Bạn Trai Của Tôi Là Vương Tuấn Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

" Anh lại định giở trò gì nữa đây hả đồ biến thái " Linh trừng mắt hỏi Khải

" Cô đừng có nghĩ linh tinh. Máy bay sắp hạ cánh rồi, tôi chỉ thắt dây an toàn giúp cô thôi. Đúng là làm ơi mắc oán mà ! " Không cần nói chắc cũng biết Khải uất ức như thế nào

" Anh có lẽ chưa bao giờ nói dối nhỉ ? Sao không gọi tôi dậy để tôi tự thắt "

" Tôi có gọi rồi cô trả ngủ say như chết, tôi đành phải giúp cô thắt. Thôi thắt vào đi, máy bay sắp hạ cánh rồi đó "

" Không cần anh nhắc " Linh nói rồi thắt dây an toàn vào

" Tôi thề khi máy bay hạ cánh, đây là lần cuối chúng ta gặp nhau " Cô quay ra nói với Khải

" Cô nghĩ tôi muốn gặp cô sao? Tôi có lẽ sẽ không nhìn thấy cô nữa nhưng còn cô sẽ nhìn thấy tôi nhiều đấy "

" Tại sao chứ "

" Cô không biết tôi là ai sao? "

" Tôi không quan tâm và cũng không muốn biết " Linh nói 1 cách lạnh lùng rồi quay đi

................................

Khi máy bay hạ cánh, Linh kéo vali và xách hàng lí đi xuống, bỗng nhiên Nguyên chạy đến

" Cảm ơn em đã cho anh mượn dây sạc " Nguyên nói và đưa dây sạc cho Linh

" Dạ không có gì đâu " Linh mỉm cười rồi đi xuống

Vì hành lí cồng kềnh nên cô đã va phải 1 người phụ nữ, làm đổ cốc cà phê trên tay người phụ nữ. Tuấn khải đứng ngay sau bị cốc cà phê đổ hết lên áo. Linh quay ra thấy vậy liền xin lỗi người phụ nữ và định quay đi thì bị Khải kéo lại  .

" Này cô, cô làm đổ hết cà phê lên áo của  tôi  rồi, cô phải trả tiền giặt đồ chứ " Khải tức giận nhìn Linh

" Tôi cố ý đổ lên người anh á ? Ai mượn ah đứng sau tôi làm gì. Đi mà tự giặt đồ đi đồ biến thái. Bỏ tôi ra mau!!! " Linh cố giẫy giụa khỏi cánh tay bị nắm chặt

" Nếu không tôi không cho cô đi đâu " Khải doạ Linh

Linh tức giận giẫm lên chân Khải rồi vùng ra khỏi tay Khải bỏ chạy

" Aaaaaaaaa........ Cô kia đứng lại cho tôi ! " Khải đau đớn chạy theo Linh nhưng chạy xuống dưới máy bay thì bị 1 đám fans chặn lại xin chữ ký và chụp hình nên Khải đã mất dấu Linh

" Sao mặt anh nhăn nhó từ lúc xuống máy bay đến giờ vậy? Mà sao áo anh bị ướt vậy " Khi ở trên ôtô riêng, Nguyên thắc mắc

" Đúng đấy, sao mặt anh trông tức giận vậy ? Có chuyện gì à? " Thiên Tỉ hỏi

" À không có gì đâu. Anh vừa xuống máy bay có người đổ cà phê lên áo anh ý mà. Tí anh về thay " Khải gượng cười nói.

" Hừ, cô cứ đợi đấy. Tôi mà gặp lại cô lần nữa xem, tôi không tha cho cô đâu. Tuy chưa nhìn rõ mặt cô nhưng tôi nhớ như in giọng nói của cô . Chắc xấu quá nên đeo kính với đeo khẩu trang chứ gì. " -.-

......................................................................

T/g : dạo này mình lâu viết truyện và viết truyện hơi ngắn. M.n thông cảm cho mình nka. Từ chương sau mình sẽ viết dài. 谢谢你

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mai