Nhập ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Thanh Thu ngước nhìn lên trăng sáng trông như một tảng băng trên bầu trời, ánh trăng thanh lãnh tưới xuống, chiếu rọi lên thân kiếm tuyết trắng của Tu Nhã càng thêm lóa mắt.

Tên loại rượu mới của Say Tiên Phong gọi là "Xuân Thủy Hoa Lê", được ủ vào đầu mùa xuân hai tháng, màu rượu trong veo, uống vào rất nhẹ, tác dụng chậm nhưng vào là càng ngày càng cường, nếu uống quá nhiều, bất tri bất giác liền rất dễ dàng say đảo.

Thẩm Thanh Thu hiếm khi uống say, hoặc nói là mặc dù uống có tâm thì cũng rất khó chuốt say.

Nhưng mà giờ phút này, hắn đã say.

Ánh kiếm Tu Nhã nhẹ và lạnh, uyển nhược du long, phiên nhược kinh hồng[1], cùng với một đạo thanh ảnh rong chơi dưới ánh trăng, lạnh băng, cao ngạo, tịch mịch.

Có hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma[2].

Ai ngờ được dưới làn da sáng láng và xinh đẹp của Thanh Tĩnh Phong phong chủ này, cuộn tròn lại là một tên tiểu nhân dơ bẩn, ghen ghét thành thói, khắc nghiệt âm độc, đức hạnh không thiếu.

Thẩm Thanh Thu diễn vai quân tử có bao nhiêu như cá gặp nước, mong muốn xé bỏ cái đáng ghê tởm của mình ra cho mọi người nhìn thấy có bao nhiêu dục vọng mãnh liệt.

Ngươi nhìn xem tên ăn mày đáng thương, sau khi bố thí được một chút tiền bạc, có phải vì cảm nhận chính mình có lòng từ bi mà ngươi thấy rất thỏa mãn hay không?

Ngươi nhìn xem tên chu môn tú hộ[3], diễu võ dương oai[4] trên đầu đường, có phải ngươi chỉ dám căm giận nhưng lại không dám đứng ra hay không?

Ngươi nhìn xem tên ác nhân vô sỉ, làm xằng làm bậy gây họa một phương, có phải ngươi chỉ cầu mình đừng gặp xui xẻo chứ không dám vì dân trừ hại hay không?

Ngươi nhìn xem tên tiên sư cao cao tại thượng, tiên pháp tuyệt không thể tả, có phải ngươi cảm thấy chỉ cần thân nhập tiên môn liền có thể tự thân gột rửa tẩy sạch tục trần hay không?

Người tu chân đạo tâm tổn hại, là dấu hiệu của nhập ma.

Nhưng với 3000 đại đạo, ma đạo có được tính không?

Thẩm Thanh Thu không biết, hắn muốn thử xem.

Đối tượng thí nghiệm này là Lạc Băng Hà.

Vận mệnh xuất thân nhiều chông gai, tư chất thiên phú dị bẩm, quan trọng nhất chính là trong ánh mắt vẫn còn có thể thấy sắc sáng.

Buồn cười nhất là y coi một cái tên ngụy quân tử như ánh sáng.

Đây là lý do tại sao Thẩm Thanh Thu chọn Lạc Băng Hà.

Dập tắt ánh sáng trong mắt đứa nhỏ, gieo rắc vào lòng các loại tâm ma, để y thay thế hắn kéo ra bức màn che giấu sự thật của thiên đạo.

Cuối cùng, lấy ma đạo chứng đạo.

Thí nghiệm tiến hành thật sự thuận lợi.

Thẩm Thanh Thu không phải là kiểu người am hiểu đùa giỡn nhân tâm, nhưng tâm hắn cũng đủ tàn nhẫn, mà Lạc Băng Hà cũng đủ thông minh. Người thông minh không cần cố ý chỉ điểm, họ trước sau có thể dựa vào logic bản thân mà tự mình suy đoán ra toàn bộ, chẳng sợ tất cả chân tướng có trong đó đều là giả, ác ý là có thật.

Sau khi thi triển xong một bộ Thanh Tĩnh kiếm pháp, men say vẫn chưa tiêu giảm, cảnh vật trước mắt tựa hồ càng thêm mê ly. Thẩm Thanh Thu đem Tu Nhã vứt xuống mặt đất, chính mình cũng lười nhác nằm theo, tùy tay nhặt lên một mảnh lá trúc tinh tế ngửi, cây trúc xung quanh bị gió thổi đến sàn sạt rung động, ngay cả vầng trăng cũng lay động cùng chúng.

Thiếu niên bạch y bước ra từ bóng tối nơi ánh sáng không thể chiếu rọi đến, đôi mắt thâm trầm như đầm vực sâu, y đi đến bên người Thẩm Thanh Thu, quỳ một gối đem người đỡ lên. Thẩm Thanh Thu duỗi tay ôm lấy cổ thiếu niên, nhưng hắn không có hôn y, chỉ nghiêng đầu tựa vào hõm vai đối phương. Lá trúc trong tay nhẹ nhàng trêu chọc khuôn mặt tuấn lãng của thiếu niên, toàn thân hương rượu khiến cho cả hai đều có chút tâm viên ý mã[5].

Nguyệt hoa[6] phóng vào tầm mắt Thẩm Thanh Thu, làm nơi đó thoạt nhìn cứ như vẫn còn có ánh sáng, Lạc Băng Hà tham lam nhìn, ánh sáng kia lại liền chiếu vào trong mắt y.

Còn kém một chút, Thẩm Thanh Thu nghĩ, còn kém một chút.

Còn kém một kích thiên thời địa lợi nhân hoà[7] cuối cùng.

Ngày mai Tiên Minh Đại Hội diễn ra, có lẽ hắn sẽ có cơ hội.

—— Hoàn ——

Chú thích:
[1] "Uyển nhược du long, phiên nhược kinh hồng" nghĩa là "Uyển chuyển như rồng bay, nhẹ nhàng như chim hồng". Xuất phát từ trong bài thơ "Lạc Thần phú" của Tào Thực.

[2] "Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma": diễn tả vẻ đẹp của người quân tử bằng những thứ quý giá vào thời xưa như ngà voi, sừng hươu, ngọc... đã được gia công mài giũa qua, tỏa ra vẻ đẹp của chúng.

[3] "Chu môn tú hộ" là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa ẩn dụ nói về chỗ ở của những người phụ nữ quý nhân giàu sang. Cũng mượn để chỉ những kẻ giàu sang phú quý.

[4] Diễu võ dương oai: phô trương thể hiện quyền lực của mình.

[5] Tâm viên ý mã: được hiểu đơn giản là tâm trí bất định, xáo động và dễ mất ngoài kiểm soát.

[6] Nguyệt hoa: Trăng và hoa, cảnh hoa nở trăng sáng, chỉ cảnh đẹp.

[7] "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa" là một câu thành ngữ được dùng để chỉ ba yếu tố cần có để tạo nên sự thành công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro