segg²

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lạnh..." Chất giọng ấm áp đi vào tai Ngọc Quý khiến em ngay lập tức xiêu lòng, thiếu niên nhỏ gật gật đầu thu nước mắt, cố gắng nằm ngửa.

Người đàn ông cười nhẹ, đem thanh lăn đặt sang một bên khi đã thoa đủ lượng thuốc trên bụng em. Ngọc Quý dường như nín thở quan sát mọi hành động của bác sĩ, em hơi giật mình khi bàn tay to lớn của Lai Bâng bóp lấy đùi em mà xoa nắn, bé con bị ánh mắt gã say mê của bác sĩ lúc nhìn mình làm cho rung động, nghiêng đầu sang một bên giấu đi đôi gò má đã ửng hồng.

"Bé ngoan, đừng cử động nhé." Lai Bâng hôn lên tai em, không quên trêu ghẹo vành da mỏng, mút nó đến lóng lánh nước mới chịu rời đi, không quên thủ thỉ dụ dỗ Ngọc Quý.

Vừa thấy thiếu niên gật đầu, người đàn ông nhanh chóng tiếp tục công cuộc xâm chiếm thân thể ngọt ngào này. Lai Bâng kéo Ngọc Quý đến gần hơn, để hai bắp đùi em luồn qua thắt lưng mình, từng chút làm ngắn đi khoảng cách của mình và bé con. Dương vật nóng hổi cạ vào da mỏng khiến em giật thót người, ánh mắt hoang mang tìm kiếm điểm kỳ quái. Lai Bâng không chần chừ thêm giây nào nữa, gã nâng côn thịt lên nhắm vào tâm huyệt mà từng chút đâm vào bên trong.

"Đau hức...bác sĩ, em đau." Ngọc Quý ngay lập tức bám lấy tay gã mà nức nở, nơi nhỏ bé đang dần bị thứ gì đó mở rộng khiến em sợ hãi, bé con vùng vẫy kịch liệt muốn thoát ly khỏi vòng tay người đàn ông.

"Yên lặng." Lai Bâng rầm rừ lên tiếng quát bé con, phía dưới bị động nhỏ kẹp chặt khiến gã đau đớn không thôi. Người đàn ông đưa tay bóp eo Ngọc Quý, không thèm đợi bé con thích ứng thêm mà tiếp tục đâm vào trong, đến khi côn thịt hoàn toàn được chôn gọn trong hậu huyệt mới chịu dừng lại.

"Hức...Bâng quát em ah...Ngọc Quý đau...đau lắm" Bé con bị chất giọng giận dữ kia làm cho hoảng loạn, em chỉ dám nức nở khóc trong yên lặng, không dám quẩy đạp thêm lần nào nữa.

Lai Bâng nhìn đôi mắt to tròn của thiếu niên đã sưng đỏ, liền nhận ra bản thân đã vô cùng quá đáng. Bé con non nớt, chưa từng trải qua cưng chiều hôm nay lại bị cưỡng chế phá thân, chắc chắn vô cùng hoang mang sợ sệt. Gã thở dài, vươn tay siết lấy eo Ngọc Quý, đem em ôm chặt trong ngực nhẹ nhàng xin lỗi, phía dưới chậm rãi đâm rút tạo dần cho em cảm giác thoải mái, không còn hành động bạo lực nữa.

Bé con được âu yếm dần bình tĩnh lại, em ngoan ngoãn đưa mắt nhìn bác sĩ, hai bắp đùi tự nguyện bám chặt thắt lưng gã. Lai Bâng cúi đầu hôn mặt em, không quên tiến sâu xuống khoé miệng hình trái tim. Đầu lưỡi nhọn thè ra liếm xung quanh đôi cánh hoa mềm mại, sau đó mút nhẹ môi trên, dường như đang quyến rũ bé con mau mau hé miệng đón gã vào bên trong. Ngọc Quý mê man trong đôi mắt tình tứ của Lai Bâng, đôi môi nhỏ bất giác mở rộng tạo cơ hội để người đàn ông áp sát.

Vừa nhận được tính hiệu của bé con, Lai Bâng nhanh chóng tiến sâu vào khoang miệng mềm mại. Trái tim Ngọc Quý tựa như hẩng đi vài nhịp khi cảm nhận được cái lưỡi kia đang thành thục luồn qua hàm răng mình, không ngừng trêu ghẹo những chiếc nú màu hồng. Thứ tinh nghịch ấy đùa giỡn đến chán chê nhưng không bị ngăn cản, liền hăng hái tiếp tục tìm kiếm miếng kẹo nằm sâu bên trong mảnh đào thơm ngọt. Ngọc Quý thở dốc, cảm giác nghẹn ngào bao trùm lấy em khi gã đã tìm được chiếc lưỡi đỏ. Lai Bâng tựa lang sói bị bỏ đói lâu năm mà không ngừng siết lấy lưỡi em mà mút chặt, bá đạo chiếm hết khoảng không bên trong, đem vị sữa ngọt ngào nuốt xuống cổ họng.

Ngọc Quý mụ mị bám lấy cần cổ gã, ngoan ngoan học hỏi, cùng nhau trao đổi nước ngọt trong hai khuôn miệng. Lai Bâng phấn khích bóp lấy eo nhỏ, dương vật phía dưới dần bạo dạng hơn trong việc khai phá động nhỏ, khi Ngọc Quý đang hưng phấn mà không ngừng siết lấy côn thịt to lớn.

"Bác sĩ hức....ah nhẹ." Ngọc Quý thở dốc từng hơi mệt nhọc, khoé môi vừa được tha đã không nhịn được mà nức nở.

Lai Bâng nhấp hông nhịp nhàng, đem máy siêu âm đặt trên bụng em rồi bật màn hình nhỏ trước mặt mình và tivi toàn cảnh đối diện Ngọc Quý. Bé con ngơ ngác không biết gã muốn làm gì, chỉ đưa mắt nhìn. Bác sĩ phấn khích hôn má Ngọc Quý rồi nâng em dậy, tư thế bày cho em là để bé con ngồi hẳn lên dương vật, khiến nam căn cứng rắm chọc vào sâu hơn, chạm đến nơi lạ lẫm tận bên trong.

"Ngọc Quý nhìn đi em." Lai Bâng cắn vành tai mềm, thích thú nhắc nhở em.

"Bác sĩ, hức...có cái gì trong bụng Ngọc Quý, ah em sợ." Ngọc Quý cố gắng mở cặp mắt sưng húp để nhìn về phía đối diện, nhưng chỉ vừa thấy hình ảnh trên màn hình lớn, bé con lại sợ hãi đến sửng người. Tivi lớn đang chiếu rõ ràng bên trong em, thế nhưng có thứ gì đó vừa to vừa dài đang cự quậy, khiến Ngọc Quý vội đưa mắt xuống mảng thịt bị độn lên giữa da bụng trắng nõn.

Lai Bâng thở dốc, mắt gã tối sầm và sắt bén kỳ lạ sau khi nhìn vào màn hình, dường như bị hình ảnh hiện diện bên trong làm cho hưng phấn. Người đàn ông chẳng đoái hoài đến câu hỏi của Ngọc Quý mà chỉ xốc bé con lên cao hơn. Chậm rãi rút dương vật ra khỏi hậu huyệt trơn ướt rồi mạnh mẽ xông vào bên trong, gã cũng chẳng quên thì thầm vào tai em, bắt buộc Ngọc Quý phải liên tục quan sát khung cảnh bên trong bản thân qua màn hình ti vi sáng rực.

"Đừng..." Mắt Ngọc Quý tựa như nhoè đi, đôi má bắt đầu ửng hồng lên kéo theo những cảm giác xấu hổ đan xen khắp đầu óc, khi nhận ra thứ đang xuất hiện bên trong em là dương vật của bác sĩ.

"Em biết rồi nhỉ? Nói cho Bâng nghe đó là cái gì nào, bé ngoan." Lai Bâng cười đầy phấn khích, bàn tay lớn di chuyển đến bắp đùi mềm mại khi phát giác Ngọc Quý đang cố gắng khép nó lại.

"Không biết....hức, em không biết." Ngọc Quý xấu hổ tột cùng, bé con cố gắng giấu mặt mình vào bả vai gã, nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy khi nghe chất giọng đầy trêu ghẹo của gã không ngừng thủ thỉ vào tai.

"Em không biết sao, Ngọc Quý?" Lai Bâng hạ giọng thật trầm, miệng gã di chuyển đến xương quai xanh mảnh khảnh. Bờ môi mềm in từng cái hôn thật nhẹ nhàng rồi dần dùng lực hơn mà mút máp, tạo ra hàng loạt dấu vết tình ái. Những ngón tay đang bám trụ ở eo cũng tinh nghịch dời lên cao, cố tình chạm vào núm vú nhỏ đang run, thông thả gãi nhẹ xung quanh phần đồi tựa như diễn tấu một khúc nhạc.

"Agh, đừng....em biết hức...là là gậy lớn của bác sĩ đang...ở bên trong Ngọc Quý, làm Ngọc Quý thoải mái." Sự phấn khích từ thân trên dồn dập đến không thở nổi, cộng thêm từng cái nhấp nhả đầy điêu luyện vào lỗ nhỏ càng khiến Ngọc Quý chẳng thể nói dối được nữa, em rối rít bám lấy gã mà thành thật.

Lai Bâng thoả mãn hôn trán Ngọc Quý như một lời tán thưởng dành cho bé ngoan. Kế tiếp gã mơn trớn bắp đùi mềm mại, đặt em xuống đệm giường rồi tựa như mất khống chế mà bóp chặt hông nhỏ, nhún hông tạo ra từng cú thúc vừa nhanh vừa mạnh bạo cứ như muốn đem bé con làm đến nát.

"Bâng ơi, hức...nhanh quá, em sợ hức đừng mà..." Ngọc Quý nức nở trong cơn hưng phấn đầy hỗn loạn, cơ thể bé nhỏ run rẩy không ngừng qua từng cái chạm quá đỗi tàn nhẫn của người đàn ông vào bờ mông ngọc ngà. Đôi chân ngự trị ở hông bị kéo cao hơn, gác hẳn trên vai làm đà cho những lần đẩy hông thật sâu vào điểm ngọt ngào bên trong hậu huyệt cũng chẳng chịu nổi mà liên tục co quắp, liên tục rơi xuống.

Lai Bâng liếm láp đầu vú mềm mại, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác nóng bức, ẩm ướt mà động nhỏ mang lại. Hơn hết gã muốn thêm nữa, người đàn ông trong cơn hưng phấn tuyệt đối liên tục cắn xé làn da trắng nõn, đến khi mảnh thịt ấy biến thành màu tím do những dấu hôn nông và cả sắc đỏ của máu đến từ hàng trăm cái gặm nhắm. Suy nghĩ miên man, dồn dập thôi thúc rằng gã phải xâm chiếm em nhiều hơn, để Ngọc Quý mang trên người mùi hương và những dấu vết mà gã ban cho càng làm Lai Bâng mất bình tĩnh hơn nữa.

Gã tàn bạo kéo em dậy, ra lệnh cho bé con quay lưng về phía mình, nâng cặp đào đã bị giầy vò đến đỏ rực như máu thật cao lên. Còn phải dùng những ngón tay nhỏ vạch đoá hoa diễm lệ ra để người đàn ông dễ dàng ngắm nhìn. Ngọc Quý ngã đầu xuống ga giường trắng tinh, âm thanh nỉ non vừa khóc vừa cầu xin không ngừng vang vọng bên tai gã đột nhiên đứt quãng, khi Lai Bâng nhấn dương vật vào bên trong theo một đường thẳng tấp.

"Ah agh hức...đừng mà...tha cho Ngọc Quý đi làm ơn..." Bé con nghiến lấy vải giường, dịch thủy trong miệng rơi ra liên tục vì chẳng nuốt kịp, bởi lẽ từng cú đẩy hông của gã thật đáng sợ, nó nhanh và sâu như thể muốn phá hủy toàn bộ bên trong Ngọc Quý vậy.

Lai Bâng hôn tấm lưng gầy yếu đến đáng thương của bé con, đê mê liếm từng giọt mồ hôi trên làn da mịn màng. Tuy vậy, gã dường như chẳng để tâm đến âm thanh yếu ớt của Ngọc Quý khi hông vẫn chẳng ngơi nghỉ mà càng tận lực làm việc hơn. Người đàn ông kéo chân trái em sang một bên, tạo thêm khe hở cho từng nhịp đưa đẩy mạnh bạo vào hậu huyệt ướt dẫm dâm thủy. Cơ vòng non nớt bám lấy gốc nam căn to lớn đến nổi sưng phồng lên vô cùng đáng thương. Tuy vậy, càng quan sát gã lại càng mê đắm, hoàn toàn chẳng muốn thoát ra khỏi sự ấm áp và chặt chẽ này.

"Bâng...hức, không chịu nổi...ah làm ơn tha cho em..." Ngọc Quý bất lực cắn môi thì thào, mồ hôi thấm ướt làn da trắng xanh gầy yếu đang chập chùng chống đỡ từng cú thúc ghê người từ sau lưng. Tiếng khóc nức nở vừa đáng thương vừa dụ hoặc vang vọng khắp căn phòng, thành viên nhỏ xíu đã bắn không biết bao nhiêu lần, hiện tại vẫn trong tình trạng cương cứng đung đưa theo từng nhịp ra vào của dương cụ thô to.

Tư thế này đâm một chút đã chán, gã kéo em đứng dậy, áp người vào tường. Một tay Ngọc Quý bị vặn về phía sau, nhưng có lẽ do dáng người em quá bé nhỏ, gã chỉ đành ôm xốc thiếu niên lên không trung rồi mới nhấn dương vật vào bên trong thêm lần nữa. Ngực bị cạ vào tường đau nhức vô cùng, cộng thêm cảm giác lơ lửng khiến Ngọc Quý sợ hãi nấc lên, hai cánh tay ốm yếu quơ quào tìm lối thoát. Nhưng nào ngờ Lai Bâng lại trở nên điên cuồng hơn trong việc cưỡng đoạt em, dương vật lớn tựa cổ tay trẻ con được rút ra rồi liên hồi giã từng nhịp vào thành động đáng thương, mỗi lần ra vào nhanh đến mức làm dâm thủy bên trong trào ra theo khe hở mà rơi xuống sàn.

"Hức...làm ơn, làm ơn tha cho em..." Ngọc Quý tuyệt vọng hét lên bằng âm thanh khàn đặc, đôi chân run rẩy đung đưa, không ngừng co quắp vì hưng phấn tột đột. Đôi mắt sưng đến chẳng còn thấy được gì nữa, tuy vậy nước mắt vẫn không ngừng tuôn khắp bầu má.

Lai Bâng cắn bờ vai mềm, nhấn cây hàng thật sâu rồi đem tinh dịch nóng hổi bơm vào bên trong động nhỏ. Bắn xong, gã buông em ra để Ngọc Quý vô lực ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Bé con thở dốc, em mệt mỏi như thể muốn ngất đi, ánh mắt nai không dám nhìn về phía người đàn ông đang uống nước ở đằng xa.

"Bé ngoan, chúng ta tiếp tục chữa bệnh nào." Bác sĩ đưa tay xoa dương vật vẫn còn cương cứng, dần dần tiến đến mặc cho Ngọc Quý đang run rẩy lắc lắc đầu.

"Làm ơn, đừng mà....cầu xin Bâng hức....em mệt lắm, em sợ." Ngọc Quý cố bò tránh đi kèm vài tiếng nức nở đáng thương, nhưng chân em đã hoàn toàn vô lực.

Người đàn ông lôi em đến giường bệnh, nâng Ngọc Quý lên cao giữa hạ bộ mình rồi thúc nam căn vào hậu huyệt đã sưng tấy. Bé con hét toáng lên vì quá đau, kèm theo những cái run bần bật. Lai Bâng bóp eo của thiếu niên, liên hồi đẩy mạnh vào tuyến tiền liệt nhỏ bé, gã rầm rừ trong cơn cực khoái khi vách thịt non mềm thít chặt lấy thằng nhóc đang chôn sâu bên trong mà xoa bóp.

"Tự ngồi lên rồi di chuyển." Gã lên giọng đầy uy nghi, bàn tay lớn không nhân nhượng mà tát lên bờ mông cong thật mạnh bạo, hoàn toàn không cho Ngọc Quý một cơ hội để từ chối mệnh lệnh.

"Hức...làm ơn." Em bất lực tuân theo, bé con run rẩy nâng người, chậm chạp nuốt lấy dương cụ thô to. Lai Bâng mặc kệ người nhỏ đã mệt đến không thở nổi, gã chỉ cảm thấy em quá lười biếng nên đành kéo mạnh hai tay Ngọc Quý về phía sau. Tàn bạo nhấp hông đâm rút không ngừng, để cây gậy trôi vào bên trong tàn phá mọi ngóc ngách nhạy cảm.

Cả người Ngọc Quý run rẩy không ngừng, thân thể vẫn nhún lên xuống, từng hồi nuốt sâu dương cụ một cách đầy cưỡng ép. Đến một lúc lâu gã lại kéo em sang tư thế khác, đem môi lưỡi bé con giầy vò đến bật máu rồi lại cho dương vật vào bên trong mà chọc ngoáy. Cuộc chữa bệnh kéo dài thật lâu cuối cùng cũng kết thúc, khi Ngọc Quý cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng nổi bơm vào trong làm cho tỉnh dậy khỏi cơn mê man nhưng đó chỉ là em nghĩ, người đàn ông kia thì không.

"Bé ngoan, tỉnh rồi à. Chúng ta tiếp tục nào."

_

Bệnh nhân Nguyễn Ngọc Quý sẽ được chăm sóc bởi bác sĩ Thóng Lai Bâng.

Thời hạn: vĩnh viễn.

end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro