Phần 2-Đi Khám Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4h30 chiều hôm ấy, Đồng Sinh gửi tin nhắn nói rằng bệnh viện quá tải, anh ấy đã xếp hàng rất lâu mà chưa lấy được số. Tôi hỏi, sao anh không đổi sang bệnh viện khác. Anh ấy nói,bệnh viện nào cũng như nhau, người sốt nhiều quá, tất cả điều chật kín.

Vũ Hán nhiều bệnh viện như vậy,"đều chật kín"là kiểu gì? Theo miêu tả của anh ấy, tôi có thể nhận thức được rằng dịch bệnh lần này ở Vũ Hán là một thảm họa.

Tôi hỏi anh ấy có những triệu chứng gì, anh ấy bảo toàn thân đau nhức, mệt mỏi và buồn nôn.

Đây chẳng phải là triệu chứng của Virus Corona chủng mới sao? Tôi vô cùng lo lắng, tôi khuyên anh ấy không nên về nhà ba mẹ. Tôi nhớ ra tôi có một đồng nghiệp, chồng cô ấy hình như làm việc trong viện,tôi vội vàng gọi cho cô ấy thỉnh cầu sự giúp đỡ. Xem có thể đi cửa sau để Đồng Sinh được ưu tiên khám bệnh hay không?

Cô ấy nói, chồng cô làm ở khoa tư nhân, không nhận bệnh nhân bị sốt. Đồng Sinh không lấy được số, nên mệt mỏi lê lết về nhà.

Tôi lấy điện thoại ra đặt vé về Vũ Hán, tôi phải nhanh quay về, tôi phải ở bên cạnh anh ấy, lúc này người anh ấy cần nhất là tôi.

Tôi nhanh chóng đi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24/1. Nhưng đến 11h đêm, tôi nhận được tin nhắn là chuyến tàu đã bị hủy. Nguyên nhân vì thành phố Vũ Hán vừa bị phong tỏa. Vé tôi mua lần này, trạm dừng có lẽ không phải Vũ Hán rồi.

.

.

.

"Người bây giờ Anh cần nhất là Em nhưng xin lỗi em không đến được rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro