Chương 63: Đánh Nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu nói đó rơi xuống, đầu tiên Ngao Thuỵ Bằng ngơ ngẩn, sau đó đầu óc nóng lên, gần như sắp nổ tung.

Rất ít khi hắn có cảm giác hoàn toàn không chống đỡ được. Mà tối nay, hắn sắp bị Lý Hoành Nghị làm cho cùng đường lạc lối thật rồi.

Trắng trợn không kiêng dè như thế, cố tình lại còn chẳng hề nhận ra.

"Có phải sau này anh nên giấu hết rượu trong nhà đi không?" Hắn khẽ xoa ngón tay Lý Hoành Nghị, tự lẩm bẩm.

Omega không có nguyên tắc mà dung túng Alpha, thật sự là một chuyện vô cùng kinh khủng.

Hiện tại có chứng kích ứng ngăn cản, hắn còn có thể miễn cưỡng nhắc nhở chính mình giữ vững lý trí, chờ qua độ tuổi nhất định, tuyến thể của Lý Hoành Nghị phát dục đầy đủ, hắn cũng không chắc mình có làm ra chuyện gì quan trọng hay không.

Giọng hắn quá nhỏ, Lý Hoành Nghị không nghe được rõ. Cậu chỉ cảm thấy Ngao Thuỵ Bằng nắm chặt vai mình. Lý Hoành Nghị lười biếng liếc mắt nhìn sang bên hông, tầm mắt dừng trên cánh tay đó, người lại không nhúc nhích.

Như là làm gì cũng sẽ không phản kháng.

Ngón tay Ngao Thuỵ Bằng chen vào kẽ ngón tay Lý Hoành Nghị, giữ lại lưng cậu. Lúc nắm tay, hắn hơi chú ý, kéo cả cánh tay Lý Hoành Nghị đang kéo cổ áo vào trong tay.

Đầu tiên là hôn.

Cảm giác tin tức tố quấn quýt còn khiến người ta trầm mê hơn cả tưởng tượng, Lý Hoành Nghị không tự chủ được căng thẳng lưng. Hôn từ môi chuyển đến cổ, chờ lúc phản ứng lại, Ngao Thuỵ Bằng đã dùng một tay bế cậu lên.

Có lẽ là ngại cúi người khom lưng phiền phức, hắn dứt khoát bế cậu đặt lên bàn học.

Bàn ký túc xá cũng rất cao, sau khi Lý Hoành Nghị ngồi lên, vừa khéo nhìn thẳng Ngao Thuỵ Bằng cũng đang đứng. Hắn tỉ mỉ quan sát cậu một phen, bỗng nhiên lôi cổ áo cậu, kéo đầu cậu xuống thấp, ép cậu cúi cổ xuống.

Tư thế này, khiến lưng eo Lý Hoành Nghị cùng bị ép cong, Ngao Thuỵ Bằng đè lên vai cậu, ngón tay lướt qua cằm cậu.

Mặc dù rất thích hơi thở trên người hắn, nhưng bị kéo thô lỗ như vậy, Lý Hoành Nghị cũng cảm thấy hơi bất mãn: "Không muốn kéo, anh đè lên người em làm gì? Em cảm thấy như vậy rất khó chịu, hay là em đè lên người anh___a! Nhẹ thôi."

Âm thanh kháng nghị của cậu từ từ trở nên yếu ớt tại lúc tin tức tố truyền vào tuyến thể. Như là sợ cậu né tránh, ngón tay siết dưới cằm cậu dùng sức rất lớn. Dần dần, Lý Hoành Nghị không tự chủ được hơi nhíu mày.

Đau quá.

Rất đau, không giống như trước đây.

Trong quá trình đánh dấu tạm thời, Alpha nắm giữ mọi quyền chủ đạo và quyền khống chế Omega. Lý Hoành Nghị không còn sức nói chuyện, chỉ có thể đẩy Ngao Thuỵ Bằng ra.

Nhưng sức lực của cậu bây giờ, chẳng khác nào mèo cào.

Cảm giác người trong lồng ngực bất an cử động, Ngao Thuỵ Bằng duỗi tay hờ hững xoa đầu cậu.

Hắn cho là Lý Hoành Nghị đang giỡn với hắn, không xem thành chuyện gì to tát.

Mới ban đầu hắn chỉ muốn cho Lý Hoành Nghị một cái ký hiệu nhạt, để tên nhóc này an phận một chút. Nhưng đến lúc sau, càng lúc hắn càng ký hiệu sâu.

Hắn thật sự bị Lý Hoành Nghị trêu chọc đến tâm thần không yên, ý nghĩ chôn giấu trong lòng không ngừng tra tấn lý trí. Một lúc sau, hắn gần như để mặc bản thân cắn chặt cổ Lý Hoành Nghị.

Mãi đến tận lúc Lý Hoành Nghị dùng sức thúc hắn một cái, hắn mới chú ý đến tình trạng của cậu.

Hắn muộn màng nhận ra, Lý Hoành Nghị đang giãy giụa.

Có lẽ cái thúc đó dùng hết toàn bộ sức lực của Lý Hoành Nghị. Thân thể cậu đang mất tự nhiên run rẩy, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

Trong lúc vô tình, răng hắn đâm rách phần da cổ Lý Hoành Nghị, máu thuận theo cần cổ trắng nõn chảy xuống.

Tuyến thể của Lý Hoành Nghị vốn chưa đủ trưởng thành, trước đây hắn luôn chú ý không làm quá phận, nhưng lần này chảy máu, có lẽ là rất đau.

Ngao Thuỵ Bằng nhìn dấu răng đỏ tươi trên gáy cậu, trầm mặc một hồi lâu, giọng khàn khàn: "Anh không nên như vậy."

Ý muốn phá hủy trong bản tính Alpha lúc thấy máu không chỉ không giảm xuống, thậm chí còn muốn cắn xé sâu hơn, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, việc hắn vừa làm là vô cùng gay go.

Hắn áy náy rũ mắt, duỗi tay rút mấy tờ giấy ăn trên bàn ra, lau nước bọt và máu sau gáy cậu: "Có phải rất đau không?"

Lý Hoành Nghị không lên tiếng.

Đèn ký túc xá rơi lên mặt cậu, chiếu vào lông mi trước mắt tạo thành một cái bóng. Cậu không nói lời nào nhìn sang, thật sự nhìn không ra cảm xúc.

Ngao Thuỵ Bằng đối diện với cậu vài giây: "A Nghị?"

Hắn vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa má Lý Hoành Nghị: "Giận hả? Xin lỗi, anh___"

Người vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên kéo hắn lại, sau đó giang hai tay ra, ôm lấy hắn.

Hương hoa Diên Vĩ nhàn nhạt quanh quẩn trên da thịt Omega, vừa đánh dấu xong, lẽ ra trên người Lý Hoành Nghị sẽ không có mùi tin tức tố mới đúng. Ngao Thuỵ Bằng nhận ra được, đây là Lý Hoành Nghị đang cố ý thả tin tức tố ra.

Cậu đang động viên hắn.

Cánh tay víu trên vai hắn vuốt một cái, Lý Hoành Nghị ngồi thẳng dậy, ghé sát vào hắn nói chuyện: "Ngao Thuỵ Bằng."

Ngao Thuỵ Bằng không đáp lại ngay.

Tin tức tố thuộc về Lý Hoành Nghị quấn quanh người hắn, không hề biểu lộ ra ý muốn trốn tránh hay phản kháng. Hắn cảm giác được, Lý Hoành Nghị muốn gần gũi với hắn.

Nhưng hắn hơi do dự, không dám chắc rốt cuộc mình nghĩ có đúng hay không, có phải sẽ lại tổn thương cậu hay không.

Lý Hoành Nghị thấy dáng vẻ hắn thế này, bỗng nhiên bật cười: "Ngao Thuỵ Bằng, anh cũng ngốc thật đó."

Ám chỉ đến rõ ràng như vậy, tại sao còn không hành động?

Lúc cậu cười, Alpha trước mặt quan sát cậu, hơi nhướng mày.

Ánh mắt đó tựa như quan sát con mồi, khiến Lý Hoành Nghị phản xạ có điều kiện căng thẳng thần kinh, lại lập tức thả lỏng xuống.

Hình như chỉ cần là người này, hắn có làm cái gì cũng không còn đáng ghét.

Cậu cảm nhận được đầu ngón tay hắn sờ tới vành tai mình, mu bàn tay khẽ cọ qua xương tai: "Tiếp tục được không?"

Lời dò hỏi vừa dịu dàng vừa kiềm chế, nhưng khớp xương bàn tay thon dài đã thuận theo tai trượt ra sau, kề sát vào gáy cậu.

Lúc này Lý Hoành Nghị không lên tiếng, cậu trực tiếp nhích lên phía trước, hôn môi Ngao Thuỵ Bằng.

Vị trí cậu hôn không chính xác, một nửa hôn vào khoé môi, một nửa hôn vào má. Lý Hoành Nghị lui về phía sau, đang chuẩn bị nhìn kỹ xem cần hôn vào chỗ nào.

Để hắn cảm thấy thoải mái, khắc ở trên môi của hắn.

Ngao Thuỵ Bằng khẽ nghiêng người lên phía trước, bàn tay thoáng dùng sức, kéo cậu tới gần mình, chủ động đụng chạm môi cậu.

Khác với cái đụng chạm không có kết cấu của Lý Hoành Nghị, động tác của hắn rất chậm, vừa cường thế vừa cẩn thận. Hương cây cỏ thanh thuần sạch sẽ, giống như là thuốc độc, mang theo cơn nghiện khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Đầu óc Lý Hoành Nghị nóng lên, cậu có thể cảm giác được cơ thể của mình đang dần ấm nóng.

Bất giác lại muốn càng nhiều hơn.

Cậu lấy chân cọ sát trước người Alpha, hai tay khoát lên bả vai hắn không khỏi nắm chặt, không tiếng động thúc giục.

Hắn nhận ra được ý muốn của cậu, khẽ tách môi Lý Hoành Nghị ra.

Lý Hoành Nghị cong cong mắt, phối hợp hé đôi môi.

Lớp 12, lịch học mỗi ngày đều rất dày.

Sau lần thi ngã nhào tháng đầu tiên, Lý Hoành Nghị còn bỏ ra nhiều thời gian học tập hơn cả trước đây, dạo này cậu thanh tâm quả dục, không chỉ bỏ qua thời gian vui chơi cuối tuần, cũng rất ít khi đến quán cafe net.

Lúc thi giữa kì, thành tích của cậu từ từ ổn định lại, mấy lần kiểm tra tuần có thể miễn cưỡng lên được tuyến một.

Tan học buổi chiều, Chu Hành Sâm hỏi bọn họ có đến quán ăn gần trường ăn canh thịt bò không.

Từ sau khi Chu Hành Sâm thất tình, ngày nào lên lớp cũng phờ phác, cả ngày chỉ có giờ cơm tối mới có sức sống một tí. Lý Hoành Nghị sợ hắn tự giận mình mà ăn thành một tên béo.

Vừa đến quán ăn, mỗi món trên bảng hiệu Chu Hành Sâm đều gọi hết, đến nỗi nhân viên phục vụ nhìn bọn họ, không nhịn được hỏi: "Chỉ có 4 vị dùng cơm thôi ạ? Có cần đổi bàn cho các vị không?"

Trần Việt nhịn cười: "Không cần đâu, cậu ta có thể ăn hết."

"Tiểu Chu." Lý Hoành Nghị mở miệng: "Chiếu theo tình trạng ăn uống này của cậu, còn chưa tốt nghiệp cậu sẽ biến thành hình vuông đó."

Chu Hành Sâm còn rất nghiêm túc: "Tại sao không phải hình tròn?"

Lý Hoành Nghị lười phun tào hắn.

Lý Hoành Nghị nhìn kỹ nước rượu đồ uống trên thực đơn, không muốn uống lắm.

"Tôi đi mua trà sữa," Cậu đứng lên: "Mấy cậu có muốn uống không?"

Trần Việt lắc đầu, Ngao Thuỵ Bằng cũng không thích uống ngọt. Chỉ có Chu Hành Sâm đặt hàng: "Tôi muốn một ly truyền thống ba phần ngọt, thêm một phần chân châu cũng được."

Lý Hoành Nghị thầm nói cậu uống cháo hay gì, nhưng vẫn đồng ý.

Quán trà sữa cậu thường mua cách bên này hơi xa, Lý Hoành Nghị đi vòng ra đường, dọc theo con phố cũ đi tới gần cổng chính Nhất Trung.

Khắp hai phố bên cạnh đâu đâu cũng có quán cafe net, còn có cả mấy tiệm bán quần áo nhỏ hẹp. Ở đây được bọn học sinh xưng là phố sau, chủ yếu toàn là đám thiếu niên nổi loạn thường hẹn nhau ra đánh lộn.

Lý Hoành Nghị vừa đi, đột nhiên nghe thấy ngã phố truyền đến tiếng ồn ào.

Vừa nghe là biết đang xung đột đánh nhau.

Lý Hoành Nghị thầm nói truyền thống đúng là không hề mai một.

Cậu không muốn lo chuyện bao đồng, lúc đi ngang qua hờ hững liếc mắt nhìn một cái, bước chân không thể không khựng lại.

Cậu quen biết thủ lĩnh của cả hai bên.

Bên trái là da đen, bên phải tóc hồng.

Nhất Trung với Tam Trung.

Là trường cấp hai cậu làm đàn anh xã hội, và trường cấp ba cậu cũng làm đàn anh xã hội, đang tiến hành cả một thế kỷ binh chiến nổi loạn trong con ngõ nhỏ này.

Lúc này Lý Hoành Nghị dừng chân lại, đầy kinh ngạc: "Mấy cậu hẹn cái gì đấy?"

Da đen: "Ấy, Lý Hoành Nghị."

Tóc hồng: "Ấy! Lý ca!"

Da đen nhíu mày: "Cậu gọi cái gì? Lý ca là để cậu gọi hả?"

Tóc hồng cũng bị chọc vào chỗ tức: "Cậu lắm mồm gì đấy? Tôi gọi anh của tôi mắc mớ gì tới cậu?"

Lý Hoành Nghị nhìn trận chiến tranh này, cảm thấy chắc là da đen với tóc hồng không có mâu thuẫn gì trực tiếp, có vẻ giống đàn em hai bên gây sự, đại ca ra mặt hơn.

Dựa vào kinh nghiệm của cậu, trận này vẫn còn đường lui.

Lý Hoành Nghị vô cùng ôn tồn khuyên nhủ: "Đừng đánh nữa, cách thời gian thi đại học chỉ còn 260 ngày, trong khoảng thời gian quý giá như vậy, học tập cho giỏi không phải tốt hơn à?"

Cậu nói đến lúc sau, tự mình cũng cảm thấy cực kì có lý: "Thi đại học mới là kẻ địch lớn nhất của chúng ta."

Da đen: "...."

Tóc hồng: "...."

"Được thôi," Da đen thả ra trước, như là cảnh cáo liếc mắt nhìn tóc hồng: "Ngày hôm nay cứ giải tán vậy đi, Tam Trung các cậu đừng đến gây sự nữa."

Tóc hồng nhìn da đen, lại nhìn Lý Hoành Nghị.

Do dự hồi lâu, hắn đang định nói chuyện.

Một giọng nam khàn khàn lên tiếng, là người bên Tam Trung.

"Giả bộ cái gì chứ." Người đi ra khẽ hừ một tiếng: "Thi đại học hả? Đồ ngu."

Tóc hồng quay phắt đầu lại: "Hoắc Hằng cậu ít làm ông nổi điên đi."

Nam sinh kia không sợ hắn, ngược lại còn nhướng mày: "Không phải cậu sợ đó chứ, không dám đánh thì biến ra sau đi, đừng có ở đây nói nhảm."

Tóc hồng đang muốn nói chuyện, đám người bên Tam Trung truyền đến mấy tiếng bàn tán:

"Không phải chứ, hàng tôi cũng cầm theo cả rồi, cứ vậy bảo giải tán hở?"

"Tôi cũng muốn hỏi, người này lấy đâu ra mặt mũi lớn thế?"

"Lý Hoành Nghị đó, cậu không biết à?" Lời Hoắc Hằng nói không rõ nghĩa: "Trước đây cấp hai cũng học đây này, cơ mà bây giờ đang yêu đương với học bá, chắc đầu óc cũng mắc bệnh rồi."

Tóc hồng nổi khùng: "Mẹ nó miệng cậu sạch sẽ tí đi."

Da đen vừa tức vừa ngạc nhiên, trong chốc lát chỉ có thể hộc ra một câu: "Trời mẹ, đây là cái logic quái gì?"

Chỉ có Lý Hoành Nghị đặt trà sữa vừa mua xuống đất, dáng vẻ rất bình tĩnh: "Cậu mắng ai đó?"

Có lẽ được hưởng thụ cảm giác mọi người cùng chú ý, lúc này Hoắc Hằng cũng không vội nói rõ, trái lại còn vòng vo với cậu: "Mắng cậu ngu, cũng mắng bạn trai cậu ngu. Bọn tôi ở đây giải quyết vấn đề, cậu đi ngang qua còn xả thi đại học với bọn tôi, chẳng lẽ thi không tốt là muốn nhảy lầu luôn à?"

"Bạn trai cậu là người nhà họ Ngao đúng chứ? Trâu bò thế, sao cậu không bảo cậu ta mua cho cậu cái bằng?" Hoắc Hằng dừng lại, cười một tiếng: "Có khi cái điểm đấy của cậu ta cũng là giả, ai biết có phải Nhất Trung bao che hay không. Trường tư đúng là tiện quá....Đại thiếu gia nhà họ Ngao thi được điểm cao nhiều lần như thế, truyền ra cũng dễ nghe lắm. Không có bối cảnh, cậu ta là cái rắm gì."

Hoắc Hằng vừa dứt lời, Lý Hoành Nghị cong khoé môi, ánh sáng trong mắt tắt đi.

Tóc hồng ngẩn người, da đen kêu thảm một tiếng: "Lý Hoành Nghị, cậu bình tĩnh____"

Cái người mới vừa rồi còn khuyên bọn họ đừng động thủ, lúc này tự mình xông đến trước.

Động tác của Lý Hoành Nghị rất nhanh, Hoắc Hằng còn chưa kịp thấy rõ, người này đã xông đến trước mặt hắn. Hai tay cậu đè chặt vai hắn, dùng sức ấn người xuống phía dưới.

Cùng lúc đó giơ chân lên, đạp mạnh vào khớp đầu gối hắn.

Chỗ cậu đạp vào rất có kỹ xảo, Hoắc Hằng lảo đảo, suýt nữa thì đứng không vững. Lý Hoành Nghị nắm cổ hắn, kéo người đến trước mặt mình, dùng đầu gối tàn nhẫn thúc vào bụng Hoắc Hằng.

Một loạt động tác này của cậu quá nhanh cũng quá trôi chảy, mọi người ở đây hầu như còn chưa phản ứng kịp, Hoắc Hằng đã quỳ gối trước mặt cậu.

Da đen tự lẩm bẩm: "Ôi đệt, giáo bá Nhất Trung có danh ắt có tài."

Tóc hồng cũng nhìn đến sửng sốt: "Ôi đệt, phong thái năm đó của Lý ca vẫn không giảm."

Lý Hoành Nghị nhìn hắn quỳ trên mặt đất ho khan, bước lên phía trước mấy bước.

"Có phải cậu cảm thấy tôi đang giả ngầu không? Vậy tôi cũng không ngại giả vờ đâu."

Hoắc Hằng còn chưa hiểu cậu có ý gì, đột nhiên bụng lại bị đánh thêm một cú. Hắn không tự chủ được co người lại, trong miệng chua xót.

Đến cấp ba hắn mới vào Tam Trung, không có quen biết với Lý Hoành Nghị, nhưng từng nghe được mấy lời đồn về người này.

Cho dù truyền đi kỳ diệu đến mức nào cũng chỉ là một Omega thôi, coi như đã từng đánh nhau được, sau khi phân hoá xong cũng chẳng thể lợi hại được bao nhiêu.

Thật không thể ngờ, hắn bị người này đánh đến không có sức chống đỡ.

"Thật ra tôi cũng không muốn động thủ lắm." Lý Hoành Nghị liếc nhìn bộ dạng chật vật của hắn: "Dạo này tôi rất tốt tính. Tôi kiến nghị cậu không cần xem xét lại bài tập toán lý hóa làm gì, cứ xem xét lại tính tình của mình là tốt lắm rồi."

"Bởi vì cũng sẽ không làm, làm một tiếng có khi cũng vẫn sai thôi." Lý Hoành Nghị rũ mắt nhìn hắn, giọng điệu hơi mờ nhạt: "Học tập còn khó hơn đánh nhau nhiều, trước đây lúc tôi không có lý tưởng, tôi vẫn luôn rất bội phục học bá, mà tôi không thể hiểu được vì sao cậu lại có ảo giác mình vô học còn vô cùng trâu bò như vậy."

"Khụ....khụ, mẹ nó mày nói cái gì cơ? Thật sự nghĩ mình giỏi lắm à?" Hoắc Hằng miễn cưỡng bò dậy từ đất, âm u nhìn chằm chằm cậu: "Con mẹ nó mày___"

Không chờ hắn mắng ra miệng, Lý Hoành Nghị đá một cước lên bả vai hắn.

Hắn bị đạp ngửa ra sau, đầu đập xuống đất, hơn nửa người đau đến tê rần.

"Quan trọng nhất là, cái người cậu nói đến đó, không chỉ là người nhà họ Ngao, còn là người nhà của tôi."

"Tôi không nỡ nói anh ấy đến một câu. Cậu tính là cái gì, dám đứng ở đây nhắc đến tên anh ấy?"

Tác giả có lời muốn nói: Nổi giận vì yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro