ban trai toi la gangster boss dai nhan tiep

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9(tt):

Ngay sau đó, anh ta chở tôi đến 1 căn biệt thự nhìn rất quen mà tôi không nhớ đã thấy ở đâu rồi. Bước vào trong thì tôi mới chợt nhớ ra đó là…. Nhà của Boss Đại Nhân. 

_Ủa anh ơi, đưa tôi đến đây làm gì? Tôi nhớ rõ là TGĐ đang bị thương thì làm sao về nhà được ạ- tôi thắc mắc.

_Nơi này an toàn hơn bệnh viện. Gia đình cũng có bác sĩ riêng nên không cần đến bệnh viện cũng được.- anh ta giải thích.

Định hỏi them nhưng mà đã đến trước phòng của Boss lớn rồi. Anh ta kêu tôi vào rồi bỏ đi đâu đó. Vào trong phòng tôi thấy có 1 người đang nằm trên đó đang ngủ, sợ người đó tỉnh giấc tôi bước ra ngoài:

_ Cô định đinh đi đâu đó- 1 giọng lạnh nhạt vang lên.

_TGĐ ngủ dậy rồi ạ. Xin lỗi đã làm mất giấc của sếp- tôi nói.

_Hôm qua tôi chưa cho cô về mà cô giám bỏ về hả?- anh ta tức giận nói.

_Hôm qua…. Tôi thấy gia đình anh đang hàn huyên nên tôi có đi ra ngoài mua chút đồ, khi chở lại thì nghe mấy cô y tá nói sếp đã xuất viện rồi nên…- tôi vội giải thích. Mắc công bị đuổi việc oan.

_Thật vậy không?- anh ta hạ hỏa nói.

_Dạ thật mà không tin sếp cứ đi hỏi mấy cô y tá ở bệnh viện đi.

_Coi như lần này tôi tin cô. Lần sau không có sự cho phép của tôi cô không được đi đâu hết. Nghe rõ chưa?- Anh ta nghiêm giọng nói.

_Sếp kêu tôi đến đây có việc gì không ạ?- tôi sực nhớ ra hỏi.

_Đương nhiên là đến chăm sóc tôi rồi- anh ta nhàn nhạt trả lời.

_Hả? Tôi áh! Tôi đâu có phải bạn gái sếp đâu mà chăm sóc ạ.- tôi vội nói.

_Gì? Chẳng lẽ chỉ có bạn gái mới được chăm sóc thôi sao?- anh ta nhếch mép nói.

_Vâng ạ. Tôi thấy trong phim đều thế mà. Với lại bạn gái của ngày là cô Nguyệt Nhi đâu phải tôi đâu- tôi nói.

_Thì ra là xem phim….Mà ai nói với cô, Nguyệt Nhi là bạn gái tôi – anh ta hỏi.

_Thì tôi thấy thế mà. Hôm bữa không phải 2 người đã…mi nhau sao ạ- tôi đỏ mặt nói. Nhắc điều đó làm tôi có cảm giác nhói…nhói làm sao ấy, khó chịu nữa.

_Cứ mi nhau là người yêu của nhau àh- anh ta cười đểu nói. Làm tôi nổi hết da gà.Tôi vội gật đầu.

_Vậy cô lại đây- anh ta gọi. Tôi không hiểu gì nhưng cũng nghe bước đến cạnh giường. Chợt, anh ta kéo tôi xuống sát gần mặt anh ta, môi anh ta…. Chạm vào môi tôi. Vì nó xảy ra quá nhanh tôi không kịp phản ứng, đến 2 phút sau tôi mới đẩy anh ta ra thật mạnh.( Hahahaha phải đợi dến 2 phút àh, cái này là phản ứng chậm hay là…. ) Làm cho ai kia kêu đau.

_Xin lỗi sếp tôi không cố ý- tôi hối hận nói. Nói nhanh làm nhanh tôi đi đỡ anh ta nằm xuống.

_Cô đã là bạn gái của tôi rồi đấy- anh ta vừa cười đểu vừa nói.

_Cái gì? Cái đó đâu phải thế. Bạn gái của sếp là Nguyệt Nhi mà.

_Nguyệt Nhi không phải bạn gái của tôi. Cô ấy chỉ là em gái kết nghĩa của tôi thôi.

_Nhưng mà…

_Không nhưng nhị gì nữa. Giờ tôi đói rồi, cô làm bữa sáng cho tôi đi.

Chương 10:

Tôi bước xuống phòng bếp của Boss, mở thử cái tủ lạnh ra. Trời ơi, sao toàn là đồ ăn ngon tôi thích không thế này. Định nhảy vào ngay lập tức nhưng sực nhớ phải nấu bữa sáng cho sếp nên hehehe đợi chị nhé cưng  . Tôi nấu 1 nồi cháo đậu ván hương cam thảo cho sếp ăn. Mang lên phòng thấy sếp đang làm việc, tôi dặt cháo lên bàn rồi đi ra ngoài thì:

_Cô lại định đi đâu đó- mắt anh ta không rời khỏi máy laptop nói.

_Àh tôi thấy anh đang làm việc không tiện quấy rầy- tôi nói.

_Cô vừa nói gì- anh ta rời màn hình laptop hỏi.Tôi không hiểu nhìn anh.

_Cô nói…anh…- anh ta lại nhếch mép nói.

_...Anh…. á xin lỗi sếp, tôi không có ý đó đâu tại quen mồm thôi- tôi cúi mặt nói.

_Ai trách cô đâu, từ nay cô cứ gọi là anh…em đi- anh ta lại cười đểu nữa rồi.

_Dạ…gì ạ không.. không được đâu, tôi… ngại lắm- tôi đỏ mặt nói.

_Nói kêu thì cứ kêu đi, không nhưng nhị gì hết áh- anh ta dịu dàng nói.Làm ai kia nhẹ nhàng mặt đỏ cuối xuống hô: _Dạ- nghe ngọt xớt àh.(hắc..hác7 có phải tác động từ nụ hôn 2 phút không ta  ).

_Àh sếp…

_Hử.

_Àh dạ anh, anh ăn cháo đi ạ- tôi đỏ mặt nói không nổi nữa tim cứ đập àh. Gọi người khác được nhưng gọi Đại Boss thì thấy gnại vô cùng.  

_Uk ăn cũng được đó chứ- anh ta ăn 1 muỗng rồi khen.

_Đương nhiên rồi ạ, em nấu mà lị- tôi tự tin khoe luôn

_Vậy sao, vậy thì từ đây em cứ nấu suốt đời cho tôi luôn đi- anh ta nhàn nhạt nói.

_Ok luôn…. Hả nấu suốt đời áh, sao thế được, anh cứ giỡn hoài.

_Ai nói giỡn đâu

_Nhưng em còn phải đi lấy chồng nữa chứ.

_Thì em gả vào nhà tôi có sao đâu- anh ta cười cười nói.

_Hả?- tôi cứng lữơi tại chỗ luôn.

_Quyết định vậy đi nhá- anh ta cười dịu dàng làm cho tôi không cưỡng lại mà gật đầu.(Sau này tôi hối hận vì cái tật mê trai của tôi đó).

Và nàng Tiết Trân Trân nhà ta đã lọt bẫy của chàng Boss Thiên Vũ Phong mà không hề hay biết. eheheh.

Chương 10(tt):

Kể từ hôm đó, tôi không cần phải đến công ty làm việc nữa mà phải đến… Nhà Boss để chăm sóc cho ai kia. Mỗi lần như vậy, tôi đều được Thiên Ngọc chở từ công ty đến nhà Boss, làm mấy lần nhỏ Lan nó hỏi sao Thiên Ngọc chở tôi đi rồi đúng giờ chở tôi về công ty. Làm sao mà tôi dám nói cho được, tôi chỉ đánh trống lảng cho qua chuyện xém nữa là mất tình bạn bè, haiz. Mỗi lần mà tôi đến chỉ có Boss thôi không có bảo vệ cũng không có người làm, thật quái lạ, đã thế Boss còn bắt tôi phải ngồi trong phòng Boss không được đi đâu hết. Làm tôi tức điên lên:

_Sếp…- tôi lỡ mồm.

_Hử… nếu em dám nói lầm thêm lần nữa thì…. Tôi sẽ…- nói đến đó anh ta đến gần tôi( Đỏ mặt nè ), ghé sát vào tai làm tôi …. Ngứa tai ghê (ặc ặc )

_hôn…em đó- ặc…ặc sao câu cuối nghe dựng tóc gáy thế nào. Đã thế còn khuyến mãi thêm nụ cười đểu nữa chứ.

_Khi làm xong cái này tôi sẽ dẫn em đi một nơi- anh ta dịu dàng nói.

_Nhưng anh vẫn còn bệnh mà- tôi quan tâm nói.

_Không sao đâu, dù sao vết thương đã lành rồi. Mấy hôm nữa có thể đi làm được rồi- anh ta đáp lại và nở nụ cười dịu dàng như muốn nói cảm ơn sự quan tâm lo lắng của tôi vậy. Làm cho tim tôi đập…muốn rớt ra ngaòi luôn

_Uhm…àh mà nhà này sao chỉ có mình… anh vậy? Chắc cô đơn lắm nhỉ- tôi lảng sang chuyện khác cho đỡ ngượng.

_Bộ em thấy tôi cô đơn hả? Hay…là…đến nhà tôi ở để tôi hết buồn.- Trời ơi sao tôi nói câu nào anh ta cứ kếim cớ chọc thế nhỉ.Toàn làm tôi ngượng  .

_Sếp àh…. Đừng- tôi chưa nói hết câu thì…. Áh người ta đã….hôn tôi rồi , đã thế tay còn vòng qua ôm eo tôi nữa chứ. Nếu không phải có tiếng chuông điện thoại vang lên thì chắc không biết tôi sẽ bị…hôn đến bao giờ nữa  . 

_Alô, có chuyện gì không- boss tức giận nói.( Haiz làm phá hỏng chuyện của người ta sao mà không tức cho được )

_Uhm được rồi anh sẽ đến liền- anh ta nói rồi cúp máy.

_Anh có việc bận ạh….- tôi hỏi.

_Uhm chắc đến tối mới về quá- anh ta dịu dàng nói.

_Vậy thì anh đi đi, em đi về nhà luôn- tôi mỉm cười nói. Dù sao người ta đang bận mà.

_Ai nói em sẽ được về. Chuẩn bị đi tôi sẽ chở em cùng đi- anh ta phán 1 câu vậy đó.

_Dá… dạ- tôi ngoan ngoãn nghe lời mặc dù chẳng hiểu gì cả. 

Đang có chuyện gì xảy ra mà Boss phải đích than đi giải quyết. Chờ chap sau nhé. 

Chương 10(tt):

Boss đưa tôi lấy chiếc xe BMW đó là chiếc xe thiết kế thon dài, thân xe lấp loáng ánh mặt trời, tôi nghiêng đầu nhìn logo phía trước, thầm chép miệng cảm thán. Chậc chậc, toàn bộ tài sản của tôi chắc cũng chả mua nổi lấy một cái bánh xe…Chợt Boss cười cười nói:

_ Bộ em thích chiếc xe này lắm hả?

_Dạ…hìhì…em…thấy nó đẹp nên ngắm thôi – tôi xấu hổ nói. Để người khác thấy mình thèm nhỏ dãi…1cái xe thật là mất mặt.

_Em lên xe đi. Chúng ta phải đi nhanh kẻo không kịp- Boss xoa đầu tôi nói, còn khuyến mãi them nụ cười dịu dàng làm tôi lại lần nữa muốn rơi tim ra ngoài luôn huhu

Nói rồi Boss chạy xe đi. Nhìn dáng anh ấy thật sự rất có mê lực nha: nhìn lãng tử mà pha thêm vẻ nam tính nhưng lại mang theo sự lạnh nhạt, bất cần. Ngồi ngắm mà tôi ngẩn ra làm cho ai kia cười :

_Em ngắm tôi đủ chưa?.

_Áh… xin lỗi- tôi lại làm thêm một việc ngu ngốc rồi. Sao hôm nay tôi…  lại chở nên thế này vậy nè. 

Tôi không dám nhìn nữa mà cứ cuối mặt xuống, lúc đến nơi rồi mà tôi không biết làm ai kia phải gọi mới chịu rời xe.Đúng là tôi toàn làm chuyện khó đỡ được mà. Chúng tôi dừng trước một quán… gọi là “Velvet Bar”. Ặc..ặc đây chẳng phải là nơi nổi tiếng và chỉ dành cho các đại gia, công tử nhà giàu mới có thể đến nổi thôi sao. Thắc mắc là thế nhưng vẫn đi theo Boss vào trong. Khi bước vào đó thì tôi mới thấy được nó quả là một nơi tráng lệ đến mức nào, nội cái sàn nhảy không cũng hoành tráng đến cỡ nhét được gần 200 người rồi. Nội thất thì toàn đồ víp không, tôi lóa mắt đi xem từng thứ làm người khác nhìn vào như “ Nhà quê vừa lên tỉnh” áh. 

_ Trân Trân…- Boss gọi tôi.

_Dạ- tôi giật mình trả lời.

_Em ngồi đây đợi tôi. Tôi có việc- nói rồi Boss ấn tôi ngồi một chỗ trong góc. Rồi bỏ đi đâu đó. 

15 phút sau,

_Mời cô- một cô gái như là người phục vụ trong bar mỉm cười nói và đặt lên bàn mấy món ăn và 1 ly nước trái cây mà tôi thích.

_Nhưng tôi đâu có kêu- tôi hỏi.

_Đây là của vị vừa nãy đi cùng cô gọi ạ- cô ấy mỉm cười nói. Rất đáng yêu.( Trời ơi con gái cũng không tha luôn:monkey53).

_Cám ơn.- tôi trả lời….Tôi ngồi gần đến 8h tối vẫn chưa thấy Boss ra, mà quán lại bắt đầu mở nhạc dập mới điên chứ. Làm tim tôi hơi đau( Xin lỗi em bị yếu tim.). Định bỏ ra thì nhớ lời Boss dặn phải chờ anh ấy nên tôi cố ngồi lại. Bỗng có người đến gần bàn tôi nói:

_Tôi muốn ngồi bàn này cô kia đi ra- một cô gái có giọng như ra lệnh vang lên…..

_Cái con nhỏ này, mày có đi ra không hả?-giọng cô gái đó lại vang lên.

_Cô nói...tôi áh- tôi nhìn qua nhìn lại rồi hỏi.

_Chứ còn ai nữa. Đi nhanh lên cho bản tiểu thư ngồi.- giọng cô ta đanh đá nói. Hứ cái con nhỏ này tưởng dễ thương một chút mà đã chảnh vậy rồi. Không biết là mĩ nữ chắc còn chảnh như thế nào nữa.

_Sax nhưng tôi ngồi đây từ lâu rồi- tôi bực mình nói. Bình sinh tôi ghét nhất là kiểu người như thế này.

Thấy ồn ào, mọi người bu quanh thì 1 người phục vụ nam đến giải quyết. Thấy cô ta là khách vip nên anh ta kêu tôi nhường chỗ . Tôi định nghe theo vì thấy anh ta cầu khẩn ai ngờ:

_Nói nhiều với con nhỏ đó làm gì.Kêu bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài. Người quê mùa như cô ta sao đến đây được, làm ô uế nơi này- cô ta khinh khỉnh nói.

_Cô nói gì hả- tôi tức giận nói- Đã thế đừng hòng tôi nhường cho cô. Cô làm được gì tôi- tôi khinh bỉ nói.

_Không làm được gì ư?... Người đâu bắt nó lại vả vào miệng cho ta- cô ta hét lên. Thế là có hai người cô gái mặc đồ cực kì “ thiếu vải” đến nhìn cũng đanh đá không kém -ặc ặc bây giờ hối hận rồi huhuhu. Hai cô gái đó bay vào…chat…chat…hai bên má của tôi nóng lên in hẳn 5 dấu tay, đầu óc tôi quay cuồng thì đúng lúc đó thì:

_Có chuyện gì vậy- giọng một người thanh niên như là Quản lý của nơi này.

_Dạ, quản lý cô tiểu thư tập đoàn Mã Thị lại đánh người bên bàn kia ạ- nói rồi anh ta chỉ tay về bàn tôi. Boss nhìn theo hướng đó biết đó là bàn tôi, anh ta đen mặt lao tới:

_Tránh ra hết cho tôi- anh ấy quát lên làm mọi người tránh ra + vừa sợ hãi nữa vì ai ai cũng biết đây là người không thể đụng tới.

_Mấy người có dừng lại không?- anh ấy lạnh lùng nói khi 2 con nhỏ đó đánh tôi. Lúc này tôi không còn thấy gì nữa, gần như muốn ngất đi nhưng ngất không được mới chết chứ.

Hai con nhỏ đó dừng lại xem ai dám cản trở nhưng khi thấy Boss thì mặt đỏ lên và giả vờ khép nép đứng qua( Láo… đánh người ta cho đã rồi bày đặt dịu dàng trước mặt Boss nữa chứ ). Cái con nhỏ tập đoàn Mã Thị ấy cũng đổi giọng ẻo lả chứ làm tôi tức mà không làm gì được( Bị đánh đến thế mà làm được gì là siêu nhân ):

_Áh anh sao anh tới mà không nói cho em một tiếng vậy- cô ta nịnh bợ nói làm tôi muốn ói quá.

_Cô là ai? tránh ra không?- anh ấy nhíu mày nói giọng cực kì thiếu kiên nhẫn. Làm cô ta sợ quá không dám nói gì hết. Boss đến bên tôi. Lúc này tôi muốn ngã rồi thì có một vòng tay bế tôi lên, giọng nói dịu dàng đầy quan tâm:

_Em có sao không?.

_Em..em không sao hết?Nhưng hai bên má đau rát quá- tôi kiệt sức nói. Tôi xỉu luôn( T/g: áh.. àh.. ah đợi người ta đến mới xỉu ghê thiệt ).

Muốn biết Boss xử trí vụ này ra sao? Chap sau sẽ trả lời cho bạn biết

Chú thích: Bạn huongdung.le ơi bạn đoán sai rồi nhá hắc…hắc.

Chương 11:

Tôi ngất đi nhưng vẫn mờ ảo nghe được:

_Trân …Trân- giọng anh hét lên như muốn giết người vậy. Nhưng tôi không thể trả lời lại được vì đã kiệt sức mất tiêu rồi. Thấy tôi ngất xỉu như thế Boss bế tôi đi nhưng vẫn không quên quay lại phán một câu mà làm 2 con nhỏ đánh tôi+ 1 con đầu xỏ như muốn ngất luôn:

_Thiên Văn( giải thích đó là em họ Boss kiêm luôn người quản lý đó nha)- anh ấy lạnh nhạt nói.

_Dạ - nói rồi Thiên Văn lập tức đứng bên nghe chỉ thị.

_Bắt 3 con nhỏ này đưa vào tầng hầm, mai tôi sẽ đến giải quyết. Không được nhẹ tay đâu- Nói rồi Boss bế tôi ra ngoài xe bỏ lại 3 tiếng gào thét xin tha của 3 con nhỏ kia. Còn cảm giác của tôi lúc xỉu là như được nằm trên một đám mây rất mềm mại , rất thích.( Chà… vòng tay của Boss dễ chịu vậy áh   ). Boss đưa tôi về nhà… của Boss. Đặt tôi lên giường của Boss, lấy khăn lạnh lau nhè nhẹ lên hai bên má của tôi, rồi lấy trứng gà lăn lên mặt tôi một cách rất nhạ nhàng như sợ tôi đau vậy….

_Em thật là ngốc để người ta đánh mà không phản kháng sao? Vậy làm sao tôi có thể rời khỏi em để em một mình đây- Boss nói dịu dàng + một chút chua xót khi thấy hai bên má đỏ ửng gần tím của tôi.(Đâu phải tôi đánh không lại đâu vì bên phe người ta đông thôi mà. T/g: đã sai còn cãi nữa chậc..chậc  ). Tôi lờ mờ tỉnh dậy, định mở mắt ra thì thấy một bàn tay đang vuốt nhạ cái má tôi đã thế… còn dùng môi… hôn lên cái má bên phải rồi hôn them cái má bên trái.  Còn phán them một câu làm tôi không dám mở mắt ra luôn:

_Em mở mắt bây giờ thì tôi không chắc cái môi em còn nguyên vẹn đâu - anh ấy cười như biết tôi đã tỉnh vậy.

_Chúc em ngủ ngon- Boss nói xong bỏ ra ngoài, tắt đèn cho tôi ngủ. Nhưng sao tôi có thể ngủ được khi Boss vừa nãy đã hôn tôi chứ? Huhuhu Boss ơi sao anh cứ làm tôi không thể kiềm được lòng chứ. Mà công nhận môi của Boss thật mềm chạm nhẹ thôi cũng làm cho tôi dù không có bị tát đến đỏ thì nó cũng đỏ lên như 2 quả cà chua rồi . . Không biết tôi loay hoay đến bao giờ mà ngủ đến 8h sáng mới dậy. Bước xuống phòng khách nhà Boss, đã thấy Boss đang ngồi nhàn nhã trên ghế vừa ăn vừa đọc báo rồi.

_Chào.. buổi ..sáng – tôi ngượng ngùng khi nghĩ đến chuyện hôm qua.

_Uk chào em, có muốn ăn không- Boss hỏi.

_Dạ thôi em phải về ạh. Hôm qua đã làm phiền…anh quá rồi- tôi nhỏ nhẹ nói.

_Có sao đâu, miễn em đền bù cho tôi là được rồi- anh nhàn nhã phán.

_....Nhưng em không có gì để đền bù đâu ạ- tôi áy náy nói. Nghe tôi nói thế Boss đứng dậy, kéo tôi lại cúi xuống… hôn vào môi tôi, quàng tay qua em tôi thêm một lần nữa siết chặt như sợ tôi đẩy ra vậy.( Áh… áh nụ hôn buổi sáng.. chưa đánh răng hắc ..hắc ). Cỡ khoảng 10 phút sau, Boss mới chịu thả tôi ra, tôi thở chối chết luôn áh.

_Như vậy đã đền bù cho tôi rồi đó- Boss cười đểu nói.

_Em ăn đi rồi tôi đưa em về- Boss nói thêm.

15 phút sau,

Boss đưa tôi về. Về đến trước nhà thì đã thấy Tiêu Hoằng lo lắng đứng đó chờ tôi rồi.

Muốn biết có chuyện gì xãy ra, mời bạn đọc chap sau nha. Bật mí: sẽ xử 3 con nhỏ kia luôn đó keke

Chương 11(tt):

Tôi bước xuống xe, chào Boss rồi đến chổ Hoằng đang đứng đợi tôi. Thấy tôi Hoằng tới tấp hỏi như người mẹ thất lạc con vừa mới tìm được:

_Mày đi đâu àm tao và con Lan, từ tối hôm qua gọi cho mày đến sang không được hả? Lại còn không có ở nhà nữa. Mày làm tụi tao lo lắng quá!... mày bị ai đánh thế này đây hả? Đứa nào đánh mày tao xử cho.- nó hỏi tới tấp như vậy làm tôi muốn không thể nói được gì? 

_Im … để tao giải thích. Hôm qua, tao bị người ta đánh nhưng không sao đâu, chỉ hơi bầm thôi. Cũng may có sếp tao cứu và đưa tao về - tôi giải thích và kéo nó vô nhà. 

Sau khi giải thích tường tận nó mới chịu tha cho tôi đó. 

_ Thế hôm nay mày có đi làm không?- Hoằng hỏi tôi.

_Tao xin phép nghỉ rồi.- nói rồi tôi ngáp một cái.

_Thôi, tao đi làm đây. Tại mày mà tao đi trễ đó- nói như tôi là người có tội không bằng.  

_Uk bye- nói rồi tôi đóng cửa nhà lại. Sauk hi tắm rửa sạch sẽ tôi đánh một giấc ngủ. 

Cùng lúc đó, tại tầng hầm Velvet Bar :

_Thế nào rồi Văn?- giọng nói lạnh lung vang lên từ phía sau. Vâng đó là Boss của chúng ta.

_Anh đến rồi ạh! Em mới hù 3 con nhỏ này có tý xíu mà đã xỉu rồi. Chậc… chậc yếu thế không biết- Văn chép miệng nói.  

_Tạt nước cho tụi nó tỉnh- nói rồi Boss ngồi lên ghế đẩu gần đó.

Xoạt…xoạt 1 xô nuớc tạt vào mấy con nhỏ đang ngất xỉu. Vừa thấy Boss:

_Xin anh tha cho em, em không biết đó là người của anh- 3 con nhỏ đồng thanh xin tha.

_Hừ… các cô nghĩ chỉ một câu xin tha là được sao?- Boss hừ lạnh nói.

_Anh đừng tưởng là mình mạnh một chút là ngon nha. Lần trước nếu không phải có tôi thì anh đã bị chém chết rồi dưới tay cha tôi rồi- Cô Mã Kỳ đó thấy không xin tha được trở mặt nói.( Chẹp..chẹp thế này còn chết hơn nữa đó, ngốc ghê ). 

_Cha cô đánh lén tôi còn chưa tính sổ mà cô giám ở đây ngông cuồng nói hả?...Người đâu, đánh gãy tay chân cô ta cho cô ta không thể đi đánh người nữa. Vả miệng cô ta cho cô ta không còn nói được gì…Còn hai con nhỏ này,  giam lại, không cho ăn uống gì hết, 2 ngày sau mới được thả- Boss phán quyết nói.( ặc…ặc không nên đụng đến nếu không chết không có chỗ chon hix..). Trước khi bỏ đi, Boss nói thêm:

_Khi nào cha cô ta đến chuộc thì phải tự chém mình một dao mới được đưa cô ta về.- Boss nói rồi bỏ đi để lại đằng sau những tiếng la đáng sợ.  

_Haiz ai biểu các cô đụng ai không đụng lại đụng vào người của Đại ca làm gì. Còn nữa,cha cô dám làm đại ca bị thương hả?... chậc…chậc đánh cô ta khi nào sống không được chết không xong ,không kiêng nể gì hết.- Văn chép miệng rồi tức giận phán. Anh nối tiếp Boss ra ngoài và cũng không quên chỉ tay vào Mã Kỳ nói:

_May cho cô là tôi đó. Nếu là Lâm và Thụ thì cô chết lâu rồi.

Nói về Trân Trân nhà ta, đang ngủ ngon lành thì : Ăn bữa tối cùng tôi vào buổi sáng của em/ Bữa tối của tôi là vào buổi sáng của em

Hãy nhớ đặt những ước muốn của mình vào chú lợn đất

Tôi đang ngắm nhìn những vì sao, toả sáng, khắp bầu trời

Lắng nghe Ngưu Lang dặn Chức Nữ rằng, hãy can đảm

Không sợ hãi tuy chúng ta ở hai phía dưới bầu trời

Tôi ngắm nhìn những lời cầu nguyện của em đang bay trên tấm thảm thần

Đến với tôi với tốc độ ánh sáng

Em khiến tôi thấy được vì sao phương bắc hoá thành bạn đồng hành của ngôi sao phương nam.

_Alô, có biết bản cô nương đang ngủ không? Muốn phá đám hả- tôi tức giận nói kẻ dám đánh thức tôi dậy.

_Tốt…rất tốt….Cô biết tôi là ai không hả?- giọng bên kia đang rất tức giận.

_Ai với ai giờ này- Tôi bực mình nói. Giờ này làm phiền người ta còn hỏi mấy câu vớ vẩn.

_TÔI…LÀ…THIÊN VŨ PHONG – Boss nhấn mạnh từng chữ một làm tôi tỉnh luôn.

_Áh. Sếp….Xin..lỗi em không biết lỡ chót dại.

_Cô được lắm nhỉ? Dám nói với sếp của mình thế đó- anh ta vừa tức vừa buồn cười vì lời xin tha đó.

_Dạ xin lỗi sếp em lỡ mồm huhuhu…Em tưởng người ta phá em… Xin sếp tha cho…- tôi van nài qua điện thoại.

_Được thôi, mai cô khỏi đến nàh tôi nữa…- dịnh nói tiếp thì.

_Huhuhuhu sếp ơi đừng mà, em biết lỗi sai rồi đừng đuổi việc em mà tội nghiệp…oa…oa- tôi nhảy vào môm Boss nói.

_CÔ IM LẶNG CHƯA- boss phải hét thì tôi mới nín được ặc…ặc.

_Dạ.

_Mai cô không đến nhà tôi mà là đến công ty. Mai tôi sẽ đi làm lại rồi.- Boss nói .

_Vậy ạh em còn tưởng sếp đuổi việc em chứ- tôi vui mừng nói.

_Thôi cô ngủ đi…mắc công nói tôi vô đạo đức không cho cô ngủ- Boss châm chọc.

_Sorry sir… Bye sir - nghe xong tôi cúp máy. Định ngủ tiếp thì nhỏ Lan gọi…. Sau khi giải thích xong thì tôi bị nó mắng một trận vì tội dấu giếm bạn bè. Haiz….

Hôm nay, tôi lại được 2 đứa bạn thân hộ tống đi vì tụi nó sợ bọn kia trả thù( Haiz lo xa thế…Boss nhà ta xử xong xuôi không bao giờ vác mặt đến đâu mà sợ   ). Đến nơi, tôi thấy mấy cô nhân viên đứng gần thang máy mà không chịu vào không hiểu lắm tôi quay qua hỏi Lan:

_Lan sao tụi con gái đứng gần thang máy nhiều thế mà không chịu lên?- tôi thắc mắc.

_Xí, mày ở nhà Boss nhiều quá nên không biết là phải? Mày muốn biết chứ gì?.... Đợi tí nữa biết liền.- nó nói làm tôi mừng hụt. Hứ, đợi thì đợi sợ gì. 5 phút sau, thấy mấy đứa con gái, đứa thì trang điểm, đứa thì chỉnh đồ rồi hướng ra cửa chính. Lúc đó, tôi cũng quay ra xem là gì….. Thấy mấy bóng dáng quen quen… sực nhớ ra… đó là…..

Nếu muốn biết có gì xảy ra xin đợi chap sau nhá. Hắc…hắc…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh