Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Editor: Tan

Dọc theo đường đi, Kỷ Bắc đều cố tình tránh né ánh mắt tôi.

 Tôi biết anh vẫn còn xấu hổ vì việc hồi nãy, tôi liền phát huy khả năng giao tiếp thượng thừa, cùng anh trò chuyện.

 "Tôi có nghe mẹ anh nói, ở trường cấp ba, anh là một học sinh ưu tú." Tôi nỗ lực lục lại kí ức hồi trước mẹ tôi đã nói sơ qua những chuyện này cho tôi.

 Ánh mắt Kỷ Bắc hơi lóe lên, trộm nhìn tôi, nói:" Ở cấp hai tôi cũng là một học sinh ưu tú của trường." Tôi dừng một chút, hỏi, "Anh có nghỉ học giữa chừng không?"

 Anh nhỏ hơn tôi hai tuổi, hẳn là học thua tôi hai lớp, theo lý thuyết, trong trường có một soái ca như này, tại sao tôi một chút ấn tượng cũng không có?

 "Năm lúc 6 tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tạm nghỉ học một năm, lúc tôi lên cấp ba cô đã tốt nghiệp rồi." Kỷ Bắc bình tĩnh giải thích cho tôi.

 Lúc này tôi mới nhớ ra anh cũng từng nói bản thân bị tai nạn xe cộ, còn để lại di chứng khiến dây thần kinh trên mặt bị tổn thương.

 Tới công ty, Kỷ Bắc dừng xe hỏi:" Giữa trưa có cần tôi tới đón không?"

 "Công ty có bao ăn trưa, trễ chút tôi sẽ nhắn cho anh." Tôi nghĩ nghĩ, gọi Kỷ Bắc đang chuẩn bị rời đi lại:" Đề nghị tối hôm qua của tôi, nếu anh không muốn thì thôi bỏ đi vậy."

 Kỷ Bắc có hơi sửng sốt, hẳn sẽ không nghĩ tới đột nhiên tôi lại đề cập đến vấn đề này.

 "Hắn kỳ thật cũng chỉ nhắn cho tôi vài tin nhắn khiến người ta xấu hổ, có lẽ cũng không có ác ý." Nếu như Kỷ Bắc thật sự liên lạc với tên biến thái, hẳn sẽ biết là hắn đã cải tà quy chính!

 Kế hoạch cưới chồng của tôi cũng sẽ liền ngâm nước nóng!

 Không đời nào tôi để loại chuyện như này xảy ra được!

 "Ừ." Đôi mắt Kỷ Bắc sáng lên, nhấn ga rời đi.

 Nghe được câu trả lời của anh, tôi cuối cùng cũng thở ra hơi.

 Vừa đến công ty, Tiểu Lâm liền chạy tới:" Chị, Hứa tổng lại nổi giận rồi!"

 Hóa ra gọi tôi tới, không phải để họp, mà để đảm nhận việc là người dập lửa à??!!

 "Lần này lại làm sao vậy?" Tôi bất lực, ông chủ tính tình rất nóng nảy, không nổi nóng là không  chịu được, trừ bỏ tôi, ở công ty không ai dám thân thiết với hắn.

 Làm tôi bực nhất chính là, tôi đã từng đi công tác ba tháng, khi trở về, hơn nửa nhân viên trong công ty đã từ chức.

 Đều là bị hắn mắng mà nghỉ việc!

 Nhiều năm như vậy, gia hỏa này khi nào tính tình mới có thể tốt lên được?!

 Tôi hít sâu một hơi, đưa cửa phòng hắn bước vào.

 Hắn tùy tiện ném cây bút về phía tôi," Cô còn biết đi làm sao?! Tôi còn tưởng cô đã quên mất công ty mình ở đâu rồi!"

 Tôi nhặt cây bút cùng văn kiện rơi đầy dưới đất lên," Năm ngoái tôi đã xin anh rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian để giải quyết chuyện chung thân đại sự."

 Mấy năm nay tôi vẫn luôn vì kiếm tiền mà không có thời gian dành cho bản thân.

 Dẫn tới tôi năm nay 29 tuổi, chưa hề có người yêu, giống như bị đồng tính luyến ái vậy.

(Tớ để nguyên văn câu này ở đây chớ tớ hong biết dịch sao hết :"Dẫn tới ta 29 tuổi, liền cái giống dạng luyến ái cũng không nói qua.")

 "Cùng tôi kết hôn, không phải mọi thứ đều được giải quyết hay sao." Hứa Hàng không hiểu mà nhìn tôi.

 Tôi nhặt văn kiện cùng bút một lần nữa, để lên bàn hắn," Hứa tổng, hôn nhân không phải hứng thú nhất thời, càng không phải trò đùa, nó cần có tình yêu từ song hướng." Không biết tôi giải thích hắn có nghe lọt tai hay không nữa.

 Hứa Hàng đau đầu mà xoa huyệt Thái Dương," Nữ nhân các cô thật phiền, hôn nhân còn không phải là đi lãnh một tờ giấy rồi sinh con hay sao?"

 "Vậy anh định cùng tôi sinh con à?" Tôi hỏi.

 Hứa Hàng rùng mình một cái, lắc đầu, "Tôi không thích tiểu hài tử."

 "Vậy thì không được." Tôi nhún nhún vai.

 Hứa Hàng bực bội mà gãi gãi tóc, " Có phải cô sau khi kết hôn liền từ chức ở nhà giúp chồng dạy  con, không cần tôi và công ty nữa?"

 "Nói bậy bạ gì đó. Công ty tôi cũng có cổ phần, anh quên à." Lúc trước Hứa Hàng lôi kéo tôi gây dựng sự nghiệp, hứa hẹn cho tôi 5% cổ phần, mấy năm nay công ty dần dần đi quỹ đạo, mỗi năm chia hoa hồng cũng không phải một số tiền nhỏ.

 Hứa Hàng người này tuy có bệnh một chút, tam quan vặn vẹo một chút, nên dù công ty kiếm lợi nhiều cũng chưa từng bạc đãi nhân viên.

 Đây cũng là lí do một nhóm công nhân lão làng vẫn kiên trì ở lại công ty.

 "Đừng nghĩ lung tung, không phải anh muốn mở họp sao?" Tôi nói sang chuyện khác.

 "Ừ." Hứa Hàng trả lời, đứng dậy đi về phía phòng họp.

 Họp xong, Hứa Hàng muốn mời tôi ăn cơm.

 Tôi nghĩ đến Kỷ Bắc, liền từ chối.

 Trước khi rời đi, Hứa Hàng kéo tôi lại, hỏi:" Có phải cô đã có người mình thích rồi đúng không?"

 "Phải." Chuyện này tôi cũng không định giấu hắn.

 "Người kia chắc là người rất ôn nhu đi." Hắn buông tay tôi, trên mặt lộ ra một chút nhợt nhạt, cười khổ.

 Tôi nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Kỷ Bắc, ấn tượng khi đó anh để lại cho tôi, thật sự không cùng ôn nhu dính dáng chút nào.

 Bất quá ở chung lâu rồi mới phát hiện, anh đúng là một người rất ôn nhu.

 "Đúng vậy." Tôi nhịn không được nở nụ cười, bản thân rất khẩn trương, muốn "thu phục" anh sớm một chút, nếu không rất có khả năng anh bị người khác dụ đi mất.

 Lúc này, thang máy tới.

 Tôi cùng Hứa Hàng vẫy tay, liền đi vào thang máy.

 Đến khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới nhẹ nhàng thở dài.

 Có một bí mật, tôi chưa từng nói với ai.

 Đó chính là, tôi từng trộm thích Hứa Hàng.

 Thích ba năm.

 Cấp ba, đại học, tôi và Hứa Hàng đều là bạn học.

 Khi đó hắn ấm áp như ánh mặt trời, soái khí bức người, lại có một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu, có thể nói nhân sinh rất tuyệt.

 Nhưng năm ấy khi tốt nghiệp, kim đồng ngọc nữ không thể chịu đựng việc yêu xa, hắn chia tay sau đó bắt đầu gây dựng sự nghiệp.

 Hắn mời tôi gia nhập công ty.

 Tôi cùng hắn trải qua giai đoạn khởi nghiệp gian nan, cũng không biết có phải do vòng sinh hoạt quá đơn điệu hay không mà đoạn thời gian đó không có sự xuất hiện của một người khác phái nào.

 Trong bất tri bất giác, liền như cô ngốc, trộm thích Hứa Hàng.

 Tận cho đến một ngày, hắn uống say, ôm tôi không buông nhưng lại luôn miệng kêu tên một người khác.

 Tôi tức giận đến mức đem một chân đá văng hắn ra, điên cuồng mà mắng hắn, đồng thời mắng cho bản thân mình tỉnh ra.

 Thích người nào không tốt, sao cứ phải một hai thích một người đã có người trong lòng, không phải tìm ngược sao!

 Từ đó về sau, tôi ép mình không thể có những ảo tưởng với hắn, chậm rãi mà thu hồi tình cảm của mình.

 Tôi nỗ lực khiến bản thân chỉ coi hắn như ông chủ, bạn học, nỗ lực làm mọi thứ trở về trạng thái ban đầu.

 Tôi cùng hắn xa cách một thời gian, kết quả chính là mối quan hệ trở về trạng thái ban đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh