Chương 1 + 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Vượng Phúc nhàn nhã ăn ngủ, bang chủ trong lòng yên ắng.

Một vị khách đặc biệt của Nhạc Lộc bang trong Tứ Đại Bang hội, một thư đồng, tên là Vượng Phúc.

Sở dĩ nói hắn đặc biệt là vì chủ tử của hắn là một người có thân phận tôn quý, tiểu vương gia được thái hậu cực kì nuông chiều. Vì tiểu vương gia muốn vui vẻ cùng với một vị đại hiệp, hai người cùng nhau chu du giang hồ, nên đã đem thư đồng từ lúc bé của mình đến gửi tại Nhạc Lộc bang, nói là chờ người cùng đại hiệp vui vầy xong nhất định sẽ quay lại đón hắn.

Từ đó trở đi, Vượng Phúc bắt đầu cuộc sống nhàn nhã trong bang hội.

Ngày không có chủ tử muôn năm! Vượng Phúc không phải suốt ngày đi kè kè bên cạnh chủ tử nữa, ngày ngày ăn ngủ ngủ ăn, quá hạnh phúc. Huynh đệ trong bang hội đều đối xử với hắn rất tốt, ngay cả bang chủ cũng rất khách khí. Nghĩ đến vị bang chủ dung mạo hiên ngang, gương mặt trịnh trọng gọi "Vượng Phúc huynh đệ" là hắn không thể nhịn cười. Trong bụng thầm nghĩ, chính là cáo mượn oai hùm mà.

Ngày ngày trôi qua, ngày nào cũng thật êm đềm nhẹ nhàng. Ăn xong bữa trưa là ra nằm ngủ dưới gốc cây ở đằng sau hậu viện, miệng ngậm cọng cỏ, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, hắn thỏa mãn cười hắc hắc ( =)) ): "Chủ tử, tốt nhất là tạm thời người đừng có về, cho nô tài hưởng thụ vài ngày thong dong a~~"

Ở phương xa, tiểu vương gia hắt xì một cái, vội vàng vòng tay sang bên cạnh ôm vị đại hiệp tìm kiếm thoải mái.

Thân là bang chủ Nhạc Lộc bang ngày nào cũng phải xử lí bao chuyện lớn nhỏ, tuy bận rộn nhưng vẫn không quên vị khách quý của bang. Vì vậy đối với người chịu trách nhiệm nấu ăn hằng ngày cho khách – đường chủ, ngày nào bang chủ cũng hỏi han: "Vượng Phúc huynh đệ vẫn ổn chứ?"

"Ngoại trừ ăn rất nhiều ra thì tất cả đều tốt." Đường chủ trả lời.

Bang chủ nhíu mày nghi hoặc: "Ăn rất nhiều là có ý gì?"

Đường chủ đưa ngón tay chăm chú trên cuốn sổ, "Ăn một lần bốn cái bánh bao, ba cái bánh nướng, hai bát mì, một con gà..."

"Chờ một chút." bang chủ vội vã cắt đứt lời đường chủ, "Ngươi nói là một mình hắn ăn nhiều như vậy??"

"Đúng vậy, một mình hắn." Đường chủ nhức đầu, giọng làm vẻ đặc biệt phức tạp: "Bang chủ, có khi nào Vượng Phúc huynh đệ sẽ no quá mà chết không?"

"Ta nghi chúng ta đi gặp thần tiên trước đó." Bang chủ lườm y một cái. Đã sớm biết tiểu tử này ăn rất nhiều, nhưng không nghĩ tới việc chủ tử của hắn vừa đi mà hắn đã ngày càng táo tợn, quả thực là quỷ đói đầu thai. Bất quá người bình thường không thể nào ăn như vậy được, không thể để hắn hư hỏng. "Ta đi gặp hắn, hắn đang ở đâu?"

"Hắn cơm nước xong lúc nào cũng sẽ lăn ra hậu viện chơi một chút." Đường chủ nói.

Bang chủ nhịn không được cười cười, "Rất biết hưởng thụ nha~"

Bang chủ đi đến hậu viện, xa xa thấy có người nằm dưới gốc đại thụ, đến gần mới thấy là người này đang ngủ. Lặng lẽ đến bên cạnh, bang chủ ngồi chồm hổm, lẳng lặng quan sát Vượng Phúc đang ngủ say. Miệng há to, nằm chả khác nào một con mèo bị ngã chổng vó. Bang chủ đột nhiên muốn nghịch một tý, nhặt cọng cỏ dài dài lên ngoáy ngoáy mũi của Vượng Phúc.

Hắn không chịu được cọng cỏ đáng ghét đang phá phách mình, cong cong cái bụng, xoay người sang một bên trong miệng lầm bầm: "Bánh nướng..."

Người này đang ngủ còn muốn ăn. Bang chủ nhẹ nhàng cười, ánh mắt sáng rực, tiếp tục cầm cọng cỏ ngoáy ngoáy.

Vượng Phúc vung tay, nhăn mặt.

Bang chủ càng xem càng thấy hắn giống một con mèo cực tham ăn, cảm thấy thú vị, tay vỗ nhẹ nhẹ lên cái bụng tròn vo của hắn. Sau đó thấy Vượng Phúc cong cong khóe miệng lộ ra dáng tươi cười thoải mái, có hai lúm đồng tiền. Ngón tay chọt chọt gương mặt của hắn, thiệt là mềm mại quá đi.

Thời gian trôi qua một lát, bang chủ vẫn rất hứng thú, vẫn chọc cái tên trước mặt này, miệng cười tươi. Ngực nhủ thầm: Chọc ngươi như vậy mà ngươi vẫn không tỉnh, ngủ là mạng sống à?

Mãi đến lúc nghe có người gọi mình, bang chủ mới tỉnh ngộ, ngồi xem một tên thư đồng nằm ngủ lúc 12h trưa thực sự là quá kì quái a~ a~ Thấy người đi đến là thủ hạ của mình, bang chủ cuống quýt đứng lên vung chân điên cuồng, trong miệng la to một tiếng. Đợi thủ hạ đến gần phía sau mới gạt gạt mấy giọt mồ hôi hột vất vả mới toát ra được, trịnh trọng nói: "Tìm ta có chuyện gì? Ta đang luyện võ công."

Đường chủ nghi ngờ nhìn bang chủ, nuốt nghi hoặc xuống nói rằng: "Bang chủ, Tần bang chủ phái người tới đưa thiệp mời."

"Ta biết rồi." Bang chủ chắp tay sau lưng ngẩng cao đầu cất bước đi đến phòng nghị sự, "Được rồi, mang bữa tối của Vượng Phúc huynh đệ vào phòng ta, ta muốn tận mắt nhìn xem hắn làm sao ăn được nhiều như vậy."

Chạng vạng, bang chủ xong xuôi mọi sự đi tới chính phòng, đẩy cửa ra. mặc dù đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, nhưng thấy một bàn đầy nhóc thức ăn thì vẫn không khỏi kinh hãi.

Vượng Phúc nhanh nhảu kéo bang chủ an vị, giúp y bày bát đũa, rót trà, lẳng lặng đứng ở bên cạnh. Bang chủ không khỏi cảm thán thốt lên quả là xuất thân từ trong cung, tuyệt đối là thư đồng hạng nhất.

"Vượng Phúc huynh đệ cũng ngồi đi, cùng ăn với ta." Bang chủ chỉ phía đối diện mình nói.

"Vậy... cung kính không bằng tuân mệnh." Vượng Phúc ngồi xuống đối diện, nâng chén cơm lên, nhìn bang chủ cười cười, "Hắc hắc, ta ăn a~"

Ngay sau đó bang chủ cảm thấy thật may mắn vì được đối diện với một người đùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà càn quét đĩa rau trước mặt, xuất thủ cực nhanh khiến y bắt đầu hoài nghi bản thân mình có tư cách xưng là cao thủ võ lâm hay không? Y há hốc mồm nhìn rau được nhét đâu ra đấy vào miệng Vượng Phúc. Người này ăn cái gì thì ánh mắt cũng sáng rực hoàn toàn không thay đổi, bang chủ chậm rãi cũng hiểu được bụng đói kêu vang. Đột nhiên phát hiện ra, cùng Vượng Phúc ăn cơm sẽ làm tăng cảm giác thèm ăn một cách đáng kể.

Vượng Phúc bớt một tẹo thời gian ngẩng đầu liếc bang chủ một cái, phát hiện y đang nhặt hành lá bỏ ra ngoài, lập tức quát to một tiếng: "A!"

Bang chủ lại càng hoảng sợ, dừng tay lại.

Vượng Phúc như đang đối mặt với kẻ ác, nói giọng nghiêm trọng: "Ngươi chọn lựa thức ăn!"

Bị chỉ trích, bang chủ cảm thấy hơi khó xử, cười cười đáp: "Vượng Phúc huynh đệ ngươi hiểu lầm rồi, ta có thói quen thích cái gì thì sẽ để lại ăn sau cùng." Sau đó kiên trì lấy ra toàn bộ hành lá ăn sạch.

"Thì ra là thế." Vượng Phúc đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh bang chủ. "Như vầy đi, ngươi đem những thứ không thích bỏ qua bát của ta, ta giúp ngươi ăn. Không được lãng phí rau quả, đây là nhân sinh tín điều của ta."

Đây là nhân sinh tín điều?! Bang chủ gật đầu có chút sững sờ.

"Chủ tử chả bao giờ nghe lời ta, ăn bên ngoài lúc nào cũng phải bỏ ra một đống." Vượng Phúc cười cười với y: "Bang chủ ngươi so với chủ tử khá hơn nhiều."

Bang chủ hít sâu một hơi, cảm thấy nhiệt huyết đang dâng lên. Cảm giác này không thua kém gì khi được người ta khen ngợi võ công hiện nay thuộc hàng đệ nhất, vị hành lá khó chịu trong miệng cũng thoáng cái tiêu thất hầu như không còn. Nhìn y phục trên người Vượng Phúc dần dần nới lỏng ra, nhịn không được hỏi: "Vượng Phúc huynh đệ, ta thấy ngươi ăn nhiều như vật, tại sao lại rất gầy?"

"Ưm.. Rất gầy á?" Vượng Phúc cúi đầu quan sát bản thân.

"Khụ khụ," Bang chủ hắng hắng giọng, làm mặt nghiêm túc xoa xoa thắt lưng Vượng Phúc, "Tuy rằng cái bụng đã tròn quay rồi, nhưng thắt lưng vẫn là rất nhỏ." Tay tiếp tục đi lên trên, vỗ vỗ ngực, xoa xoa vai, "Trên người một chút thịt cũng không có."

Vượng Phúc sợ nhột, bị làm cho cười khanh khách, co người lại đẩy tay bang chủ ra, "Ta sinh ra đã mang mệnh của một tên sai vặt, vóc người tất nhiên cũng là của tên sai vặt thôi."

Bang chủ kinh ngạc, chế nhạo nói: "Ăn nhiều như vậy, chắc ruột phải dài hơn bình thường.."

Vượng Phúc lấy tay chọt chọt hai lúm đồng tiền, mặt mày hồng hồng quay sang bang chủ cười hì hì nói: "Mặt dài mà."

Ầm! Bang chủ đã bị gương mặt tươi cười kia hung hăng đánh trúng tâm khảm, đầu óc bay lung tung, tinh thần bay về không được. Thân thủ kéo Vượng Phúc lại gần, không nói nên lời, chỉ là trong ngực hiện lên một ý niệm nhất định phải giữ chặt tên nhóc đáng yêu trước mắt này không được cho hắn rời xa mình.

Vượng Phúc chớp chớp đôi mắt to đen láy, "Bang chủ, ngươi ôm ta làm gì? Ta còn chưa ăn no mà..."

"..."

Một câu nói khiến bang chủ đang chìm trong ảo tưởng kì quái đã quay về hiện thực.

Đôi lời tác giả: Sự thực chứng minh, có người thúc dục là ta sẽ viết =))

☆, Vượng Phúc gặp rắc rối, bang chủ cưỡng hun (=)))))) anh bang chủ nguy hiểm vật vờ =))) )

Chiều hôm nay, Vượng Phúc như thường lệ nằm vỗ vỗ cái bụng dưới gốc đại thụ, còn đang nhớ về bữa trưa gà nướng ngon lành. Quả là đầu bếp của Nhạc Lộc bang có khác, tuy rằng so ra thì kém hơn so với phủ Vương gia, thế nhưng so với tửu lâu trà tứ bên ngoài thì tốt hơn rất nhiều. Vượng Phúc vô cùng thỏa mãn.

Ăn no xong lại mệt rã rời, hắn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm giác trên đầu có một bóng đen lướt qua, cử động nửa người trên thì thấy bang chủ đã đứng ở phía sau. "Bang chủ?"

Bang chủ chắp tay sau lưng, muốn dùng dáng người uy vũ của mình để che giấu sự xấu hổ trên mặt. Y vốn cho rằng Vượng Phúc đang ngủ, không thể làm gì khác hơn đành phải chống chế: "Khụ, ta đến đây để luyện công..." Để tăng độ tin cậy, y cứ vung chân đá mấy đá, vung tay múa qua múa lại.

Vượng Phúc đứng lên, lễ phép nói: "Ta không làm phiền bang chủ luyện võ."

"Chờ một chút, " bang chủ vội vã gọi hắn lại, "Vượng Phúc huynh đệ cũng biết võ công đúng không?"

"Rất ít..." Vượng Phúc nói. Kỳ thực võ công của hắn rất tốt, dù sao cũng phải bảo vệ một tiểu vương gia chỉ biết khoa chân múa tay cơ mà. Chỉ là cùng vị bang chủ nổi danh cao thủ võ lâm mà thi đấu thì hắn vẫn còn kém xa.

"Ta có một bộ quyền pháp rất hay, có thể sẽ giúp được cho Vượng Phúc huynh đệ." Bang chủ nói.

Vượng Phúc khúc khích cười ra tiếng. "Đừng. Ta thực sự không nhịn được nữa. =)) Bang chủ ngươi đừng cứ một câu huynh đệ hai câu huynh đệ nữa, gọi Vượng Phúc đi. Gọi như kia ta không quen."

Bang chủ cũng cười nói: "Được, vậy ta sẽ gọi ngươi là Vượng Phúc."

"Đúng rồi đó." Vượng Phúc dựa người trên thân cây, cơ thể thoải mái, "Ta chỉ là thư đồng nên không quen người ta đối với ta khách khí như vậy. Chủ tử nói ta phải nghe lời ngươi, căn bản ngươi có thể tùy ý sai bảo ta."

"Đối với ta ngươi không giống như một tên thư đồng bình thường." Bang chủ nghiêm mặt nói: "Ngươi giống như là tiểu huynh đệ của ta."

Vượng Phúc cảm thấy ấm áp trong lòng, cúi đầu mỉm cười nói: "Bang chủ, ngươi thực sự là một người rất tốt. Chưa từng có ai nói với ta như vậy."

Bang chủ nhìn thân thể gầy yếu trước mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác trìu mến. "Vượng Phúc, ta dạy cho ngươi bộ quyền pháp."

"Được, cảm ơn bang chủ." Vượng Phúc cười hiện ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, cảm giác vừa rồi thấy bang chủ trong lòng thật sự rất căng thẳng.

Để không phụ lòng tốt của bang chủ, gần đây Vượng Phúc chuyên cần đến phòng luyện võ công, tính sẽ luyện bộ quyền pháp thật tốt để bang chủ vui. Luyện đến khi trời tối, mỏi nhừ người đang ngồi dưới đất nghỉ ngơi, hắn đột nhiên chú ý đến một khối vải đỏ trong góc. Lòng hiếu kì nổi lên, hắn đi qua giở miếng vải lên, bên dưới là một vò rượu.

Lúc đó Vượng Phúc đang đói, nhịn không được hương rượu mê hoặc, hắn nâng vò rượu lên uống một ngụm lớn. Vị đạo có chút kì lạ, nhưng có thể xem rượu ngon, hơn nữa rượu thơm nhưng không nồng. Hũ rượu không lớn, uống vài ngụm đã hết.

Bang chủ vừa vào phòng luyện công, thấy Vượng Phúc thải mái xoa xoa bụng, nhìn thêm tý nữa thấy hắn đang cầm trong tay một vò rượu, nhất thời biến sắc, vội vàng giật vò rượu lại. "Uống hết rồi sao?"

Vượng Phúc trong bụng cảm thấy nôn nao muốn nôn, hai tay tạo thành hình chữ thập, lời nói nhẹ nhàng mong tha thứ: "Bang chủ xin lỗi, là tại ta một phút nông nổi nhịn không được."

Bộ mặt đáng thương như thế này ai mà nỡ giận cơ chứ, bang chủ thở dài một tiếng, "Ngươi có biết đây là rượu gì không?"

Vượng Phúc lắc đầu. "Nhưng mà thật sự là không thể chỉ nếm qua mà dừng được."

"Ngươi đương nhiên nếm không nổi rồi." Bang chủ nhìn chằm chằm vò rượu không, mặt đầy tiếc nuối. "Đây là loại rượu thuốc trân quý có thể làm nội lực tăng thêm mấy phần, ta vẫn không cam lòng mang ra uống, một ngụm cũng chưa từng thử qua."

"A~" Vượng Phúc biết lần này là gay go to rồi, khóc thất thanh. "Ta không biết, thực sự xin lỗi, xin lỗi bang chủ..."

Người kia khóc ướt đẫm cả một mảng lớn trên áo, bang chủ buông bình rượu, phủi phủi tay giả vờ hào hiệp: "Thôi bỏ đi, tiểu tử ngốc. Lúc này ngươi phải chăm chỉ luyện công, biết không?"

Vượng Phúc gật đầu ỉu xìu, nhỏ giọng nói: "Thực sự xin lỗi."

Bang chủ tự nhiên trong lòng cảm thấy thương thương, đem tên tiểu tử uể oải kia ôm vào trong lòng, thoải mái nói: "Được rồi, ta không trách ngươi. Ta chỉ tiếc một điều là ta chưa được nếm thử, không biết mùi vị nó như thế nào a~"

Vượng Phúc từ trong lòng y ngẩng đầu lên, liếm liếm môi, chăm chú hồi tưởng: "Uống xong hơi có vị đắng, nhưng mùi vị rượu lại rất thơm."

Gương mặt rất gần, cảnh đầu lưỡi hồng phấn nhẹ nhàng liếm liếm môi trong mắt bang chủ hấp dẫn đến nói không nên lời, y nuốt nướt bọt, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Còn gì nữa?"

"Còn gì nữa nhỉ?" Vượng Phúc lại liếm liếm môi, "Tựa hồ như có vị thảo dược trong đó."

Bang chủ cúi đầu, kề sát mặt hạ giọng nói: "Cho ta nếm thử được không?"

Nếm kiểu gì? Vượng Phúc đang ngơ ngơ, môi đột nhiên bị chế trụ, nhất thời cả kinh không biết phản ứng như thế nào, mặc kệ bang chủ làm càn trong khoang miệng mình, bị hôn quá lâu Vượng Phúc cả người như nhũn ra.

"Quả nhiên có mùi vị thảo dược." Bang chủ dùng ngón tay miết nhẹ môi dưới vẫn còn hồng hồng của Vượng Phúc, "Bất quá bình thường thảo dược có vị đắng, hôm nay lại rất ngọt." ^.^

Vượng Phúc che miệng lại, rốt cục cũng có phản ứng. Người này dĩ nhiên... là dùng cách đó để nếm rượu!

Bang chủ xoa xoa đầu hắn, "Bây giờ ta nếm qua rượu rồi, việc này cho qua đi, không cần phải áy náy đâu."

Vượng Phúc mơ mơ màng màng gật đầu, ngực đập thình thịch.

Tuy rằng không còn rượu thuốc, nhưng lại được nếm một thứ khác còn thơm mát hơn nhiều. Bang chủ liếc vò rượu rỗng, hơi lộ ra dáng tươi cười.

Vượng Phúc cũng dần dần hồi phục tâm tình, bang chủ trấn an nên hắn cũng cảm thấy bớt áy náy bất an, khiến hắn cảm thấy tin cậy, bây giờ vẫn đang nằm yên trong lòng người ta.

Nhân dịp bầu không khí lãng mạn, bang chủ phát hiện ra mình thật sự rất yêu người này, ôn nhu nói rằng: "Vượng Phúc... ta..."

Ục ... Ục ... Cái bao tử của Vượng Phúc gào thét cắt đứt những lời nói dịu dàng đang định nói, cũng phá hủy luôn bầu không khí tràn ngập tim hồng.

Vượng Phúc ôm bụng, mắt sáng long lanh, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ nói rằng: "Bang chủ, ta đói bụng."

Bang chủ chỉ có thể hít sâu một cái đem tất cả mộng đẹp ban nãy bóp chết ngay từ trong trứng, mỉm cười thân thiết nói: "Được, chúng ta đi ăn cơm đi."

"Bang chủ, để thể hiện tâm trạng áy náy của ta, ta sẽ cho ngươi ăn con gà nướng của ta."

"..."

"Không thích gà nướng sao? Ah~ Hay cho ngươi một cái bánh nướng to thật to đi."

"Không cần, ngươi cứ giữ lại ăn đi."

"Ưm... Vậy khi nào ngươi muốn nhất định phải nói ta biết."

"Được..."

"Nghìn vạn lần tuyệt đối không được đổi ý."

"Ừm..." Bang chủ vô lực đỡ trán. Có vẻ đợi con người này thông suốt có lẽ còn cả một đoạn đường gian nan phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro