Chương 38: Sau này ta sẽ không đánh ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Tuy hình như bị đả kích, nằm trên giường nửa ngày cũng không nhúc nhích chút nào, như một con cá mặn, hệ thống muốn cổ vũ hắn cố lên, nhưng còn chưa kịp hô khẩu hiệu, đã bị một cái gối ném bay đi.

Sở Tuy tâm trạng tồi tệ: "Bớt lảng vảng trước mặt tao."

Hệ thống nghĩ thầm ký chủ này bị bệnh không nhẹ, sau này chỉ có thể từ từ cải tạo, bây giờ để hắn bình tĩnh một chút trước, thế là lặng lẽ biến mất giữa không trung.

 Giữa trưa Arnold gấp gáp trở về từ quân bộ, lập tức lên lầu hai, kết quả mở cửa ra đã thấy Sở Tuy mặt vô cảm nằm lì trên giường, ra vẻ sống chết không còn gì luyến tiếc, giày cũng không cởi.

Một thân khí chất thanh niên tự phụ, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ kiêu căng, đương nhiên là chưa chịu khổ bao giờ, tóc đen xõa ra trên giường, con ngươi còn sạch sẽ sáng ngời hơn cả hắc diệu thạch, bởi vì tâm trạng không vui, môi mím chặt, hận không thể để mọi người trên thế giới đều biết là hắn không vui.

So với Trùng tộc thì màu tóc và màu mắt của Sở Tuy rất đặc biệt, là một màu đen thuần khiết bí ẩn mà Arnold chưa từng thấy qua, nhìn dấu giày không quá rõ ràng trên khăn trải giường, y nửa quỳ dưới sàn nhà, cúi người cởi giày Sở Tuy: "Hùng chủ, trưa nay ngài muốn ăn gì?"

Sở Tuy hoàn hồn nhìn y một cái, trong lòng vẫn hơi sợ, nhưng nhớ tới mình đã sống lại, Arnold cũng không dám làm gì, lại không sợ, trở mình, vùi mặt vào gối: "Không muốn ăn."

Tính khí của Sở Tuy tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nói thẳng ra là không tim không phổi, có tim có phổi thì cũng không thể hưởng lạc ở Trùng tộc nhiều năm như vậy. Buổi sáng hắn đá Arnold một cái, tự thấy hả giận, những việc ở kiếp trước cứ tính là hòa nhau, nhắm mắt làm ngơ coi như chưa từng có chuyện gì xảy .

Đây là một trong số ít ưu điểm mà hắn có.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do kiếp trước khi chết hắn không đau, mở mắt sống lại, không có khái niệm trực quan với cái chết, thù hận trong lòng cũng không nhiều.

Hùng chủ bảo không muốn ăn, thư quân cũng không thể nói 'được, vậy thì đừng có ăn', câu trả lời này rõ ràng khiến Arnold không biết nên làm sao, nhưng tính cách lại khiến y không thể nói lời khéo đưa đẩy, chỉ biết duy trì tư thế đó, tiếp tục quỳ gối ở mép giường.

Hệ thống lặng lẽ hiện hình: [Bảo cậu ấy đứng lên đi...]

Sở Tuy nghe vậy, đầu đang vùi trong gối ngẩng lên, lúc này mới thấy Arnold còn đang quỳ trên đất, trở mình, một tay đặt sau đầu, một tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh, lười biếng nói: "Lại đây ngồi."

Arnold quỳ, Sở Tuy không có phản ứng gì. Arnold không quỳ, Sở Tuy cũng sẽ không tức giận.

Là anh ta tự quỳ, liên quan gì đến mình? Từ trước đến giờ Sở Tuy vẫn luôn nghĩ như vậy.

Arnold nghe vậy nhìn hắn một cái, đôi mắt lam khép hờ không nhìn ra cảm xúc, nghe lời ngồi xuống mép giường, mang theo hơi lạnh: "Hùng chủ, ngài có gì muốn căn dặn sao?"

Thư quân này vẫn nhàm chán giống kiếp trước, bộ dạng trên giường y như là cá chết, không nghĩ được trò gì vui, Sở Tuy quen rồi, vươn đầu ngón tay khảy khảy nút tay áo hoa tường vi trên quân trang của Arnold: "Không có dặn dò gì, ngồi đây trò chuyện với ta."

Bọn họ kết hôn ba tháng, số lần nói chuyện đàng hoàng có thể đếm trên đầu ngón tay, Arnold cũng không để ý, Sở Tuy muốn y làm cái gì, y sẽ làm cái đó, thư tử lấy chồng đều phải như vậy: "Ngài muốn nói chuyện gì?"

Sở Tuy cũng không biết muốn nói gì, hắn cơ bản chỉ là muốn nói chút chuyện cá nhân, thuận miệng hỏi: "Ngươi ở chiến trường mấy năm rồi?"

Arnold được hỏi thì đáp: "Lúc trước đã từng ở tiền tuyến tám năm, nhưng sau đó vì bước vào giai đoạn bị tê liệt nên được chuyển về hậu phương, nhậm chức ở quân đoàn 4."

Thư tử bước vào thời kỳ tê liệt, sau khi được tin tức tố của hùng tử trấn an cũng có thể quay trở lại chiến trường, nhưng đó chỉ là số ít.

Arnold nói xong liền im lặng, Sở Tuy nhìn y một cái: "Hết rồi? Ngươi nhạt nhẽo hết chỗ nói."

Ở Trùng tộc, ngoài hùng tử ra, còn phân chia ra quân thư và á thư. Quân thư ý trên mặt chữ chính là thư tử ở quân đội, bọn họ có hình thể cường tráng, sức chiến đấu mạnh mẽ, phần lớn sẽ bị điều tới tiền tuyến, nhưng cũng bởi vì vẻ ngoài không đủ đẹp, cơ thể không đủ mềm mại và không phải gu mà hùng tử thích, nên so ra thì á thư nhỏ nhắn xinh yêu được hoan nghênh hơn nhiều.

Điều này thực ra rất dễ hiểu, ở trái đất, đa số đàn ông đều thích mỹ nữ nhỏ xinh, không có ai sẽ tìm một người vợ cơ bắp đầy người có sức chiến đấu cao. 

Trên thực tế, hùng tử cũng không phải là hoàn toàn ở không, mỗi năm bọn họ phải giao nộp một lượng lớn điểm cống hiến cho đế quốc, không tính quý tộc, thì đối với hùng tử bình thường, đây thực sự là một gánh nặng, thế nên bất đắc dĩ chỉ có thể cưới quân thư, bởi vì mỗi quân thư sau khi lui khỏi chiến trường đều sẽ được phân cho một lượng điểm cống hiến lớn.

Quân thư ngoài việc giỏi chiến đấu, có vẻ cũng không có ưu điểm nào nữa, nên nếu chọn một người, thì cứ chọn người có sức chịu đựng*, bọn họ khôi phục rất nhanh, chém một cái, không quá hai ba ngày đã khỏi hẳn, vì thế rất nhiều hùng tử đều lấy việc ngược đãi quân thư làm niềm vui.

*Bản raw là 耐玩, 耐 là chịu đựng, 玩 là chơi, nôm na là có sức chịu bị chơi í.

Rất khó để giải thích nguyên nhân, đại khái là gien thú tính nguyên thủy còn sót lại, hùng tử khó có thể tiếp nhận thư tử mạnh mẽ hơn họ.

Arnold nghe Sở Tuy bảo nhàm chán, hiểu lầm ý hắn, lặng lẽ trượt xuống giường, lấy roi từ trong ngăn kéo ra đưa cho Sở Tuy, đầu ngón tay trắng lạnh nâng thân roi màu đen, mơ hồ nhìn ra màu đỏ sậm của máu vẩy trên đó: "Hùng chủ."

Y chỉ nói hai chữ, rồi im lặng, lông mi nhỏ dài rũ xuống, che khuất đáy mắt chết lặng, sau đó cởi áo khoác quân trang ném sang một bên, thân hình gầy nhưng rắn chắc bại lộ trong không khí.

Da Arnold trắng nhợt, sau lưng là vết máu chưa lành, ngang dọc đan xen trải rộng khắp người, đỏ sậm chói mắt, âm thầm khơi dậy dục vọng phá hủy của con người.

Sở Tuy chán nản cầm lấy roi, cau mày, giống đang suy nghĩ gì đó, còn chưa làm gì, hệ thống liền phun ra một tràng: 

【Đinh! Mời ký chủ dừng hành vi bạo lực này lại!】

Sở Tuy nghe vậy sững lại: "Tại sao?"

Nhìn kỹ lại, trong đáy mắt hắn là sự ngây thơ gần như tàn nhẫn, tam quan vẫn chưa được định hình chính xác, không thực sự có ý đồ xấu, người khác làm cái gì, hắn liền làm cái đó.

Hệ thống chỉ có thể dạy hắn: 【Vô duyên vô cớ đánh người là không đúng, là trái với điều lệ cải tạo.】

Sở Tuy: "Là anh ta tự mình đưa roi cho tao, không phải tao chủ động muốn đánh anh ta."

Hệ thống dừng một chút: 【Sở Tuy, tính cách mỗi người khác nhau, điều họ làm thường thì không chứng tỏ đó là điều họ muốn, không có ai thích bị thương, anh có thích không?】

Sở Tuy nghĩ thầm đương nhiên là không thích.

Hệ thống lần đầu dạy dỗ trẻ hư: 【Anh đã kết hôn với Arnold, biết kết hôn có nghĩa là gì không, giống như cha mẹ anh á, bạn đời là người thân mật nhất trên đời, anh đối xử tốt với anh ấy, anh ấy mới có thể đối tốt với anh.】

Sở Tuy là một cục phân chó bị cha mẹ chiều hư, từ nhỏ tới lớn không ai dạy hắn những điều này, người trong nhà đều vội vàng kiếm tiền, chỉ có một mình hắn tự tìm niềm vui, bạn giảng đạo lý với hắn, có thể hắn sẽ không nghe mười phần, nhưng ít nhất vẫn vào được bảy tám phần.

Sở Tuy nghe vậy im lặng một lát, nhìn nhìn cái roi trong tay, lại nhìn vết thương sau lưng Arnold, như tự hỏi gì đó, một lúc sau, cuối cùng bỏ cuộc, vứt roi sang một bên.

Arnold yên tĩnh chờ nửa ngày, cũng không đau đớn như dự đoán, nghe thấy tiếng vang rất nhỏ bên cạnh, trợn mắt theo bản năng, kết quả nhìn thấy cái roi kia lẳng lặng nằm trên sàn nhà, nhìn về phía Sở Tuy, vẻ mặt ngơ ngác.

Sở Tuy nói: "Lên đây."

Hắn nói xong, thấy Arnold không nhúc nhích, vươn tay ra, nhẫn nại thấp giọng lặp lại lần nữa: "Lên đây."

Tay Sở Tuy trắng nõn thon dài, mềm mại nhẵn nhụi, sờ vào mang theo hơi lạnh giống như chạm vào ngọc, Arnold phản xạ có điều kiện nắm lấy tay hắn, hoàn hồn lại muốn rút về, không ngờ đối phương lại hơi hơi dùng sức, trực tiếp lôi y đứng dậy từ dưới mặt đất.

Tay Sở Tuy đã rất lạnh rồi nhưng hắn không ngờ tay Arnold còn lạnh hơn, giống như là đang ở trong hầm băng, nhìn thoáng qua: "Ngươi lạnh lắm à?"

Arnold không đoán được loạt hành động của hắn: "Không lạnh......"

Sở Tuy nghe vậy buông tay ra, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây nằm xuống."

Arnold không biết hắn muốn chơi cái gì, chỉ có thể nghe lời bò lên, nhưng mà còn chưa kịp hỏi, bên cạnh liền lún xuống, sau đó đối diện với cặp mắt hắc diệu thạch của Sở Tuy.

Sở Tuy nằm ở bên cạnh Arnold, dùng tay chống đầu đánh giá y, hay nói đúng hơn là nhìn vết thương sau lưng y, lẳng lặng ngẫm lại lời vừa rồi của hệ thống, ngữ khí tò mò không dễ phát hiện, đuôi lông mày hơi nhếch: "Ngươi không đau sao?"

Arnold sửng sốt, chớp mắt một cái mới hiểu hắn đang hỏi cái gì: "Không sao đâu, năng lực hồi phục của thư tử rất mạnh...."

Nói cách khác, cũng chính là đau.

 Sở Tuy liếc vết thương phía sau lưng y, mũi cao thẳng, dáng vẻ an tĩnh đúng là rất quyến rũ, diện mạo này ở Trùng tộc có thể nói là xuất sắc: "Vậy mà ngươi còn kêu ta đánh ngươi?"

Arnold rất ít có biểu cảm khác, giống như bất luận Sở Tuy có làm gì y cũng sẽ không làm nội tâm y gợn sóng chút nào, nghe vậy khóe môi nhếch lên một biên độ cực nhỏ: "Ta muốn làm ngài vui."

Sở Tuy nghe vậy liếc đôi mắt màu lam của y: "Nhưng mà ta đánh ngươi cũng không thấy vui."

Âm thanh rất nhỏ, lẩm bẩm lầm bầm, lại bị năm giác quan nhạy bén của Arnold bắt được, hắn hơi ngồi dậy, đường cong cơ bắp phía sau lưng hơi hơi căng thẳng, giống liệp báo ngủ đông ở một đầu rừng rậm, sau đó nhìn về phía Sở Tuy: "Như vậy.... Ta nên làm gì để khiến ngài vui?"

Sở Tuy: "Biết Lam Tinh chứ?"

Arnold nghe vậy nghĩ nghĩ: "Có biết, nhưng mà theo sách cổ ghi lại, Lam Tinh cũng đã biến mất hàng trăm vạn năm trước rồi."

Sở Tuy không cảm xúc ừ một tiếng, sau đó không đầu không đuôi nói: "Đôi mắt của ngươi rất giống nó."

Đôi mắt Arnold màu xanh lam nhạt, tóc lại là màu trắng bạc, sự kết hợp của hai màu sắc riêng biệt này làm y thoạt nhìn lạnh lùng cao ngạo,  khiến người khác không dám lại gần. Khi còn ở trái đất, Sở Tuy rất không ưa giao thiệp với loại người này, hắn thích kiểu người náo nhiệt biết điều, hôm nay lại là ngoại lệ, nằm ở trên giường cùng Arnold câu được câu không nói không ít thứ.

Kiếp trước khung cảnh này chưa từng xảy ra.

Có lẽ bởi vì có người bên cạnh nên tâm trạng bị hệ thống phá thành từng mảnh nhỏ của Sở Tuy rốt cuộc cũng khá hơn một chút, hắn trừng mắt nhìn trần nhà, bất giác cảm thấy cô đơn, nhớ tới cha mẹ của mình, nhưng dù hắn cố gắng nhớ lại như thế nào thì cũng không thể nhớ họ trông ra sao.

Hắn đã ở Trùng tộc rất lâu rồi...

Thời gian giống như môt con mãnh thú máu lạnh, từng bước thong thả cắn nuốt ký ức còn sót lại của hắn.

Arnold nghe vậy ngồi dậy, ngón tay hữu lực thon dài chậm rãi xoa ấn cho hắn, một lúc sau, bỗng nhiên bên tai vang lên thanh âm của Sở Tuy: "Sau này ta sẽ không đánh ngươi nữa."

Arnold nghe vậy động tác dừng một chút, lại nghe Sở Tuy lặp lại: "Sau này ta sẽ không đánh ngươi nữa."

Dù Sở Tuy vẫn không cảm thấy mình đánh người là sai, lúc hắn còn đi học cũng thường xuyên kéo bè kéo lũ đánh nhau, mang theo một đám đàn em đánh nhau với người khác tới nỗi mặt mũi bầm dập, mày một đấm tao một đấm, nháo đến gà bay chó sủa, không những không thấy thẹn, còn cảm thấy khá đàn ông.

Nhưng mà có lẽ là hệ thống nói đúng, bạn đời không giống thế, ít nhất Sở Tuy chưa từng thấy cảnh ba mẹ hắn đánh nhau.

Lúc hắn nói lời này, còn như đang ở cõi thần tiên mộng mơ, ngữ khí lại mang theo bảy tám phần nghiêm túc, Arnold không rõ tại sao hôm nay Sở Tuy có chút kỳ lạ như vậy, hơi cúi người, sợi tóc màu trắng bạc từ sườn mặt rũ xuống, nhìn vào mắt hắn nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngài."

Sở Tuy mặt dày không biết xấu hổ: "Ừ, không cần cảm ơn."

Có lẽ là hôm nay hắn quá dễ nói chuyện, hành động của Arnold cũng không câu nệ như bình thường, im lặng chớp mắt một cái, nhấn nhấn vào quang não trên cổ tay, một cái thiếp mời kèm thông tin hiện lên giữa không trung: "Đêm nay gia tộc Capet có tiệc tối, ngài có muốn đi không?"

Giống ở trái đất phân chia người giàu kẻ nghèo, Trùng tộc cũng phân ra quý tộc dân thường, chỉ là phân chia càng thêm khắc nghiệt, có bốn cấp bậc A, B, C, D, trên nữa là cấp S, nhưng mà cấp S đa số chỉ tồn tại ở quân thư là chính, hùng tử quá mức phế vật, đạt được cấp A đã là cao nhất.

Cấp bậc càng cao, tinh thần lực càng mạnh, đời sau được sinh ra mới càng mạnh mẽ.

Arnold chính là một quân thư cấp S, hơn nữa còn xuất thân quý tộc, thể chất kiểm tra đo lường của Sở Tuy là cấp A, ở kho gien là hai người có mức độ xứng đôi cao nhất, liền được quốc gia phân phối ghép cặp.

Sở Tuy không thường xuất đầu lộ diện, hắn cảm thấy diện mạo của hắn ở Trùng tộc nói thật là quá mức khác người, sống ở kiếp trước nhiều năm, hắn cũng chưa gặp qua Trùng tộc nào tóc đen mắt đen giống hắn, lạ lùng như một người da vàng rơi vào giữa một nhóm người nước ngoài.

Sở Tuy nghĩ nghĩ rồi nói: "Được thôi."

Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, coi như đi tìm kiếm niềm vui thôi, nếu mà thật sự không được thì đeo mặt nạ vậy.

Trong tủ quần áo có sẵn lễ phục, Arnold chọn một bộ đem tới, hầu hạ hắn mặc quần áo, Sở Tuy lười biếng giang hai tay, giống như một ông lớn, lơ đãng cúi đầu, thấy Arnold đang giúp hắn cài nút áo, lông mi run rẩy, mũi trắng nõn cao thẳng, bỗng nhiên cảm thấy rất thú vị, đuôi lông mày hơi nhếch, dùng đầu ngón tay khảy khảy vành tai y.

Cảm giác hơi ngứa từ vành tai lướt qua, làm Arnold theo bản năng ngẩng đầu, Sở  Tuy nhìn thấy nơi mình chạm vào giống như phấn hồng chạm nước, màu hồng nhạt bắt đầu dần dần lan ra.

Sở Tuy cảm thấy có chút lạ lẫm, bộ dạng này của Arnold hắn chưa từng gặp qua, không khỏi nhìn y chằm chằm tỉ mỉ đánh giá một lúc lâu, một đôi mắt quá mức yêu nghiệt, làm người khác không dám nhìn lâu.

Trong lòng Arnold bối rối, cài sai một cúc áo cũng không nhận ra, vẫn tiếp tục cài đến cúc cuối cùng, mới phát hiện vị trí không khớp, vội vàng cởi ra: "Xin lỗi, ta giúp ngài sửa sang lại lần nữa."

Sở Tuy ừ một tiếng, như đứa nhóc tàn tật ba tuổi không thể tự chăm sóc bản thân, hệ thống cảm thấy không thể tiếp tục như thế này nữa, thân hình đinh một tiếng hiện ra: [Ký chủ, mời anh tự mình mặc quần áo.]

Sở Tuy cảm thấy cái quả banh này có chút được voi đòi tiên: "Dựa vào đâu?"

Hệ thống: [Biết ai mới cần người khác hầu hạ mặc quần áo không?]

Sở Tuy nhướng mày: "Hoàng đế?"

Hệ thống: [Côn trùng không tay.](quá trời cái nết:)))

Sở Tuy bây giờ vừa nghe nó nhắc tới "côn trùng" liền khó chịu cả người, không tự chủ được mà nhớ lại câu hỏi đắng lòng 'anh là người hay là côn trùng' kia, nghe vậy nhíu nhíu mày, có chút bực bội rút quần áo từ trong tay Arnold ra: "Bỏ đi, để ta tự mặc."

Đã lâu lắm rồi hắn cũng chưa tự mình động tay, động tác cài nút không khỏi có chút cứng đờ, phải một lúc mới dần dần thành thạo, sau đó ngồi ở mép giường mang giày, nhíu mày tự hỏi hai ba giây, mới nhớ ra thắt nơ con bướm như thế nào.

Hệ thống nghĩ thầm cái con bê chết tiệt này, dây giày mà cũng không biết thắt, muốn chết quá. 

Arnold không biết nguyên do, nhưng cũng không ngăn cản, đứng một bên nhìn Sở Tuy sửa sang quần áo xong mới duỗi tay giúp hắn chỉnh chỉnh cổ áo, nhỏ giọng nói: "Ngài thật lợi hại."

Sở Tuy nghe vậy có chút cao hứng, lại có chút đắc ý, hắn chính là một đại thiếu gia tục tằng cực kỳ thích nghe lời hay ý đẹp, có đôi khi cũng rất ngây thơ, nắm cằm Arnold, nửa thật nửa giả: "Nếu mà trước kia ngươi cũng biết điều như vậy thì ta đã không đánh người rồi."

Đời trước mỗi ngày Arnold đều bày ra vẻ lạnh lùng chết người, Sở Tuy nhìn thấy y căn bản không vui nổi.

Arnold rũ mắt nhìn tay hắn nắm lấy cằm mình: "Trước kia?"

Sở Tuy chán chết rút tay, đi xuống lầu: "Có nói ngươi cũng không hiểu."

Phi hành khí liền dừng ở cửa, không khác xe dùng để thay đi bộ ở thế giới con người cho lắm, Sở Tuy đi lên tìm vị trí tốt ngồi xuống, sau khi cầm mặt nạ đeo lên mặt xong, trực tiếp khoanh tay, dựa vào lưng ghế chợp mắt.

Arnold theo sát đằng sau, lặng lẽ ngồi đối diện Sở Tuy, đầu ngón tay chống cằm, đôi mắt lam nhạt lẳng lặng đánh giá hắn, cất giấu mấy phần suy nghĩ sâu xa, người điều khiển nghiêng đầu nhìn về phía hắn: "Thiếu tướng......"

Arnold cũng không nhìn chỉ im lặng giơ tay, ý bảo hãy đi đến điểm hẹn trước.

Phi hành khí được điều khiển rất ổn định, toàn bộ hành trình không xóc nảy chút nào, nên lúc tới nơi Sở Tuy cũng không biết, Arnold tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Hùng chủ, chúng ta tới nơi rồi."

Sở Tuy nghe vậy ngực phập phồng một chút rồi tỉnh, hắn nhìn ra ngoài, chậm rì rì đứng dậy từ chỗ ngồi, duỗi tay sửa sửa cổ áo, cùng Arnold bước xuống phi hành khí.

Trang viên gia tộc Capet rất lớn, đứng trước cửa là một á thư đang chào đón khách, đi vào trong là bãi cỏ hoa viên, ở trung tâm có một cái đài phun nước lớn, tiếng nước róc rách không ngừng, khách khứa qua lại chỉnh chu lịch sự, không khác gì thế giới nhân loại.

Ở thế giới này, đa số hùng tử đều thấp bé hơn thư tử, thân hình Sở Tuy cao dài, so với Arnold không chênh lệch bao nhiêu, tuy đeo mặt nạ, nhưng vẫn thu hút không ít sự chú ý.

Kiếp trước Sở Tùy chưa từng tới đây, cũng không quen thuộc lắm với nơi này. Hắn cho một tay vào túi, cởi một chiếc cúc ở cổ áo, nghĩ đến xung quanh toàn là trùng, không khỏi  cảm thấy có chút ngứa ngáy, nghiêng đầu liếc nhìn Arnold một cái rồi quay đi.

Người sau có vẻ nhận ra cảm xúc của hắn, hơi tiến lên một bước, cách hắn gần chút, ánh đèn dừng ở đáy mắt nhạt nhẽo của y, nhất thời hoa quang luân chuyển: "Ta cùng ngài đi vào."

Đế đô có tứ đại thế gia, chỉ sau hoàng thất, gia tộc Capet chính là một trong số đó, buổi tiệc lần này, nếu không phải là người có địa vị thì không vào được.

Arnold xuất thân từ gia tộc Hoffman, thư phụ của y quản lý luật pháp đế quốc, hiện là pháp quan có địa vị tối cao nhất, Sở Tuy vẫn luôn có chút nghĩ không ra, quý tộc thường chọn thế gia có cấp bậc tương đương liên hôn, Arnold là thư tử cấp S, bề ngoài cũng không tệ, đáng ra cũng không khó để tìm đối tượng, ví dụ như......

Vị đại thiếu gia Capet kia?

Đuôi lông mày hắn hơi nhếch, ánh mắt quét về phía đại sảnh buổi tiệc, trong đám người có một hùng tử quần áo hoa lệ, trong ngực ôm lấy hai á thư thân thể mềm mại, những á thư đó để tóc dài, nhìn qua không khác gì phụ nữ nhân loại, thật là diễm phúc không cạn.

Vừa lúc này có một á thư đi ngang qua Sở Tuy, vóc dáng nhỏ xinh, vòng eo tinh tế, mái tóc dài màu sợi lanh nhạt xõa trên vai, dáng người uyển chuyển.

Rất lả lướt phải không?

Rất đẹp phải không?

Rất quyến rũ phải không?

......

So với mấy bạn thì hơn hẳn.*

* Câu này raw là 掏出来比你大, mình không biết 你 ở đây là chỉ ai, và ngữ cảnh của câu này là gì, nhưng cá nhân mình hiểu thì chắc là tác giả đang móc mỉa tui và mấy người đó, mấy bạn độc giả:))









































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro