64,75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khá đắt, nhưng những người chọn quà cho vợ thì ngược lại. Có một người bạn thích hai món
quà có giá trị cách biệt khá lớn, cuối cùng anh ta bỏ qua món đắt tiền hơn, nói với tôi " Mua
đồ đắt quá cô ấy còn trách tôi ấy chứ, nên mua món rẻ thôi"
Có lẽ sẽ có người cho rằng điều kiện kinh tế của người bạn này không tốt, nhưng thực tế thì
không phải như vậy. Cách anh ấy nói cho thấy anh ấy hoàn toàn tin là vợ mình chỉ thích đồ
rẻ, không thích đồ đắt. Nhưng người phụ nữ chúng ta điều biết, điều ấy đâu có đúng ? Ai
chẳng thích thứ tốt ? Nhưng rất nhiều đàn ông lại tưởng lầm như vậy, bởi vì chính bạn mang
đến cho anh ta cảm giác ấy. Anh ta cực kì tin tưởng, giữa chất lượng và giá cả, nhất định bạn
sẽ chọn yếu tố thứ hai.
Tôi từng tán gẫu với L về vấn đề này, cuối cùng kết luận được rằng, có hai nguyên nhân
khiến một phụ nữ trở nên tiết kiệm sau khi kết hôn : Phụ nữ có ý thức trách nhiệm với gia
đình là so bản năng muốn vun vén cho gia đình nhiều hơn đàn ông, đồng thời phần lớn phụ
nữ đều muốn dâng hiến tình yêu của mình và tự động đưa nhu cầu của mình về thứ yếu.
Ngoài ra, còn có một nguyên nhân còn có một nguyên nhân nữa xuất phát từ tiềm thức qua sự
tiết kiệm- phụ nữ hi vọng đàn ông có thể thấy được sự hi sinh của mình cho gia đình, nhờ đó
xây dựng hình tượng " mẹ hiền vợ đảm" để thu hút đàn ông, đây là bản năng
Nhưng bạn thân hỡi, bạn có nhiều ưu điểm để thu hút đối phương như vậy, cớ sao phải dựa
vào sự tiết kiện cơ chức? Khi bạn chưng diện thật đẹp, thì niềm vui và sự tự hào mà bạn cho
anh ấy đã sớm thay thế bằng sự tiếc nuối với tiền rồi đấy. Bạn không những không đánh mất
tình yêu của đối phương mà còn làm anh ấy yêu bạn say đắm hơn. Trên thế giới này có rất
nhiều đàn ông cạn tình chỉ vì phụ nữ không chăm chút bản thân, nhưng lại có rất ít đàn ông
rời bỏ vợ mình chỉ vì cô ấy ăn mặc thật đẹp, bởi vì đàn ông cực kì coi trọng thể diện.
Đương nhiên mọi chuyện đều không thể quá đà. Mấy năm qua, có rất nhiều luận điệu xúi
giục phụ nữ sống phung phí, ví dụ như thích gì mua nấy, nếu không sẽ có một người phụ nữ
khác tiêu tiền "giúp" bạn.
Xét từ một góc đọi khác thì đây cũng là một hình thức giác ngộ mới của phái nữ, nhưng giác
ngộ thái quá cũng không hẳn tốt. Tôi có quen một vị phu nhân, ngày trước sống vô cùng tiết
kiệm, tằn tiện chăm sóc cả gia đình, nhưng cũng chẳng ai trong nhà thừa nhận. Sau đó không
biết chị ấy gặp phải chuyện gì mà bỗng cho rằng trước đây mình quá ngốc, thế chỉ là một
ngày- chị ấy mua hết tất cả những thứ mà trước kia chị ấy không dám mua, tiêu sạch tiền
trong hai tấm thẻ tín dụng, dùng điều này tuyên bố từ nay về sau chị ấy chỉ yêu chính mình.
Đương nhiên kết quả là chiến tranh gia đình bùng nổ.
Chúng ra không đề cao sự hoang phí, quan niệm này không đáng tôn thờ, nhưng cũng ít nhất
thì đừng đối xử bản thân quá so kém với chồng, chúng ta có thể vừa yêu thương người thân
quanh mình, vừa chăm chút cho bản thân thật tốt, bởi vì nếu bạn quên mất chính mình, thì
những người xung quanh cũng sẽ quên mất bạn.
CHƯƠNG 31: Bao nhiêu người còn đang làm những việc gì ?Khu nhà của vợ chồng chúng tôi bị ô nghiễm nghiêm trọng nhiều lần bị CCTV nhắc tới, cuối
cùng năm ngoái chúng tôi cũng quyết định chuyển nhà. Năm nay lúc nhận nhà, chồng tôi nói:
"Chuyện trang hoàng nhà cửa cứ làm theo ý của em, anh chỉ có một yêu cầu thôi, ấy là TV
trong nhà phải mua thật lớn, xem cho thoải mái, ngoài ra anh muốn mua một rạp phiên gia
đình Boss nữa. Tôi hỏi anh ấy muốn mua loại giá bao nhiêu, anh ấy nói đắt hơn TV bình
thường khỏang bốn năm vạn tệ, loại tốt hơn khoảng mười mấy hai mươi vạn tệ. Tôi vừa nghe
vậy thì thốt lên " Mười mấy vạn tệ, đắt thế cơ à?"
Thấy tôi kêu đắt, anh ấy lẳng lặng nói " Thế thì cứ mua loại bình thường thôi" Thấy dáng vẻ
thất vọng củ anh ấy, tôi bỗng nhớ tới hai chuyện khi tôi còn bé.
Lúc lên mười, tôi cố sức đeo nhẫn của mẹ vào ngón cái, sau đó không tháo ra được. Tôi bèn
gào khóc kêu đau, cha mẹ vội tới giúp tôi tháo ra, nhưng chỉ cần động vào là tôi lại thấy đau,
cha tôi bèn tìm kìm đến định vặn gãy chiếc nhẫn, nhưng mẹ tôi lập tức phản đối, nói làm thế
sẽ làm hỏng nhẫn, sau đó mẹ tôi liền cố sức tháo nhẫn ra, khiến tôi đau òa khóc, ngón tay
sưng đỏ nhưng vẫn không sao tháo được, tôi bèn nói hay là vặn đứt chiếc nhẫn đi, nhưng mẹ
tôi kiên quyết không đồng ý. Thế rồi mẹ tôi bảo tôi cố nhịn để tháo nhẫn ra, ngón tay đau như
chịu cực hình, tôi vừa khóc vừa nói " Mẹ thà để con chịu nhiều đau đớn còn hơn là khiến
chiếc nhẫn này không hoàn chỉnh" Mẹ tôi lườm tôi một cái " Ai bảo mày tự đeo vào tay"
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi lạnh buốt, tới bây giờ tôi vẫn chưa quên được tâm trạng của
mình khi đó : Hóa ra trong mắt mẹ tôi thì một chiếc nhẫn còn quan trọng hơn ngón tay của
con gái, hóa ra trong mắt mẹ tôi thì những thứ vật chất này còn quý hơn cảm nhận của tôi. Về
sau mẹ tôi giải thích với tôi, thời đó mọi người đều rất nghèo, sao nỡ làm hỏng chiếc nhẫn?
Tôi thông cảm cho hà, nhưng cảm giác không được tôn trọng đã luẩn quẩn trong lòng tôi rất
nhiều năm.
Còn một chuyện nữa, hồi tôi còn nhỏ thì điều hòa chưa phổ biến, tôi hay đợt tới trước khi đi
ngủ rồi mới tắm, để sau đó ngủ cho thoải mái mát mẻ, nhưng mẹ tôi luôn ép tôi phải tắm sau
khi ăn cơm, lí do là mẹ tôi muốn giặt hết quần áo trong ngày, mọi người trong nhà phải phối
hợp với bà. Tôi đã phản đối chuyện này rất nhiều ngày nhưng nếu sau bữa tối tôi không tắm
rửa theo yêu cầu của mẹ, thì bà sẽ nhắc nhở thậm chí nổi giận.
Tôi và mẹ thường đối thoại như sau, tôi buông đũa là mẹ tôi nói ngay " Mau tắm đi, để mẹ
còn giặt quần áo"
Tôi không thèm nghe theo mà đi đọc sách hoặc làm bài tập.
Mẹ thấy tôi còn chưa tắm bèn bực bội nói " Sao còn chưa đi tắm ? Mau đi nhanh lên"
Tôi nói " Trước khi đi ngủ con mới tắm cơ"
Mẹ tôi sẽ quát " Trước khi đi ngủ mới tắm ? Thế quần áo thì sao ?" " Quần áo mai giặt cũng
được mà! Giờ tắm rồi lát nữa lại đổ mồ hôi"
"Mày có làm gì đâu mà đổ mồ hôi, có việc đi tắm thôi mà cũng phải nói nhiều thế nhỉ? Mày
không để mẹ nghỉ được à ? Có ai bắt mày giặt quần áo đâu, chỉ bảo mày đi tắm sớm một chút
cũng khó thế cơ à ? Nếu có người giặt quần áo cho mẹ thì bảo mẹ tắm rửa lúc nào cũng
được" Sau đó mẹ tôi sẽ cằn nhằn cho tới tôi bất đắc dĩ đi tắm, hoặc là ra khỏi nhà mới thôi.Bà ấy không thể khiến tôi ngoan ngoãn ăn tối xong liền tắm ngay, tôi cũng không thể khiến
bà ấy đồng ý việc trước khi ngủ mới tắm, tranh chấp kiểu này kéo dài tới lúc tôi không còn ở
chung với cha mẹ nữa. Lúc rời khỏi nhà, tôi cũng không mấy tiếc nuối, mà chỉ như được giải
thoát, thậm chí còn hưng phấn vì sắp được hít thở bầu không khí tự do.
Về chuyện này, tôi vẫn luôn không đồng tình với mẹ tôi. Theo quan điểm của tôi thì tối tắm
rửa, mai giặt đồ cũng có sao đâu ? Không lẽ quan hệ mẹ con còn không quan trọng bằng mấy
bộ quần áo ?
Bởi vậy lúc đó tôi đã thầm thề rằng, tới lúc tôi có chồng có con, nhất định sẽ tôn trọng cảm
nhận của họ, tuyệt đối không để xảy ra tình trạng mất nhiều hơn được.
Khi thấy vẻ thất vọng của ông xã, tôi bỗng nhớ lại những chuyện hồi nhỏ, tôi nghĩ bây giờ
chắc chắn anh ấy cũng đang buồn như tôi ngày bé. Tôi gần như có thể đoán được suy nghĩ
của anh ấy lúc này : Hóa ra trong mắt cô ấy tiền còn quan trọng hơn mình. Chẳng qua trước
giờ anh ấy luôn rộng lượng, không phản kháng mãnh liệt như tôi hồi nhỏ mà thôi.
Tôi nói với anh ấy bằng giọng khẳng định " Nếu anh đã thích như vậy, thì chúng ta không thể
mua loại bình thường, chúng ta phải nhất định phải mua loại anh thích nhất"
Ông xã tôi nói không cần không cần nhưng tôi có thể dễ dàng nhận ra niềm vui trong mắt anh
ấy. Lúc này tôi cũng hiểu, trên thế gian này, không gì quan trọng hơn cảm nhận của những
người mình yêu thương.
Hôm sau, tôi cùng anh ấy tới trung tâm điện tử để chọn bộ rạp chiếu phim gia đình mà anh ấy
thích nhất, cuối cùng chúng tôi không chọn loại đắt nhất, những vẫn chọn loại mà anh ấy yêu
thích.
Sau chuyện này, tôi bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân. Lúc đầu tôi không muốn tiêu
quá nhiều nhiều vào việc mua rạp chiếc phim gia đình, bởi vì bản thân gần như không xem
TV kể cả mua rồi sau này cũng rất ít xem, bởi vậy tôi liền thấy nó đắt, phí tiền. Nhưng nếu tôi
là người thích xem phim thì có lẽ không những không thấy đắt mà còn cho rằng nhất định
phải mua loại tốt nhất bởi vì ngàn vàng cũng khó mua được sự vui vẻ.
Nhiều khi chúng ta phản đối một chuyện không hẳn là vì chúng ta có lý, đôi khi chỉ vì chúng
ta không hiểu hoặc không có hứng thú, nhưng lại dùng lập trường và sở thích của mình để
phán đoán xem chuyện này có đáng hay không, song hành động này lại khiến người thân của
chúng ta vô cùng thất vọng. Một người vừa đau buồn vì cảm nhận của mình không được coi
trọng, nhưng vẫn đối xử với người yêu của mình bằng phương thức tương tự, thậm chí khiến
đối phương ngày càng thất vọng, thế rồi hai người dần cách xa mà không biết vấn đề nằm ở
đâu.
Đương nhiên điều này không có nghĩa là chúng ta phải thỏa mãn một cách vô điều kiện yêu
cầu của bạn đời. Thứ nhất phải xem khả năng chấp nhận, nếu đối phương đưa ra yêu cầu mà
mình không thể đáp ứng, hoặc phải dốc hết sức lực mới làm được thì lại là chuyện khác. Thứ
hai phải xem phản ứng của đối phương, việc có đáp ứng yêu cầu của đối phương hay không
không quan trọng, quan trọng là mình trân trọng cảm nhận của họ. Khi đối phương đưa ra yêu
cầu mâu thuẫn với mình thì chí ít cũng nghe thử suy nghĩ của họ, xem có biện pháp giải quyết
tốt hơn không chứ không phải nghe xong đã vội vã phủ quyết hay thậm chí là có phản ứng
quá kích.Từng có một người chồng đòi đổi xe mới, người vợ nghe xong đã nổi giận " Bây giờ anh
không có xe để đi à ? Đổi sang xe làm gì ? Anh chỉ biết sướng mình anh thôi, trong mắt anh
còn có cái nhà này không ? Sau này còn nhiều việc cần đến tiền, không được mua xe mới"
Đồng thờ
i người vợ cũng dùng phương thức cay nghiệt- để cho chồng hiểu là nhu cầu của
anh ấy ích kỷ đến mức nào.
Người chồng không nhắc tới chuyện mua xe nữa, khi những người đồng cấp tới công ty lần
lượt đổi xe mới thì anh ấy vẫn lái xe cũ từ tám năm nay. Chuyện này trở thành nguyên nhân
khiến anh ấy quyết định ly hôn. Hai năm sau, anh ấy để hết tiền lại cho vợ rồi chọn ly hôn.
Có người hỏi anh ấy hối hận hay không, anh ấy nói không hối hận, dù sao thứ mà vợ anh ấy
thích nhất là tiền không phải anh ấy.
Tôi luôn cảm thấy tiếc nuối vô cùng, nếu khi đó cô vợ kia hòa nhã nói với chồng " Em biết
anh muốn đổi xe mới nhưng bây giờ em nghĩ nhà mịn nên tiết kiệm tiền, một thời gian nữa
bọn mình mua xe có được không ?"- thì kết cục sẽ ra sao, nhưng tôi hiểu, phương thức giải
quyết vấn đề của mỗi người đã ăn sâu vào tiềm thức, không thể chỉ có lần này mà họ mới
phản ứng như vậy, hơn nữa, trong cuộc sống không tồn tại từ "nếu".
Tiêu hết tiền thì có thể kiếm về, nhưng đánh mất trái tim thì thực sự là không còn nữa. Quan
hệ tốt nhất chắc chắn là đối xử tốt với bạn đời, cũng đối xử tốt với chính mình.
CHƯƠNG 32 : Rốt cuộc việc khéo ăn nói quan trọng tới mức nào ?
Tôi có một cô bạn chung suốt mười mấy năm, tạm gọi cô ấy là F đi. F có nhân phẩm cực tốt,
tâm địa lương thiện, chân thành trượng nghĩa với bạn bè, bình thường cũng hay giúp đỡ
người khác, nhưng cô ấy có một khuyết điểm chí mạng : Không khéo ăn nói.
Lúc đi học trung học xa nhà, tôi bất cẩn bị trộm mất năm trăm tệ, đây là
tiền sinh hoạt hơn
một tháng của tôi, thời đó không thuận tiện như bây giờ là chỉ cần chuyển khoản một phút sẽ
nhận được tiền ngay. Khi ấy tôi còn không có thẻ ngân hàng, nhanh nhất cũng phải hai ngày
cha mẹ mới gửi được tiền cho tôi.
Tôi nói với F bằng vẻ tội nghiệp : " Bạn thân yêu ơi, tớ gặp nạn rồi, mấy ngày này tớ phải
nhờ cậy vào cậu"
F tức giận lườm tôi " Đáng đời cậu, ai bảo bất cẩn như thế, tớ còn thấy cậu bị trộm vậy là ít
đấy, bị trộm thêm vài lần nữa cậu mới nhớ được"
Lúc đó tôi phiền muộn vô cùng, thời ấy năm trăm tệ với tôi là khoản tiền cực lớn, lòng tôi
đau như rỉ máu, rất hi vọng cô ấy có thể an ủi tôi, nhưng F không những không an ủi mà còn
xát muối lên vết thương của tôi.
Trong lúc tôi đang nằm trên bàn than thở, F bèn đưa cho tôi một bát mì hải sản, nói " Có tớ ở
đây, cậu không chết đói được đâu, mau ăn đi"
Và thế là tôi vừa băn khoăn vừa cảm kích ăn bát mì hải sản kia, nói thực bình thường chính F
cũng không dám ăn món này đâu.Trong những năm đi làm, có lần tôi theo lãnh đạo ra ngoài làn việc tình cờ gặp F ở cửa ngân
hàng, tôi vội giới thiệu cho cô ấy đây là lãnh đạo của tôi, hi vọng cô ấy có thể giữ thể diện
cho tôi, nhưng F chẳng hề do dự mà nói với lãnh đạo " Ôi chao, lãnh đạo à, tôi rất đồng cảm
với anh, lại đi tuyển Tình Tình nhà tôi làm việc, cậu ấy vừa cẩu thả, vừa nhõng nhẽo xấu tính
nữa, sao anh lại tuyển cậu ấy vào làm thế?"
Lãnh đạo bèn dùng ánh mắt hỏi dò tôi, ý nói " Đây là kẻ thù của em à?"
Tôi chỉ muốn đào lỗ mà chui vào, vội nói với lãnh đạo " Đúng vậy, bạn trai cậu ấy thay lòng
đỏi dạ chuyển sang yêu em nên cậu ấy mới hận em như vậy." Sau đó nhân lúc F chưa kịp
phản ứng, tôi vội đưa lãnh đạo rời khỏi hiện trường.
Những sự việc tương tự như thế diễn ra rất nhiều lần, trong suốt mười mấy năm qua, nhiều
lúc bực quá tôi cũng nghĩ : Sau này không chơi với cô ấy nữa, suốt ngày bị cô ấy làm cho khó
xử, đúng là như tra tấn!
Nhưng khi cuốn sách đầu tiên của tôi xuất bản, F lập tức mua hai mươi cuốn tặng bạn bè
người thân " Mọi người cũng ủng hộ nhé, có rảnh thì mua hộ mấy cuốn" Thời điểm ấy, cô ấy
vừa vay tiền mua nhà, mẹ lại mắc bệnh nặng, kinh tế lại túng thiếu, dù chỉ mua một cuốn thì
tôi cũng ghi nhận tình cảm của cô ấy. Còn có lần, tôi bất cẩn lạc đường lại không bắt được
taxi, F bèn lặn lội suốt hơn một tiếng để tới đón tôi. Bởi vậy cô ấy chính là người tôi vừa yêu
vừa hận, không bao giờ giữ thể diện cho tôi, nhưng lại thật lòng đối tốt với tôi. Tôi từng ảo
tưởng vô số lần, nếu F khéo ăn nói một chút thì cô ấy sẽ hoàn mỹ biết bao, quả thực là một
người ai gặp cũng phải quý. Tôi cũng từng chân thành nhắc nhở cô ấy nên thay đổi cách thức
nói chuyện, nhưng thường bị cô ấy mắng lại " Từ bé bà đây đã như thế, sao hả, bây giờ đại
tiểu thư ngày càng khó chiều, không chịu được nữa à ? Không chịu được thì tuyêt giao đi" ̣
Đúng là rất nhiều làn tôi đã giận tới mức muốn tuyệt giao nhưng nghĩ với việc cô ấy từng đối
xử tốt với tôi, tôi lại không ngừng thuyết phục bản thân " Ai cũng có khuyết điểm bản thân
mình cũng có khuyết điểm, F chỉ không khéo ăn nói mà thôi, dù sao cũng hơn những kẻ
miệng nam mô bụng bồ dao găm, đúng không?"
Thế là chúng tôi qua lại suốt mười mấy năm, dướ
i tác động của cô ấy, sức chịu đựng của tôi
ngày một tăng cao.
F làm việc chăm chỉ nhưng vì không khéo ăn nói nên thường xuyên đắc tội đồng nghiệp, ở
công ty cô ấy gần như không có bạn bè. Nhưng mười mấy năm trôi qua, cô ấy cũng được
thăng cấp thành quản lí nhỏ. Sau đó tỏng bộ phận có một nhân viên vừa mới ra trường, được
phân thành cấp dưới của F cô bé đó vừa khéo nói vừa giỏi làm, được tất cả mọi người trong
bô ̣phận hết sức quý mến, đến F cũng rất quý cô bé ấy đích thân chỉ dạy rất nhiều điều. Một
năm sau, trong bộ phân có tr ̣ ống vị trí chủ nhiệm, F nghĩ mình là người có tư cách nhất nhưng
không ngờ từ lãnh đạo đến đồng nghiệp ai nấy đều bỏ qua cô ấy mà ủng hộ cô bé kia ngồi
vào vị trí đó.
F rất buồn phiền, cô ấy than thở với tôi mọi chuyện không như ý ở chốn văn phòng, chua xót
nói " Tớ
thiệt thòi ở khoản không khéo nói, nếu không vị trí chủ nhiệm chắc chắn là của tớ.
Cô ta hơn tớ ở điểm nào chứ ? Chẳng qua là dẻo miệng hơn, giỏi nịnh bợ lãnh đạo hơn tớ mà
thôi"Lần đầu tiên tôi nghiêm túc nói với cô ấy chuyện này "Thật lòng mà nói? Cậu thấy cô bé chỉ
biết giỏi nịnh bợ mà không có năng lực gì sao ?"
F miễn cưỡng đáp "Năng lực thì cũng có nhưng tớ cũng đâu kém cô ta"
" Nếu hai người có năng lực sàn sàn nhau mà người ta lại khéo ăn nói hơn, được mọi người
quý mến thì tại sao lãnh đạo không chọn cô ra mà lại chọn cậu? Nếu là cậu thì cậu có đề bạt
một người thường khiến mình bực bội không?"
F phiền muộn một thời gian rồi cũng dần chấp nhận sự thật này, thầm nghĩ dù sao mình cũng
là người dẫn dắt cô bé kia, mình lại làm lâu hơn cô ta, có lẽ mình sẽ không thiệt thòi nhiều.
Nhưng F đã lầm, từ khi cô bé kia làm chủ nhiệm, thái độ với F kém xa lúc trước. Có lần F
nghe thấy cô ta nói với người khác trong nhà vệ sinh " Đúng là chị ta đã dạy tớ vài thứ nhưng
một năm qua tớ nhẫn nhịn cũng rất cực khổ, nhiều lần tớ rất muốn cãi nhau với chị ta"
Chuyện này khiến F khá sốc nhưng việc khiến F thực sựcảm nhận được những thiệt thòi khi
không khéo ăn nói ấy là hôn nhân gia đình.
Chồng F có một anh trai sinh đôi, hai người kết hôn cùng năm nhưng mẹ chồng chỉ thích dâu
cả mà không thích F, theo lời F thì " Mẹ anh ấy có chuyện tớ đều góp tiền góp công, chị ta
chỉ biết nịnh bà cụ, nhưng tớ làm nhiều như vậy mà bà cụ lại vờ không thấy, gặp mặt chỉ ân
cần hỏi han trò chuyện chị ta, chẳng để ý đến tớ"
Tôi tin rằng F đã hi sinh rất nhiều cho mẹ chồng nhưng tôi cũng hiểu tại sao mẹ chồng cô ấy
lại quý dâu cả hơn, thử hỏi, có ai lại không thích trò chuyện với một người khéo ăn khéo nói?
Bên cạnh chúng ta luôn có nhiều ví dụ như vậy : Có người hi sinh rất nhiều nhưng không thể
nhận lại lòng cảm kích và sự đền đáp tương xứng. Có người chỉ nói dăm ba câu mà lại được
ngàn vạn yêu chiều, những người ở trường hợp đầu thấy rất khó hiểu : Sao bọn họ lại ngốc
thế chứ, tôi chân thành như vậy mà bọn họ đều không nhận ra, cô ta chỉ nói vài lời xuôi mà
bọn đã sung sướng vui vẻ rồi.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc vậy đấy, trên thế giớ
i này người giỏi ăn nói sẽ chiếm ưu thế
hơn.
Về sau F nói với tôi, cô ấy định đi học một khóa giao tiếp học cách ứng xử của người khác.
Tuy F tỉnh ngộ khá muộn nhưng cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi
Có vài người luôn cho rằng không khéo ăn nói là biểu hiện của sự thẳng thắn chính trực, khéo
ăn nói là dối trá, song thực ra đó chỉ là suy nghĩ của mình bạn mà thôi. Thực tế thì rất nhiều
người khéo ăn nói đều không phải hạng người dối trá tiểu nhân, bọn họ cũng thật lòng đối với
bạn bè người thân , luôn cư xử với mọi người bằng sự đáng yêu và dễ mến của mình, cố gắng
để mọi người tiếp xúc cùng họ đều vui vẻ và thoải mái.
CHƯƠNG 33: Chẳng ai ngốc hơn aiTrong một buổi họp mặt bạn bè, có cô gái nghe nói tôi là nhà văn viết sách về vấn đề tình
cảm, bèn hào hứng ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ấy chia sẽ hiện đang gặp vấn đề trong hôn
nhân, cô ấy chia sẻ hiện đang gặp vấn đề trong hôn nhân, hi vọng tôi có thể phân tích giúp cô
ấy một chút.
Cô ấy này kết hôn được ba năm, hiện đang có một cô gái hai tuổi, vấn đề của cô ấy chính là
thế này " Chồng em là một người rất keo kiệt, mới kết hôn đã đề nghị em phải cùng anh ấy
gánh vác chi tiêu trong nhà với anh ấy nhưng bạn bè quanh em đều được chồng nuôi, không
bị ai yêu cầu phải chia sẻ hết kinh tế hết. Em nói chuyện này với anh ấy thì anh ấy chỉ nói :
Người ta khác, mình khác. Đàn ông nhà người ta đều hào phóng chỉ có mỗi anh keo kiệt như
vậy, chị nghĩ em nên làm gì bây giờ ?
Tô hỏi cô ấy " Nếu em không thích đàn ông keo kiệt thì tại sao lại kết hôn với người keo kiệt
?"
Cô ấy ấm ức nói " Lúc yêu nhau thì anh ấy có như vậy, kết hôn rồi mới trở nên keo kiệt, em
nghĩ nuôi gia đình là chuyện của đàn ông, tiền em kiếm được nên để em tiêu vặt thôi"
Bỏ qua vấn đề keo kiệt hay hào phóng, tôi nói với cô ấy ý kiến của mình " Thực ra chị nghĩ
việc anh ấy yêu cầu em gánh vác chi tiêu trong nhà không có gì không đúng, gia đình là của
chung, cả hai phải cùng vun vén cho gia đình, yêu cầu này là hợp lí"
Cô ấy bèn hỏi vặn lại " Vậy nếu chồng chị cũng muốn chị gánh vác chi tiêu thì sao ? Nếu anh
ấy đưa ra yêu cầu này thì chị có vui vẻ chấp nhận không ?"
Nếu ông xã tôi mà hỏi vấn đề này thì tôi bảo đảm cô ấy sẽ tìm được tri âm. Theo quan niệm
của ông xã tôi nuôi gia đình là chuyện của đàn ông, đàn ông càng để vợ mình sống thoải mái
sung túc bao nhiêu thì người đó càng có năng lực bấy nhiêu, gánh vác chi tiêu trong nhà là
trách nhiệm đương nhiên của đàn ông.
Nhưng dù anh ấy nghĩ như vậy, tôi cũng không chấp nhận nó là lẽ đương nhiên. Trước khi
kết hôn, chúng tôi vừa ý một căn nhà, tôi liền chủ động lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm của mình
cũng không nhiều, còn chưa bằng một phần mười giá nhà, tôi nói với anh ấy " Em không có
nhiều tiền như anh, nhưng em sẵn lòng góp sức vì gia đình của chúng ta" Dưới sự kiên quyết
của tôi, chồng tôi nhận lấy số tiền này, nhưng anh ấy kiên quyết chỉ để tên tôi trên sổ đỏ.
Anh ấy phụ trách hết toàn bộ tiền chi tiêu hàng ngày, danh ngôn anh ấy là " Tiền của chồng là
để vợ tiêu" Nhưng tôi sẽ thường chú ý nhu cầu của anh ấy, dùng tiền nhuận bút của mình để
mua thứ anh ấy cần, thế nên chúng tôi chưa từng tranh cãi về vấn đề kinh tế.
Nghe tôi kể vậy, cô gái kia thở dài " Đúng là kẻ ăn không hết người làm chẳng ra, chị không
cần chồng nuôi, chồng chị lại khăng khăng đòi nuôi chị, em muốn chồng nuôi, anh ấy lại một
mực chi ly tính toán với em"m Sau đó cô ấy không kìm lòng được mà hỏi tôi " Dù gì chồng
chị cũng tự nguyện, sao chị lại phải khổ sở như vậy, cất tiền của mình đi cũng được mà,
chẳng lẽ chị còn ngại nhiều tiền nữa à ?"
Tôi đáp " Sỡ dĩ anh ấy sẵn lòng làm như thế là vì chị sẵn lòng gánh vác chi tiêu với anh ấy,
nếu chị chỉ biết đòi hỏi thì anh ấy cũng sẽ trở nên hẹp hòi"
Tôi nghĩ cô ấy vẫn chưa hiểu được đạo lí trong chuyện này, ông xã không muốn tôi chịu khổ,
thương tiếc tôi, đó là tâm ý của anh ấy, còn việc tôi chủ động đề nghị cùng gánh vác chi tiêuđó là thái độ của tôi. Nếu tôi tỏ thái độ " Tôi đã lấy anh rồi, anh nhất định phải chịu trách
nhiệm với tôi" " chưa chắc anh ấy đã biểu hiện như bây giờ. Chỉ có thông cảm và suy nghĩ vì
nhau thì hôn nhân mới bền vững dài lâu.
Cũng giống như việc chúng ta hợp tác với người khác vậy, nếu một phía muốn chiếm hết lợi
ích, đẩy toàn bộ nguy hiểm và bất lợi cho đối phương, thì ai mà thèm hợp tác với người đó
chứ ? Người chín chắn nhất định phải biết chừng mực để đạt được cục diện đôi bên cùng có
lợi. Thực tế thì lợi ích vừa đủ không những không khiến chúng ta chịu tổn thất mà còn giúp
chúng ta thu được lợi ích to lớn hơn, bởi vậy hãy nhìn xa trông rộng một chút.
Ở phần " Năng lực của bạn đã tương xứng với các mối quan hệ" tôi đã giải thích cặn kẽ về
hiện tượng này. Là con người thì ai cũng muốn được đối xử công bằng, hơn nữa còn có kha
khá người muốn bản thân được nhận lại nhiều hơn phần cho đi, rất ít người chấp nhận thua
theiejr, nếu một người tỏ ra mình muốn được lợi và để đối phương chịu thiệt, thì tôi nghĩ hầu
hết không ai chấp nhận đâu.
Trong cuộc sống có rất nhiều hiện tượng tương tự.
Một cô gái cuối 8x, viết thư cho tôi " Chị Vãn Tình thân mến, em rất thích bài viết " Lấy
chồng giàu là sai ư?" của chị. Cha em là nhân viên vệ sinh, tiền lương rất thấp đời này mẹ
em phải bươn chải cực khổ mới bốn mươi tuổi mà đã già như bà lão bảy mươi tám mươi, bởi
vậy em đã thề rằng mình rất định phải lấy một người giàu có, cũng không để mẹ em phải
sống khổ sở như vậy nữa. Nhưng những người giàu mà em gặp đều không tốt, họ đều chỉ
muốn yêu chơi chút thôi, em có vài người bạn đều không xinh đẹp bằng em, nhưng đều lấy
được chồng giàu, không lẽ số mệnh của em lại kém may mắn đến vậy?"
Cuộc sống nghiệt ngã như thế này, người không mong lấy chồng giàu thì lại thành phu nhân
danh giá, còn người mong lấy chồng giàu thì chẳng được như ý. Dù có lấy được chồng giàu
thì họ thường không hạnh phúc, thậm chí những người đàn ông giàu có còn keo kiệt hơn
người đàn ông bình thường, thế là liền có thêm một từ mới để hình dung về họ : Phu nhân
nghèo. Nhiều người cho rằng đây mới là người tính không bằng trời tính, nhưng đó có thật là
sự sắp đặt của số mệnh hay không ?
Tôi từng chia sẻ đoạn văn này trên blog :" Đàn ông thường dùng vật chất để theo đuổi phụ nữ
nhưng nếu phụ nữ vì vật chất mà cắn câu thì lại không nhận được sự trân trọng từ anh ta,
trong lòng anh ta người phụ nữ này đã bị gắn mác : Một người phụ nữ có thể mua được bằng
tiền thì chỉ là một món hàng mà thôi. Phụ nữ thường dùng sắc đe0i để thu hút đàn ông nhưng
người si mê sắc đẹp của cô ấy thường sẽ không có được cô ấy. Bởi trong lòng cô ấy đã quy
loại đàn ông này thành những kẻ trăng hoa gian dối. Đây là bản tính chân thực nhất của con
người bởi vì trong thâm tâm chúng ta đều mong gặp được một người thật lòng yêu thương
chúng ta"
Tôi chỉ hồi âm cho cô gái nọ một câu : Muốn lấy người có tiền không phải vấn đề, vấn đề là
đừng lấy người ta chỉ vì tiền.
Đàn ông và phụ nữ trên thế gian này đều không có ai ngu ngốc cả nếu một người phụ nữ tiếp
cận đàn ông chỉ vì tiêdn, anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được, thử hỏi " Người đàn ông
biết đối phương tiếp cận mình chỉ vì tiền mà còn chấp nhận yêu cô ấy thật lòng ? Thế nên
chúng ta thường thấy những cô gái ham giàu hay bị đùa bỡn nhiều hơn người khác, là bởi vì
nguyên nhân này.Tôi có một người có quan hệ với cha mẹ cực kì tệ, có lần cậu ấy than thở với tôi " Cha mẹ
suốt ngày bảo tớ họ đã nuôi tớ lớn nhường ấy, sau này họ sẽ sống dựa vào tớ nhưng nghe họ
nói vậy tớ lại phản cảm, bọn họ muốn dựa dẫm vào tớ, tớ càng không muốn cho họ được như
ý nguyện. Tớ biết nhiều người sẽ nói tư tưởng này của tớ quá bất hiếu, nhưng đây thực sự là
suy nghĩ trong lòng tớ.
Tôi rất thông cảm với cậu ấy, nếu cha mẹ nói tôi, bọn họ nuôi tôi lớn không dễ dàng gì, tới gì
sẽ dựa cả vào tôi, tôi cũng sẽ không thoải mái. Về mặt đạo nghĩa thì họ nuôi nấng tôi nên
người, tôi phụng dưỡng họ về già là chuyện thường tình. Nhưng nói là vậy, tôi vẫn sẽ nghĩ
thầm : Cha mẹ nuôi lợ con chỉ để con chăm sóc cha mẹ lúc về già thôi ư?
Thế là sẽ dẫn đến sự xa cách về mặt tình cảm, tình cảm đã phai nhạt thì lòng hiếu thảo còn
quan trọng không ?
Có lẽ tôi sẽ bảo đảm cha mẹ không lo chuyện áo cơm, nhưng quan tâm chăm sóc thì rất khó.
Song cũng có những đấng sinh thành rất vô tư, một mực chỉ mong con cái họ sống hạnh
phúc, khỏe mạnh là họ đã thỏa mãn rồi. Họ hết lòng dạy dỗ ủng hộ giấc mơ của con cái sẵn
sàng chịu đựng nổi buồn thương nhớ chứ không ràng buộc bước chân của con. Những người
cha mẹ như vậy thường được con cái tôn trọng và yêu thương hết mực.
Cha mẹ chồng tôi đúng là những người như vậy, mỗi lần chúng tôi tới thăm, hai ông bà đều
rất vui vẻ, nhưng luôn dặn dò " Nếu hai đứa bận thì không cần tới thăm cha mẹ đâu, cha mẹ
vẫn khỏe lắm, làm bạn với nhau cũng không thấy buồn" thấy chúng tôi mua nhiều quà tới, họ
luôn vui vẻ nhưng cũng không nỡ "Cha mẹ đâu có thiếu thứ gì, không cần lần nào tới cũng
phải mua nhiều đồ như thế, cha mẹ già rồi không cần nhiều, nhưng các con còn trẻ, đường
còn dài cứ tiết kiệm tiền mà tiêu"
Nhưng tôi và chồng tôi sẽ càng cam tâm tình nguyện tới thăm họ, mua đủ thứ quà để họ vui
vẻ, bởi vì trong lòng chúng tôi hiểu rằng : Đó là những người thực sự tốt với chúng tôi, cũng
xứng đáng được chúng tôi đối xử tốt hơn. Người bình thường sẽ luôn sẵn lòng đối tốt với
những người thực lòng yêu mình. Trên thế gian này chỉ có những người không chịu cho đi,
mới trách người khác keo kiệt, nhưng chính họ lại quên mất vấn đề của bản thân.
Hãy dùng chân tình để đổi lấy chân tình, bởi chẳng có ai ngốc hơn ai đâu.
CHƯƠNG 34: Bạn không cần quá biết điều
Quanh chúng ta có rất nhiều trường hợp như thế này : Trong khi có những cô gái dịu dàng
săn sóc, hiền lành tốt bụng chẳng có ai theo đuổi, thì các cô gái tùy hứng khó chiều lại có kha
khá vệ tinh vây quanh, sẵn lòng chiều chuộng, thậm chí dùng đủ mọi cách để khiến cô ấy vui
vẻ.
Nhiều người than thở rằng " Đàn ông đúng là đáng khinh, dịu dàng săn sóc thì không thích,
lại cứ thích mua dây buộc mình"Song đó là suy nghĩ của phụ nữ, không phải tiếng lòng của đàn ông. Phụ nữ tưởng đó là mua
dây buộc mình nhưng đàn ông lại thấy tràn trề hứng thú.
Tôi nghe điều này từ người bạn Gia Lạc ở Vân Nam.
Hôn đó, tôi đang chọn hàng ở Thụy Lệ với bạn thì có người tới tìm cậu ấy. Người đó chính là
Gia Lạc. Vì sợ ăn mặc quá đẹp sẽ bị hét giá cao nên chúng tôi mặc đồ giản dị. Bình thường
tôi mặc quần áo khá nữ tính nên lần này cũng chỉ mặc bộ đầm phục thời đại học.
Lúc đi dạo qua tiệm kim hoàn, tôi thấy có một chiếc nhẫn mặc ngọc trông rất đẹp, bèn yêu
cầu chủ hàng cho thử. Chủ hàng thoáng liếc qua chúng tôi rồi nói " Về cầm tiền đến rồi hãy
đòi đeo thử"
Lúc đó tôi liền nổi giận, Gia Lạc động viên " Đừng giận, ông ta thấy cậu mặc đồng phục nên
tưởng cậu là sinh viên đấy"
Tôi liền bực bội " Là sinh viên thì bị kì thị à ?"
Sau đó tôi liền đi ngắm quanh mấy cửa hàng bên cạnh, vừa hay thích một viên ngọc như ý.
Sau một phen mặc cả thì quẹt thẻ tín dụng, thanh toán xong! Tôi liền đắc ý đi qua mặc chủ
hàng kia.
Gia Lạc đi sau lưng tôi đã cười tới không thể khép miệng được " Cậu không thấy vẻ mặt của
ông chủ kia đâu, tớ cũng không ngờ cậu lại tùy hứng như thế"
Tôi thưởng thức viên ngọc như ý trong tay " Ai bảo ông ta xem mặc mà bắt hình dong"
Gia Lạc nói với tôi bằng giọng khẳng định " Chồng cậu nhất định là rất yêu chiều cậu"
Tôi thốt lên " Sao cậu biết ?"
Cậu ấy nói " Vì cậu tùy hứng mà. Có người yêu chiều thì mới tùy hứng chứ. Người tính khí
thất thường mới tìm được người chiều chuộng cô ấy. Tôi đã gặp nhiều cô gái ngoan ngoãn
biết điều rồi. Họ biết điều là vì chưa có ai yêu chiều họ bao giờ, biết điều là phép tắc sinh tồn
của họ"
Tôi cười hỏi cậu ấy " Thế cậu thích cô gái biết điều hay cô gái tùy hứng ?" Gia Lạc trả lời cậu
ấy thích những cô gái không quá biết điều.
Tôi nhìn cậu ấy với vẻ hoài nghi " Sao lại thế, tớ tưởng đàn ông thích phụ nữ biết điều ?"-
Gia Lạc nói với tôi, cậu ấy chỉ mong phụ nữ biết điều ở một số trường hợp đặc biệt là được,
những lúc khác thì không cần.
Để chứng minh bản thân không phải là một chàng trai khác thường. Gia Lạc nên cho tôi rất
nhiều ví dụ. Ví dụ như Diêu Mộc Lan trong Kinh hoa yên vân, tài năng xuất chúng, dịu dàng
hiền hậu, vun vén cho gia đình, là một người phụ nữ hào phóng khéo léo. Ai lấy được cô ấy
là đúng là có phúc ba đời, nhưng người chồng đối xử tốt với cô ấy thế nào ? Dù trong sách có
xây dựng Diêu Mộc Lan xuất chúng tới đâu, được người kính nể ra sao cũng không thể thay
đổi được số phân ḥ ẩm hiu của cô ấy trong hôn nhân.Trương Ái Linh cũng vậy. Vì yêu Hồ Lan Thành, Trương Ái Linh hạ thấp mịn đến không thể
thấp hơn, nhưng cuối cùng Hồ Lan Thành vẫn phản bội cô ta. Phượng Chí nữa, biết điều vô
cùng.
Thế nhưng trái tim của đàn ông vẫn không thể được về những người ấy. Dù bọn họ có ngoan
ngoãn biết điều đến đâu, thì những gì họ trải qua cũng đang nói cho chúng ta biết rằng : Phụ
nữ biết điều sẽ không có kết cục tốt.
Gia Lạc nói đây là bản tính của con người. Bản tính con người là một thứ lạ lùng, không tuân
theo bất cứ đạo lí gì. Cậu ấy hỏi tôi " Ở nhà cậu có nấu cơm không ?" Tôi đáp rằng gần như
không bao giờ, thi thoảng nấu một bữa. Cậu ấy hỏi tôi " Vậy những dịp hiếm hoi cậu xuống
bếp, chồng cậu có phản ứng như thế nào?"
Tôi đáp "Vô cùng vui vẻ, khen không dứt lời"
Gia Lạc thở dài " Cậu biết không ? Có bao nhiêu người vợ luôn bận rộn lo toan một ngày ba
bữa cho gia đình, nhưng chẳng ai cảm kích. Chưa kể, hôm nào không nấu hoặc không ngon
còn bị chỉ trích. Một việc diễn ra hằng ngày, nếu đôi lúc không làm, thì mọi nỗ lực trước kia
đều công cốc, nhưng chẳng mấy khi làm, thi thoảng làm một lần, ông xã liền vô cùng mừng
rỡ"
Tôi bỗng tỉnh ngộ. Kỳ vọng của mỗi ngườ
i đều không giống nhau. Phụ nữ biết điều sẽ nâng
kỳ vọng của người khác về bản thân cô ta rất cao, nhưng phụ nữ không biết điều sẽ hạ thấp
kỳ vọng của người khác về mình xuống. Đây chính là bản tính con người.
Chồng nói tan tầm có hẹn với đồng nghiệp không về nhà ăn cơm. Vợ thoáng liếc tháng ngày
trên lịch trên đó có một vòng tròn, hôm nay là sinh nhật cô ấy. Nhưng người vợ vẫn dịu dàng
nói " Được rồi, anh uống ít thôi nhé"
Chồng đề nghị hôm nay chúng ta xem phim nhé. Vợ vốn định đi tập yoga nhưng thấy chồng
tỏ ra không vui bèn vội nói, thôi chúng nình đi xem phim.
Thoạt nhìn, người phụ nữnày vân c ̃ ực kỳ ngoan ngoãn, biết điều nhưng lâu dần đàn ông sẽ
không còn tôn trọng, cũng không quan tâm đến cô ấy nữa. Bởi vì phụ nữ quá biết điều nên
một khi gặp chuyện, đàn ông sẽ để phụ nữ chịu thiệt trước, bởi vì cô ấy đã hi sinh quen rồi,
cũng không bao giờ phản kháng, dù trong lòng không vui nhưng đàn ông đâu có biết được.
Bạn hạ thấp mình như vây mà còn mong đàn ông trân tr ̣ ọng mình ư ? Dù sao trên thế gian
này cũng không có nhiều đàn ông chín chắn và biết trân trọng.
Nhưng tệ nhất là khi phụ nữ nhận ra mình đã quá biết điều. Trong lòng cô ấy cũng không vui.
Chẳng qua người phụ nữ ấy kiềm chế nhu cầu của chính mình để thỏa mãn nhu cầu của đàn
ông nhờ đó mà lấy được niềm vui của đàn ông. Thế mà đàn ông lại coi mọi thứ là lẽ đương
nhiên từ lâu. Anh ta chẳng hề cảm kích. Vốn dĩ phụ nữ đều hi vọng đàn ông có thể cảm động
trước tình cảm của mình, quý trọng điểm tốt này nhưng kỳ vọng không được như mong đợi
sao họ có thể vui vẻ được đây ?
Bởi thế phụ nữ tuyệt đối đừng quá biết điều không cần chuyện gì cũng vì đối phương, thoả
hiệp mọi thứ vì đối phương, không làm phiền lòng đàn ông. Phụ nữ nghĩ mình ngoan ngoãnnghe lời, nhưng từ góc độ đàn ông, anh ra sẽ không tìm đươc c ̣ ảm giác tồn tại của mình cũng
sẽ không biết anh ta có tác dụng gì với bạn, bởi vì bạn có thể tự lo liệu mọi thứ cho mình.
Lúc cần được đưa đón hãy cứ để anh ta đưa đón, lúc cần được giúp đỡ hãy cứ để anh ta giúp
đỡ.
Đương nhiên, tôi không khuyến khích gây sự vô cớ. Nếu bạn cố ý làm khó đàn ông trong một
số trường hợp thì chắc vì EQ của bạn quá thấp. Biết chừng mực mới là khởi nguồn để bạn tùy
hứng.
Tôi không quấy rầy ông xã khi anh ấy làm việc nhưng nếu anh ấy đang lướt weixin thì tôi sẽ
không tốt tính như vậy. Thường thì tôi sẽ quấn lấy anh ấy. Nếu anh ấy vừa xem di động vừa
trả lời một cách qua loa, tôi sẽ rầu rĩ nói " Anh mà không để ý đến em thì em sẽ nổi giận đấy"
Ông xã tôi nghe vậy chắc chắn sẽ ngoan ngoãn bỏ điện thoại xuống, ôm lấy tôi dỗ dành "
Đừng giận đừng giận mà"
Đây chính là đạo lí " Nhỏ thì vui vẻ, lớn thì hại nhân"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doc9218