy một bàn tay khác phóng tới trước mặt mình, vô thức cậu hất văng nó đi.


"Anh làm gì vậy?" Diệp Kinh khó chịu.


"Xin lỗi," Đàm Diễn Huân vội vàng rút tay lại: "Em đang đeo khẩu trang nên tôi không nghe rõ."


Diệp Kinh khịt mũi, kéo khẩu trang lên tận cằm: "Tôi bị cảm, không muốn lây cho người khác."


Đàm Diễn Huân lập tức nói: "Anh không sợ lây nhiễm!"


Nếu là Diệp Kinh sẵn sàng muốn lây bệnh cho anh thì thật tốt.


Diệp Kinh buồn cười nhìn anh một cái, Đàm Diễn Huân vừa cười khúc khích vừa bấm vào menu trước mặt: "Anh muốn uống gì? Quyết định nhanh đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh."


"Anh không khát nên không uống." Đàm Diễn Huân lập đem thực đơn đặt sang một bên.


Đến cùng là có việc cầu người, Diệp Kinh ngượng ngùng không cho người khác ngồi yên, cậu gọi nhân viên phục vụ đưa Hàm Ninh Thất của mình lên trước, sau khi suy nghĩ một chút cậu nói: "Thêm một cốc cà phê sữa."


Sau khi người phục vụ rời đi Đàm Diễn Huân không nhịn được cười khúc khích nói: "Em còn nhớ tôi thích cà phê sữa."


"Tôi không nhớ." Diệp Kinh bất đắc dĩ nhìn anh: "Tôi chỉ thấy anh hợp với cà phê sữa hơn thôi."


Đàm Diễn Huân cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thần Thần, kỳ thực em không cần phải làm như vậy..."


"Tôi đã từng mất trí nhớ năm năm." Diệp Kinh không muốn nghe những lời khó hiểu của Đàm Diễn Huân nữa nên đi thẳng vào vấn đề: "Bốn năm trước tôi từng bị tai nạn xe, hôn mê thật lâu sau khi tỉnh dậy tôi đã mất đi ký ức của năm năm trước đó."


Đàm Diễn Huân nghe vậy giật mình, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, khó tin nói: "Thần Thần, em đang nói đùa có phải không?"


Diệp Kinh thở dài nói: "Xin đừng gọi Thần Thần nữa. Tên tôi là Diệp Kinh, Diệp trong Đích Diệp, Kinh trong Đích Kinh, anh cứ gọi tên tôi là được."


Đàm Diễn Huân do dự: "Diệp...Kinh?"


"Đúng vậy." Diệp Kinh hài lòng gật đầu: "Tôi muốn hỏi anh, bốn năm trước chúng ta có quen nhau phải không?"


Không chỉ quen biết nhau, họ còn nắm tay, hôn môi và làm tình. Trên đời không có ai thân thiết hơn họ!


Ngay khi nghe câu hỏi, Đàm Diễn Huân gần như muốn kể hết mọi chuyện, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chân thành của Diệp Kinh, xúc động dần dần tan đi.


Không, hiện tại hắn vẫn chưa thể nói sự thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro