Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu nhìn bé con ngây ngô trước mắt mình, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Đè lại những run rẩy trong lòng, nắm chặt tay, y cố gắng cất giọng, nói chuyện một cách bình thường nhất có thể.

  " Ngươi là ... "

Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu run rẩy trước mắt mình, vẫn cố tỏ ra thanh lãnh như trúc trong tuyết, khẽ mỉm cười nhẹ một chút, trong lòng mềm đi một chút. Sư tôn của ta cũng có chút đáng yêu. Không biết bộ dạng trên giường như thế nào nhỉ. Lạc Băng Hà hơi liếm nhẹ khoé môi. Tỏ vẻ ngây ngô một chút, hắn nhìn lên sư tôn mình, khẽ cất giọng non nớt:

  " Hồi bẩm Thẩm phong chủ, ta là Lạc Băng Hà. "

Nhạc Thanh Nguyên ở bên cạnh, nhìn về phía Lạc Băng Hà, lại nhìn thoáng qua Thanh Thu sư đệ của y, đáy lòng có chút suy đoán nhỏ. A Cửu đều là sau khi thằng bé này xuất hiện. Không lẽ nỗi sợ của A Cửu xuất phát từ nó. Nhưng cũng quá vô lý đi, nó chỉ là một đứa bé, không có chút uy hiếp nào. Bằng không thử xem, mang Lạc Băng Hà vào Thanh Tĩnh Phong, hảo quan sát một chút. Nếu là hắn thật, vậy phải nghĩ cách hảo diệt trừ mối hậu hoạn này.

Nhạc Thanh Nguyên nghĩ nghĩ, cất giọng:

  " Thanh Thu, đứa bé này tư chất không tệ, hơn nữa nó cũng muốn vào Thanh Tĩnh Phong, nên ta đã làm chủ để nó vào đây. Ta nghĩ Lạc Băng Hà rất thích hợp để vào phong của đệ. Đệ cảm thấy sao? "

Thẩm Thanh Thu nhìn Nhạc Thanh Nguyên một chút, trầm mặc. Chính mình một mực muốn né tránh Lạc Băng Hà, không nghĩ tới, cuối cùng lại vẫn là thu đến phong mình. Mọi khổ đau của hắn đều bắt nguồn từ ngày hôm nay. Thẩm Thanh Thu thừa nhận, y từng chán ghét đến vô cùng Lạc Băng Hà, không phải bởi vì hắn quá tốt đẹp, mà bởi, hắn quá giống y của trước đây. Cái gọi là lương thiện trong thế giới này, chính là điều ngu ngốc nhất. Chính bởi vì lương thiện, y bị Thu Tiễn La hành hạ đến sống dở chết dở. Cũng bởi vì tốt đẹp, y ĐƯỢC Thu Tiễn La để ý, mới đi đến kết cục lúc đó. Chính bởi vì tốt đẹp, mà mọi đau đớn khổ hạnh y đều phải trải qua. Thẩm Thanh Thu từ đó chán ghét cái gọi là tốt đẹp lương thiện. Những đứa trẻ khác nhìn y được Thu Tiễn La TỐT BỤNG đưa lên xe ngựa, ân cần săn sóc đưa về Thu phủ mà ngưỡng mộ, ghen ghét. Chỉ có y mới biết, nơi đó so địa ngục còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn vạn lần. Lương thiện, tốt bụng trong thế giới tàn khốc này chính là điều ngu xuẩn nhất. Vì lương thiện, Thẩm Thanh Thu mới có thể đi đến bước đường cùng như năm đó. Cho nên khi hảo hảo nhìn thấy Lạc Băng Hà một cái tốt đẹp đến ngu ngốc tiểu hài tử, Thẩm Thanh Thu tâm đều co rút đau đớn. Y phảng phất như thấy được mình của trước kia. Bị đối xử tàn nhẫn, hành hạ không thương tiếc, rốt cuộc cuối cùng vẫn là ngu xuẩn lương thiện. Thẩm Thanh Thu không biết cái gì gọi là ôn nhu, cũng không biết nên đối xử tốt với người khác như thế nào, cũng không dám mở ra trái tim sớm đã đóng băng của chính mình. Cho nên, y lựa chọn âm thầm mà chiếu cố. Cay nghiệt với hắn là muốn mài dũa đi chút thiên chân ấy, không quản hắn bị hành hạ là muốn để hắn biết thế giới có bao nhiêu xấu xa dơ bẩn cùng tàn ác, để hắn có thể tàn nhẫn hơn một chút, nhưng vẫn giữ một chút thiên chân của chính mình. Thẩm Thanh Thu tu là nhu công pháp, thiên về bộ pháp khinh công, cảm nhận khí trời đất, như hoà làm một cùng trời mây, lãnh đạm lạnh lẽo như tuyết. Công pháp y khắc chế ma khí, cũng kị nhất là ma khí. Vì vậy, tiếp xúc cùng Lạc Băng Hà chỉ một thời gian ngắn, y đã nhận ra Lạc Băng Hà có chút tia ma khí nhỏ yếu ớt. Vì vậy, làm hắn ra phòng củi vì để đề phòng có người phát hiện. Thuốc trị thương Ninh Anh Anh đưa đến, y cũng đem đổi, bởi vì Thẩm Thanh Thu phát hiện ra tia ma khí nhỏ nhoi trong người Lạc Băng Hà, nhưng hắn lại cũng có thể tu tập linh khí. Tiên ma hỗn huyết, đứa bé mà năm đó cung chủ Huyễn Hoa cung đã hết lòng muốn trừ khử. Thể chất đặc thù, đan dược Ninh Anh Anh đưa tới có thể sẽ khiến trạng thái tiên ma của Lạc Băng Hà mất khống chế mà bạo động, sức đứa bé còn nhỏ, cơ thể yếu ớt sẽ không chịu được sức mạnh khổng lồ mà chết đi, vì vậy y đổi thuốc trị thương thành loại thuốc trị thương đặc trị đặc biệt mà y ngàn dặm khổ sở cầu đến cho Lạc Băng Hà. Hằng ngày bắt hắn gánh nước chẻ củi là vì rèn luyện hắn, để một ngày nào đó, nếu phong ấn mẹ và cha hắn để lại bị phá vỡ, cơ thể được rèn luyện ít nhất sẽ không vì sức mạnh khổng lồ mà bạo động nổ tan xác. Còn công pháp của y, là công pháp dành cho tiên ma hỗn huyết mà Thẩm Thanh Thu dùng máu của mình, nhẫn tâm tàn sát một phen mới cướp về đến. Lần đó, y cũng suýt đã bỏ mạng. Thẩm Thanh Thu dùng hết khả năng mình bảo hộ Lạc Băng Hà, chỉ mong tương lai đứa bé này có thể sáng hơn một chút, mà không phải như y. Trong thâm tâm, dù nỗi ghen ghét với Lạc Băng Hà cũng lên đến đỉnh cao, tư chất tốt, có mụ mụ yêu thương, nhưng rốt cuộc vẫn là hảo hảo chiếu cố. Chỉ là bản thân y lạnh lẽo từ trong sơ cốt, chẳng muốn người khác đến gần. Y sợ, sợ rằng mình nếu phá vỡ lớp phòng ngự kia mà để người khác tiến vào đến, bản thân sẽ lại nhận lại những đau đớn xé tâm can.

  " Hazzz "

Buông một tiếng thở dài nặng trĩu, Thẩm Thanh Thu chỉ đành gật đầu đồng ý. Nhạc Thất dù gì cũng là chưởng môn, nếu y muốn Thẩm Thanh Thu thu nhận đứa bé này, vậy y cũng sẽ không làm trái ý. Chỉ là kiếp này, y không muốn quản đến sinh tử Lạc Băng Hà nữa. Sống lại một đời vượt qua pháp tắc Thiên Đạo, y sớm nhìn ra Lạc Băng Hà là Thiên Đạo chi tử che chở. Dù sao, hắn cũng sẽ không làm sao. Kiếp trước, hoá ra cũng chỉ có y ngu ngốc. Cười tự giễu một chút, Thẩm Thanh Thu cất giọng:

  " Từ giờ ngươi là đệ tử Thanh Tĩnh Phong, hảo hảo nỗ lực tu tâm dưỡng tính, đề cao thực lực. Ta miễn ngươi không cần thiết dâng trà cho ta. Minh Phàm, tới đây "

Minh Phàm lon ton chạy lại gần, chắp tay cung kính, nếu có thêm cái tai cùng đuôi, quả thật có thể so sánh với cún nhỏ làm nũng chủ nhân.

  " Sư tôn, người gọi Minh Phàm "

  " Đều đã lớn, ra dáng sư huynh một chút đi. Ngươi sắp xếp một căn phòng cho Băng Hà đi, từ giờ hắn sẽ là tiểu sư đệ của ngươi. Còn nữa, Minh Phàm, chuyển vào trúc xá đi "

Thẩm Thanh Thu hơi rũ mi, mệt mỏi nói. Nhạc Thanh Nguyên nhìn qua đứa bé Minh Phàm một chút thầm đánh giá. Cũng có thể xem là tốt.

  " Thanh Thu, đệ muốn Minh Phàm làm đệ tử chân truyền, tiếp quản Thanh Tĩnh Phong đời tiếp sao? "

  " Ừm. Minh Phàm, ngươi nghe sư bá ngươi nói rồi đấy. Làm cho tốt "

Đôi mắt nâu đen của Minh Phàm vụt sáng, cả người đều tản mát ra ánh sáng của hạnh phúc cùng vui vẻ. Y cười sáng lạn, đáp lại lời:

  " Vâng. Minh Phàm nhất định không làm sư tôn cùng các sư bá thất vọng "

Thẩm Thanh Thu giao đến ngọc bội xanh, mím môi khẽ xoa đầu đứa bé. Mắt rủ xuống, nhìn về phiến lá đang bay múa trên mặt đất, không biết đang nghĩ gì.

Lạc Băng Hà hơi trầm mặc, nhìn Thẩm Thanh Thu. Đôi mắt đầy dục vọng chiếm hữu nhượng khiến người sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro