Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đều do tên Thái tử chết bầm kia! Ô ô! Mẹ ơi, con thật đáng thương đó! Mau tới cứu con. . . . . .

"Cô còn không vào, đứng ở chỗ này làm gì?"

Một giọng nói quen thuộc làm cô khó quên ở bên tai vang lên, đầu vừa quay lại.

"Nếu tôi có khả năng vào được, đương nhiên sẽ đi vào!" cô không phục gầm nhẹ, sau đó nước mắt lập tức trên vành mắt lăn xuống, đôi mát ngập tràn những hạt trân châu nhỏ, lấp lánh động lòng người.

Muốn không khóc cũng không kịp nữa!.

Chán ghét! Cô cũng không muốn vì cái chuyện như thế này mà rơi nước mắt.

Nhìn thấy nước mắt của cô, tâm hắn không khỏi đau một chút.

"Khóc cái gì?"

Không muốn để ý đến hắn, cô quay đầu đi chỗ khác, cố gắng hô hắp, muốn ngừng cũng không ngừng được nước mắt.

"Lâm Tiểu Miêu, cô tốt nhất xoay đầu lại cho bổn thiếu gia, tôi là đang hỏi cô, cô. . . ."

"Đi chết đi!" Nàng đột nhiên hung hăng đạp vào bụng hắn một cái, hạ thủ tuyệt không lưu tình.

"A!" Hắn không có đề phòng, mặt nhăn nhó ôm cái bụng bị đá thật đau.

"Đáng đời anh." Nàng cắn răng nói.

"Cô, cái này nha đầu chết tiệt kia. . . . . ."

Hai người cái vả ấm ỉ liền được Lão sư ra ngoài thăm hỏi, "Làm gì cãi nhau ?"

Lão sư vừa thấy được Thái tử đích thân tới, lập tức từ khuôn mặt hung tợn liền chuyển thành khuôn mặt tươi cười, "Nguyên lai là Thái tử! Mau vào ngồi."

Cái gì? Cô có nghe lầm hay không? Thật là sự đãi ngộ khác biệt! Kháng nghị, kháng nghị. . . . . .

"Lão sư, không công bình ──"

Cô muốn khiếu nại, bất quá lập tức bị Lão sư quát.

"Em tiếp tục đứng ngay ngắn cho tôi"

Bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra là con tiểu mèo ngốc này bị xử phạt .

"Lão sư, thầy vào đi thôi!" hắn nói với Lão sư xong vừa nhìn một chút bốn phía, sau đó ở bên cạnh Tiểu Miêu tìm được một vị trí đứng.

Tiểu Miêu nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn ngay cả đứng cũng tiêu sái, còn bày ra tư thế siêu cấp nam nhân cực kỳ đẹp trai, hắn là đang ở đây dụ dổ người sao? Tiểu Miêu trong lòng đối với hắn hết sức bất mãn, cho nên phê bình cũng cực kỳ nhiều

" Vì sao em không vào?"

" Thầy, em cũng là đã đến trễ, cho nên cũng muốn phạt đứng." Hắn ung dung nói.

Cái gì? ! Hắn cũng muốn chịu phạt? Trường học có lão sư nào dám to gan như vậy?

" em. . . . . ."

"Lão sư, thầy tốt nhất nên đi vào tiếp tục giảng dạy, nếu không em liền cùng hiệu trưởng nói thầy lười biếng."

Thái tử thánh chỉ vừa nói xong, Lão sư không nói hai lời lập tức tiến vào phòng học, hiện trường còn lại nàng cùng hắn, hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ.

"Anh làm gì thế?" cô tức giận hỏi, "Chưa đủ nổi tiếng sao?

"Tôi chỉ là nghĩ mình cũng nên được đối xử như mọi người."

Những lời này thế nào cho dù tới không tới lượt hắn, Thái tử quyết định nha. Tiểu Miêu muốn tức giận.

"Tôi chỉ là cảm thấy anh là muốn chơi nổi."

"Cô. . . . . ." Con Tiểu Miêu này nhất định muốn chung đụng vậy sao? Một chút cũng không đáng yêu.

"Anh muốn đứng thì cứ việc." Bỏ lại một câu, cô xoay người liền muốn đi.

Dù sao bị hắn hại đến như vậy, không lẻ hắn muốn tính toán chuyện khi nãy ? đi là tốt nhất.

Nhưng mà ý định của cô không thành, ở phía sau có cảm giác như bị kéo lại.

Thấy nàng phải đi, hắn tình thế cấp bách một thanh bắt được cổ tay của nàng "Đứng lại."

"A!"

Đột nhiên bị hắn lôi kéo quay lại, hại nàng không có đứng vững, cả người hướng về phía hắn, bất ngờ nháy mắt môi của cả hai không hẹn mà dính vào nhau.

Thời gian giờ phút này như ngừng lại, dù ai cũng không cách nào di động, cả hai người đồng trở thành pho tượng đá.

Đột nhiên, tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học các bạn học ở trước vọt ra, đụng phải cái cảnh đầy bất ngờ thú vị khiến ai cũng phải đỏ mặt này.

Trời ạ! Đây là sự kiên lớn nhất , sẽ là một tin tức nóng hổi cho toàn trường.

" Chán ghét!"

Tiểu Miêu dùng sức đẩy tên oan gia chết tiệc ra, đỏ mặt nhanh chóng thoát đi hiện trường, để mình hắn lại đối mặt với những khuôn mặt " khán giả" đang trợn mắt hà mồm ra nhìn.

Không cần phải nói, chuyện này ngày mai thiên địa gì trong trường ai cũng biết.

Hắn sửng sờ ở tại chỗ không phản ứng, trên môi còn lưu lại dư âm mềm mại của môi cô.

Chán ghét? ! Nghĩ đến toàn bộ bộ dáng cô mới vừa đỏ mặt, câu kia" Chán ghét " hắn nghe lại giống như là người yêu đang làm nũng.

Thật đáng yêu đó!

Trong giây lát, tim của hắn chậm rãi dâng lên một cảm giác thật sự khác thường mà trước giờ chưa từng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro