Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Leng keng!
Tiểu Miêu mở cửa đi vào quán...
Cô vì ăn không quen khẩu vị thức ăn ở Đài Bắc , không thể làm gì khác hơn là tới nơi này mua các món ăn tiện lợi có hương vị quê hương.
Bên trong là không gian sạch sẽ sáng ngời tràn đầy nền văn minh tiến bộ, cô gái trong quầy cũng dị thường cười khó hiểu.
Tại sao có cảm giác rất khác thường?
Bởi vì bình thường cô gái trông quầy ở nơi này tựa hồ hay có tâm sự, làm người ta thường không nhịn được sẽ muốn hỏi cô ấy, có phải hay không trong nhà có chuyện gì?
Thế nhưng ít nhất lúc này cô tới tìm kiếm mua thức ăn, cũng không ngờ lại có vinh hạnh nhìn thấy nụ cười khả ái của cô ấy, bất quá khiến những chuyện xui xẻo trước đây đều đem trở lại trong người
Cô hiện tại cần lấy thức ăn làm nguồn an ủi a
Thức ăn, a, thật là nhiều thức ăn nha!
Tiểu Miêu dùng cặp mắt sắc bén nhanh chóng quét qua từng dãy thức ăn, sau đó không cẩn thận liếc cùng một món ưa thích với người đối diện.
Theo bản năng cô mỉm cười hạ tay xuống, lại tiếp tục đi tìm, nhưng cảm thấy là lạ .
Đối diện gương mặt đó. . . . . .
Tiểu Miêu đột nhiên nhìn lên ──
Cô rốt cuộc đã biết cái gì gọi là tình huống "Oan gia ngõ hẹp".
Nếu như cô đủ thông minh, nên giả dạng làm không thấy, lập tức rời đi .
Mà cô cũng quả thật làm ra thông minh, quay người một cái hướng cửa đi ra...
"Không được cử động, cướp đây!"
Không thể nào! Loại tình huống này không phải ở trên ti vi mới có thể xuất hiện sao?. Cô bị hù ngay cả động cũng không giám.
"Tôi vẫn không nhúc nhích." Tiểu Miêu vội vàng giơ hai tay lên cao, ngoan vô cùng.
Ở nơi này bây giờ trở nên khẩn trương, cô gái ở quầy sợ hãi khóc tại chỗ
Tiểu Miêu thiếu chút nữa té xỉu.
Làm ơn đi, trên ti vi đều có dạy, gặp phải lúc này không được phản kháng, ngoan ngoãn đem tiền giao ra.
Tiểu Miêu thấy quầy tiểu thư đem tiền giao ra, cho là tên cướp như vậy sẽ buông tha, nhưng không có nghĩ đến hắn ngay cả khách hàng cũng không bỏ qua.
Tiểu Miêu theo bản năng mở lí nhí một bên mắt nhìn xuống, phát hiện ánh mắt của hắn rơi vào túi tiền nhỏ màu hồng của cô.
"Đừng mơ tưởng." Tiểu Miêu hai tay vội vàng ôm thật chặt .
"Lấy ra."
"Không được, tháng này tôi toàn bộ dựa vào nó. . . . . . A! Không muốn!"
"Lấy ra mau!" Tên cướp khẩu khí cực kỳ hung tợn.
"Chết cũng không muốn!" Cô cũng kiên trì không chịu, cứ như vậy cùng tên cướp chơi trò kéo co qua lại.
Một câu, vì tiền đánh cuộc tánh mạng.
"Tìm chết!"
Lúc này ngoài sau tên cướp bị một vật nặng rơi xuống đầu, đầu choáng váng, nhìn nữ nhân trước mặt cũng mơ hồ. Còn Tiểu Miêu vì sợ hãi mà mềm nhũn cả người.......vì thế không vững liền bị tên cướp......
"A! Không muốn!"
Không còn kịp rồi, một giây kế tiếp, cô đã bị đè ở trên đất, vì lực ngã mạnh nên tay phải đụng phải vật cứng
Thật đau a!
"Ngươi dám đè ở bạn gái của ta, cho ngươi một bài học." Tên oan gia lại lấy chân đạp tên cướp tới tấp tả tơi.
Nhìn thấy hắn lúc này giống như Hoàng thái tử cứu mỹ nhân, Tiểu Miêu tuyệt sẽ không cảm kích, bất quá, nếu như hắn có thể đem cái người khổng lồ này dời đi khỏi người cô thì tốt hơn .
"Mau kéo hắn ra. . . . . ." Còn có, tay phải của cô thật là đau, cảm giác lúc nãy khi va chạm mạnh hình như tay đã gãy.
Oan gia lúc này thấy con mèo nhỏ Tiểu Miêu bị đè sắp gần ngạt thở mới kéo ra, lúc này, cảnh sát cũng tới. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro