Chương 1: Cuộc sống của tôi thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi - Hoàng Bảo Ngọc - một cô bé bình thường, có tính cách hiền lành, ít nói. Điều duy nhất đặc biệt ở tôi là chiều cao. À, còn nữa, bạn trai của tôi là hot boy.

Bây giờ tôi sẽ kể lại câu chuyện của chúng tôi.

━ ━ ━━━━━━━━━━━━━━━━ ━ ━

Thứ ba, ngày 26 tháng 5 năm 2015.

Sáu giờ sáng...

Cô uể oải với lấy cái điện thoại để tắt báo thức.

Nếu là bình thường thì phải dậy vệ sinh cá nhân rồi cùng bố lết xác đến trường. Nhưng hôm qua cô vừa dự lễ bế giảng xong, chính xác là đã học xong cấp một. Còn hôm nay thì phải dậy sớm để cùng bố lết xác đi học tiếng Nhật.

Tại sao lại học tiếng Nhật ư? Vì nó đang hot? Vì thích xem anime? Vì trong anime nhiều trai đẹp? Điều đó cũng đúng nhưng lý do chính đến từ phụ hoàng đại nhân. Kể từ khi còn bé, bố cô đã làm đủ các nghề nhưng cuối cùng chốt lại thì bố toàn làm những nghề cần dùng đến tiếng Nhật.

Bố chở cô đi trên chiếc xe Exciter màu đen mà bây giờ họ thường nói là xe của mấy thằng trộm chó. Bảo Ngọc thì ngồi sau, ngắm đường phố Hà thành vào buổi sớm.

Sau khi ăn sáng xong, phụ hoàng đại nhân dẫn cô vào trung tâm học tiếng nhật.

Nếu như nhớ không nhầm thì đây là trung tâm dạy tiếng Nhật đầu tiên ở Hà Nội. Bố cô cũng đã từng học ở đây.

Bước lên mấy bậc cầu thang, trước mắt cô là phòng 1-1 lớp min 1. Đây là lớp dành cho người mới bắt đầu.

Hoàng Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào lớp.

━ ━ ━━━━━━━━━━━━━━━━ ━ ━

Tại gia...

Cuối cùng cũng được về nhà rồi!!

Ngọc mở cuốn sách tiếng Nhật mới được phát ra, chăm chỉ ngồi học bảng chữ cái.

Vẫn là không ngoài dự đoán, chỉ được một lúc là cô đã chán học, loay hoay tìm gì đó để nghịch.

Cô lôi từ trong cặp ra cái điện thoại Galaxy Y nhỏ nhỏ xinh xinh màu đen. Từ sáng tới giờ mới có wifi để dùng. Như thường lệ, Bảo Ngọc lại vào Facebook, nhưng hôm nay cô cảm thấy có điều gì đó khá kỳ lạ.

Có một tin nhắn từ một người lạ.

-Hả?!

Thực sự khá là ngạc nhiên. Vì dạo này Ngọc cũng chỉ nhắn tin với bọn bạn lớp năm thôi. À thực ra lúc trước cũng nhắn tin với một anh trai lớp 9 nữa nhưng đáng tiếc lại bị bà nội phát hiện rồi bảo bố mẹ. Mọi người chắc có lẽ cũng đã dự đoán được cái kết rồi đó. Mối tình ngây ngô của cô bé học sinh tiểu học đã bị dập tắt.

Mở hộp thư ra xem. Trước mắt cô là một dòng tin nhắn:

"Hello"

Cô nhắn lại:

"Hi"

Ngay lập tức có tin nhắn đến như thể người đó đã đợi sẵn:

"Chào cậu, tớ là Nguyễn Anh Quân"

"Ừm, tớ là Hoàng Bảo Ngọc"

"Cậu có nhớ tớ là ai không?"

Câu hỏi này khiến cô khá bất ngờ.

Ủa? Mới kết bạn sao biết là ai được. Bị dở hơi à? Mình quen người này sao? Không có mà nhỉ?

"Tớ không nhớ"

"À, tớ học cùng lớp một và lớp hai với cậu. Cậu nhớ không?"

"Không"

"Thế à, đúng là sự tồn tại của tớ mờ nhạt quá mà"

Mờ nhạt? Có người có sự tồn tại mờ nhạt hơn cả mình sao? Hoàng Bảo Ngọc là người kiểu ít nói, dành hầu hết thời gian để quan sát người khác nên cái gì cô cũng biết. Cơ mà tại sao người này lại nhắn như thế? Thích tỏ ra bí ẩn đây mà.

"Vậy cậu học lớp nào?"

"1A"

"Vậy à, cô giáo chủ nhiệm?"

"Cô Phương"

"Còn lớp 2?"

"Cô Lan"

"À, còn ảnh lớp"

"Không có tớ trong đấy đâu"

"Tại sao?"

"Hôm chụp ảnh lớp tớ nghỉ học"

"Thế vẫn còn ảnh lớp hai chứ!"

"Tớ chuyển trường trước khi thi học kì I"

Kì quái nhỉ? Thế là không có một tấm ảnh nào luôn sao?

"À, thế cậu chụp ảnh cho tớ xem được không? Có thể tớ sẽ nhớ ra gì đó"

"Tớ không thể làm như thế"

Hoàng Bảo Ngọc khó hiểu nhìn dòng tin nhắn. Chắc lại lấy lí do hỏng camera chứ gì. Rõ ràng là không muốn show mặt rồi.

"Tại sao?"

"Cái đó còn khó nói hơn"

"???"

"Nếu tớ để cậu nhìn mặt tớ thì có chuyện không hay xảy ra"

"Cứ thử đi"

"Không được đâu"

"Tại sao?"

"Nếu thế cậu sẽ không bao giờ nhớ ra tớ là ai nữa"

"Cậu bí ẩn quá nhỉ. Có thật cậu học cùng lớp với tớ không vậy?"

"Vậy cậu hỏi thử đi"

"Hỏi gì mới được chứ?!"

"Cái gì liên quan đến cậu"

"Thế cậu có biết bạn thân nhất của tớ là ai không?"

"Trần Minh Châu"

"Ồ! Thế còn bạn thân của cậu là ai?"

"Huy"

"Thế chắc vẫn phải nhớ nhau nhỉ?"

"Không được đâu. Đến cả cậu còn không nhớ tớ cơ mà"

"Tớ?"

"Ừm"

"Tớ có gì đặc biệt sao?"

"Ừm"

Cô nhanh chóng nhắn lại, hỏi:

"Tại sao?"

"Thôi tớ đi ăn trưa đây. Bye"

"Sao không trả lời câu hỏi? Thôi kệ, bye"

Ngọc tắt điện thoại đi.

Trong lòng vẫn còn cảm giác hoang mang. Nhưng với cái bản năng dại trai của cô thì cuộc trò chuyện vừa rồi làm cô khá vui. Mà thực chất đây cũng không phải là người con trai đầu tiên nhắn tin với cô trong năm nay, còn có anh Huy cơ mà ahihi.

Bảo Ngọc nằm xuống giường, đắp chăn bật điều hoà.

Tiếp đến là ngủ.

━ ━ ━━━━━━━━━━━━━━━━ ━ ━

Tác giả: Yuiki-tan

Edit: ThienTan2766

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro