Ghen (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_____

Buổi liên hoan ăn mừng bộ phim Thiếu Niên Ca Hành đóng máy vừa kết thúc, sau cuộc vui mọi người chia nhau ra về, ai về nhà nấy mỗi kẻ một đường có xe đưa xe đón. Chỉ riêng Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng hai người này là cùng nhau đến rồi lại cùng rời đi.

"Ngao lão sư một mình anh có mang Lý lão sư về được không thế? Lý lão sư đã say lắm rồi, hai người phải cẩn thận nha."

Ngao Thụy Bằng có hơi váng đầu, làm gì có ai uống rượu xong mà không cay không ngứa, chỉ là hắn không say bằng con mèo nhỏ kia thôi. Hắn cõng Lý Hoành Nghị lên, để cho người nằm chắc trên lưng mình rồi mới rời đi.

"Mọi người về nhà cẩn thận."

Hắn cõng bé con ra xe đậu ở lề đường, tài xế cùng đoàn đội hai bên đều đã biết chuyện của bọn họ rồi nên không còn lạ lùng gì việc hai người họ dính liền một chỗ. Từ đây về đến nhà còn khá xa, đi xe lâu thêm chút nữa hắn ta sợ bé con sẽ mệt, nên lập tức tìm chỗ để nghỉ ngơi thì tốt hơn.

Tài xế hỏi :"Thụy Bằng, cậu với cả tiểu Lý hai người muốn đi về đâu thế?"

Ngao Thụy Bằng để người nằm dựa vào trong ngực mình, mặt thì lạnh tanh trả lời :"Anh cứ lái đến khách sạn gần đây nhất là được. Cái nào có bảo mật với an ninh tốt ấy."

Hắn nói xong, tài xế khởi động máy rời đi, không gian trong xe trở thành im lặng đến kì lạ. Ngày bình thường Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng đều là người biết pha trò, chủ động tìm cuộc trò chuyện trên đường đi để cho mọi người không còn nhàm chán. Nhưng hôm nay, bạn nhỏ Lý cá con thì nửa tỉnh nửa mê rồi, đang nằm mềm oặt trên vai Ngao Thụy Bằng không hề nhúc nhích.

Còn Ngao Thụy Bằng thì hình như đang tức giận, sắc mặt không thể gọi là tốt được, hắn im lặng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về người con trai nằm ở trong ngực mình, giúp đối phương chỉnh lại vài cọng tóc mai hơi vểnh lên, điều chỉnh tư thế phù hợp để cho người nọ nằm thoải mái hơn. Có thể thấy, tuy trong lòng có chuyện nhưng hắn ta vẫn hết mực dịu dàng đối với bạn nhỏ.

Đến gara của khách sạn, Ngao Thụy Bằng mải móng xuống xe rồi bế ngang người còn lại lên, như thể vô cùng gấp gáp tiến vào trong đó thuê phòng. Người tài xế cũng mau mải chạy theo từng bước chân dài của hắn, xách theo những túi đồ lỉnh kỉnh của cả hai người.

"Anh giúp em làm thủ tục với. À, anh có ở lại không, thuê phòng ở cạnh bọn em luôn."

Hắn muộn màng hỏi người tài xế, nhận lại là cái lắc đầu :"Nhà anh ở gần, anh về với vợ con thôi. Hai đứa cẩn thận kẻo bị chụp hình."

Trong lúc làm thủ tục nhận phòng, Ngao Thụy Bằng vẫn ôm Lý Hoành Nghị chẳng dời tay, đến khi nhận thẻ phòng cũng không muốn buông người xuống mà cứ giữ khư khư như sợ ai đó sẽ trộm mất của mình. Hắn chào tạm biệt tài xế rồi bế bạn nhỏ đi vào.

"Vậy anh về cẩn thận."

.

Lý Hoành Nghị đầu óc mơ màng được thả xuống giường, Ngao Thụy Bằng còn đi xung quanh kiểm tra tất cả mọi thứ trong phòng từ rèm cửa đến gương, lật từng ngóc ngách xem có camera kín hay gì đó không, sau đấy mới bật cái đèn ngủ đầu giường lên. Ánh sáng dịu nhẹ khiến cho bạn nhỏ đang mơ hồ phần nào tỉnh táo trở lại.

Mèo nhỏ ngồi dựa vào đầu giường, hai mắt khó khăn mở ra nhìn thấy Ngao Thụy Bằng đang đứng một bên nhìn mình mãnh liệt, liền cất giọng hỏi hắn :"Ngao Thụy Bằng? Nhìn gì thế?"

Giọng nói lèm nhèm của kẻ say cộng thêm chút khàn khàn, giọng mũi cùng với âm cuối dài ra khiến câu hỏi giản đơn của Lý Hoành Nghị cũng trở thành làm nũng. Hắn thở dài, không muốn chấp nhặt với kẻ đang say, cứ hầu hạ bạn nhỏ nốt đêm nay rồi ngày mai tính sổ một thể.

Hắn giúp mèo con cởi áo khoác ngoài ra, giày và tất xếp gọn vào một góc rồi gói cả người bạn nhỏ vào chăn, khiến mèo con biến thành một cục tròn tròn nho nhỏ. Lý Hoành Nghị hai mắt mơ màng như là đang nhớ lại mọi chuyện, em khẽ chớp chớp mắt nhìn lên Ngao Thụy Bằng, thấy hắn thơm lên trán mình một cái rồi lại xoa xoa mái tóc hơi xù.

"Ngoan ngoãn nằm ngủ đi, anh đi tắm."

Chưa bước được đến cửa, eo Ngao Thụy Bằng đã có một vòng tay nho nhỏ ôm chặt lại. Lý Hoành Nghị loạt soạt mò xuống giường không chịu để cho hắn rời khỏi mình.

"Em cũng muốn tắm."

Cái đồ mèo nhỏ uống được hai ly rưỡi này chẳng biết có còn nhận ra trời trăng gì không nữa, hắn tìm trong đống đồ mang theo có vài viên thuốc giải rượu, pha cho người kia uống xong thì lần nữa đặt em ấy lên giường.

Ngao Thụy Bằng :"Ngoan ngoãn ở đây đi, anh tắm xong thì mang nước ra cho em rửa mặt."

Đêm lạnh thế này hắn da chắc thịt dày thì còn đi tắm được, con mèo nhỏ kia sức khỏe thì chẳng bằng ai cũng đòi đi tắm làm gì?

Ngao Thụy Bằng dịu dàng chăm sóc người yêu như mọi lần, nhưng ngày hôm nay hắn chưa chịu mỉm cười một lần nào cả. Hình ảnh năng động hoạt bát mọi khi được thay bằng cái khuôn mặt như thể có ai thiếu nợ hắn ta, lông mày chau lại khó chịu lộ rõ ra ngoài.

"Đừng để anh phải tính sổ với em ngay, bé con."

Lý Hoành Nghị chưa tỉnh hoàn toàn nhưng nghe người kia dọa cũng phải gân giọng lên cắn lại :"Ai tính sổ ai cơ, anh nói xem em làm gì anh rồi?"

Ngao Thụy Bằng cúi xuống cắn môi đối phương một cái, khiến cho bạn nhỏ đau đớn la lên. Sau rồi mới dùng ngón tay gõ gõ vào trán Lý Hoành Nghị, nhắc nhở :"Suy nghĩ kĩ về những việc hôm nay mình làm đi. Chuyện này anh không cho qua được, lát sẽ hỏi tội em sau."

.

Ở trong phòng tắm nước ào ào xối xả, Ngao Thụy Bằng vuốt ngược tóc mái lên để dòng nước ấm phả thẳng vào mặt mình. Nhớ lại buổi đi liên hoan ăn uống hôm nay, mọi người rủ nhau đi chơi kín không có truyền thông hay nhà báo nào biết được. Mọi người đều rất thân nhau, lại lâu rồi mới gặp lại nên có hơi quá chén.

Sẽ không có gì nếu như Lý Hoành Nghị không tương tác với người khác quá nhiều. Mèo con này không phải kiểu lạnh lùng khó gần hay sao, vậy mà hôm nay lại nhiệt tình như lửa, gặp bất cứ ai cũng chào hỏi ân cần. Ngao Thụy Bằng nhìn thấy mà giấm đổ tận mấy bình chua loét, lúc nào cũng kè kè bên em ấy nên luôn nghe thoang thoảng mùi chua.

Nhất là lúc Lý Hoành Nghị chúc rượu nữ diễn viên đóng cặp với mình, cô gái kia cùng em cười cười nói nói từ đầu đến cuối, hai cái người này chẳng lẽ lén lún hắn còn liên lạc với nhau ư, tại sao hắn không biết bọn họ thân như vậy? Còn nữa, lúc mèo nhỏ bắt đầu say thì chạy đi bá vai bá cổ mọi người, từ biên kịch cho đến các diễn viên lớn tuổi hơn, Ngao Thụy Bằng mà không chạy theo giằng ra thì con mèo này sẽ coi mọi người thành thân cây mà trèo lên hết.

Lúc rượu ngấm vào rồi, người yêu hắn mang bộ dạng trắng trắng hồng hồng, hai má ửng lên màu đỏ như hai quả cà chua chín, tai và gáy cũng hồng rực lên nhìn rất muốn cắn em ngay. Bạn diễn nữ bên cạnh còn đưa tay ra chọt chọt má, hắn mà không chen vào thì sớm muộn cũng sẽ mất người.

Vấn đề là ở Lý Hoành Nghị quá câu nhân, không chỉ với bạn diễn nữ đâu, đối với các diễn viên nam nhân duyên của em ấy cũng không hề kém cạnh. Lý lão sư gần như là người nhỏ nhất đoàn làm phim, được coi là em bé của mọi người, hắn cưng chiều em được thì mọi người cũng có thể cưng chiều em được.

Cho nên hắn rất khó chịu với điều này, mèo con là của một mình hắn cơ mà, hắn không thể giấu em đi lại cũng không thể cấm người khác động vào bé con. Càng nghĩ càng thấy bực mình, Ngao Thụy Bằng ghen rồi, trừ Lý Hoành Nghị ra cả thế giới đều phải nhận thái độ bất bình của hắn.

.

Mang theo một thau nước ấm bước ra ngoài để chuẩn bị hầu hạ tiểu tổ tông, hắn còn chưa kịp lau khô đầu mình mà cả người mới quấn một cái áo choàng tắm lỏng lẻo. Mèo con chưa ngủ, có vẻ thuốc giải rượu có tác dụng rồi, Lý Hoành Nghị co thành một cục ngồi ở đầu giường, hai tay ôm gối suy tư.

Bên cạnh là điện thoại đang sáng, màn hình là nhóm chat của bọn họ, mọi người báo bình an cả rồi chỉ còn Lý Hoành Nghị là vẫn lơ ngơ, xem tin nhắn rồi mà chưa trả lời lại.

Mang khăn đến lau mặt cho Lý mèo con mới vừa tỉnh rượu, hắn tự nhiên lật cổ và tay chân đối phương lên lau qua một lần, làm cho bớt đi mùi rượu. Trong lúc chuẩn bị tìm đồ thay cho mình và bạn nhỏ thì cổ áo bị hai bàn tay bé nhỏ vươn ra nắm chặt, mèo con dùng hết sức chồm lên, nói vào mặt hắn ta, hơi thở của em nóng ẩm và còn lẫn hơi men.

Lý Hoành Nghị :"Không đúng, em nhớ lại hết rồi. Là em phải tính sổ với anh. Hôm nay anh không chỉ bắt chuyện với bạn nữ diễn chung, nói với cô ấy mười câu liên tục còn cười vui vẻ với cô ấy ba lần. Em thấy khó chịu nên mới nâng vài chén với đại sư huynh, anh cũng mò sang xã giao với mọi người bên đấy. Ai cũng khen Ngao Thụy Bằng lão sư không ngớt lời còn anh thì sao hả, cứ thân thiết với người ta để cố tình chọc tức em?"

Ngao Thụy Bằng ngồi hẳn xuống giường nói chuyện, trong khi cổ áo vẫn để cho người kia nắm khư khư, hắn đưa mặt sát lại gần nhất có thể với mèo con :"Tổ tông, nói công bằng đi. Anh nói chuyện với cô ấy trong mười câu khẳng định là có bảy câu nhắc đến em, vì cô ấy hỏi chuyện về bé con của anh nên mới có chủ đề để nói, còn anh cười là vì người ta khen anh với em vẫn mặn mà. Đại sư huynh hỏi tình hình hai đứa mình dạo này thế nào rồi, mọi người đều ủng hộ như vậy anh có thể từ chối sao?"

"Nhưng mà em, mèo con. Em đang từ bàn này mò sang bàn khác uống với bao nhiêu người, anh mà không chen chúc đến ngồi cạnh em thì có phải em sẽ kết nghĩa với cả thế gian không? Say khướt rồi thì lại đi bá vai bá cổ mọi người, anh mà không đến giằng ra thì em định ôm ấp đến bao giờ, hả?"

"Anh chọc tức em? Khi mọi người hỏi em thông qua anh, anh nghĩ em say rồi không trả lời nổi nên thay em đi bắt chuyện. Thế mà mèo con em ngồi đếm số câu anh nói với người ta, cái đầu nhỏ này của em chứa toàn cái gì vậy hả?"

Hắn dùng ngón tay trỏ hơi nâng cằm Lý Hoành Nghị lên, bé con cảm thấy mình có phần đuối lí, nhưng nhìn thấy người yêu mình tương tác với người khác thì trong lòng rất là khó chịu. Bạn nhỏ bỏ qua bước đôi co xem ai nói đúng này, trực tiếp dùng hành động bổ nhào vào áp môi mình lên môi hắn điên cuồng gặm cắn.

Thấy Lý mèo con ngồi hẳn lên người mình, Ngao Thụy Bằng cũng đáp luôn khăn lau mặt trong tay đi mà đỡ lấy hông người nọ. Hắn chịu đựng cái hôn thô bạo của Lý mèo con, thoải mái mở miệng ra để cho em tiến vào. Chiếc lưỡi mềm mại vờn quanh khoang miệng, quấn lấy lưỡi hắn trêu đùa dụ dỗ, tinh nghịch đúng như tính cách của chủ nhân nó vậy.

Cái hôn không hề ngọt ngào và say đắm như mọi lần, nó mạnh bạo và gấp gáp đến phát điên. Hai người đều thở gấp nhưng tuyệt nhiên không bên nào muốn rời ra, càng lúc càng quấn quýt, nhiệt độ cũng theo những động tác cọ sát mà tăng lên nhanh chóng. Cảm nhận được trống ngực của đối phương cũng rộn ràng không khác gì mình, hơi thở nóng hổi phả lên da mặt như có khả năng gây ra bỏng rát.

Cho đến lúc hai người họ tách ra, giữa hai đôi môi tạo ra một tiếng 'chóp' vô cùng ướt át. Bờ môi ướt đẫm nước bọt, bóng loáng, ở trong không gian ánh sáng chỉ có một cái đèn ngủ ở đầu giường thì trông nó càng thêm phần cuốn hút, tạo cho người ta cảm giác nó vô cùng mềm mại, ngọt ngào.

Lý Hoành Nghị vẫn ngồi trên người hắn, hai tay buông cổ áo hắn ra chuyển sang quàng quanh cổ, kéo hắn lại gần mình :"Em không quan tâm. Anh làm em ghen rồi."

Dưới sự kích thích mãnh liệt của mèo con, Ngao Thụy Bằng cảm thấy phía dưới hai người đều đã cùng tỉnh dậy, con dã thú trong người đã bị đánh thức rồi thì đêm nay xác định không đại chiến sẽ không ngừng. Hắn giữ chặt lấy cái hông đang ngọ nguậy ở trên mình, gấp gáp tháo dây lưng cho bạn nhỏ.

"Em nói lại xem, anh mới là người nên ghen. Nhìn thấy em như thế anh chỉ muốn đè em ra làm ngay lập tức em có biết không hả mèo con."

Ngao Thụy Bằng đột nhiên trở mình dậy, đè chặt người kia xuống giường. Lý Hoành Nghị nhìn thấy trong mắt hắn ta lúc này đã ngập tràn dục vọng giống như mình, cũng đã nhẫn nhịn đến điên đầu. Qua vài lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt đang bị đốt lên nhanh chóng, chỉ một lát nữa thôi những thứ vải vóc dư thừa ngăn cách giữa bọn họ cũng sẽ không còn, hoàn toàn trần trụi.

Trên người Ngao Thụy Bằng chỉ có một chiếc áo choàng tắm, bạn nhỏ nâng tay lên giật một cái là ra. Còn bản thân mình cũng chỉ hai ba bước là đã bị người kia lột sạch, hai tiểu huynh đệ bên dưới lại có dịp gặp nhau.

Hắn ta trầm mình xuống mút lấy đôi môi của người nọ, sức mạnh và kĩ năng của hắn hoàn toàn chênh lệch với người còn lại, Ngao Thụy Bằng cho em hiểu được cảm giác thế nào là bị hôn cho thở không xong.

Hắn mò bàn tay to lớn của mình đến cái eo nhỏ của đối phương, nắm vạt áo lột ra. Lý Hoành Nghị phối hợp giơ hai tay lên đầu cho hắn cởi, đôi môi mới vừa tách ra một lúc mà đã thấy mình thiếu đối phương như thiếu đi dưỡng khí, quá khó để thở. Sau khi chiếc áo cởi qua đầu, ánh sáng lần nữa soi vào mắt Lý mèo nhỏ thì hai bờ môi lại dán vào nhau thêm lần nữa.

Không chịu rời nhau ra một khắc, va chạm ướt át trong đêm tạo nên những âm thanh vô cùng xấu hổ. Ngao Thụy Bằng với tay lên hộc tủ đầu giường, quả nhiên khách sạn nào cũng có đồ dùng đầy đủ. Một vài cái chai và cả hộp bao còn mới tinh.

Lý Hoành Nghị giả vờ trêu ghẹo :"Mấy cái này anh thành thục quá nhỉ, người ta cất ở đâu mà có thể tìm một phát thấy ngay."

Ngao Thụy Bằng bỏ qua giọng điệu ngả ngớn của bạn nhỏ, hắn nhìn qua một lượt mấy chữ ghi ở trên lọ :"Mèo con, loại này chất lượng không được giống như ở nhà, em chịu khó nhé."

Lý Hoành Nghị cũng cầm đồ lên nhìn thử xem :"Bao này không phải cỡ của anh, nhỏ như vậy mà để đây hẳn một hộp? Thảo nào không có ai chịu dùng."

Nếu như thứ này được động vào, thì ngay đến cả cô lao công quét dọn cũng sẽ nhận định được, người này thật nhỏ nha! Cái này có coi như hành vi tiết kiệm sáng suốt của khách sạn hay không, hay là đang tạo công ăn việc làm cho mấy phòng khám tư nhân gần đó.

"Anh tìm lại xem xem." Ngao Thụy Bằng lục lọi ngăn tủ của khách sạn thêm một hồi nữa, lôi ra được thứ mà mình muốn :"Loại to nhất này chắc là vừa, nhưng mà không còn nhiều lắm. Mèo con em chuẩn bị đi, lát nữa đừng có mà gào khóc xin tha."

Bạn nhỏ tuy rất bực nhưng không phản bác được, dù sức chịu đựng của mình lớn cỡ nào thì cũng không qua được lực eo dẻo dai bền bỉ của người trước mặt. Lần nào cũng là em phải đầu hàng, rên rỉ đến khàn cả cổ. Nhìn xuống thứ vũ khí đang chĩa vào bụng mình kia, mèo con âm thầm cảm thán tạo hóa sao lại đắp nặn nên một vật ngoại cỡ như thế, mang theo bên mình không thấy nặng nề à?

Ngao Thụy Bằng biết bạn nhỏ đang nhìn chỗ nào và nghĩ cái gì, hắn liền phun ra lời trêu chọc :"Mèo con, nếu em gấp thì có thể dùng miệng nếm thử xem."

Lý Hoành Nghị hiếm khi không bị chọc tức bởi những lời thế này, em bình tĩnh trả lời lại :"Anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ đang cảm thán tạo hóa mà thôi, ngoài cho anh cái size ngoại cỡ ra thì cả hình dáng và màu sắc đều như quái vật, không dễ thương tẹo nào."

Đàn ông bị chê về mặt này chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt, trong lòng khóc thành dòng sông, đúng là Lý Hoành Nghị trong người còn rượu, chứ thường ngày em sẽ không nói chuyện phóng khoáng thế này.

Hắn ta làm bộ không chấp nhặt :"Vâng, của ngài là đẹp nhất, dễ thương nhất, tôi vô cùng hâm mộ."

Hai người họ là như vậy, đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi và sớm đã bỏ đi những ngại ngùng của những lần đầu. Lý Hoành Nghị kiệm lời và lạnh lùng như thế nhưng sâu bên trong chính là một bé con bạo dạn còn Ngao Thụy Bằng thì lại hết sức ân cần. Đối với người khác hắn có thể thờ ơ, mặc kệ, nhưng riêng đối với ngoại lệ của mình, người đàn ông này luôn tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ.

Ví dụ như để mở rộng cái bông hoa nhỏ bên dưới ra, Ngao Thụy Bằng dùng một chiếc bao xỏ vào những ngón tay của mình rồi mới đổ gel lên, ngón tay hắn trời sinh thô ráp, trực tiếp động vào có thể khiến cho chỗ mềm mại đó bị thương.

Chất lỏng lạnh lẽo đột nhiên chạm vào da thịt khiến Lý Hoành Nghị giật bắn cả người, em bám lấy bờ vai Ngao Thụy Bằng hung hăng cắn lên vài cái.

Mèo con "Hưm....." một tiếng, em đã cố tình nhịn lại nhưng cổ họng vẫn phát ra những âm điệu mê người.

Dù có làm thêm bao nhiêu lần thì cơ thể vẫn không thể nào bỏ qua cơn đau này được. Nhưng ngoài đau đớn ban đầu này ra, kí ức của cơ thể đã khắc sâu khoái cảm đạt được từ đằng sau, cho nên khi ngón tay hắn ta mò tới, hông của bạn nhỏ vô thức di chuyển, đẩy dị vật trong mình đến vị trí phù hợp hơn.

Hắn ta trầm người xuống, dùng toàn thân to lớn của mình bao lấy toàn bộ cơ thể nhỏ hơn của mèo con. Ngao Thụy Bằng gặm lên cần cổ, là nơi yêu thích của mình, hắn ta hay để lại dấu ở nơi đây nhất, có thể thấy trên đó còn vài dấu vết khá mờ. Bờ vai nhỏ, dáng hình gầy cùng với xương quai xanh xinh đẹp lộ ra, hắn tham lam hôn lên đấy đồng thời lưu lại những cánh hoa mới lên trên.

"Shhhh, Ngao Thụy Bằng anh là chó đấy à."

Lý Hoành Nghị luôn là kẻ cứng đầu, trong giờ phút này rồi vẫn mang trong người cái máu hơn thua, hắn cắn em một cái em cũng phải nghiến răng tợp lại, để rồi cổ và vai Ngao Thụy Bằng mang đầu dấu đỏ tròn tròn. Thấy bé con còn rảnh rỗi bên dưới hắn liền cho thêm một ngón tay. Ngón tay hắn vốn đã to và dài, làm những động tác co vào duỗi ra liên tục, đẩy đưa cho bên dưới làm quen với kích cỡ bằng một nửa của mình.

Mèo nhỏ lúc này bớt hoạt bát đi rồi, em cảm nhận được hình dạng của các đầu ngón tay chen chúc trong nơi chật hẹp của mình, rút ra, đâm vào, tên này còn ngoáy chọc loạn xạ để trêu chọc mình nữa cơ. Lý mèo con hơi giận, em đẩy hông dưới mình lên cọ sát với hắn ta, tính khí cứng ngắc nóng hổi cọ lên cơ bụng săn chắc của Ngao Thụy Bằng, đỉnh đầu chảy ra chút dịch nhờn, người bên trên bị kích thích phải hít mạnh một hơi.

Cúi đầu xuống sát với gáy bạn nhỏ, mèo con bị hơi thở chọc ngứa trên da thịt nên khẽ rụt đầu, nghe hắn thì thầm :"Đừng để anh phải đâm thẳng vào."

Hắn đang vô cùng nhẫn nhịn để không khiến người con trai nằm đó bị thương, nhưng mèo con không biết tự lượng sức cứ đi khiêu khích người ta như vậy, hắn sợ sức chịu đựng của mình không chống lại nổi sức quyến rũ của người này. Trên mặt mồ hôi đã lấm tấm, thời điểm hắn rút ngón tay ra thay bằng vật của mình tiến vào, mèo con mặt nhăn như hoa cúc.

"A!.... Ưm..."

Hắn hôn lên chóp mũi của người nọ, gạt vài sợi tóc mái lòa xòa sang một bên và vén tóc mai ra gọn sau tai, ấn môi mình lên mi mắt và vùng da mỏng dưới mắt, động tác an ủi này hoàn toàn xuất phát từ trong ý muốn chiều chuộng mèo con, không hề có bất kì suy nghĩ nịnh nọt gì.

Vách thịt mềm mại bị nong ra đến cực hạn, nơi bé nhỏ bị một vật trụ thật to chen vào. Mời chỉ một nửa chiều dài, phía dưới này đã kháng nghị bằng cách co bóp mãnh liệt muốn đẩy dị vật ra. Cơ hông làm việc, vô tình siết chặt khiến cho Ngao Thụy Bằng không thể vào thêm.

"Mèo con em thả lỏng ra..."

"Anh nói... Ư... Dễ dàng như vậy... Có giỏi anh nằm sấp xuống cho ông đây đâm thử xem."

Hắn lau đi chút mồ hôi trên trán Lý Hoành Nghị, trêu đùa một cách dịu dàng :"Làm người phải biết tự lượng sức mình. Không phải anh không nằm dưới được, anh chỉ sợ em phải quá sức mình."

Càng là lúc đớn đau mèo con lại càng mỏ hỗn. Ngao Thụy Bằng dùng môi mình bịt cái mỏ chửi bới kia lại, di chuyển bớt sự tập trung của người nọ lên trên để phía dưới có thể thả lỏng ra. Có gel bôi trơn hỗ trợ, việc tiến vào vẫn gian nan như thường bởi vì chày to giã vào cối nhỏ, không vao giờ là dễ dàng, trơn tuột.

"Ưm..."

Giữa nụ hôn, những âm thanh phát ra bằng giọng mũi vô cùng ám muội. Cả căn phòng chỉ có ai người, tiếng ướt át này như thể bị phóng đại lên nghe thật rõ ngay bên tai. Hắn không chịu được nữa rồi, dưới hông di chuyển đẩy thẳng vào. Cả hai người đều thở hắt ra một hơi, bàn tay của mèo con trên vai hắn siết chặt.

Nhìn cổ và vai đối phương chi chít những vết đỏ của mình, hắn hài lòng di chuyển thêm xuống dưới bắt nạt khuôn ngực trần. Đầu hoa hồng nhạt bị miệng hắn trêu chọc, chốc lát đã đỏ ửng lên.

Bên dưới vẫn chưa thả lỏng ra, Ngao Thụy Bằng vuốt ve da thịt em một lượt dịu dàng an ủi :"Còn đau sao? Vậy chờ một lát."

"Hửm, đừng cắn môi, sẽ chảy máu."

Hắn thà cho bạn nhỏ cắn mình còn hơn là nhìn đối phương ủy khuất đến thế. Dưới thân thử di chuyển vài cái nhẹ nhàng, cảm thấy đã được rồi hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Vách thịt chật chội bị nghiền ép hoàn toàn, nơi nào cũng bị căng ra đến cực hạn.

Hai mắt Lý Hoành Nghị đỏ lên, nước mắt sinh lí chảy ra làm ướt hai bên thái dương. Em đưa tay lên che đi đôi mắt ướt, bị Ngao Thụy Bằng mở ra dỗ dành.

"Ngoan, đừng che mặt."

"Đừng khóc. Nhìn em khóc anh càng muốn làm chết em."

Có một kiểu mĩ nhân gọi là mĩ nhân bệnh tật, có một kiểu vẻ đẹp chính là càng tàn tạ, càng là lúc yếu đuối thì càng làm mê mẩn đối phương. Lý Hoành Nghị mang cái mị lực cứ khiến người ta muốn bắt nạt, chòng ghẹo, càng nhìn lúc em khóc thế này, thú tính trong người Ngao Thụy Bằng càng mạnh mẽ toát ra.


Hông eo đưa đẩy liên tục, rút ra đút vào không ngừng lại chút nào. Âm thanh của xương hông va vào vòng mông căng mẩy và tiếng chất lỏng nhớp nháp ở nơi giao hợp phát ra. Ngao Thụy Bằng đi vào tận gốc, chạm tới một điểm gồ lên ở trong vách thịt mềm.

Ngay lập tức, cả người Lý Hoành Nghị như có một luồng điện chạy qua, đầu óc em trống rỗng và hai mắt mờ đi như TV bị nhiễu sóng, cơ thể run rẩy và hai tay vô thức bấu chặt vào bờ vai rộng trước mặt mình. Một dòng nóng hổi mang theo nhiệt độ của cơ thể phóng ra, dính hết lên cơ bụng của hắn ta. Kích thích đến không ngờ được khiến mèo con không kịp chuẩn bị, khoái cảm bỗng chốc vọt tăng, cơ hông co thắt kẹp chặt vật trụ đang ở trong mình, khiến cho hắn ta không di chuyển được.

Ngao Thụy Bằng bị khoái cảm làm cho tê dại da đầu, suýt nữa thì bị ép ra rồi, con mèo nhỏ còn đang lơ lửng trên mây bị hắn nắm lấy eo xốc dậy. Chuyển thành tư thế này, toàn bộ trọng lực của Lý Hoành Nghị đều dồn nên nơi hai người kết hợp, không cần dùng sức cũng đã đi sâu đến tận cùng.

"A... Anh... Chậm thôi."

"Ha... Bé con, em chặt quá."

Lý Hoành Nghị cảm thấy không phải do mình chặt mà là đối phương quá lớn rồi. Lối vào bị ma sát liên tục đã sưng lên đỏ tấy, nơi đó vừa rát vừa đau khẳng định là sẽ mất cảm giác sớm thôi. Ngao Thụy Bằng quen thuộc cơ thể em đến mức có thể tìm chính xác điểm nhạy cảm kia mà cố ý nghiền vào. Lý mèo nhỏ cảm thấy mình đang bị bắt nạt nhưng không làm gì được.

Bởi vì chính em cũng đang bị dục vọng nhấn chìm, tầm mắt mơ hồ, hông eo đã mỏi nhưng vẫn cố tình đưa đẩy kết hợp với nhịp điệu của hắn ta. Đâm vào, rút ra, cho đến khi hai chân em mềm nhũn mới thấy hắn ta hơi dừng lại, cả cơ thể hắn căng lên báo hiệu sự thăng hoa của người đàn ông.

Hẳn là chưa dừng lại, chỉ sau vài phút, Lý Hoành Nghị vội vàng đớp lấy từng ngụm không khí như cá bị mắc cạn, loạt vận động vừa rồi hơi khiến trái tim này quá tải mà, em cảm thấy mình cần được nghỉ ngơi. Nhưng lại thấy Ngao Thụy Bằng thay áo mưa ra, tròng vào một chiếc mới, sau đó liền tìm đến mình.

"Ngao Thụy Bằng anh cầm thú vừa thôi!" Lý Hoành Nghị gom góp hết sức lực gào lên.

"Bé con, anh đã bảo em chuẩn bị tinh thần đi, hôm nay em có xin tha cũng không được." hắn nâng cái người mềm oặt kia dậy, lật úp bạn nhỏ lại để tiến vào từ phía sau.

Lần này vào có vẻ trơn tru hơn, căn bản thời gian nghỉ giữa chừng chưa đủ để nơi nhỏ bé kia kịp khép lại, địa phương mềm mại đó một lần nữa bị chà đạp bởi Ngao Thụy Bằng. Lý Hoành Nghị úp mặt vào gối đầu, lẩm bẩm. Tinh thần có thể chuẩn bị được nhưng thể lực có thể chuẩn bị được không? Lần nào mình cũng bị hắn ta làm cho tàn tạ mà không tài nào vùng lên phản kháng nổi, tên này quá mức tâm cơ! Bình thường thì hay ra vẻ dễ thương nhưng trên giường hoàn toàn hóa thú.

Lý mèo con cam chịu, định để mặc cho hắn làm gì thì làm. Nhưng đúng lúc này, điện thoại đặt cạnh bên đổ chuông, có người gọi đến. Em cầm điện thoại, vừa định mở lên nghe thì phía sau hắn thúc một cái vào thật sâu, bạn nhỏ không kịp chuẩn bị bất ngờ 'A' lên một tiếng.

Xương sống co rụt, mèo nhỏ mềm người đến điện thoại cũng không cầm được nữa rồi. Hắn ta lấy đi điện thoại từ tay bạn nhỏ, nhận cuộc gọi và mở loa ngoài lên để trước mặt chủ nhân điện thoại. Tên khốn này, có những lúc hắn chơi lớn đến không đỡ được mà.

Đằng sau bắt đầu đưa đẩy và Lý Hoành Nghị bắt đầu nức nở. Em cố mím chặt bờ môi để không cho những âm thanh xấu hổ phát ra. Ngao Thụy Bằng cúi sâu người xuống gặm vào gáy mèo con vài phát.

[Alo. Hoành Nghị à em đã về nhà chưa?] là giọng của đại sư huynh, anh cả của bọn họ.

Ngao Thụy Bằng trả lời bằng giọng khàn khàn, trầm đục :"Bọn em về an toàn rồi. Em ấy... Đi ngủ luôn, quên không trả lời tin nhắn, mọi người không cần lo lắng."

Vừa nói hắn vừa thúc mạnh vào trong, hai ngón tay đưa ra trước vói vào trong cái miệng nhỏ đang cố kìm nén tiếng nức nở. Hai ngón tay bắt được đầu lưỡi mềm mềm, vừa ẩm ướt vừa ấm áp. Hắn chơi đùa với cái lưỡi đó thật vui còn Lý mèo con thì không hề dễ chịu, em cố tình nghiến chặt răng cắn hắn ta một nhát thật đau.

Đầu dây bên kia cảm thấy hơi là lạ, hình như bên ấy không giống như đã nghỉ ngơi rồi, nhưng họ đã báo bình an thì mình cũng nhanh chóng yên tâm đi vậy. Ngao Thụy Bằng cái người này, nhìn hay đùa nghịch thế thôi nhưng cũng coi như một người uy tín, có hắn lo cho Lý Hoành Nghị là ổn thỏa rồi.

[Vậy được rồi, hai đứa nghỉ đi.]

"Vâng, tạm biệt đại sư huynh."

Cạch. Tút.

"Ưm... Ngao Thụy Bằng con mẹ anh! Ông đây... Ư... Đệt, đồ khốn này.."

Hắn bật cười, trong không gian chỉ có hai người họ, điệu cười trầm thấp này trở nên vô cùng nguy hiểm. Ngao Thụy Bằng gặm cắn tai của người trước mặt, làm một dấu răng in đậm trên gáy đối phương.

"Ông đây cái gì mà ông đây? Ông đây muốn làm chết em."

Con mèo đanh đá này, càng cọc thì lại càng thấy đáng yêu, nhìn em giận giữ hắn ta càng muốn bắt nạt. Ngao Thụy Bằng nắm chặt lấy cái eo nhỏ gọn này, dưới thân ra vào nhanh như đóng cọc. Toàn thân Lý Hoành Nghị run lên, nếu như không nhờ hai bàn tay hắn nắm thì em đã sớm không còn sức mà nằm bẹp xuống giường.


.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, thứ bán cương ở dưới thân lắc lư theo nhịp những lần người nọ đâm vào, rút ra. Phần đầu chảy ra chút dịch lỏng, không còn đậm đặc như những lần đầu. Chuyện này quá mất sức rồi, nhưng không thể phủ nhận nó là hoạt động mang cả tâm hồn lẫn cơ thể thăng hoa.

"Hức... Anh ơi.."

"Ha... Sao thế bé con?"

"Dừng.... Dừng một lát.." Lý mèo nhỏ khàn giọng, tiếng nức nở làm hắn hơi lo.

Ngao Thụy Bằng bế hẳn người lên, để mèo con ngồi vào lòng mình như là em bé, chỗ kết hợp giữa hai người không buông ra tẹo nào nhưng có thể tạm dừng một lát. Vòng tay to lớn của hắn ta siết chặt ấy thân thể bé con, một người đàn ông cao hơn 1m8 có thể ngồi gọn trong lòng mình, không biết là do em quá nhỏ hay hắn quá khổng lồ.

Lý Hoành Nghị thả lỏng, hoàn toàn dựa vào người phía sau, tim em đập nhanh quá mồ hôi đã ướt đẫm khắp người. Mèo con quay đầu lại, tìm đến môi của hắn ta đáp lên đấy một nụ hôn. Ngao Thụy Bằng càn quét qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ, hăng say như thể hút hết mọi tinh hoa, mật ngọt nơi đây.

Phía dưới hắn ta lại lần nữa thúc lên, hai tay ghì chặt eo Lý Hoành Nghị để cho bạn nhỏ chuyển động theo ý của mình. Nhấp nhô lên xuống, bạn nhỏ cảm thấy cơ thể mình sắp bị vắt kiệt rồi, đến cả nước cũng không còn cho hắn ép ra.

.

Không biết đến giờ phút nào rồi, cũng không biết đã làm đến lần thứ bao nhiêu, Lý Hoành Nghị mơ hồ nói với hắn ta :"Em muốn đi tắm."

Cả người ra mồ hôi vô cùng khó chịu, mèo con lại là người ở sạch đến có phần ám ảnh, sau khi tắm xong còn muốn ga trải giường cũng phải thay. Nhưng mà bạn nhỏ bây giờ đã hoàn toàn kiệt sức, chỉ còn trông chờ vào đồ ngốc Ngao Thụy Bằng.

Trong mơ màng, bạn nhỏ cảm nhận được mình được hắn bế lên, ôm ngang người bước vào phòng tắm. Ngao Thụy Bằng vừa giữ người trong lòng vừa xả ra một bồn nước ấm, chuẩn bị xà bông dầu gội và các thứ linh tinh. Khi thả mèo con vào bồn nước, hắn còn sợ người này ngủ mất rồi không tự ngồi thẳng người lên được thế là lại bước vào đó ngồi chung, để người kia thoải mái dựa vào bờ vai vững chắc là mình.

Mèo nhỏ mơ hồ:"Ngao Thụy Bằng..."

Ngao Thụy Bằng liền đáp :"Đây, anh ở đây."

"Anh đang làm gì đấy?"

Hắn ta không biết người đang tình hay mơ, chỉ có thể cười khổ :"Mời tiểu tổ tông ngài mở mắt ra nhìn, tôi đang tắm cho ngài."

Cái đầu trong ngực hắn ta ngọ nguậy cod vẻ đang cảm thấy khó chịu :"Mắt không mở được ra."

Làm sao lại không mở được ra? Bởi vì ban nãy, nước mắt chảy hăng quá bây giờ hai mí mắt sưng lên cộng với cơn buồn ngủ kéo về khiến cho hai mí mắt không tách rời nhau ra được. Ngao Thụy Bằng có hơi xót người, định bụng lát nữa sẽ kiếm đồ cho em chườm mắt. Bởi vì bạn nhỏ này sáng ngày mai thức giấc, tự thấy thảm trạng của mình trong gương khẳng định sẽ muốn cào nát hắn ta. Miêu quyền của Lý mèo nhỏ ấy mà, vô cùng lợi hại.

Lý Hoành Nghị cảm thấy khó chịu khắp mình, khi Ngao Thụy Bằng cắn, da có chút rách ra chảy máu mất rồi, cả người rất nhiều vết tích như vậy lại ngồi vào nước, xót ơi là xót. Chưa kể nơi nhạy cảm đằng sau, không bị rách nhưng đã sưng lên do ma sát nó với cường độ lớn, bây giờ lại có nước vào làm cho bạn nhỏ khó nói vô cùng.

"Ngao Thụy Bằng anh là đồ cầm thú!" bạn nhỏ nằm trong lòng hờn dỗi rồi.

"Được được được, anh cầm thú." hắn ta gật đầu chấp nhận, 'đồ con heo' 'đồ con cún' 'tên ngốc' 'tên đần độn'... Tất cả thứ này em dùng để chửi hắn cũng nhận hết rồi, có còn lạ lẫm gì đâu? Cơ mà hôm nay mình hình như cũng hơi quá đáng....

Hắn nghĩ bạn nhỏ hẳn là đã giận mình, bèn hỏi :"Vậy đồ cầm thú như anh, em có còn thích không?"

Lý mèo nhỏ dù là còn tỉnh hay mơ, cũng sẽ tâm niệm một điều :"Thích. Ngao Thụy Bằng mà, có thể không thích được sao..."

Kẻ tâm cơ đã nhận được câu trả lời mình muốn, vui vẻ hôn mèo con một cái 'chụt' thật kêu. Tắm giặt cho bạn nhỏ xong, người đàn ông tràn trề tinh lực còn có thể mang người ra giường, thay đổi chăn đệm cho phù hợp với mèo con khó tính.

"Sấy tóc rồi mới được đi ngủ nào."

Lý Hoành Nghị lơ mơ ngủ, hoàn toàn dựa vào bàn tay người khác giày vò. Tình trạng này có mà bị bán đi cũng không hề hay biết. Ngao Thụy Bằng dịu dàng chăm lo từng chút từng chút một, giúp bé con sấy tóc xong, lại nhẹ nhàng ôm vào lòng mình, đi ngủ.

.

Sáng hôm sau Lý Hoành Nghị tỉnh dậy trong trạng thái vô cùng khó thở, một vòng tay lớn ôm chặt lấy mình mà dù cho có cựa quậy thể nào cũng không chịu buông ra. Cả người đau ê ẩm làm cho bạn nhỏ hoài nghi có khi nào mình mới bị đánh hội đồng không, nhưng kí ức hồi đêm qua chảy lại vào trong não rồi thì mới biết, thì ra người 'đánh' mình chỉ có mỗi Ngao Thụy Bằng.

"Này, Ngao Thụy Bằng!"

Lý Hoành Nghị cất giọng gọi, chính bạn nhỏ cũng ngạc nhiên vì nó khàn đến mức chẳng nhận ra. Theo thói quen, mèo con tiến đến bóp mũi hắn ta vài cái cho đến lúc đối phương chịu mở mắt ra. Ngao Thụy Bằng tỉnh dậy, gạt cái móng mèo nhỏ đang làm loạn trên mặt mình xuống.

"Sao thế mèo con?"

"Anh buông em ra."

Ôm chặt như thế này vô cùng khó chịu, hắn ta vừa mới buông lỏng cánh tay Lý mèo con liền lăn ra khỏi hắn ta. Em hít thở sâu vài lần sau đó lườm sang kẻ bên cạnh mình.

Ngao Thụy Bằng cảm thấy sắp sửa có biến, bèn xuống nước với mèo con :"Em..."

Chưa kịp để hắn nói dứt câu, Lý Hoành Nghị đã gào lên một tiếng :"Cút!"

Em dồn hết sức lực đạp một cái thật mạnh làm người kia lăn thẳng khỏi giường. Ngao Thụy Bằng nghe giọng đối phương ngày càng khàn, xót xa nhiều hơn là đau đớn. Hắn khúm núm bên cạnh nịnh nọt, nhìn qua thật là hèn mọn.

"Mèo con.... Em có cần... Đi bệnh viện không?"

"Anh mới cần đi bệnh viện, vào thẳng khoa tâm thần ấy. Khám não!"

Ngao Thụy Bằng rón rén lại gần con mèo đang xù lông, vuốt ve bằng thái độ thành kính dạ thưa, ngài nói gì tôi cũng được. Rõ ràng đêm trước, mèo nhỏ là người lao vào kích động, là em nổi hứng 'ghen' lên khiến cả hai cùng rơi vào vòng xoáy... Nhưng mà hắn không nói ra điều này, lại chọc vào lòng bạn nhỏ, vả lại mình mới là kẻ được lời.

Cuối cùng sau bao vất vả hắn mới dỗ người được, lúc ra về bạn nhỏ đi còn khập khiễng, hắn muốn đỡ thì lại làm ầm lên thế là hai người đàn ông ở trong khách sạn cả đêm dài, ngày hôm sau lén lút rời đi. Qua lần này Lý mèo nhỏ rút ra một bài học, ghen tuông là không tốt chút nào.

Vừa ảnh hưởng đến niềm tin vừa tổn hại sức khỏe bản thân. Em tự nhủ lần sau sẽ rút kinh nghiệm, có gì cũng phải tìm biện pháp khắc phục, không thể chuyện gì cũng lên giường giải quyết thế này... Rất có hại cho sức khỏe sinh lí về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro