lChap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 27: nguy hiểm cận kề

Ba người cùng với vài trăm anh em lên đường. Tất cả đều là sát thủ đã qua đào tạo và đều mang súng. Cát Chi thì vẫn cận kề bên máy vi tính làm việc hết công suất.

Hắn ngừng trước cổng biệt thự của Đường Đông Khanh, cánh cổng được kích hoạt và mở ra. Thuộc hạ của Chấn Hàn đưa hắn đến nhà kho bằng 1 con đường khác ngắn hơn.

" Rầm"

Hắn đạp tung cánh cửa, Chấn Hàn đã đứng sẵn ở đấy nhếch mép với hắn:

- Chào mừng mày đến với lãnh địa của Thổ Long Bang!!!

- Nhok đâu?- hắn đáp ngắn gọn.

Chấn Hàn ra lệnh cho bọn thuộc hạ dắt nó ra. Vừa thấy nó, hắn không kìm nổi nỗi lo lắng khi thấy má nó đỏ ửng:

- Em không sao chứ, My?

Nó ngỡ ngàng khi hắn đến đây, nó vừa khóc vừa quát:

- Anh cút đi! Tôi không mún nhìn thấy anh đâu, đi khỏi đây mau!

Hắn trừng mắt nhìn Chấn Hàn:

- Tao phải làm gì mầy mới chịu thả cô ấy?

Chấn Hàn chĩa súng vào đầu nó:

- Tao muốn mầy để anh em tao vận động tay chân một chút được chứ?

- KHÔNG! ĐỪNG MÀ! - Nó gào lên.

Chấn Hàn ghì súng vào đầu nó, gằn giọng:

- Mầy đánh trả tao sẽ bóp cò!

- Được! Tao đồng ý!

Thế là 10 tên đàn em của Chấn Hàn lao vào đánh đập hắn không thương tiếc. Nó thét lên nhưng không có tác dụng gì:

- DỪNG LẠI ĐI! ANH ẤY SẼ CHẾT MẤT! Hức...hức...

Nước mắt nó rơi nhiều vô kể khi nhìn hắn nằm dưới sàn bị người ta đánh đập. Người hắn bắt đầu xuất hiện vết thương, máu rỉ ra ở khóe miệng. Chấn Hàn ra lệnh:

- Dừng lại!

Đồng loạt 10 tên đàn em tản ra. Hắn khó nhọc gượng dậy nhìn về phía nó:

- Ngốc! Đừng khóc!

Nước mắt nó nóng hổi trên gò má. Hắn điềm tĩnh nhìn Chấn Hàn:

- Mầy còn muốn gì nữa?

Chấn Hàn cười nửa miệng:

- Tao muốn Hắc Long Bang sụp đổ! Tao muốn mầy phải chết!

Hắn cười khinh bỉ:

- Dựa vào mầy ư?

Chấn Hàn tức giận quơ lấy thanh sắt gần đó tiến về phía hắn:

- Được rồi! Hôm nay mầy phải chết!

- KHÔNG ĐƯỢC! TÔI XIN ANH! ĐỪNG......... - Nó dùng hết sức để hét.

"Bốp"

Hắn gục xuống sàn nhà, máu từ đầu chảy ra nhiều vô kể. Chấn Hàn quăng cây sắt sang một bên:

- Trói nó lại nhốt chung với con bé đó! - nói rồi Chấn Hàn nhìn sang nó - Thấy hai người yêu nhau nên cho hai người chết chung vậy!

Chấn Hàn bấm một cái nút điều khiển trên tay..

"Tít...tít...tít"

Nó xám mặt nhìn Chấn Hàn:

- Tiếng này....chẳng lẽ là...bom!

Chấn Hàn nhìn nó cười thích thú:

- Em lại nói đúng nữa rồi đấy! Mình chơi một trò chơi nhé! Nếu trong vòng một tiếng nữa không ai kịp cứu ba người thì chuyện gì xảy ra chắc em sẽ đoán được nhỉ?

Tên đàn em vứt hắn vào người nó rồi cùng Chấn Hàn bỏ đi. Cánh cửa nhà kho khép lại nhưng cánh cửa tử thần đang dần hé ra. Bên kia tường là Rose đang mê man chưa tỉnh lại. Nó phải làm sao đây????

Tronie, Quỳnh Anh và zen đã đến trước cổng. Zen nói vào bộ đàm:

- Làm sao để mở cổng hả Cát Chi?

Bên kia đầu dây vang lên tiếng Cát Chi:

"Mọi người lui ra! Em sẽ mở cổng bằng hệ thống kích hoạt."

Thế là cánh cổng nhanh chóng được mở ra. Zen phân công rồi hỏi Cát Chi:

- Tiếp theo làm gì?

"Đợi em một lát"

*Chú ý: Trong "..." là lời thoại của Cát Chi nha các bạn.

Do cả ba bộ đàm được nối với micro của Cát Chi nên cô trực tiếp phân công:

"Quỳnh Anh biết leo tường đúng không? Cậu dùng các vật dụng trong cốp xe tớ đã để sẵn leo lên tầng ba nha."

- Ờ được rồi! - Quỳnh Anh gật đầu rồi chạy đi lấy dây.

"Chồng à! Em giao cho anh tầng hai, lang can khá thấp nên không cần dùng dây! Cẩn thận anh nhé!"

Cát Chi ngọt ngào làm Tronie đờ người gật đầu cái rụp:

- Ờ ờ anh biết rồi! Vợ iu!

"Anh Zen dẫn theo anh em tấn công tầng dưới nha! Cố lên"

- Ok anh biết rồi!

"Mọi người khẩn trương lên, nếu không My và anh Vin sẽ gặp nguy hiểm mất! Mọi người có biết vì sao thiết bị định vị trong chiếc nhẫn của My không có tín hiệu không?"

- Tại sao? - cả ba đồng thanh.

Cát Chi phán tiếp một câu làm cả ba chết điếng:

"Bởi vì gần chỗ cậu ấy có một vật gây nhiễu sóng, hình như là kích nổ từ xa, em nghi ngờ đó là bom."

- Cái gì????

Zen mở to mắt, miệng há hốc. Tronie hỏi:

- Em có truy ra là còn bao nhiêu thời gian nữa không?

"Ưm còn khoảng 40 phút"

Quỳnh Anh ngậm ngùi nhìn Zen:

- Anh à! Cẩn thận nha!

Zen ôm lấy cô, hôn lên tóc cô:

- Em cũng vậy nhé Quỳnh Anh! Anh yêu em!

"Stop! Thôi dùm cái đi! Đóng phim Hàn Quốc à? Mau làm việc đi!"

Mọi người tức tốc tản ra. Ba người theo khu vực mà Cát Chi phân công. Còn 1 số anh em thì tấn công chính diện. Cô nàng Quỳnh Anh quăng dây và nhanh nhẹn leo lên tầng thứ 3. Khi đã yên vị trên nền đất, cô nói vào bộ đàm:

- Phải làm gì tiếp theo?

"Có hai tên đang chuẩn bị rẽ sang hướng của cậu. Gắn bộ phận âm thanh vào súng để tránh kinh động vào những tên khác."

Cô nhẹ nhàng nép vào góc tường tra bộ phận *** thanh vào và chờ đợi.

"Cộp...cộp...cộp"

Tiếng bước chân của bọn chúng làm cô thấy căng thẳng, cô vỗ nhẹ ngực để tự trấn an mình. Cô hít một hơi thật sâu.

"Chíu....chíu"

Hai tên ấy té phịch xuống đất, Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm.

Về phần Tronie, anh leo lên cái cây bên cạnh tầng hai. Định nhả sang thì Cát Chi ngăn lại:

"Khoan đã! Có hai tên đang đến, anh cẩn thận!"

Tronie nép vào tán cây và móc súng tra bộ phận hãm thanh vào. Anh mỉm cười tự tin, anh nhanh chóng tặng cho mỗi tên một phát rồi nhảy sang tầng hai.

Còn Zen, anh dẫn theo Luân và Phi tiến vào tầng dưới. Cát Chi bảo:

"Anh có mang lựu đạn cay chứ?"

- Ok đây rồi! Sao hả em?

"Căn phòng cách anh khoảng năm bước chân là phòng của mấy tên lính gác đấy! Anh biết phải làm gì rồi chứ?"

- Cám ơn em!

Anh khoát tay ra hiệu cho Luân và Phi đến hai cái cửz sổ. Anh tháo ngòi ném lựu đạn vào trong đồng loạt cùng Luân và Phi giữ chặt cửa. Không tên nào có thể thoát ra ngoài hay hít thở gì. 10 tên vệ sĩ ngất xỉu không sót một tên. Xem ra Zen là người thành công mỹ mãn nhất.

Cả ba tiếp tục hạ gục những tên còn lại trên chặng đường của mình theo chỉ thị của Cát Chi. Cô hối thúc:

"Chỉ còn 20 nữa thôi! Nhanh lên mọi người!"

Cả ba dùng hết sức giải quyết nốt những tên còn lại và tiến lên tầng 4. Trong khi Tronie và Zen đang chạy gấp rút lên chỗ Quỳnh Anh thì cô vẫn chỉ mới được 3/4 đoạn đường. Quỳnh Anh đang cắm đầu chạy về phía trước thì nghe Cát Chi hét lên:

"Quỳnh Anh! Dừng lại ngay"

Quỳnh Anh lập tức thắng lại nhưng theo quán tính, cô vẫn lao đến phía trước và đâm sầm vào một người to con.

"Cẩn thận!" - Cát Chi lại hét lên.

"Rầm"

Zen vừa chạy vừa hỏi:

- Cát Chi, xảy ra chuyện gì vậy? Quỳnh Anh bị sao?

"Anh và Tronie nhanh lên! Quỳnh Anh đã chạm mặt King rồi!"

- King sao??? - hai người đồng thanh.

*Kinh: 23 tuổi là sát thủ chuyên nghiệp kiêm vệ sĩ thân tín của Đường Đông Khanh. Giỏi võ, ra tay rất tàn ác không kiên nể bất kì ai.

Nghe đến cái tên King, hai anh lo lắng tăng tốc, hy vọng là không có gì đáng tiếc xảy ra.

Về phần Quỳnh Anh, cô lấy lại bình tĩnh ngồi dậy. Điều đập vào mắt cô trước tiên là gương mặt đẹp trai nhưng đằng đằng sát khí đang nhìn cô.

- Cô là ai?

"Đừng đôi co với hắn! Cố gắng thoát thân đi Quỳnh Anh!"

Quỳnh Anh nghiến răng:

- Đừng nói nhiều!

Nói rồi cô xông vào tấn công King, King không hề hấn gì và khóa tay cô từ phía sau, thì thầm:

- Cô là người của Hắc Long Bang đúng chứ? Tôi không quen đánh con gái nhưng tôi không thể nhân nhượng cho cô được!

King xô mạnh Quỳnh Anh té xuống đất, cô bắt đầu cảm thấy hoang mang.

"Đừng lo! Anh Zen sắp đến rồi cố gắng cầm cự nhé Quỳnh Anh!" - Cát Chi cũng lo lắng không kém nhưng cố lên tiếng trấn an Quỳnh Anh.

Quỳnh Anh tiếp tục tấn công nhưng King nhanh chóng né đòn và tát mạnh vào mặt khiến cô ngã xuống đất. Máu đã rỉ ra ở khóe miệng. King móc súng ra chĩa thẳng về phía cô và lên đạn. Mặt King vẫn không chút cảm xúc:

- Tôi nghĩ tình cô là con gái nên cho cô chết nhẹ nhàng vậy.

Quỳnh Anh nhắm mắt chờ đợi cái chết, trong lòng không ngừng gọi tên Zen: "Chí Nam à! Em sợ lắm!"

"Cạch"

King lên đạn.

"Bặt"

Tronie nhào đến ôm King té nhào xuống đất. Cây súng của King văng ra xa. Zen chạy đến ôm Quỳnh Anh vào lòng:

- Không sao! Anh đến rồi!

Quỳnh Anh sợ đến chảy cả nước mắt hai tay bấu chặt lấy Zen. Hai người ôm nhau như chưa từng được ôm.

"Phịch"

Tronie té nằm sải lai trước mặt làm gián đoạn chuyện tình rồ men tịc của hai người.

- King đánh gần chết rồi đây nè! Ở đó MÀ ÔM! - Tronie mắng rồi ôm bụng.

Zen giật mình, Quỳnh Anh buông anh ra và bảo:

- Anh đến giúp Tronie một tay đi!

Zen vào trận và những màn võ Karate đẹp mắt diễn ra, lại thêm Tronie tiếp sức. Người ta nói hai đánh một không chột cũng què là đúng. King nhanh chóng bị hạ gục và bị trói lại. Cát Chi ra lệnh:

"Mau đến tầng 4 nhanh lên mọi người!"

Cả ba người tức tốc chạy lên tầng bốn, Cát Chi bảo căn phòng cuối hành lang là phòng của Đường Đông Khanh. Cả ba đang tiến về phía đó thì Cát Chi ngăn cản

"Dừng lại!!!"

- Có chuyện gì vậy? - Zen thắc mắc.

"Trước phòng ông ta có hệ thống bẫy tự động. Chỉ cần chạm vào các tia lazer thì những cái bẫy sẽ hện ra."

- Vậy mình làm sao hả vợ? - Tronie hỏi.

"Anh lấy kẹo cao su ra nhai đi"

- Giờ này hả? - Tronie ngạc nhiên.

"Nhanh đi mà!"

Tronie không hiểu chuyện gì nhưng cũng làm theo.

"Bây giờ thì lấy bả kẹo cho vào khẩu súng hơi!"

- Xong rồi!

"Ở phía cuối hành lang có một cái công tắc màu đỏ trên tường, anh nhắm đường để trật nhé!"

Tronie bắn không dịch một li nào, Quỳnh Anh thắc mắc:

"bặt"

"tít...tít...tít"

- Sao mình không dùng súng thật luôn hả Cát Chi?

"Ưm vì đạn được làm bằng chì nên tia lazer sẽ nhận dạng được nhưng còn kẹo cao su thì không."

- Oa! Vợ yêu giỏi quá! - Hai mắt Tronie sáng lên ngưỡng mộ.

"Được rồi! Mọi người đến trước phòng đi nhưng đừng dùng tay mở cửa!"

Zen hỏi khi cả ba đã đứng trước cửa phòng:

- Giờ làm sao để mở cửa đây?

"Trên tay cầm có điện đấy! Anh Zen dùng chân phá cửa nhé!"

- Nếu thuộc hạ của ông ta hoặc ông ta vô tình cầm vào thì sao? - Tronie hỏi.

"Họ đều mang găng tay mà! Chồng ngốc thế!"

Quỳnh Anh gật gù:

- Đúng là lúc nãy King có mang đấy!

Zen giơ chân lên thủ thế.

"Rầm"

Cánh cửa bay tuốt vào trong. Tên cáo già đang ngồi nơi bàn làm việc cười đắc ý, sau lưng là 20 tên cận vệ mặt hầm hầm.

Cả ba định xông vào cho cái đám ấy một trận thì Cát Chi nhắc nhở:

"Đừng vội! Trong phòng có thiết bị bẫy tự động giống bên ngoài đấy!"

Đường Đông Khanh cười rạng rỡ:

- Chào mừng các siêu anh hùng! Đến đây cùng nói chuyện nào!

Zen nhếch miệng:

- Thôi cái điệu bộ đó được rồi!

"Mọi người vô hiệu hóa hệ thống ấy bằng cách lúc nãy đi."

Tronie nhai kẹo làm Đường Đông Khanh ngạc nhiên hết cỡ. Ông ta cười nham hiểm:

- Các cô cậu xông vào đây làm loạn mà còn bình tĩnh như thế kia ư?

Tronie bắn một phát trúng ngay cái công tắc trong góc tường.

"Tít...tít...tít"

Đường Đông Khanh thay đổi nét mặt:

- Chúng mày khá lắm! Xử chúng nó đi!!!

Thế là 20 tên thuộc hạ móc súng chĩa vào ba người mà bóp cò.

"Đoàng...đoàng...đoàng"

Nhanh như cắt, ba người lăn lộn rồi nép vào góc lấy súng ra bắn trả. Mỗi người hai cây súng đầy đạn xả vào bọn kia. Tronie là thiên tài bắn súng nên viên nào của anh cũng phải khiến một tên ngã xuống. Anh hạ được hơn 12 tên. Cuộc đọ sức giữa hai bên diễn ra và xác người nằm ngổn ngang trong phòng. Đường Đông Khanh vẫn ngồi đó như không có gì xảy ra. Zen phát giác thấy súng của Quỳnh Anh hết đạn, cô đang bối rối nạp đan vào súng. Một tên đang hướng họng súng về phía Quỳnh Anh, Zen lập tức nhào đến đỡ lấy viên đạn đó cho cô và thuận tay bắn trả. Cuối cùng trận chiến cũng kết thúc, Quỳnh Anh rưng rưng nước mắt:

- Anh không sao chứ?

- Không sao đâu! Chỉ gim trúng cách tay thôi! - Zen cười.

Cả ba đứng dậy đối mặt với Đường Đông Khanh. Ông ta đã xám ngoét mặt giận dữ nhìn cả đám thuộc hạ đã bị hạ gục nằm dưới đất:

- Đúng là lũ ăn hại!

- Tôi nghĩ ông nên đầu hàng! - Tronie nói.

- Còn lâu. - Đường Đông Khanh cười nham hiểm.

- Định giở trò gì đây? - Quỳnh Anh nhoẻn miệng.

Ông ta giơ ngón tay ấn cái nút màu xanh trên bàn miệng cười đắc thắng.

"Tít"

Không có phản ứng. Nụ cười trên miệng ông tắt ngấm và thay vào đó là gương mặt sượng ngắt. Ông ta vội ấn thêm vài cái nữa nhưng vẫn không hiện tượng. Ông túa mồ hôi ấ liên tục. Cả ba khoái chí khoanh tay đứng xem ông ta làm trò khỉ. Màn hình tivi trên tường hiện lên hình ảnh một cô gái đội mũ lưỡi trai màu đen, vành nón thêu hai chữ CC bằng chỉ trắng. Cô ta có mái tóc nâu được uốn thành những lọn nhỏ và đang đeo tai nge có micro. Cái nón che gần hết khuôn mặt chỉ lộ được làn môi hồng đang nhếch miệng cười khẩy:

- Sao? Vận hành không được đúng không?

Đường Đông Khanh tức giận quát lên:

- Mầy là ai?

Cả ba cùng hướng mắt về phía màn hình tivi. Cô gái lại nhếch miệng tạo nên một đường cong tuyệt đẹp:

- Sao mau quên thế? Chỉ mới hai năm không gặp nhau thôi mà!

Đường Đông Khanh như chợt nhớ chuyện gì đó, ông lắp bắp:

- Cô...cô...là...nữ hoàng..hack...hacker CC!

- Ông bắt đầu thông minh ra rồi đấy! Hình như hai năm trước tôi đã từng ghe thăm ông một lần!

Ba người tròn mắt mỗi người theo đuổi một ý nghĩ.

- Mái tóc này trông quen quá! - Quỳnh Anh.

- Mình nghe giọng nói này ở đâu rồi thì phải! - Zen.

- Làn môi đó.... - Tronie.

Cuối cùng, cả ba đều thốt lên:

- Chẳng lẽ là......

Đường Đông Khnah cười chua chát:

- Tôi không ngờ cô lại đên đây một lần nữa!

- Ông dùng thủ đoạn dơ bẩn chiếm đoạt biết bao nhiêu công ty hại họ đổ nợ, gia đình lâm vào bế tắc. Hai năm trước tôi đã từng cảnh cáo ông nhưng ông vẫn chứng nào tật nấy. Giờ là lúc ông phải trả giá, đàn em của ông đã bị chế ngự tốt nhất là ông nên đầu hàng để tránh mất mạng.

Đường Đông Khanh khụy xuống đất, ông cười nhạt như tự chế nhạo bản thân:

- Không ngờ Đường Đông Khanh ta lại có ngày bị một con nhóc miệng còn hôi sữa hạ gục mà không động đến một chút sức lực.

Tronie ra lệnh cho đàn em trói ông ta lại và dắt ra ngoài. Màn hình tivi tắt phụt và giọng nói Cát Chi vang lên trong bộ đàm:

"Nguy rồi! Mọi người mau đến nhà kho, chỉ còn 8 phút thôi!"

Cả ba lại chạy thụt mạng đến đấy, mong sao quả bom đừng vội nổ.

Hắn đang dựa đầu vào vai nó, máu chảy ra làm cả vùng vai nó lem luốc toàn là một màu đỏ. Nó nói trong nước mắt:

- Anh à! Anh tỉnh dậy nhìn em đi! Đừng ngủ mà! Em sẽ ngoan không bỏ đi thế nữa đâu! Hức...hức...

Hắn thều thào:

- Em đừng khóc! Anh xin lỗi!

Nó lại khóc nhiều hơn. Thấy hắn đầy vết thương, lòng nó đau quằn quại. Nó quay sang Rose:

- Rose! Rose!

Phải một lúc sau, Rose mới cựa quậy và từ từ mở mắt. Rose thấy hắn đang chảy máu thì không khỏi lo lắng:

- Anh bị sao vậy?

Hắn thở yếu ớt trên vai nó. Nó nhìn sang cái gầm bàn gỗ bên cạnh, chỉ ba phút nữa thôi nó và hắn sẽ được đoàn tụ bên ba mẹ. Sự sống của ba người đang bị đe dọa trầm trọng bởi những tiếng tít tít tử thần. Nó không biết nên làm gì bây giờ nữa.

"Rầm"

Zen dùng chân phá cửa, anh ôm chỗ tay bị trúng đạn chạy đến chỗ của nó và hắn:

- Không sao chứ?

- Anh đưa anh ấy ra ngoài giúp em mau lên! Làm ơn!

Do bị thương nên Zen cởi trói khá chậm chạp, máu ở tay anh ngày một nhiều. Nó khiến anh thấy buốt và mất dần sức lực. Anh nghe nó nói vậy thì không suy nghĩ gì thêm và dìu hắn ra ngoài. Nếu cố gắng cởi trói cho từng người thì e rằng cả đám sẽ chết chung mất. Quỳnh Anh và Tronie đang đánh nhau với Chấn Hàn. Vừa đặt hắn xuống đất, hắn cố dùng chút sức lực còn lại thốt lên:

- Ma...mau..vào...cứu...cô ấy!

Zen vừa quay sang thì:

"Bùm...ầm...ầm"

Zen nhào đến che chắn cho hắn khỏi những mảnh vụng văng tung tóe. Quỳnh Anh và Tronie đứng hình tại chỗ. Tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Mặt hắn trở nên vô hồn, Tronie và Quỳnh Anh cũng vừa chạy tới.

- Cô ấy....cô ấy....đã ra ngoài rồi đúng không? - hắn hỏi trong vô thức.

- Tớ xin lỗi! Thực sự xin lỗi! - Zen cúi đầu với hắn.

- TẠI SAO KHÔNG CỨU CÔ ẤY TRƯỚC HẢ???? - hắn hét lên và một giọt nước mắt đồng thời lăn dài trên má.

- Nhóc bắt bằng mọi giá phải mang cậu ra trước! Tớ... - Zen buồn xoa.

Hắn gào lên:

- Tớ phải đi cứu cô ấy! - Hắn bò dậy nhưng Tronie ngăn lại.

- Cậu đừng có như vậy được không? Sự thật thì nhóc đã chết rồi!

Quỳnh Anh khóc nức nở gục đầu vào vai Zen, cô trách bản thân vô dụng vì không cứu được bạn mình. Bên kia Cát Chi cố che tiếng nấc, cô nghe lầm mà phải không? Nó không chết, nó không thể chết như vậy được.

- KHÔNG! kHÔNG............. - hắn thét lên rồi bất tỉnh vì mất quá nhiều máu và sức.

Mọi người tức tốc đưa hắn vào bệnh viện..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro