[Phiên ngoại 1] Cuộc sống sau khi kết hôn - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Cửu nằm trên ghế mỹ nhân nhìn Lạc Băng Hà đang chăm chỉ làm việc ở bên kia, trong lòng cực kỳ nhàm chán cũng không biết nên làm cái gì.

Mà tên tiểu súc sinh này cả ngày cũng không biết đang bận việc gì, ngày nào cũng ngồi vào bàn làm việc của hắn.

Thẩm Cửu hừ một tiếng, y sắp nhàm chán đến chết rồi. Mà tên tiểu súc sinh kia chỉ biết bận bịu việc hắn, không chút nào để ý đến y. Nghĩ đến đây thôi, Thẩm Cửu trong lòng có chút tức giận, tâm tình với mấy cái phá sự kia còn quan trọng hơn cả y sao.

Thẩm Cửu lặng lẽ đi ra phía sau Lạc Băng Hà, nhưng có lẽ Lạc Băng Hà đối với sự vụ trong tay thập phần nghiêm túc, vậy mà mảy may không có chú ý tới người kia tới gần.

Đương thời điểm Thẩm Cửu vòng ra sau hắn, vươn cổ nhìn, cuối cùng cũng thấy được thư tịch trên tay Lạc Băng Hà.

Khóe miệng Thẩm Cửu giật giật, đoán xem y đã nhìn thấy gì?

Khá lắm, y còn tưởng tên tiểu súc sinh này đang chăm chỉ làm việc chứ, thế mà tiểu súc sinh hắn đang xem họa bản. Hơn nữa còn là xem họa bản liên quan đến hắn.

Bên trong họa bản này dùng bút lông phát họa ra hai thân hình, cơ thể bọn họ quấn quýt nhau, làm ra đủ loại tư thế.

Thẩm Cửu vươn tay cầm lấy họa bản, nhìn xem vài chữ to trên trang bìa 《 Bá đạo Ma Tôn cực sủng ái phi 》.

". . ." Khóe miệng y giật giật, đây là cái quỷ gì? Tác giả thiểu năng gì có thể nghĩ ra một cái tên thiểu năng như vậy? Mà tên tác giả này lại mang cái loại tâm lý gì có thể vẽ ra cái loại chuyện như này?

Mặc dù khi còn nhỏ Thẩm Cửu đã lăn lộn ở nơi ngư long hỗn tạp, trong lúc vô tình cũng từng nhìn qua chút họa bản, nhưng vẫn là lần đầu tiên trông thấy loại họa bản có liên quan đến mình.

Thẩm Cửu trước kia vốn thanh cao, đương nhiên sẽ không đi xem cái loại này, không nghĩ tới thời điểm lần nữa nhìn thấy lại muốn nổ cả mắt như vậy.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lạc Băng Hà, hắn cũng rõ ràng cảm thấy được Thẩm Cửu đang tức giận. Nhưng dựa vào tính tình của Lạc Băng Hà bình thường, lúc này Thẩm Cửu chỉ sợ đã sớm bị hắn đè dưới thân. Hiện tại cũng không ngoại lệ.

Lạc Băng Hà thấy sự tình bại lộ, lập tức nhào qua hống Thẩm Cửu tiện thể đem người đè ép xuống.

Thẩm Cửu bị Lạc Băng Hà đặt lên giường, thân là thường nhân Thẩm Cửu phản kháng cũng chẳng mảy may Lạc Băng Hà là Ma tôn đây được.

Lạc Băng Hà đem thư lật ra, đặt trước mặt Thẩm Cửu cho y nhìn. Lạc Băng Hà vốn cho rằng sẽ nhìn thấy được bộ dáng đỏ mặt của y, không nghĩ tới sắc mặt y lại như thường.

Thẩm Cửu tựa như nhìn ra được tâm tư của hắn, đối với hắn trào phúng nói: "Làm cũng không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, còn đùa cái kiểu này, ngươi cũng thật đủ nhàm chán đấy."

Lạc Băng Hà tựa hồ nghĩ đến cái gì trong thoại bản, lập tức nở nụ cười, cúi đầu ghé vào bên tai Thẩm Cửu nói: "Đã vậy, họa bản vẽ chính là hai chúng ta, kia không bằng hai ta học tập tự mình đến thử một chút."

Thẩm Cửu lập tức nhíu mày, dựa theo tính tình của tiểu súc sinh, không biết lại làm đến bao lâu. Thừa dịp Lạc Băng Hà không có chú ý tới, trực tiếp nâng lên một chân, bất quá Lạc Băng Hà sớm đã đoán trước, trực tiếp đem chân y kẹp lại dễ dàng.

"Sư tôn tốt của ta, ngươi hết lần này đến lần khác đều dùng một chiêu này, không chê mệt sao?" Thanh âm vui vẻ của Lạc Băng Hà ở phía trên Thẩm Cửu vang lên.

Thẩm Cửu nhắm lại mắt, Lạc băng Hà tưởng y thỏa hiệp, thời điểm hắn buông lỏng chân bị kẹp lại của Thẩm Cửu ra, liền trực tiếp bị y một chân đá lên, Lạc Băng Hà cảm giác có cái gì đó muốn nát rồi.

Lạc Băng Hà ngã xuống sàn, hai tay đặt tại giữa chân.=))

Thẩm Cửu từ trên giường ngồi dậy, lạnh lùng nhìn xuống Lạc Băng Hà: "Dùng tốt là được."

_____________

Nhìn cũng tội mà thôi cũng kệ haha =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro