Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tiết học nữa lại trôi qua tiếng chuông cũng đã vang lên báo hiệu đến giờ ăn trưa, Giai Kỳ đến bàn của Ngữ Cách kéo nàng đi xuống canteen với tốc độ ánh sáng bỏ lại một mình Ngô Triết Hàm rủ rê Từ Tử Hiên, nếu là ngày thường thì như thường lệ hai người sẽ cùng rủ Tử Hiên đi ăn nhưng hôm nay nàng có bạn mới thì liền bỏ rơi cô và Từ Tử Hiên.

Giai Kỳ kéo Ngữ Cách xuống tới canteen thì mới nhận là mình đã quên mất hai người kia nên đành đứng đợi.

Cũng không có chuyện gì để nói nên Ngữ Cách nghĩ mình cũng phải tìm hiểu bạn cùng bàn của mình một chút nên hỏi "Kiki nè cậu thân với Từ Tử Hiên lắm phải không?" nàng hỏi vậy là vì trong giờ giải lao Giai Kỳ nói năm câu thì đâm chọt Từ Tử Hiên một lần nhưng cô chỉ lườm một cái, rồi làm lơ đi không quan tâm đến nữa giống như việc đó đã xảy ra quá thường xuyên đến độ cô cũng chẳng thèm để ý nữa.

"Cũng thân, tụi mình học chung hồi cấp 2 nhưng mà Ngũ Chiết thân với cậu ấy hơn mình vì hai người họ là bạn từ khi còn nhỏ lận"

"À vậy cậu có biết tại sao cả trường ai cũng mặc váy có mình cậu ta mặc quần không?" nàng hỏi, gương mắt có chút tò mò.

"Thì cậu ta là con trai thì phải mặc quần chứ chẳng lẽ cậu muốn cậu ta mặc váy" Giai Kỳ nói một cách bình thản như đây là chuyện đương nhiên.

"GÌ CHỨ!" nàng nói lớn đến nổi không chỉ Giai Kỳ mà cả mọi người xung quanh cũng hết hồn xoay lại nhìn nàng chăm chăm.

"Gì chứ! Đây là trường nữ sinh mà, sao cậu ấy lại học ở đây được chứ!" Ngữ Cách điều chỉnh lại giọng của mình lại, nàng không thể tin những gì nàng vừa nghe.

"Thì nhà cậu ấy giàu, 100% ngôi trường này do ba cậu ấy đầu tư nên ông ấy muốn gì chẳng được" Giai Kỳ vẫn giữ nét mặt bình thản trả lời nàng.

" Vậy cậu có nghĩ cậu ta mắc vấn đề gì về tâm lý hay bị gì đó không, đường đường là nam nhân lại đi học trường nữ sinh" Ngữ Cách nghi hoặc hỏi.

"Không có đâu, có tản băng ngàn năm kia ngồi kế cậu thì bốn mùa của cậu chỉ còn lại mùa đông. Cậu có muốn cậu ấy cũng không làm. Vậy nên cậu cứ yên tâm mình biết cậu ấy gần 6 năm rồi cậu ấy tuyệt đối sẽ không phải người như vậy" Giai Kỳ trả lời nàng còn không quên thêm vào một câu khẳng định "từ trước đến giờ chưa ai làm cậu ấy động lòng được nhưng nếu cậu làm được thì khi nào đám cưới mình nhất định sẽ đi phong bì to. Cậu thấy sao?" Giai Kỳ có vẻ muốn làm mối cho bạn mình nên nói thêm.

Ngữ Cách hơi đỏ mặt "Mình... không có ý gì với cậu ta đâu nha chỉ là muốn hỏi chút thôi".

Cuộc trò chuyện kết thúc, vài phút sau đã thấy bóng dáng của hai kẻ kia đi đến, Hứa Giai Kỳ cất tiếng kèm theo đó là vẻ mặt bất mãn "Sao hai cậu lâu thế?"

"Còn không phải do cậu có bạn mới nên rủ cô ấy đi ăn quên luôn mình sao!" Triết Hàm nói với giọng hờn dỗi, bĩu môi bât mãn.

Giai Kỳ đi đến bên Triết Hàm ôm eo,dụi đầu vào vai cô làm nũng " Hàm Hàm, cậu là lão công của mình sao mình quên cậu được a~".

Nhìn thấy nàng đang làm nũng với mình lập tức trên môi cô liền nở nụ cười.

"Mặc kệ hai người đó vào lấy đồ ăn đi" nói rồi Tử Hiên xoay người bước vào trong.

 "À. . . Ừm" Ngữ Cách đáp lời rồi bước theo cô vào canteen, chứ còn ở đây nữa thì chỉ sợ nàng sẽ bị hai con người kia cho ăn cẩu lương ngập họng khỏi cần ăn trưa mất.

Ngữ Cách đem phần cơm của mình đến bàn ăn thì ba người kia đã ngồi vào bàn rồi. Ngô Triết Hàm và Hứa Giai kỳ ngồi một bên Từ Tử Hiên ngồi một bên vậy nên không thể nào ngồi theo kiểu bên 3 bên 1 được nên nàng quyết định đi đến ngồi cạnh Từ Tử Hiên. Vừa mới ngồi xuống thì nàng liền cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đang đặt trên người mình, trong lòng thầm trách móc 'Nhìn gì mà nhìn hoài vậy trời, mấy ngưới nhìn như vậy hoài sao tui ăn a'.

Thấy nàng khó chịu Tử Hiên nghiên đầu nhìn xung quanh bằng đôi mắt mang theo vẻ sắc lạnh, lập tức chẳng còn lấy một người dám xoay đầu lại nhìn nàng.

Không thấy ai nhìn mình nữa nàng giờ mới thoải mái ăn cơm.

Trong lúc mọi người vẫn ăn thì Ngữ Cách lại để ý thấy Từ Tử Hiên ngồi bên cạnh liên tục gấp rau ra khỏi phần cơm của mình, lập tức miệng nhanh hơn não nàng nói ra những lời mình vừa nghĩ "Sao cậu lại gấp rau ra thế, ăn đi nó rất tốt cho sức khỏe đó".

Ba người ngạc nhiên ngẩn đầu lên nhìn nàng, cả nàng cũng ngạc nhiên về những gì mình đã nói. Tử Hiên đâu phải con nít đâu mà nàng lại những câu đó chứ. Nhưng điều làm họ sốc nhất không phải là câu nói của nàng mà là hành động của Tử Hiên, cô gấp rau trở lại phần cơm của mình và ăn nó. Chuyện gì đang xảy ra vậy, một người luôn làm việc theo ý mình nay lại nghe lời nói người khác sao. SỐC SỐC SỐC, cô làm cả ba người còn lại sốc đến nổi trong ít phút không khép miệng lại được.

"Sao không ăn đi!" nghe cô nói cả ba trở về thực tại cúi đầu xuống ăn tiếp nhưng nội tâm vẫn còn bị sốc.

--------------------------------------------------------

Reng ~~~~~~~~~~~

4 giờ chiều, cuối cùng giờ tan học cũng đến. Cả ba người Trương Ngữ Cách, Ngô Triết Hàm và Hứa Giai kỳ có hẹn đi ăn lẩu, cũng có rủ Tử Hiên nhưng cô lại từ chối vì ở nhà còn có việc.

Cả ba người đi cùng nhau vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, ra đến cổng trường thì thấy thân ảnh của Tử Hiên đang mở cửa một chiếc xe ôtô màu đen trông rất sang trọng và bước vào trong trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người ở đó. Đúng như Hứa Giai Kỳ nói nhà cô đúng là giàu có thật chiếc xe đó vừa nhìn là biết không phải ai muốn cũng có được.

Xe của Từ Tử Hiên vừa rời đi thì một chiếc xe khác chạy đến, chiếc này cũng sang trọng không kém chiếc xe vừa rồi, tài xế bước ra mở cửa cho các nàng. Khi tất cả đều đã ngồi trong xe thì tài xế mới khởi động xe và cất tiếng hỏi "Cô chủ cô muốn về nhà hay đi đâu ạ?".

"Chú chở tôi đến quán lẩu xx đi" Ngô Triết Hàm trả lời

Ngữ Cách nghĩ thầm 'Gia cảnh Ngũ Chiết cũng không tâm thường a, chắc cũng ngan ngửa Từ Tử Hiên chứ không kém'.

Rồi chiếc xe bắt đầu lăn bánh và rời khỏi khu vực trường học đông đúc giờ tan trường.

------------------------

Chiếc ôtô của Tử Hiên dừng lại trong sân của biệt thự Từ gia

Tử Hiên bước xuống xe nhanh chân đi vào trong. Cô vừa tới phòng khách đã nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Nhìn thấy cô người hầu trong nhà liền chạy tới chào "Thiếu gia mới về ạ".

"Chị tôi đã về chưa?" cô nghiên đầu hỏi hai cô người hầu. "Dạ đại tiểu thư mới về, giờ đang nghĩ ngơi ở phòng của cô ấy" quản gia Châu từ xa đi tới cung kính trả lời.

"Được rồi, tôi lên tìm chị ấy" nói rồi cô lập tức chạy lên lầu. Bước đến cửa phòng Từ Thần Thần cô gõ cửa và chờ đợi sự cho phép của nữ nhân trong.

"Vào đi" nghe người bên trong trả lời cô cười rạng rỡ đẩy cửa bước vào trong.

"Chị à ~" cô bước đến gần ôm lấy chị mình dùng giọng tiểu khả ái làm nũng với Thần Thần.

Nàng đưa tay xoa đầu Tử Hiên "Đứa trẻ này em là con trai mà sao có thể làm nũng như vậy cơ chứ".

Từ Tử Hiên vừa nghe đến hai từ "con trai" chân mài rất nhanh nhíu chặt rồi lại thả lỏng ra, nội tâm cồn cào đến khó chịu. Rút tay về, đứng thẳng người sau đó nhìn xuống nữ nhân 3m bẽ đôi kia giọng ôn nhu "Chị mới về có đói không, em gọi người hầu làm vài món".

Thần Thần cũng biết nàng vừa mới lỡ lời nhưng trong lúc này nàng không nên nói gì thêm. "Không cần đâu, công ty có việc cần chị đến đó" nói rồi bước đi ra khỏi phòng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tử Hiên "Đi đường cẩn thận"

Thần Thần xoay người về hướng cô đang đứng cười đáp " Chị biết rồi" sau đó xoay người bước đi.

Tuy lo lắng cho sức khỏe của Thần Thần khi nàng mới vừa về giờ lại chạy đến công ty để làm việc, Tử Hiên muốn ngăn chị mình, nhưng cô biết rõ sẽ là vô ích thôi vì tính cách của cô và chị mình có vài phần giống nhau trong đó tiêu biểu nhất chính là đặt việc mình muốn làm lên hàng đầu ai khuyên cũng không chịu nghe, cái tính cách đó là do những bài học về kinh danh khắc nghiệt và độc đoán của ông Từ chỉ dạy từ nhỏ mà luyện thành.

Từ khi mẹ mất Thần Thần thay thế vị trí của bà chăm sóc cho cô em gái nhỏ. Dỗ dành cô lúc cô nhớ đến mẹ hay những lúc ông Từ la mắng, đánh đập. Mỗi lần như vậy nàng đều ra sức ngăn cản, nhưng lại vô dụng vì sự độc đoán và tính cách muốn làm gì thì làm của ông đã ăn sâu vào trong xương tủy mất rồi, nên nàng phải cố gắng chờ đợi ông muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi xong mới dám đến bên cạnh an ủi dỗ dành em gái. Nàng luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ Từ Tử Hiên, nên đối với Tử Hiên thì nàng chính là một người tỷ tỷ tốt. Khi Thần Thần đi Mĩ du học dù Tử Hiên chỉ mới 12 tuổi nhưng cũng phải tự biến bản thân mình trở nên mạnh mẽ đến mức độ lạnh lùng giấu sự yếu đuối và tâm tư của mình vào sâu bên trong, nơi chẳng bất cứ ai có thể chạm đến. Đấy có lẽ là cách cô tự bảo vệ mình vì cô biết chẳng thể dựa vào ai mà sống cả đời được.

Cộng với sự ép buộc của ba mình về sự mong muốn và đòi hỏi một đứa con trai hoàn hảo khiến cô càng đẩy nội tâm của mình vào sâu hơn. Cô phải học các loại võ từ taekwondo cho đến quyền anh, chơi thể thao thì luôn luôn phải vượt mặt bọn con trai, tất nhiên với châm ngôn "đứa con trai hoàn hảo" của ông Từ thì không thể thiếu được học vấn cao, tuy không cần cô phải đứng nhất trường nhưng cô phải nằm trong TOP10 của trường.

Còn về chuyện tại sao ông Từ lại cho xây dựng một ngôi trường nữ sinh rồi để cô vào đó học kể ra thì quá đơn giản, nếu đó không phải là một trường nữ sinh thì khi có tiết thể dục cô chắc chắn phải thay đồ thể dục với nam thì kiểu gì chẳn bị lộ với cả tụi con trai thường có những hành động thân mật như khoát vai các kiểu dù có thân hay không, đùa giỡn rồi vật nhau ra đất như vậy càng tăng khả năng bị lộ, ai biết được Tử Hiên có bị tụi nó đem ra làm trò như vậy hay không, chưa kể dễ gây xung đột rồi đánh nhau liên miên. Nhưng nếu là con gái thì sẽ không làm mấy trò như vậy với một đứa con trai, dù có xung đột thì cũng không dại gì đánh với cô. Thật sự những điều đó Tử Hiên nghĩ sơ cũng biết mà càng nghĩ lại càng khâm phục đầu óc của ba mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro