Cầu không được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạc Băng Hà yêu Thẩm Thanh Thu.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, đồng thời gieo ái mộ lên một tia tình cảm phiêu phiêu đãng đãng.

Để có được ánh mắt Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà đã hao hết tâm tư mà một thiếu niên có thể nghĩ đến. Tỷ như chịu đựng sự khi dễ của các sư huynh để trở thành một cái đệ tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, gây dựng mối quan hệ tốt với Ninh Anh Anh và chờ mong sư tôn yêu ai yêu cả đường đi, siêng năng tu luyện, tranh thủ học tập để có thành tựu, làm rạng danh Thanh Tĩnh Phong.

Sau khi từ vực thẳm Vô Gian trở về, hắn suy nghĩ cẩn thận, nếu một người căn bản không thích ngươi, vô luận nỗ lực biểu hiện chính mình như thế nào, ở trong mắt đối phương đều tựa như vai hề.

Thậm chí, vai hề còn không bằng.

Lạc Băng Hà bắt đầu đòi trả giá từ thế giới đã nợ hắn, Thẩm Thanh Thu đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Đầu tiên là thêu dệt tội danh. Thiệt và giả đan xen vào nhau, rất đơn giản để làm, có quá nhiều người bị Thẩm Thanh Thu bạc đãi, chỉ cần tùy tiện cổ động mấy cái, biện ra những lý do giả hợp tình hợp lý, còn có Thu Hải Đường cùng vụ án Thu gia làm át chủ bài. Lạc Băng Hà quá rõ ràng với sự dối trá của quân tử mà Thẩm Thanh Thu tự xưng, quân tử là không tranh, là không ưu không sợ, dù có tức đến muốn hộc máu như thế nào, cũng sẽ để đối phương nói xong hết thảy trước. Điều Lạc Băng Hà muốn chính là cái quá trình này, ba người thành hổ, miệng người nói chảy vàng, ngay cả thánh nhân cũng tránh không khỏi, huống chi là một tên tiểu nhân hành xử vô kỷ luật.

Tiếp theo là đoạn tuyệt đường lui. Thương Khung Sơn phái có tiếng bênh vực người nhà của mình, nhưng dù có bảo hộ đến đâu, cũng vô pháp bảo hộ cho một người bị nghi ngờ sát hại đồng môn, chiêu Lạc Băng Hà gậy ông đập lưng ông này, nháy mắt liền phong bế đường lui cuối cùng của Thẩm Thanh Thu.

Cuối cùng là cầm tù cả đời. Thủy lao Huyễn Hoa Cung, địa lao ma cung, loại người thối nát nên thối trong bùn lầy, đặc biệt là một người như Thẩm Thanh Thu, bên ngoài trời quang trăng sáng bên trong ô trọc bất kham*, tương sấn mạnh mẽ với nhà tù dơ bẩn.

  (*Ô trọc bất kham: loại người xấu xa khó trị.)

Quả nhiên, Thẩm Thanh Thu một đường bị đánh cho tơi bời, không, người này căn bản không có tính phản kháng cũng như giãy giụa nào. Sau khi nhìn thấy Thu Hải Đường, các tầng gai bao vây quanh người y đều được dỡ xuống, trống không mặc cho xử trí.

Lạc Băng Hà thắng, nhưng hắn một chút cũng không vui, còn có chút thẹn quá hóa giận.

Hắn không biết Thẩm Thanh Thu tại sao có vẻ mặt kiên quyết như vậy, tựa như sớm đã đoán trước được kết cục như vậy, tựa như chờ đợi sau nhiều năm cuối cùng cũng nghe được tiếng vang của cục đá rơi xuống đất, mới yên tâm thoải mái.

Cứ như thể tất cả những gì Lạc Băng Hà làm đều bị y âm thầm bày mưu đặt kế, một quyền đánh vào bông.

Thì ra đây là cái cách biểu hiện của một người không thích ngươi, chẳng sợ ngươi làm ác, cũng không vào được trong mắt đối phương.

Sâu trong ma cung bắt đầu vang lên không ngừng âm thanh hành hình.

Lạc Băng Hà tin rằng khổ hình cùng khổ cực sẽ tiêu giảm ý chí của một người, đặc biệt là một người đã quá hưởng thụ sinh hoạt thoải mái. Thẩm Thanh Thu bị tra tấn đến mức không ra người không ra quỷ, có đôi khi thậm chí không cần động thủ, chỉ cần tiếng bước chân hắn tới gần, thân hình kia liền sẽ co rúm lại mà run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm thiết làm hắn phiêu phiêu rung động.

Nhưng Lạc Băng Hà cũng không có được thỏa mãn.

Chiếu vào trong ánh mắt sợ hãi của Thẩm Thanh Thu là những cái dụng cụ tra tấn đó, vẫn cứ không phải hắn.

Lạc Băng Hà tay không móc một viên tròng mắt Thẩm Thanh Thu xuống.

Lần này hắn rốt cuộc đã nhìn thấy được thân ảnh chính mình trong tròng mắt, dữ tợn điên cuồng, tay đầy huyết nhục. Kỳ quái, mỗi lần khi tiến vào địa lao, hắn luôn cố tình duy trì hình tượng ưu nhã thanh dật, nhìn như không dính bụi trần, vì sao trong tròng mắt người này, nhìn đến lại giống một cái hài tử như không chiếm được kẹo mình muốn nhất mà nảy sinh ra tức giận ác độc?

Thẩm Thanh Thu hơi thở ngắt quãng trong một cái chớp mắt.

Lạc Băng Hà hoảng loạn xông lên, linh lực dư thừa như thủy triều dũng mãnh truyền vào cơ thể tàn phế kia, người nọ nôn ra mồm máu tươi rồi chậm rãi khôi phục ý thức.

"Vì cái gì?"

Thẩm Thanh Thu căn bản không phát ra bất luận âm thanh nào, đôi môi chỉ hơi hơi mấp máy, Lạc Băng Hà lại dường như nghe được tiếng sấm tạc nứt ở bên tai.

Vì cái gì?

Vấn đề này hắn đã sớm tự hỏi chính mình vô số lần.

Hắn không thể tìm ra đáp án.

Hiện tại, người kia nắm giữ đáp án cũng đang hỏi muốn đáp án từ hắn.

Thật đáng buồn đáng thương biết bao.

Lạc Băng Hà xoay người rời đi, bước chân vội vàng như chạy trối chết.

Một khoảng thời gian rất lâu, hắn không có bước lại vào địa lao nữa.

Sau khi dụ Nhạc Thanh Nguyên ra để giết, hắn đã đến đó một lần ngắn ngủi, hung hăng thưởng thức sự thất thố của Thẩm Thanh Thu, nhưng đó cũng chỉ có một lần duy nhất. Lúc sau, Thẩm Thanh Thu khôi phục lại bộ dáng trước đây, ngay cả bị nhổ đi tứ chi, cắt đứt đầu lưỡi, y dường như không có gì để biểu tình với những gì hắn mong đợi.

Cho đến khi chết đi.

Lạc Băng Hà trầm mặc nhìn con mắt Thẩm Thanh Thu đến chết không có khép kín kia, tròng mắt đã vẩn đục, không thể phản chiếu được gì. Hắn không cam lòng mà thúc giục linh lực, tận lực duy trì xác chết không thối rữa, nhưng về điểm vẩn đục này trước sau vẫn không có biến mất, tựa như đang cười nhạo hắn không có thể lọt vào trong mắt người nọ.

Năm tháng dài dòng, hắn đã sớm hoàn thành sự nghiệp thống nhất tam giới vĩ đại, trở thành tiên ma truyền kỳ, chỉ có đủ loại sự tích hiển hách của hắn được người người truyền miệng nhau, không có người nào nhớ rõ đến những tiểu đệ tử cũ của Thanh Tĩnh Phong, cùng với tên sư tôn pháo hôi cặn bã khiêm tốn đóng vai khách qua đường, dựng nên kế hoạch sự nghiệp to lớn của Ma Tôn.

Trừ bỏ Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu trong lòng hắn là một cây ám thứ, bao vây lấy trái tim cơ bắp dày, phát triển thành một cộng sinh kỳ dị, vĩnh viễn không nhổ ra được.

Nhưng vì cái gì, cho dù nó có lớn lên ở trong lòng, lại luôn luôn, cầu không được.

—— Hoàn ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro