iii.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Hoseok bị bắt quả tang. Cậu cảm thấy một bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, khiến cậu không thể thoát ra được. Cậu thở mạnh và nhìn xuống đất. Cậu sẽ phải đối mặt với Yoongi hôm nay ư? Cậu phải giải thích như thế nào đây?

"Tôi đã đoán đó là cậu." cậu nghe một giọng nói vang lên.

Hoseok thở dài và quay người lại, cậu thấy thật nhẹ nhõm khi nhận ra giọng nói này không xuất phát từ Yoongi.

"Đừng lo," Namjoon nhe răng cười và dựa người vào cái bàn cạnh chỗ ngồi của Yoongi. "Tôi sẽ không rêu rao đâu."

"Cảm ơn," Hoseok gật đầu và bắt đầu di chuyển, nhưng gọng kìm sắt của Namjoon vẫn an ổn trên cổ tay cậu. Cậu quay lại và nhướng mày.

Namjoon không thả tay ra, thay vào đó cậu ta mỉm cười thích thú, "Một câu nữa thôi."

"Nói đi."

"Sao lại là cậu ấy?"

"Yoongi á?"

"Chứ còn ai vào đây nữa?"

Hoseok lại cúi đầu xuống.

"Ý tôi là, không xúc phạm hay gì cả nhưng trông cậu có vẻ là một gã có đầu óc. Đứng đầu trường, đại biểu hội học sinh, điểm cao, bạn bè tốt, gia đình gia giáo ... nên sao lại là Yoongi? Cậu chắc hẳn phải biết Yoongi ngốc thế nào. Cậu ta rõ là gian lận qua kỳ thi vào trường," Namjoon buông cổ tay Hoseok, tinh ý nhận ra cậu chàng trông vô cùng không thoải mái. Chàng trai đáng thương. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên cậu ta thích một thằng con trai. "Với lại, cậu có cả đống con gái theo đuổi cơ mà."

Hoseok im lặng lâu tới nỗi gần như tạo thành bầu không khí đầy lúng túng. Namjoon đã chuẩn bị đứng lên và rời đi thì cậu ta cuối cùng cũng trả lời.

"Một cái băng cá nhân." Hoseok nói. "Có lần cậu ấy đưa tôi một cái băng cá nhân."

"Gì cơ?"

"Bố mẹ tôi đã có một cuộc tranh chấp. Tôi cố trèo ra ngoài bằng đường cửa sổ nhưng kết cục lại trượt chân và rơi khỏi mái nhà. Chân bị thương nhưng tôi không mang tiền, cũng không đủ can đảm để vào lại nhà. Nên tôi cứ đi tập tiễng. Rồi khi tôi tới một cửa tiệm tạp hóa, Yoongi bước ra với một cây kem.

Namjoon chẳng nói gì cả, nên Hoseok cứ tiếp tục kể.

"Cậu ấy đưa cây kem cho tôi và giúp tôi rửa sạch vết thương. Cậu ấy dán băng cá nhân lên vết xước."

"Cho nên cậu mới nai lưng ra làm hết việc nọ việc kia, làm bài tập, nhận trực ca đêm, nướng bánh quy và làm bữa trưa cho Yoongi, tất cả chỉ vì ... cậu ta là một người bình thường và giúp cậu một lần?" Namjoon trố mắt kinh ngạc. Cậu không biết nên gọi Jung Hoseok là kẻ ngu ngốc hay đồ ngây thơ nữa.

Hoseok nghiêng đầu nở nụ cười đáng yêu quen thuộc. Càng nhìn Namjoon càng thấy cậu ta giống một con con chó nhỏ. Háo hức được làm vui lòng người khác, với cặp mắt nâu sáng và đôi tai vểnh.

"Những điều nhỏ nhặt lại ý nghĩa nhất, phải không?" Hoseok nhún vai, "Đó là lí do vì sao cậu tặng Seokjin hoa mỗi thứ ba, đúng chứ?"

Namjoon, không hề phòng bị về việc này, đỏ bừng mặt.

"Cậu ấy là bạn thực hành môn hóa của tôi," Hoseok ngượng ngùng giải thích. "Cậu nên rủ cậu ấy đi chơi hôm nào đó. Cậu ấy thích khủng long và những thứ lấp lánh. Cậu ấy đặc biệt thích những bó hồng từ cậu." Cậu ta cười vui vẻ và bối rối vỗ vai Namjoon. "Thấy không? Chính những thứ nhỏ nhặt mới quan trọng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro