Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng tia nắng sớm chiếu xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, rọi lên gương mặt đang say ngủ của Từ Tử Hiên. Cô nghiên người tránh né ánh nắng kia, đưa tay sang bên cạnh tìm kiếm nữ nhân của mình.

Sau một lúc lần mò nhưng không tìm được cô liền cau mày mở mắt ra. Trương Ngữ Cách thật sự đã không còn ở bên cạnh cô, nàng đã đi đâu mất rồi.

Từ Tử Hiên ngồi dậy, đi tìm khắp căn nhà nhưng lại chẳng thấy nàng đâu. Tâm trang cô lúc này có chút khó chịu, đi thẳng vào phòng tắm đánh răng, thay đồ.

Bước ra khỏi nhà nàng cô vừa định đi xuống trước chung cư đợi nàng vì nghĩ nàng chắc đã đi ra ngoài nhưng mọi thứ lại ngoài dự đoán của cô, vừa bước tới cửa thì liền thấy bốn người đàn ông đi đến, họ có vẻ là nhân viên của một công ty vận chuyển nào đó.

"Chính là căn nhà này" một nhân viên lên tiếng, anh vừa định lấy chìa khóa tra vào ổ thì bị cô cản lại.

Cô cau mày, nói "có phải là nhầm lẫn hay không vậy? Chúng tôi không có nhu cầu chuyển nhà."

Anh vừa nghe cô nói thì liền vội kiểm tra lại "thưa cậu không nhầm đâu, chủ nhân của căn nhà này là bà Trần Nguyệt Minh đã gọi cho chúng tôi nói rằng họ chuyển nhà và muốn chúng tôi mang nhưng món đồ bên trong đi bán"

"Lý nào lại vậy. Giờ họ đang ở đâu?" cô có phần nóng nảy, hướng nhân viên hỏi.

"Xin lỗi nhưng chuyện này chúng tôi không biết. Bà ấy gửi tiền cho chúng tôi sau đó đã rời đi rồi" anh có chút rụt rè trước gương mặt có chút tức giận của cô.

Nghe dứt câu Từ Tử Hiên chạy vội xuống lầu, tay chân có phần rung rẫy cầm lấy điện thoại, cô lập tức gọi cho Trương Ngữ Cách. Rốt cuộc chuyện này là sao, nàng chuyển nhà là như thế nào chứ, rõ ràng đêm qua nàng đã cùng cô...

-----------------------------

Chiếc taxi dừng lại trước cửa Trương gia, Từ Tử Hiên vội vàng trả tiền rồi đi đến trước cổng, cô nhấn chuông liên túc như đập vỡ nó ra.

Cô bây giờ điên cuồng thế này là tại vì ai chứ, còn chẳng phải là do Trương Ngữ Cách sao. Trên đường đi cô đã gọi cho nàng không biết bao nhiêu là lần vậy mà nàng chẳng hề bắt máy lấy một lần. Cô gọi cho Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ, Đới Manh còn có cả Mạc Hàn ai có thể gọi cũng đều gọi hết nhưng kết quả vẫn là con số không, chẳng một ai biết nàng đang ở đâu cả. Trương gia lúc này dường như là niềm hi vọng cuối cùng của Từ Tử Hiên.

"Ai v....."

"Tôi tìm Trương Khanh, tôi muốn tìm Trương Khanh" cô gắt gỏng cắt đứt lời của người kia.

"Xin lỗi ai vậy?" người bên kia vẫn kiên nhẫn hỏi.

"Từ Tử Hiên, mau mở cửa ra" vừa nói cô vừa nhấn chuông in ỏi.

Cánh cổng mở ra, Từ Tử Hiên không kiên dè mà lập tức chạy vào trong.

"Trương Ngữ Cách!!"

Tiếng nói của cô làm ông Trương ngồi ở sofa cũng phải giật mình "Từ thiếu gia không biết cậu tới đây là có chuyện gì?"

Đi đến đối diện ông Trương cô liền nắm lấy cổ áo ông, nóng nảy nói "Trương Ngữ Cách đang ở đâu"

Trương Sở vừa xuống lầu thấy tình huống lúc này thì liền chạy đến tháo tay cô ra "Từ Tử Hiên, Trương Ngữ Cách ở đâu thì làm sao ba anh biết được. Em vừa phải thôi chứ" "à đúng rồi chẳng phải cô ta hôm qua đã ở bên em để nói giúp Trương thị sao?"

"Nói giúp cái gì. Làm gì có chứ" cô khó hiểu nói.

Trương Sở lắc đầu cười khẩy "ba à chuyện hôm qua ba quỳ xuống trước mặt cô ta xem như vô dụng rồi"

"Đừng ăn nói hàm hồ, chiều hôm qua Từ thị đã hoàn tác hoàn toàn hợp đồng lại, giá cổ phiếu cũng không còn đi xuống nữa, mày dùng cái đầu mà nghĩ đi chứ, nếu không nhờ Ngữ Cách thì có thể sao"

Vừa nghe dứt câu răng hàm của cô liền nghiến chặc lại, tay nắm chặc thành quyền. Giờ thì cô biết ai là người biết rõ nhất rồi, chính là chính là ba của cô.

---------------------------

Về đến biệt thự Từ gia Từ Tử Hiên mang theo lửa giận mà đi vào trong. Đúng lúc ông Từ đang phải tiếp những vị khách không mời mà đên, họ là người của bộ tư pháp và còn có một vài người cảnh sát đi theo.

"Thật xin lỗi các vị tôi có chút chuyện riêng, mọi người cứ ở đây xem sổ sách một chút" ông Từ đứng lên, trước khi đi đến chỗ cô thì nhìn quản gia Châu một cái như ý nói ông hãy canh chừng bọn họ.

"Con lên thư phòng với ba một lúc" nói rồi ông liền đi về hướng cầu thang.

Từ Tử Hiên vẫn tỏ rõ thái độ tức giận ra mặt nhưng cũng thuận ý mà đi theo ông.

Đến thư phòng ông thong thả ngồi trên sofa hướng cô mà nói "họ Trần kia có vẻ không muốn dừng lại dù bây giờ hắn đã trắng tay rồi nhưng không sao với một tên như vậy thì ba có thể xử lí được"

"Trương Ngữ Cách đang ở đâu" Tử Hiên lạnh giọng nói.

"Con có phải hỏi dư thừa rồi không. Ba vốn không thích cô ta thì tức nhiên phải giải quyết, mà giải quyết rồi lý nào lại nói cho con biết" nếu cô đã biết được rồi thì ông cũng không ngại mà nói thẳng.

"Sao ba cứ luôn thẳng tay cướp đi những gì quan trọng nhất đối với con vậy chư. Năm đó là mẹ bây giờ là người con yêu"

"Là ba cướp sao? Là cô ta từ tìm đến đấy chứ" ông Từ đứng dậy đi đên bàn làm việc lấy ra một tập tài liệu vức lên bàn "con tự mà xem đi, là cô ta dùng con đổi lấy Trương Thị chứ ba không ép buộc"

"Không ép buộc vậy giá cổ phiếu Trương thị là thế nào, những hợp đồng kia là thế nào" "con không cần biết chỉ cần ba không giao ra Trương Ngữ Cách thì con sau này có thế nào cũng không tiếp quản công ty"

"Con!" tim ông chợt nhói lên một cái "con có thể sao!?" dù sau này cô có không muốn tiếp quản công ty thì ông Từ đương nhiên cũng sẽ có cách trị, nên đối với câu nói của cô ông hoàn toàn bình thản.

"Sao lại không chứ. Chỉ cần con xuống bên dưới nói với họ chính là nữ nhân hoặc thừa nhận trước truyền thông thì lập tức Từ thị sẽ phá sản thôi" cô thật rất hiểu những gì ông Từ đang nghĩ nên đương nhiên cô biết bây giờ mình là nên nói gì.

"Con! Đứa con ngỗ nghịch này!" ông đột nhiên khó thở, đưa tay đặt lên nơi tim nhưng vẫn cố tỏ ra bình thương "nếu con còn không rút lại lời nói của mình thì sau này cứ đợi gặp cô ta dưới suối vàng đi"

"Được ba vẫn không nói đúng không. Con dám nói dám làm đấy" nói rồi cô xoay người bước đi.

Bụp

Âm thanh kì lạ đột nhột vang bên tai khiến cô phải tự nói với lòng lập tứng quay lại.

Thu vào mắt cô chính là hình ảnh ba mình nằm dưới đất. Hoảng sợ chạy đến nhất bỗng ông lên đi vội xuống lầu.

Đi đến phòng khách cô vô lực khụy thẳng hai chân xuống đất. Với sức nữ nhân cô dù rất khỏe nhưng cũng không đủ lực mà đi tiếp.

"Thiếu gia có chuyện gì vậy?" quan gia Châu chạy đền hỏi.

"Ba tôi lên cơn đau tim"

Biết đủ thông tin cần biết, ông liền cùng mấy vị cảnh sát mang ông Từ ra xe lập tức đi đến bệnh viện.

---------------------------------

Bên ngoài phòng cấp cứu Từ Tử Hiên, Từ Thần Thần cùng quản gia Châu chỉ biết ảo não mà ngồi đợi. Đã hơn ba tiếng đồng hồ rồi sao ông vẫn chưa cấp cứu xong vậy.

Lấy hai tay che mặt cùng khũy tay chống trên đầu gối, cô ngấm mắt lại, nội tâm không ngừng từ trách.

Thần Thần vỗ nhẹ vai cô, an ủi.

Đèn của phòng cấp cứu chợt tắt ba người liền lấy lại tình thần lập tức đứng dậy đi đến chỗ bác sĩ.

"Bác sĩ ba tôi sao rồi" dù thấy gương mặt bác sĩ gượng buồn nhưng Tử Hiên cố gắng hỏi, chỉ mong sao những điều cô vừa suy đoán là sai.

"Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức"

Vừa nghe dứt câu hai tai cô như ù đi, toàn thân không còn chút sức lực mà ngã khụy xuống đất.

"Chuyện này sao có thể chứ, anh nói với tôi đây không phải thật đi" Thần Thần nắm lấy cổ áo bác sĩ lắc mạnh.

"Xin lỗi. Người nhà có thể vào gặp bệnh nhân lần cuối"

Lời nói kia của vị bác sĩ có phải quá lạnh lùng rồi không. Từng lời như lưỡi dao khắc sâu vào tận tim người làm con như cô và nàng vậy.

Tiến vào bên trong Thần Thần không ngăn nổi cảm xúc mà bật khóc, nàng lập tức chạy đến ôm lấy thể xác chỉ còn lưu lại chút hơi ấm của ba mình.

Từ Tử Hiên thì chỉ còn biết đứng thất thần nhìn thân sinh từ xa. Cảm xúc của cô lúc này đã hoàn toàn trơ trụi rồi, cô không thể khóc được dù tim đang rất đau. Chính cô là người đã gián tiếp hại chết ba ruột của mình, cô thật không phải là người mà.

--------------------------------

Một tháng sau khi lo liệu tang lễ cho ông Từ, ngoại trừ Từ Thần Thần ra thì không một ai nhìn thấy Từ Tử Hiên nữa cả. Hôm nay chính là vì nàng đã quá sốt ruột vì mấy bữa liền Từ Tử Hiên không chịu ăn uống, nghĩ suy kĩ càng nàng quyết định mời Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ đến đây xem có cách nào giải quyết được không.

"Thần Thần, chúng em có thể gặp Tử Hiên rồi sao" Triết Hàm nắm lấy tay Thần Thần. Cả tháng nay cô và Hứa Giai Kỳ cứ lo lắng vì không nhìn thấy Tử Hiên ở đâu cả, các nàng vừa nghe được Thần Thần muốn để cho họ gặp Tử Hiên thì liền dùng tốc độ ánh sáng mà đến đây.

"Hai em theo chị"

Nói rồi họ cùng nhau đi đến phòng của Từ Tử Hiên.

Vừa nhìn thấy Thần định tra chìa khóa vào ổ thì Ngô Triết Hàm liền nhíu mày "Thần Thần tại sao chị lại khóa cửa phòng của Tử Hiên"

"Chị cũng không muốn vậy đâu nhưng chỉ cần Hiên ra được bên ngoài thì sẽ liền tìm cách tự tử" nước mắt lưng trồng, nàng khổ tâm nói.

"TỰ TỬ" Ngô Triết Hàm cùng Hứa Giai Kỳ đồng thanh nói. Tuy không biết vì sao Từ Tử Hiên muốn tự tử nhưng họ lại hiểu được phần nào vì sao Từ Thần Thần lại trông tiều tụy vậy.

Mở cửa cho các nàng, Thần Thần tha thiếc nói "chị xin các em, hãy giúp chị khuyên em ấy ăn chút gì đi, chứ theo đà này thị chị thật sự rất sợ"

Không đợi Hứa Giai Kỳ đáp lời, Ngô Triết Hàm lập tức đi thẳng vào bên trong.

Nhìn căn phòng tối om Triết Hàm liền đưa tay kéo rèm cửa sổ ra. Vừa kéo xong tấm rèm ra thì cảnh trước mắt lại làm cô lần nữa cau mày. Cửa sổ trong phòng của Từ Tử Hiên đã bị đóng chặc bằng những thanh gỗ,kín đến nổi không một tia sáng nào có thể lọt vào, đây chắc là biện pháp phòng tránh Từ Tử Hiên nhảy lầu đây mà.

Hứa Giai Kỳ đợi sau khi Thần Thần rời khỏi mới đi vào, nàng tiện tay bật lấy cái đèn trong phòng lên.

Ánh sáng lập tức làm lộ ra Ngô Triết Hàm đang đứng trước cửa sổ bị đóng kính. Nàng khá khó hiểu khi cô liên tục nhìn về một hướng nên lập tức nhìn theo.

Hứa Giai Kỳ đột nhột bị sốc. Nàng rốt cuộc là đang nhìn thấy gì vậy chứ. Con người ngồi ở một góc phòng, thân thể ốm yếu đến tiều tụy, làn da trắng đến nỏi thấy cả gân xanh kia thật sự là Từ Tử Hiên sao.

Nàng đi đến bên Từ Tử Hiên vỗ nhẹ vào vai cô như muốn đánh thức con người đang thất thần ấy "Tử Hiên cậu làm sao vậy?"

"Tôi mất tất cả rồi...chỉ trong một ngày... tôi mất Ngữ Cách lại còn hại chết ba của mình..." cô thiều thào nói.

Thấy người cô co lại như đang ôm lấy một thứ gì đó Ngô Triết Hàm liền tháo lấy tay cô ra. Nếu là trước đây Ngô Triết Hàm làm vậy thì chính là việc bất khả thi nhưng bây giờ thì khác rồi Từ Tử Hiên chẳng khác gì cái xác không hồn cả, việc lấy thứ kia ra cũng quá đổi dễ dàng.

Thứ kia lập tức được Triết Hàm và Giai Kỳ xác định là hình của Trương Ngữ Cách, đó chính là tấm ảnh nàng mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh được chụp ở tiệm váy cưới lần trước.

"Trả trả cho tôi" Tử Hiên dùng hết chút sức lực còn lại trong cơ thể mình để đòi lại ảnh từ tay Ngô Triết Hàm.

Nhìn kẻ yếu đuối trước mắt Ngô Triết Hàm cau mày lại, cô vức tấm ảnh kia lại cho Tử Hiên rồi quay sang hướng khác như đang cố kiềm nén sự tức giận lúc này.

Từ Tử Hiên thì vừa được trả tấm ảnh liền xem nó như vật quý gắt gao ôm chặc.

"Hiên hay là cậu ăn gì nhé"

Hứa Giai Kỳ dỗ ngọt Tử Hiên nhưng bất thành. Nàng lúc này nhận lại chỉ là một cái lắc đầu từ cô.

Ngô Triết Hàm bên cạnh thì muốn bung nổ rồi. Cô nghiên đầu qua thì nhìn thấy đĩa thức đặt trên tủ đầu giường, chắc có lẽ nó mới được làm sáng nay thôi, ngẩm nghỉ một lúc thì cô liền không kiên dè mà trực tiếp cầm miếng sandwich nhét thẳng vào miệng Từ Tử Hiên, ép cô ăn cho bằng được. Sau đó cầm lấy cốc sữa bên cạnh mà đỗ vào miệng cô.

"Hàm à cậu làm gì vậy" Hứa Giai Kỳ hoảng sợ cản Ngô Triết Hàm lại, nhưng lại không có tác dụng gì với cô.

Kéo ngược cổ áo cô lên Ngô Triết Hàm nói lớn "vì một Trương Ngữ Cách mà giờ cậu người không ra người ma không ra ma vậy có đáng không. Cậu lúc này có phải là điên rồi không" nói rồi Triết Hàm tức giận hất cô sang một bên.

Nhã miếng sandwich trong miệng ra Từ Tử Hiên không ngừng ho sặc sụa, cô yếu ớt ngồi dậy, giọng nói có phần nghẹn ngào "cậu thì biết gì chứ! Nếu cậu là người hại chết ba ruột của mình thì cậu cũng chẳng khác gì tôi bây giờ đâu"

Hứa Giai Kỳ cùng Ngô Triết Hàm ngạc nhiên nhìn nhau. Chuyện đó rốt cuộc là sao chứ.

"Ba cậu lên cơn đau tim là do cậu sao?" Hứa Giai Kỳ đỡ Tử Hiên dậy, hỏi.

"Đúng vậy là tại tôi, tất cả đều do tôi, nếu tôi hôm đó không cùng ông ấy cãi nhau thì ông ấy đã không chết. Tôi đúng là không đáng sống"

"Cậu là đang hối hận vì cái chết của ba cậu sao. Vậy tại sao cậu không nghĩ đến khi mẹ cậu ra đi ông ấy đã ra sao, còn chẳng phải là không rơi lấy một giọt nước mắt trong khi ông ấy chính là nguyên nhân sao. Vậy cậu nói cho mình biết tại sao cậu lại phải tự hành hạ bản thân" Ngô Triết Hàm nghiêm túc nói.

"Vì tôi không phải người không máu không nước mắt như ông ấy"

"Cậu muốn chứng tỏ cậu khác ông ấy nhưng cậu có biết mình đang làm gì không. Nếu cậu chết đi thì chị cậu chắc chắn sẽ không chống đỡ nỗi đư luận ngoài kia. Tako rời đi thì cậu còn có thể tìm lại được, còn cậu chết đi thì làm sao Thần Thần tìm lại được. Còn nữa cậu chẳng phải lúc trước đã nói Tako trước khi rời đi đã trao cho cậu lần đầu tiên của cậu ấy sao, vậy còn chẳng phải cậu ấy xem cậu là tất cả sao, giờ cậu nghĩ đi nếu cậu chết thì cậu ấy sẽ ra sao. Cậu nói cho mình biết lúc này cậu có phải là quá ích kỷ rồi không"

Từng lời nói của Ngô Triết Hàm như ghim thẳng vào tim Từ Tử Hiên, trực tiếp đánh động đến ý thức của cô.

Trầm ngâm một lúc Từ Tử Hiên đưa tay đặt lên thanh giường ráng sức mà đứng dậy. Ngồi lên giường cô cầm lấy miếng sandwich còn lại ăn ngốn nghiến. Xong xuôi thì cầm lấy cốc sữa bên cạnh mà một hơi uống hết.

Từ Tử Hiên sau khi ăn xong thì liền lấy quần áo đi vào phòng tắm. Hành động nãy giờ của Tử Hiên khiên cho hai người còn lại không thể ngừng nhìn nhau mà mỉm cười hạnh phúc.

10 phút trôi qua, Tử Hiên cũng từ phòng tắm bước ra. Cô đi thẳng đến hướng hai người bạn của mình mà ôm trọn lấy cả hai "cảm ơn các cậu, nếu không có các cậu thì thật mình không biết mình sẽ tiếp tục ngu ngốc ở đây bao lâu nữa"

"Nếu đã ý thức được rồi thì xuống nói chuyện với Thần Thần một chút chị ấy lo cho cậu lắm đó" Ngô Triết Hàm mau chống kéo Giai Kỳ ra khỏi tên đang có hành đông kì quái với mình rồi nói.

"Được"

Nói rồi cả ba cùng nhau đi xuống phòng khách.

"Chị à" hai bước biến thành một bước, Từ Tử Hiên lập tức đi đến ôm lấy Từ Thần Thần.

Rời cái ôm của cô, Thần Thần đưa tay áp lên gương mặt có phần gầy gò của cô, nghẹn ngào nói "Hiên chị rất lo cho em đó"

"Em xin lỗi. Đã làm chị khổ nhiều rồi. Chị à" nhìn thân thể tiều tụy của chị mình cô không khỏi xót xa, tự trách.

"Không sao, miễn em không sao thì tốt rồi"

"À đúng rồi chị, chúng ta có thể tổ chức một buổi hợp báo hay không?"

"Tại sao chứ"

"Vì em không muốn che giấu nữa"

Mọi người hiểu ý cô là đang muốn nên không khỏi ngạc nhiên.

Từ Tử Hiên biết bầy giờ chính là muốn phơi bày sự thật cho người khác biết. Cô không muốn che dấu nữa. Mà dù cho bây giờ cô có không nói thì Từ thị cũng sẽ bị ảnh hưởng không ít chứng minh cho điều đó chính là giá cổ phiếu của Từ thị từ lúc ông Từ qua đời thì liên tục giảm mạnh và dường như ai cũng đã đoán được kết quả, nên thà mất thì mất một lần vậy.

--------------------------------

Sau khi tiễn Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ về thì Từ Tử Hiên liền đi đến nhà kho tìm một cây búa lớn rồi trở về phòng của mình.

Đứng trước cái cửa sổ sát đất bị đóng kín cô lập tức dùng sức phá từng thanh gỗ ra. Hành động này của cô giống như một lời thông báo rằng Từ Tử Hiên đã chính thức sống lại, sẽ là một con người mới, không còn yếu đuối như trước đây nữa mà chính là sẽ mạnh mẽ chiếm đoạt lại những thứ thuộc nên về mình.

Sau một lúc vất vã thì Từ Tử Hiên cũng tháo xong hết mấy thanh gỗ kia xuống, chính thức mang ánh nắng trở lại căn phòng của mình.

Cô đi đến bên chiếc tủ đầu giường cầm lấy tấm ảnh của Ngữ Cách lên mà ngấm nhìn rồi khẽ nói "Mình chắc chắn sẽ lấy lại được những thứ đáng lí nên thuộc về mình và trong đó có cả cậu nữa, Trương Ngữ Cách"

--------------0000000------------

K: Câu cuối hình như có mùi chiếm hữu đúng không!? Mà thật sự không phải vậy đâu, Tử Hiên tuy sẽ không yếu đuối như trước nữa nhưng vẫn sẽ rất ôn nhu với Trương Ngữ Cách nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro