Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phòng chứa củi bên trong không có chỗ để tắm rửa, Thẩm Thanh Thu cũng không chiếm được nước ấm, hắn từ trước đến nay đều phụ cận giải quyết ở dòng suối nhỏ.

Hắn tùy ý lấy quần áo cùng khăn lông, cùng kiện trường bào ngâm mình vào, suối nước lạnh băng đến thấu xương, đông lạnh đến mức hắn run lập cập. Dựa vào quần áo trên người che lấp, hắn nỗ lực dùng ngón tay đem tàn dư dơ bẩn moi ra, có đôi khi moi không đủ sạch sẽ, bụng liền sẽ đau mấy ngày, còn có thể phát sốt, nhưng bất quá không thể so sánh với sự tra tấn của Thiên Ma máu được, nghiến răng nghiến lợi vẫn có thể chịu đựng.

Thẩm Thanh Thu mặc kệ chính mình hoàn toàn đắm mình trong dòng suối, hắn không chết được, chỉ cần Lạc Băng Hà không buông tha hắn một ngày, chỉ cần Thiên Ma máu còn tại trong cơ thể, hắn vĩnh viễn sẽ còn sống trong sinh tử.

Tứ chi hơi tê dại vì ngâm nước, hắn uể oải đứng lên lau khô thân thể, thay vào quần áo sạch sẽ.

Lạc Băng Hà giấu đi hơi thở nhìn từ xa, rét lạnh khiến làn da Thẩm Thanh Thu càng hiện lên tái nhợt, hơn nữa người mang theo vết hoan ái, cả người lộ ra vẻ một loại suy sút rách nát đặc biệt, chọc đến y có chút không kiềm chế được suy nghĩ chà đạp dâm loạn hắn, nhìn xem khuôn mặt kia cao ngạo thanh lãnh sẽ hiện ra cái dạng biểu tình gì.

Thẩm Thanh Thu bước vào phòng chứa củi, trên mặt đất có hai cái màn thầu lạnh và cứng, xem như đó là mỗi ngày ba bữa của hắn. Thẩm Thanh Thu cầm lấy một chiếc chén bể, tùy tiện trang nửa chén nước lạnh, bẻ miếng màn thầu, nuốt từng chút một cùng với nước. Hắn hiện tại là một thân phàm trần, trước đây không ăn ngũ cốc cũng không thể so bằng, Lạc Băng Hà cũng không để hắn chết đói, tuyệt thực liền bị cường tắc, phản kháng liền bị tháo rớt khớp xương, hắn dứt khoát mà đi vào khuôn khổ.

Muốn chết, còn muốn không chịu khổ chết, thật sự là dối trá.





Ma giới ban đêm luôn rét lạnh vô cùng, Thẩm Thanh Thu dùng sức mà quấn chặt chăn mỏng duy nhất, có lúc hắn sẽ nhớ tới mùa đông dài dẳng khi hắn còn nhỏ cùng Nhạc Thanh Nguyên ôm cuộn ở bên nhau chịu khổ, cũng là như thế này, Nhạc Thanh Nguyên luôn nói chính mình không sợ lạnh, tùy ý để hắn đem chăn cuốn đi. Kỳ thật nào có không sợ lạnh, bất quá là mạnh miệng, hắn cuốn chăn che nhiệt, rồi kéo Nhạc Thanh Nguyên vào, nói là có nạn cùng chịu.

Đáng tiếc cho cái người tốt kia, cuối cùng bị hắn liên lụy.

Còn có Minh Phàm, đại đệ tử thông minh và ngốc nghếch, thực sự sùng bái sư tôn, thề sống chết không chịu rời khỏi Thanh Tĩnh Phong, cuối cùng lại bị kết cục vạn kiến phệ cốt.

Thẩm Thanh Thu chết không nhận sai, nhưng không phải là không biết mình sai, việc giờ đã đến nước này, hối tiếc có ích lợi gì?

Cửa phòng chứa củi bị thô bạo đẩy ra, hai người hạ phó bước vào, một bên hùng hùng hổ hổ một bên khuân vác củi lửa.

Củi chất thành đống trong phòng chứa củi nơi Thẩm Thanh Thu ở là cung cấp người hầu trong cung sử dụng, cho nên thường xuyên có người xông vào tiến vào, người ở dưới mái hiên*, hắn đã thành thói quen, chỉ nghĩ rằng mình không nhìn thấy.

  (*Trong thành ngữ 'người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu' – nghĩa là chứng kiến hoàn cảnh nhưng bất đắc dĩ không thể làm được gì, cam chịu khuất phục.)

Khi hạ phó đi rồi, một Ma tộc say khướt xông vào, tanh tưởi ma tức làm hắn không khỏi nhíu mày, chính là thị vệ có khích với hắn. Thị vệ cũng thấy vẻ mặt của hắn, không nói hai lời một chân liền đá tới, Thẩm Thanh Thu muốn tránh, đột nhiên trong bụng đau đớn kịch liệt, cả người hắn run lên, chân kia hung hăng mà đá trúng vai trái, cánh tay trật khớp vô lực mà buông thỏng xuống.

Thị vệ khinh bỉ coi thường: "Tiên sư cái chó má gì, giả bộ tiên phong đạo cốt cái gì, một tên quân thượng dâm loạn ngoạn ý cũng dám khinh thường ta? Lão tử đêm nay......" Hắn chưa nói xong câu nói kia, đầu gã lập tức rơi xuống mặt đất lăn lóc lăn xa.

Lạc Băng Hà chậm rãi thu hồi Tâm Ma  Kiếm vào vỏ, Thẩm Thanh Thu trầm mặc, vươn tay phải dùng sức trấn khớp trở lại vị trí cũ, sau đó đứng lên, máu tên thị vệ Ma tộc nhuộm nửa người hắn, xem ra lại phải đến cái ao nhỏ rửa sạch một phen.

"Vừa rồi tại sao không phản kháng?"

"Có phản kháng hay không là chuyện của ta, không tới phiên ngươi xen vào."

"Sư tôn không biết xấu hổ tu dưỡng ngày càng tăng trưởng, quả thật đệ tử rất đáng khâm phục không thôi."

"Có một cao đồ như ngươi, không tự nhiên mà có một danh sư như ta."

Thiên Ma máu còn tại trong cơ thể không ngừng du tẩu, Thẩm Thanh Thu đau đến từng đợt tê dại, toàn lực ý chí chống đỡ không cho hắn ngã xuống. Hắn cắn răng đi đến dòng suối nhỏ, dựa vào kích thích của nước lạnh mà duy trì được thần chí thanh tỉnh, lại nghe thấy Lạc Băng Hà cười lạnh một tiếng, cơn đau bụng đột nhiên tăng lên dữ dội, Thẩm Thanh Thu một đầu chìm vào trong nước.

Lạc Băng Hà vớt người hôn mê lên, hiện giờ Thẩm Thanh Thu càng thêm mảnh khảnh, ôm vào trong ngực nhẹ tựa như sương khói, phảng phất tùy thời khả năng chui qua kẽ tay mà trốn đi bất cứ lúc nào.

Ma Tôn không thể rõ được tình yêu và sự căm thù của mình.

Về mặt yêu nhất, hắn khẳng định chính mình yêu mẫu thân nhất, về mặt hận nhất, có vô số người trên con đường trở thành chí tôn đê tiện vô sỉ, so với Thẩm Thanh Thu hắn còn gấp trăm lần đếm nhiều không xuể hơn. Nhưng vì cái gì, những cảm xúc mạnh mẽ nhất luôn ám ảnh con người này, tựa như trừ bỏ hắn, mọi thứ khác chỉ thoáng qua tựa mây khói, không còn gì đủ để nói đến.

Duy nhất đối với người này, mất đi không được, không buông bỏ xuống được, luyến tiếc.





Khi Thẩm Thanh Thu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở bên dòng suối, bị gió thổi cả đêm, quần áo đã khô một nửa, những chỗ dính máu cùng bùn bẩn đến mức không thể rửa sạch sẽ, trán hắn nóng bừng, yết hầu khô khốc, có lẽ là cơ thể nhiễm lạnh khiến cho phát sốt. Bốn phía không có người, hắn lảo đảo mà quay trở về phòng chứa củi, uống một chén nước lạnh rồi dựa gần giàn thiêu ngủ thiếp đi.

Trong mộng có người ôn nhu mà vuốt trán hắn, cái tay kia thật ấm áp, giống như cảm nhận được mỗi lần hắn sinh bệnh trước đây đều có cảm giác này, nước mắt từ khóe mắt Thẩm Thanh Thu tràn ra.

"Thất ca...... Dẫn ta đi......"

Cái tay kia dừng lại một hồi, tựa hồ như muốn rút ra, Thẩm Thanh Thu trong lòng sốt ruột, vội vàng vươn tay muốn với tới, nhưng toàn thân hắn mệt mỏi, đôi mắt cũng hoàn toàn không mở ra được, tay chỉ có thể vô ý thức quơ loạn ở không trung, như là bị yểm trụ.

"Đừng, xin ngươi......"

Lạc Băng Hà ngưng tụ lại một đoàn linh lực trong tay, do dự có muốn chuyền vào hay không. Cơ thể Kim Đan của Thẩm Thanh Thu bị làm cho cấm chế, chỉ có thể làm thân thể hắn cường kiện hơn để khi hắn không chịu nổi sự tra tấn, nhưng Thẩm Thanh Thu như một phàm nhân sinh bệnh bị thương vẫn phải yêu cầu uống thuốc trị liệu.

Do dự mãi, vẫn là rút linh lực về, y chỉ lấy ra một viên thuốc hòa tan với nước, định rót vào miệng Thẩm Thanh Thu. Mới vừa rót được hai ngụm, hắn đã ho sặc sụa, không chỉ hộc thuốc ra, còn mang ra một ngụm tanh hồng, dưới sự quăng quật như vậy, ngược lại người hắn thoáng hơi thanh tỉnh.

Lạc Băng Hà trên mặt hiện lên một tia phức tạp, đem chén thuốc đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Thu: "Nếu ngươi không muốn đêm nay thống khổ thị tẩm, thì uống nó đi."

Thẩm Thanh Thu nâng lên chén dùng sức tạt ra ngoài, cười lạnh nói: "Không cần, cút!"

"Xem ra sư tôn xác thật không cần uống thuốc, không hổ là xuất thân ăn mày tiện mệnh, đệ tử coi như đã suy nghĩ quá độ." Lạc Băng Hà đứng lên, phủi phủi tro bụi trên người, "Đêm nay nếu sư tôn tới không đúng giờ, ta có thể cho Anh Anh tới đón ngươi."

"Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro