7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Hoành Nghị , Hoành Nghị”  Chu An chưa thấy người đã nghe tiếng.

Lý Hoành Nghị ngồi trong lớp học nhìn thằng bạn thân đang từ ngoài chạy vào đang lớn tiếng gọi, cậu có chút đau đầu, Chu An lúc nào cũng như vậy.

“Làm sao vậy?” Lý Hoành Nghị nhìn người đang thở hồng hộc trước mặt mình dò hỏi.

Mọi người trong lớp của Lý Hoành Nghị tức thời cũng nhìn Chu An ánh mắt đầy tò mò.

Chu An thở xong liền nhìn Lý Hoành Nghị  cười hì hì, nói: “Tớ nghe nói cậu tham gia cuộc thi biện luận Vật Lý hả?”

Lý Hoành Nghị nghe Chu An hỏi thì gật đầu: “Ừm.”

Chu An hỏi tiếp: “Chủ đề gì vậy?”

“Biện luận về Vật lý kỹ thuật điện tử.” Lý Hoành Nghị hỏi gì đáp nấy.

Dừng một chút cậu nói tiếp: “Cậu cũng muốn tham gia?”

Nghe Lý Hoành Nghị hỏi, Chu An lắc đầu nguầy nguậy: “Bậy bạ hết sức, đối với trình độ của tớ đăng kí không phải là múa rìu qua mắt thợ à?”

Lý Hoành Nghị nghe vậy gật đầu, sau đó nhịn không được hỏi: “Vậy cậu chạy tới đây làm gì?”

Chu An vỗ đầu: “Xém nữa đã quên. Tớ vừa nghe Dư Quốc Nam nói hôm nay có giảng viên giảng về chủ đề Thiết kế hệ thống mạng máy tính và An ninh mạng. Cậu có muốn sang nghe cùng không?”

Lý Hoành Nghị có chút khó hiểu: “Tớ nghe để làm gì?”

“Cậu không muốn rút ngắn khoảng cách với Y hả? Nghe nói An ninh mạng cũng là một trong những chủ đề hot đó, biết đâu nghe cái này cậu lại hiểu hơn một phần về việc Y làm thì sao?” Chu An dùng miệng lưỡi trơn tru dụ dỗ Lý Hoành Nghị đi nghe cùng mình.

Thấy Lý Hoành Nghị nhíu mày phân vân, Chu An nói tiếp: “Nghe nói chủ đề này là Ngao Thụy Bằng kiến nghị á. Cậu có muốn đi nghe chung không?”

Lý Hoành Nghị đưa mắt nhìn Chu An : “Cậu rủ tớ đi nghe chủ đề thì liên quan gì đến Ngao Thụy Bằng? "

Chu An nhìn Lý Hoành Nghị cười hì hì: “Thì dạo này thấy cậu thân với cậu ấy mà. Mà cậu không đi thật hả học bá? Đi chung đi, tớ nói Dư Quốc Nam giành chỗ rồi”

Lý Hoành Nghị nghe vậy cũng không từ chối nữa, dù sao cậu cũng không còn tiết nữa. Hai người nhanh chóng đi đến hội trường. Trong hội trường khá đông, ngoài người của khoa công nghệ thông tin còn nhiều khoa khác cũng đến nghe. Chu An nhịn không được nói với Lý Hoành Nghị : “Đông ghê á”

Lý Hoành Nghị gật đầu, cậu thấy cũng quá đông người.

Thấy hai người đến, Dư Quốc Nam vẫy tay: “Học bá, An An, ở đây nè”

Lý Hoành Nghị cùng Chu An đi đến chỗ của Dư Quốc Nam. Bên cạnh cậu ta có ba vị trí trống, Chu An liền ngồi vào cạnh cậu ta, Lý Hoành Nghị ngồi vào cạnh Chu An còn một vị trí là cạnh bên Lý Hoành Nghị.

Chu An nhìn Dư Quốc Nam: “Thụy Bằng đâu?”

Dư Quốc Nam nói: “Cậu ta đi ra ngoài nghe điện thoại rồi”

Chu An gật đầu. Một lát sau, Ngao Thụy Bằng từ bên ngoài đi vào trên tay cầm hai ly trà sữa cùng với hai ly trà giải nhiệt đi đến chỗ bọn họ. Ngao Thụy Bằng còn rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Hoành Nghị.

“Tới đông đủ rồi hả?” Ngao Thụy Bằng nhìn Lý Hoành Nghị : “Học bá cũng tới nghe hả?”

Lý Hoành Nghị gật đầu: “Ừm.”

Chu An nhìn Ngao Thụy Bằng : “Này Thụy Bằng , cậu lấy trà sữa ở đâu ra đó?”

Ngao Thụy Bằng đặt hai ly trà sữa qua trước mặt Chu An cùng Dư Quốc Nam, còn hai ly trà giải nhiệt thì đặt trước mặt mình cùng với Lý Hoành Nghị .

“Là mua đấy, nghe Dư Quốc Nam nói hai cậu đến đây nên khi nãy mới đi mua”

Dư Quốc Nam nghe vậy nhìn sang Ngao Thụy Bằng: “Cậu đi ra ngoài là để mua cái này?”

Ngao Thụy Bằng mỉm cười gật đầu, Chu An vừa uống trà sữa vừa nói: “Chúng ta đây thật cảm động chết đi được”

Ngao Thụy Bằng nhìn cậu ta: “Sao cái ngữ điệu này của cậu khiến tôi không hề cảm thấy được sự cảm động vậy?”

Chu An cắn ống hút: “Là khả năng nghe hiểu của cậu có vấn đề”

“Tôi mua trà sữa cho cậu còn bị cậu mắng. Chu An cậu càng ngày càng được đằng chân lên đằng đầu đúng không?” Ngao Thụy Bằng nhướn mày nhìn Chu An nói.

Thấy hai người gặp nhau là ấu trĩ, Dư Quốc Nam thấp giọng than thở: “Hai cậu không thể an tĩnh như học bá hả? Đều như con nít!”

Nghe Dư Quốc Nam nói vậy, Chu An trợn mắt, giọng nói đầy khiêu khích: “Cậu có thể làm Hoành Nghị nhộn nhịp được thì anh bao cậu ăn cả con đường ăn vặt gần trường đấy”

Dư An cũng trợn mắt: “Cậu thử xem được không, đừng có mà khích tớ. Đồ ăn vặt tớ tự mua”

Lý Hoành Nghị không để ý đến sự trẻ con của Chu An cùng Dư Quốc Nam, cậu nhìn Ngao Thụy Bằng nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”

Ngao Thụy Bằng khoanh tay ngồi dựa ra sau, nhìn cậu cười nói: “Không cần khách sáo nha học bá, mau uống thử xem có được không. Tôi bảo người ta để ba phần đường cho cậu đó. ”

Lý Hoành Nghị chưa kịp lên tiếng thì Chu An  đã quay sang giọng điệu tò mò: “Sao cậu biết Hoành Nghị thích uống trà giải nhiệt ba phần đường?”

Ngao Thụy Bằng đưa ánh mắt từ Lý Hoành Nghị nhìn sang Chu An: “Cậu đoán đi”

“.………” Chu An cạn lời, hết một người rồi đến một người đều cứ dùng cái giọng điệu thách thức này với cậu ta là sao? Khi dễ IQ của cậu ta hay gì!!

Mà trong lúc Chu An trợn mắt tự suy nghĩ thì Lý Hoành Nghị đã uống được một ngụm nước, vừa ý nheo mắt, cậu nói với Ngao Thụy Bằng :

“Cảm ơn cậu, tôi rất thích”

Hành động của Lý Hoành Nghị đều được Ngao Thụy Bằng  thu hết vào mắt, tâm trạng của anh vì những hành động nhỏ này của cậu mà cũng vô thức tốt hơn rất nhiều.

Anh cũng thả nhẹ giọng: “Cậu thích uống là được”

Lý Hoành Nghị gật đầu, nhìn ly nước vẫn còn nguyên vẹn của Ngao Thụy Bằng , nhịn  không được hỏi: “Sao cậu còn chưa uống?”

Hỏi xong Lý Hoành Nghị mới phát hiện câu hỏi có chút không thích hợp. Nhưng không để Lý Hoành Nghị xoắn xuýt , Ngao Thụy Bằng đã đưa tay cầm ly nước uống một ngụm, anh nói: “Uống đây. Cảm giác hôm nay quán nước này không tệ”

Lý Hoành Nghị nghe vậy gật đầu không nói. Chu An cùng Dư Quốc Nam ngồi bên cạnh nghe đoạn đối thoại này, Chu An lầm bầm:

“Uống nước cũng cùng nhau uống, cẩu lương chết tiệt này”

Thấy Chu An lầm bầm nhưng không nghe rõ, Dư Quốc Nam hỏi lại: “Cậu nói gì vậy?”

Chu An định lặp lại lời nói thì cảm nhận được bên cạnh có ánh mắt tò mò nhìn sang, cậu ta nuốt lời sắp nói, chỉ hàm hồ: “Tớ nói, nghe nói giáo sư hôm nay giảng hay lắm nhưng sau còn chưa thấy người nữa”

Chu An vừa dứt lời thì giáo sư bước vào hội trường. Chu An thầm mắng trong lòng một tiếng, Ngao Thụy Bằng bên cạnh cười cười nhìn Chu An: “Không ngờ cậu cũng có thể triệu hồi giáo sư”

Dư Quốc Nam cũng cười trêu: “An, cho tớ một con số đi chiều tớ đi mua”

Tuy Lý Hoành Nghị không nói nhưng nhìn ánh mắt của cậu, Chu An thấy ý cười bên trong, cậu ta nghiến răng: “Ba người các cậu bớt lại đi. Trêu tớ vui lắm sao?”

Ngao Thụy Bằng gật đầu: “Hình như cảm giác cũng không tệ”

Dư Quốc Nam và Lý Hoành Nghị nghe đến đây đều cười, Chu An thầm than số phận không dám lên tiếng nói câu nào nữa.

Trên giảng đường, giáo sư cũng bắt đầu nói về chủ đề hôm nay, nhóm người bọn họ cũng không nói chuyện ngoài lề mà tập trung nghe giảng.

Ở nơi mà Ngao Thụy Bằng cùng Lý Hoành Nghị không chú ý, trên diễn đàn xuất hiện một bài viết lại được quan tâm khá lớn

[ HOT : Nam thần cưng chiều mua nước cho học bá. Hai người ân ân ái ái trong lớp nghe giảng chủ đề hôm nay.]

[Aaaaaaaaaaaaaaa, biết ngay sẽ có toppic mà. Ngọt quá rồi, couple này tui chèo]

[Hình ảnh buồn cười, Chu An hot boy khoa lịch sử vậy mà bị nam thần với học bá ức hiếp đến tức giận trợn tròn mắt *Hình ảnh*]

….

[Tôi ngồi phía trước họ, họ nói chuyện rất hài hước, nam thần đối với An An của chúng ta và đối với học bá chính là hai thái cực.hahahaha]

[Thương An An năm giây]

[Thương An An năm giây]

[Thương An An năm giây]

[Thương An An năm giây]

….…

[Không biết họ thật hay giả, nhưng mà đường này tui gặm aaa]

[Lầu trên, cô sai rồi, họ là thật còn tui là giả]

[Lầu trên, lời bà là chân lý]

…..

….

Phía dưới đều là bình luận gặm đường của Ngao Thụy Bằng và Lý Hoành Nghị. Mà hai vị đương sự lúc này đang vô cùng an vị thảo luận với Chu An cùng Dư Quốc Nam một vấn đề đầy nhân sinh.

“Tại sao tôi học cũng không tệ nhưng mà giáo sư nói tôi lại không hiểu?” Dư Quốc Nam ngửa mặt nhìn trần nhà.

Chu An còn thảm hơn: “Tôi là ai và đây là đâu? Cái gì là OSI? Cái gì là Physical layer rồi Application layer là cái gì?”

Ngao Thụy Bằng ngồi bên cạnh nhẹ giọng giải thích: “Mô hình OSI là mô hình tham khảo do ISO đưa ra ở đầu những năm tám mươi, đây là mô hình kiến trúc phân tầng, gồm có bảy tầng”

Lý Hoành Nghị nghe Ngao Thụy Bằng nói xong liền tiếp lời: “Bảy tầng gồm có: Tầng vật lý hay gọi là Physical layer, tầng liên kết dữ liệu, tầng mạng, tầng vận chuyển, tầng giao dịch, tầng trình bày, tầng ứng dụng. Application layer mà cậu nói chính là tầng ứng dụng này.”

Lý Hoành Nghị nói xong liền đổi được hai ánh mắt kinh ngạc của Chu An cùng Dư Quốc Nam.

Chu An cảm thán: “Hoành Nghị , tuy cậu là học bá nhưng không cần cái gì cũng biết như vậy đâu, nhân sinh sẽ đau khổ á”

Dư Quốc Nam lại càng kích động hơn: “Học bá, so với tôi học ngành này tôi thấy tôi còn chưa bằng một gốc của cậu”

Lý Hoành Nghị nhìn hai người một lát sau đó bình tĩnh nói: “Khi nãy giáo sư có nói qua, vừa lúc ghi nhớ”

Dư Quốc Nam cùng Chu An đồng thanh: “Mịa nó, cậu trâu bò”

Nghe xong lời giải thích của Lý Hoành Nghị , Ngao Thụy Bằng bật cười,  anh thầm nghĩ -- cũng có chút đáng yêu đó chứ.

Nghe tiếng anh cười, Lý Hoành Nghị nhịn không được hỏi: “Cậu cười gì? Tôi nói không đúng?”

Ngao Thụy Bằng lắc đầu, anh nói: “Cậu nói không sai. Đây chính là bảy tầng của mô hình này. Tuy nhiên đây là cơ bản nhất trong thiết kế mạng. Nếu muốn thực hiện tốt chức năng của mô hình cần phải liên kết với hệ thống khác chẳng hạn như UNIX, Netware và MS Windows NT. Tuy vậy nhưng vẫn có mặt hạn chế nên những người trước mới tìm cách khắc phục tạo nên mô hình OSI giao thức TCP/IP sau này phát triển thành khung dữ liệu. Sau đó,…..”

“Dừng!” không đợi Ngao Thụy Bằng nói hết Chu An đã cắt ngang, gương mặt nhăn nhó: “Thụy Bằng , bạn học Ngao, Ngao ca, nam thần, tôi quỳ với ông, con mẹ nó ông đừng có giải thích nữa được không? Tôi như đang nghe thiên thư vậy, nghe đến hoài nghi thế giới này tôi không tồn tại rồi”

Dư Quốc Nam cũng gật đầu phụ hoạ, nhưng thấy ánh mắt như phát sáng ham học hỏi của Lý Hoành Nghị , cậu ta liền khéo léo nói: “Tớ nói, cậu và học bá đều không phải người, nếu hai người muốn nói tiếp có thể đợi sau khi về phòng đóng cửa giải thích. Tớ cùng với những người xung quanh thật sự không nghe nổi những điều này đâu. Cầu xin các cậu”

Dư Quốc Nam nói lên tiếng lòng của những người ngồi trước và sau lưng của Ngao Thụy Bằng cùng Lý Hoành Nghị khiến họ đưa ánh mắt đầy biết ơn về phía cậu ta. Tuy rằng bọn họ là vì muốn gần học bá cùng nam thần nhưng mà bọn họ cũng không muốn nghe mấy cái giải thích mang tính đề cao sự thông minh như vậy đâu.

Ngao Thụy Bằng nhìn Chu An cùng Dư Quốc Nam, sau đó đưa mắt nhìn về Lý Hoành Nghị, anh vẫn chưa lên tiếng.

Lý Hoành Nghị nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, gật nhẹ đầu: “Được rồi, tôi không nói nữa”

Nghe được Lý Hoành Nghị nói xong, mọi người thở phào nhìn về Ngao Thụy Bằng, Ngao Thụy Bằng cười nói:

“Chẳng lẽ mọi người trình bày xong ý kiến của mình rồi tôi còn cố chấp nói về khung Ethernet hay giao thức CSMA sao”

“Ethernet gồm có cái gì?” Ngao Thụy Bằng vừa nói xong, Lý Hoành Nghị liền tò mò hỏi ngay.

Ngao Thụy Bằng nghe vậy thì cười cười, Chu An ngồi bên cạnh trực tiếp gọi Lý Hoành Nghị :

“Hoành Nghị, tớ xin cậu. Cậu muốn hỏi thì về phòng đóng cửa hai người tự hỏi tự trả lời đi. TỚ KHÔNG MUỐN NGHE”

Lý Hoành Nghị sờ sờ mũi nhìn Chu An , sau đó gật nhẹ đầu: “Tôi biết rồi.”

Thấy Lý Hoành Nghị đã không hỏi nữa, Chu An ai oán nhìn Ngao Thụy Bằng : “Bạn học họ Ngao, tớ nghi ngờ cậu là đang cố ý khiêu khích sự tò mò của học bá đấy”

Ngao Thụy Bằng cụp mắt, cười cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy”

“.………..”, hình như bọn họ thấy được cái sự lươn lẹo to lớn nhưng mà không có bằng chứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro