Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêng ngả lảo đảo chạy tới phòng bệnh, lại phát hiện Jung YunHo đã tỉnh, bên cạnh là Jung Ryeomwi và Kim MinJu, nhưng khi nhìn thấy anh bước vào, trên khuôn mặt tái nhợt lập tức hiện ra vẻ tươi cười.

Thấy anh đến, hai người tự giác đứng lên bước ra ngoài, Kim MinJu chớp mắt nhìn anh: "Cậu tới rồi hả? Mới nãy YunHo còn hỏi tụi tôi cậu đâu rồi? Mau vào với cậu ấy đi, y như con nít, không thấy cậu đâu là khóc nhè, ha ha."

Kim JaeJoong biết chắc họ còn chưa xem tin tức, cảm kích cười cười với cô, cũng hướng Jung Ryeomwi cúi đầu tỏ vẻ ân cần thăm hỏi.

Jung Ryeomwi ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bước ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Kim JaeJoong cùng Jung YunHo.

Không khí ấm áp của những ngày đầu xuân thổi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt, làm cho khuôn mặt tái nhợt kia trở nên mềm mại, mở rộng hai tay: "JaeJoong, em đã trở về."

Nhào vào vòng tay ngày đêm mong nhớ kia, dựa vào bờ vai đã gầy đi rất nhiều, Kim JaeJoong trong nháy mắt cảm thấy, rốt cuộc chống đỡ không nổi, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.

Phòng bệnh màu trắng có vẻ như không có sinh khí, lại bởi vì hai người không tiếng động ôm nhau, mà bắt đầu tỏa ra hơi ấm.

"Bảo bối của chúng ta khóc đến mắt sưng lên, thật xấu." Cảm giác giống như câu chuyện quen thuộc từ thế kỷ trước.

"YunHo... Ô..." Kim JaeJoong không muốn đứng lên, khóc như một đứa nhỏ, thút tha thút thít.

Jung YunHo nhìn anh khóc kỳ thật trong lòng rất đau, nhưng cậu không thể biểu hiện ra ngoài. Hẳn là trong giai đoạn này, khi cậu bị ngã gục, người bạn trai lớn tuổi của cậu khẳng định phải chịu rất nhiều ủy khuất .

Jung YunHo nâng lên tay, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, thở dài: "JaeJoong, anh biết không, em đã mơ một giấc mơ rất dài, em mơ thấy mình bị toàn thế giới chán ghét, chỉ có thể đi đến nơi không có một bóng người, đi thật lâu, rất mệt mỏi, đột nhiên không biết phải kiên trì vì cái gì, suýt chút nữa thỏa hiệp, buông tha thế giới này. Nhưng đột nhiên em nghĩ đến anh, cả bầu trời trong giấc mơ là anh, em không thể cứ như vậy buông tay, để một mình anh đối mặt với thế giới này, cho nên, em đã trở lại."

Kim JaeJoong ngoại trừ khóc không biết làm gì khác, nói lời tâm tình gì chứ, hiện tại có gì quan trọng hơn việc ôm lấy người yêu vẫn còn sống.

"Haizzz," Jung YunHo thở dài, "Nếu anh còn khóc, em sẽ hôn anh."

Nguyên bản là lời nói đùa, nhưng vừa nói xong lại bị một đôi môi ướt át ngăn chặn.

Sau khi kinh ngạc chính là chào đón, sau đó đảo khách thành chủ. Đôi cánh hoa vẫn mềm mại như trước, nuốt trọn vị mặn đắng của nước mắt, môi lưỡi giao hòa, cơ thể thân cận, nụ hôn mãnh liệt như muốn để lại ấn ký.

Thật sự, rất nhớ.

Trời tối, cũng không ai đến quấy rầy họ. Trên giường bệnh, hai người giống như cặp song sinh ôm lấy nhau.

"JaeJoong."

"Ân?"

"Chị MinJu nói em gái em sẽ tên là YunJu, anh thấy tên hay không?"

"Không hay."

"Vậy anh nói tên gì mới hay."

"YunHo mới hay."

"JaeJoong."

"Ân?"

"Chờ kiếm đủ tiền chúng ta đến nơi khác sống được không? Anh thích phía nam hay phía bắc?"

"Không biết."

"Không biết? Vậy đến lúc đó chúng ta nhìn quả địa cầu rồi tùy tiện chọn một chỗ định cư được chứ?"

"Ngu ngốc, Triều Tiên cậu cũng đi sao?"

"Đi ~ cả vùng đất ăn thịt người ở Châu Phi em cũng đi cùng anh."

"Muốn đi thì cậu đi đi, anh không đi đâu."

"JaeJoong."

"Ân?"

"Chúng ta về sau nhận nuôi một đứa nhỏ được không, nhận một đứa lớn hơn em gái em, sau đó bảo nó gọi em gái em là cô, nhưng là ra đường đều phải bảo vệ con bé, anh thấy vậy được không?"

"Cậu muốn biến con chúng ta thành vệ sĩ hay xem YunJu như trẻ con?"

"Hắc hắc, đều có thể ~"

"JaeJoong."

"Ân?"

"Khi đó chúng ta nuôi một con cún anh thích đi, Golden Retriever, Samoyed, Husky, anh thích loại nào? Mèo cũng được, nhưng mèo cứ dính lấy anh em sẽ ghen đó."

"Nuôi một mình cậu đã đủ phiền ."

"Hắc hắc."

"JaeJoong."

"Jung YunHo cậu có phiền không!! Mau ngủ đi!!"

"Em đã ngủ mấy ngày rồi o[﹏]o."

Cô y tá nhỏ làm nhiệm vụ hôm đó có lẽ sẽ vụng trộm oán giận, trong phòng bệnh có hai người bộ dáng rất dễ nhìn nhưng lại nói suốt một đêm, thật sự rất phiền, bất quá nhìn hai người xứng đôi như vậy, tôi liền tha thứ cho hai người.╮[╯_╰]╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro