Chương cuối : Tiễn quân ra đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng Tám tết

Đồng Sinh đi rồi.

Anh ấy chết trong phòng chờ theo dõi của bệnh viện, đến khi chết vẫn không có một giường bệnh.

Tôi khóc đến không làm chủ được bản thân. Tôi hận ông trời, tại sao lại tước đoạt mạng sống của Đồng Sinh. Tại sao lại khiến tôi mất đi người tôi yêu. Tại sao anh ấy không vào được phòng bệnh.

Dịch bệnh bùng phát sẽ cướp đi sinh mệnh của bao nhiêu người đây... Bệnh dịch cố nhiên vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ!

Tôi, một cô gái bình thường đã mất đi người mình yêu nhất trong dịch bệnh, tôi hận giấu đi chân tướng, hận kiểm soát hỗn loạn...

Yêu càng nhiều, hận càng sâu. Tôi yêu Vũ Hán bao nhiêu, càng oán hận Vũ Hán bấy nhiêu. Nhưng ai sẽ quan tâm đến một người bình phàm mất đi, người thân họ sẽ đau thương nhường nào. Ai sẽ biết được rằng, trong số những người đã chết vì dịch bệnh, có một người, là người tôi yêu, anh ấy tên là Đồng Sinh.

Ngày thứ hai sau khi Đồng Sinh ra đi, nắng ấm chiếu rọi.

Trời cao như đang ban phát xuống vài tia nắng, chiếu lên khuôn mặt tôi, chiếu vào nỗi bi thương của ly biệt.

Tôi và Đồng Sinh là những con người bình thường trong tầng lớp tận cùng của xã hội. Chúng tôi cả đời trên tay cầm liềm, cắt bỏ đi sự tầm thường, thấp kém.

Mất đi Đồng Sinh, vào mỗi đêm tôi đều mơ thấy một con ếch, nó nhảy ra từ một cái hang giữa trời đông giá rét, nó nhảy qua màn đêm yên tĩnh, nhảy qua cả ánh bình minh, kêu gào thảm thiết, xé toạc cả không trung.

Tôi khẽ nhắm đôi mắt, từng giọt lệ nóng nhẹ rơi.

Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Trận tuyết lớn ở Vũ Hán đêm đó cũng không thể tan chảy những giọt nước mắt đã ngưng kết lại của anh.

Nước mắt, là minh chứng tốt nhất để em tố cáo anh. Nỗi đau thương ấy, chỉ trời xanh mới thấu.

Đồng Sinh, anh biết không, một tuần sau khi anh đi, Vũ Hán đã thay đổi.

Trở nên đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Có giường bệnh rồi. Hiện giờ giường bệnh đợi người chứ không phải người bệnh đợi giường nữa. Tại sao anh không thể kiên trì thêm vài ngày chứ. Nếu anh gắng gượng thêm vài ngày, chúng ta hà cớ phải hẹn kiếp sau gặp lại.

Anh đi rồi, lúc em đau bụng ai sẽ quan tâm em. Em đau đầu, ai sẽ xoa bóp cho em. Em cáu giận, ai sẽ dỗ dành em. Đã hẹn tháng 3 ra năm, chúng ta sẽ cùng nhau đi Đông Hồ, khi hoa anh đào nở sẽ cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Đã nói sẽ cùng nhau phấn đấu, xây dựng một tổ ấm tình yêu của hai ta...

Không còn nữa, tất cả đều mất hết. Những nụ hôn nhẹ, tiếng cười và tiếng khóc, tất cả đều biến mất rồi. Bánh xe tình yêu, nói chìm là chìm thôi.

Con đường hao anh đào thẳng tắp như cố ý đâm xuyên qua trái tim chúng tôi, ánh điện lập loè khiến người loá mắt, nó làm tổn thương anh, tổn thương những kí ức được chôn dưới bia mộ kia.

Anh à, định mệnh là kiếp trước em thả một chú chim bay đi, kiếp này không thể khiến anh dừng chân, kiếp sau nhất định sẽ xây cho anh một chiếc tổ ấm áp nhất...

Đồng Sinh à Đồng sinh. Em phải làm thế nào để dứt khoát quên được anh đây. Làm sao để quên đi đau khổ đây.

Hơi thở ngọt ngào của anh sau cùng chẳn thể sưởi ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu, thế gian người không thể trở về, chung quy vẫn khiến người ta thương cảm. Thay vì yêu nhau là một loại đau thương, chi bằng quên nhau như sống bình thản.

Người em yêu, em và anh định mệnh đã là một tình yêu đẹp đến thê lương. Từng lưu luyến, từng mất mát, từng khóc, từng cười, cuối cùng đứt đoạn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro