Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính văn đệ thất thập ngủ chương: Lòng có linh tính

Mười ngày đi đường, sau khi chạy chết hai con ngựa, Hàn Vương chỉ dùng bảy ngày đã đuổi tới nơi. Khi Hàn Vương tới biên cảnh Sư quốc cùng Sắc Lặc quốc, bên này đã toàn tuyến phong tỏa , chỉ chừa một quan khẩu cho người ra vào, người đi đường qua lại đều phải trải qua nghiêm khắc kiểm tra.

Thủ vệ sĩ binh cầm trong tay bức họa Đường Tống, đó là Hàn Vương ngày đến tự tay họa nên, bức họa ngưng tụ Hàn Vương lo lắng cùng tưởng niệm khiến bức họa giống như đúc, làm cho bọn lính cũng thay hắn không đành lòng.

Đến biên quan bốn ngày, Hàn Vương ngồi ở thành lâu bên cạnh trạm kiểm soát bốn ngày, ăn ở đều tại đây. Ban ngày, Hàn Vương ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, nhìn chằm chằm vào trạm kiểm soát, sợ sẽ bỏ lỡ Đường Tống.

Mạc Ngôn không tiếng động đi đến phía sau Hàn Vương, thấy Hàn Vương vẫn giống như trước thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm trạm kiểm soát ra khỏi thành, mắt nháy cũng không nháy, tựa như pho tượng không có sinh mệnh. Mạc Ngôn thở dài, trong lòng tự trách càng sâu , lúc trước nếu không phải mình dễ tin Lưu tổng quản, Đường công tử cũng sẽ không dễ dàng bị người bắt đi như vậy.

"Chủ tử, thời điểm không còn sớm , ngươi dùng chút cơm đi." Mạc Ngôn buông thực hạp trong tay, đem đồ ăn tinh xảo bên trong dọn ra xong, hương khí mê người liền lập tức tràn ngập cả phòng. Qua một hồi lâu, Hàn Vương mới luyến tiếc thu hồi ánh mắt, nhìn đồ ăn trên bàn, sửng sốt một chút, lại rất nhanh quay đầu trở lại.

Mạc Ngôn vừa thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm mắng bản thân một tiếng. Hóa ra vừa rồi phân phó người chuẩn bị đồ ăn, bất tri bất giác liền chiếu theo đồ ăn trong Hàn Vương phủ vài phần, lúc này mới phát hiện đồ ăn này tất cả đều là thứ Đường Tống thích ăn."Chủ tử, nếu đồ ăn không hợp, tiểu nhân lại đi làm chút khác?"

"Không cần, để đó đi." Hàn Vương không quay đầu lại, thản nhiên phân phó nói.

". . . . . . Vâng" Mạc Ngôn không dám nhiều lời, lẳng lặng lui xuống, xem ra bữa cơm này, Hàn Vương lại ăn không vô .

Mạc Ngôn mới vừa đi xuống lầu, đột nhiên một thân ảnh màu trắng rơi xuống bên người mình, đồng thời đám người ngoài trạm kiểm soát cũng phát ra tiếng động ồn ào. Mạc Ngôn vừa thấy, người đứng bên cạnh mình rõ ràng là Hàn Vương vừa mới rồi còn ngồi trên lầu ngẩn người.

"Chủ tử?" Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn thấy Hàn Vương ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn cuối quan đạo, có chút vô thố hỏi han.

"Hắn đến đây!" Hàn Vương một câu không đầu không đuôi làm cho Mạc Ngôn có chút choáng váng, hắn? Chẳng lẽ là Đường công tử?

Mạc Ngôn theo tầm mắt Hàn Vương nhìn, như là đáp lại lời nói của Hàn Vương, xa xa trên quan đạo, một chiếc xe ngựa cuốn lấy tuyết đọng nhanh chóng hướng trạm kiểm soát chạy tới.

"Ngăn xe ngựa lại, chuẩn bị điều tra!" Mạc Ngôn hô lớn một tiếng, lập tức có một đội quan binh chạy tới, chia làm trước sau hai nhóm đứng trên đường, phía trước một loạt đem tấm chắn lóe ánh sáng lạnh đặt trên mặt đất, hình thành một bức tường khiên; binh lính xếp sau tay cầm trường thương, như hổ rình mồi hướng về xe ngựa đang chạy tới.

Khi xe ngựa cách binh lính hơn hai mươi trượng, xa phu giật cương mạnh một cái, quát một tiếng "Hu ——" , khó khăn lắm khiến xe ngựa dừng lại. Thấy trận trượng trước mắt, xa phu ánh mắt lộ ra sợ hãi, dùng thanh âm thoáng có chút run rẩy nói: "Các vị quan gia xin thương xót, nương ta bệnh sắp chết, ta đưa bà đi tìm thầy thuốc chữa bệnh, cầu các vị quan gia giúp giùm cho."

" Nương ngươi được bệnh gì a? Lại cần đến quan ngoại mới có thể trị liệu?" Mạc Ngôn mở miệng hỏi, đồng thời ý bảo hai gã binh lính tiến lên điều tra.

Xa phu thấy binh lính muốn tiến lên vạch màn xe, vội vàng nhảy xuống xe ngăn cản."Các vị quan gia, không phải tiểu nhân không cho quan gia kiểm tra, nhưng mà nương ta mắc chính là bệnh đậu mùa, không thể gặp gió cũng không thể gặp ánh sáng, thỉnh các vị quan viên giơ cao đánh khẽ."

Hai gã binh lính kia vừa nghe người trong xe bị bệnh đậu mùa, sợ tới mức đều lui từng bước, có chút vô thố nhìn về phía Mạc Ngôn. Hôm nay bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm cực lợi hại. Người bệnh khi bắt đầu sẽ sợ ánh sáng sợ gió, không dám xuất môn, sau đó chính là trên người lở loét lan truyền, cuối cùng là toàn thân thối rữa, chết rất đáng sợ. Hơn nữa dân gian nói rằng, chỉ cần nhìn người bệnh bệnh đậu mùa liếc mắt một cái liền có thể nhiễm bệnh này, chẳng trách hai gã binh lính bị dọa lui từng bước .

Mạc Ngôn cũng biết lợi hại của bệnh đậu mùa, quay đầu nhìn về phía Hàn Vương, đã thấy Hàn Vương giống như không nghe thấy nói chuyện, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm xe ngựa kia, tựa hồ nghĩ muốn nhìn thấu vách xe kia vậy. Sau một lúc lâu, Hàn Vương mới mở miệng nói ra một chữ: "Soát!"

"Soát!" Mạc Ngôn lớn tiếng phân phó nói, hai binh lính do dự một chút cuối cùng vẫn là kiên trì tiến lên điều tra. Xa phu kia còn muốn ngăn cản, lại bị sĩ binh bên cạnh ngăn lại.

Một sĩ binh dùng thương vén màn xe, nhưng không có đẩy ra, để sát nhìn vào, mới phát hiện là bị đóng đinh từ bên ngoài, có thể là xa phu sợ gió thổi vào. Binh lính rút đao ra, vận lực hướng màn xe bổ tới, mành bị chém một đường, gió lạnh đến xương bắt đầu thổi vào trong xe.

"Đừng!" Xa phu trẻ tuổi kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt bi thương.

Hết chương thứ bảy mươi lăm

Chính văn đệ thất thập lục chương: Truy tình trên tuyết

"Đừng!" Xa phu tuổi trẻ kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình vừa lo lắng lại bi thương.

Binh sĩ chém màn xe dùng đao đẩy vết chém kia ra, mắt nửa khép suy nghĩ nhìn thoáng qua, vội vàng dời ánh mắt, nghiêng đầu "xì" hai tiếng, mới hướng Mạc Ngôn bẩm báo nói: "Đại nhân, bên trong đích xác chỉ có một phụ nhân mặt lở loét."

Nghe xong lời này, sắc mặt Hàn Vương chợt lạnh vài phần, lời nói tựa như viên băng lạnh ngắt rơi trên mặt đất, "Ngươi nhìn thấy rõ ràng ?"

"Tiểu nhân thấy rõ mồn một." Tên binh lính kia chắc chắn nói.

Hàn Vương lặng im trong chốc lát, ánh mắt vẫn đang nhìn xe ngựa kia. Mạc Ngôn xem xa phu đánh xe kia đã gấp đến độ rơi lệ đầy mặt, có chút không đành lòng nói: "Chủ tử, nếu không thả bọn họ qua quan đi?"

Hàn Vương lại nhìn trong chốc lát, đột nhiên động cước bộ, hướng xe ngựa kia đi đến, ra vẻ là chưa từ bỏ ý định, muốn đích thân kiểm tra.

"Chủ tử cẩn thận." Mạc Ngôn vội vàng khuyên can, tiếc rằng Hàn Vương mắt điếc tai ngơ. Mạc Ngôn đành phải đoạt trường thương trong tay một sĩ binh, đưa ra phía trước Hàn Vương đẩy màn xe ra, người trẻ tuổi lại là hét thảm một tiếng.

Hàn Vương xuyên qua khe hở nhìn trong xe, bên trong ánh sáng thập phần hôn ám, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt có một người nằm bên trong, người nọ trên người có chăn bông vải thô thật dày, chỉ có diện mạo lộ ra bên ngoài, đầu tóc xám trắng lộn xộn, trên mặt lại lở loét che kín dọa người.

Người nọ nhắm mắt lại, Hàn Vương nội lực thâm hậu, nghe được hơi thở của bà mỏng manh, đích thật là có bệnh nặng. Giống như cảm giác được có người đang nhìn bà, người nọ chậm rãi mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự mơ mơ màng màng vòng hai cái, khi nhìn qua Hàn Vương dừng một chút, tiếp theo lập tức liền nhắm lại , bộ dáng giống như thật sự rất sợ ánh sáng.

Hàn Vương thất vọng xoay người, đâm đầu hướng về thành lâu.

"Cho đi." Mạc Ngôn phân phó xong, bất đắc dĩ thở dài, Hàn Vương mấy ngày này có chút giống như tẩu hỏa nhập ma . Khi xa phu kia đạt được tự do, liền vội vàng nhảy lên xe ngựa, giơ roi lên vội vàng cho xe đi.

Khi Mạc Ngôn trở lên thành lâu, thấy Hàn Vương lại biến trở về pho tượng nhìn trạm kiểm soát. Mạc Ngôn lại thở dài, tình yêu thật sự là thứ lợi hại mà, ai có thể nghĩ đến Hàn Vương oai phong một cỏi, lãnh huyết vô tình lại trở nên thất hồn lạc phách như thế.

Đột nhiên, Hàn Vương giống bị cái gì đó kích thích lên, phạch một tiếng từ chỗ ngồi đứng bắn lên, như là mất hồn lẩm bẩm nói: "Ánh mắt! Cặp mắt kia. . . . . ."

"Chủ tử?" Mạc Ngôn nghi hoặc nhìn Hàn Vương, ánh mắt gì?

"Mạc Ngôn, chuẩn bị ngựa, nhất định phải đem xe ngựa kia truy về." Hàn Vương vừa nói, vừa phóng ra phía ngoài. Mạc Ngôn lúc này cũng hiểu được, Hàn Vương muốn đuổi theo xe ngựa kia.

Hàn Vương mang theo Mạc Ngôn một hàng xuất phát, xe ngựa đã xuất quan được khoảng một khắc [khoảng 15'] . Hàn Vương cưỡi chiến mã hắn chỉ cưỡi trên chiến trường, cúi thân mình không ngừng quơ mã tiên, giống một tên săn báo hung mãnh xông ra ngoài.

Đuổi theo gần nửa canh giờ, rất xa thấy được bóng dáng xe ngựa kia. Tựa hồ là cảm giác được phía sau truy binh, xe ngựa đột nhiên đẩy tốc độ nhanh hơn , chạy như điên trên quan đạo.

Hàn Vương buộc chặt dây cương, càng thêm điên cuồng vung roi, chậm rãi giảm khoảng cách với xe ngựa. "Đường Tống ——" Hàn Vương rống to ra tiếng, tựa như hùng sư điên cuồng gào thét, làm cho người ta cả người chấn động.

Mắt thấy có hơn ba mươi trượng là có thể đuổi theo, đột nhiên"Sưu ——"một tiếng, từ loạn thạch ven đường trung bay ra một mũi tên bắn lén, bay thẳng đến mặt Hàn Vương. Hàn Vương cúi đầu, tránh thoát mũi tên bắn lén kia, tiếp theo càng nhiều tên bắn lén bắn ra. Hàn Vương cười lạnh một tiếng, đưa tay đến bên hông, một thanh kiếm mỏng chói lọi xuất hiện trong tay. Hàn Vương vung kiếm, một bên xua đi tên bắn lén đang bay đến, tiếp tục đuổi về phía trước.

Hàn Vương chuyên tâm đối phó tên bắn lén, đột nhiên cảm giác con ngựa dưới thân chấn động, đột nhiên ngã xuống. Hàn Vương vội vàng đề khí, vận dụng khinh công lập tức bay xuống. Con ngựa ầm ầm ngã xuống đất, nguyên lai đúng là bị địch nhân dùng dây cản ngựa trói lại.

Hàn Vương quay đầu lại, Mạc Ngôn cùng nhóm người kia cũng đang bị tên bắn lén tấn công, đã có không ít người bị tên bắn trúng, ngã xuống đất. Như vậy làm chậm trễ, xe ngựa kia cũng đã chạy thật xa, vội vàng hướng tới trạm kiểm soát ở Sắc Lặc quốc.

Hàn Vương quýnh lên, cũng cố tìm một con ngựa, vận khởi khinh công đuổi theo xe ngựa.

"Chủ tử ——" Mạc Ngôn sợ Hàn vương gặp chuyện không may, thừa dịp mưa tên của địch quân thưa đi, giục ngựa đuổi theo. Tiếc rằng Hàn Vương tựa như điên rồi, Mạc Ngôn chẳng những đuổi không kịp hắn, ngược lại khoảng cách càng ngày càng xa.

Hàn Vương vận đủ mười thành công lực, dưới chân tựa như có bánh xe đạp gió, hướng tới xe ngựa kia. Đã mơ hồ có thể nhìn thấy thành lâu biên quan Sắc Lặc quốc, Hàn Vương rốt cục vượt qua xe ngựa kia. Hàn Vương đang muốn nhảy lên xe ngựa, đoạt lấy xe ngựa, cũng không ngờ xa phu kia vung tay lên, một đống bột phấn đánh úp lại mặt hắn. Hàn Vương vội vàng bế khí, lại phát hiện đã chậm, thực khí trên người như là đột nhiên bị chặt đứt, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, động tác đi đứng trở nên nặng nề, dần dần chạy bất động . Hàn Vương càng chạy càng chậm, trơ mắt nhìn xe ngựa chạy về hướng Sắc Lặc quốc.

"Đường Tống ————"

Hết chương thứ bảy mươi sáu

Chính văn đệ thất thập thất chương: Tình nhân huyết [Tạm hiểu là máu vì tình nhân]

Xe ngựa thoát khỏi Hàn Vương xong, vọt vào trạm kiểm soát Sắc Lặc quốc. Trạm kiểm soát sĩ binh đã sớm nhận được mệnh lệnh, cũng không ngăn trở. Xe ngựa lướt qua trạm kiểm soát, thẳng đến trạm dịch gần đó mà đi.

Lúc này, ở cửa trạm dịch, sớm đã có hai người lo lắng cùng đợi . Thấy xe ngựa chạy như bay đến, người trẻ tuổi phía trước trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng. Xe ngựa vừa mới dừng lại, người nọ liền nhanh đi vài bước tới phía trước, tay có chút run rẩy xốc rèm lên, kinh hỉ nhìn vào bên trong.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, người trẻ tuổi sắc mặt liền thay đổi trắng bệch. "Đường Tống" , người trẻ tuổi kinh hô một tiếng, lo lắng nhảy lên xe ngựa, bế người bên trong đi ra, xa phu cùng một người khác đến gần vừa thấy, cũng quá sợ hãi. Chỉ thấy Đường Tống khóe miệng mang theo vết máu, vạt áo trước cũng là một bãi máu nhìn ghê người, làn da lở loét trên mặt trở nên còn trắng hơn cả tuyết, hô hấp mỏng manh, làm cho người ta cơ hồ không cảm giác được hơi thở của y.

"Nhanh đi tìm đại phu." Người trẻ tuổi phân phó một tiếng, ôm Đường Tống trực tiếp vào trạm dịch. Xa phu cùng người lớn tuổi cũng theo sát vào.

"Vương Phúc, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Người trẻ tuổi —— Lưu Dục tức giận nhìn xa phu, cũng chính là Vương Phúc, ngữ khí đông cứng chất vấn.

Vương Phúc ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đường Tống nằm ở trên giường hấp hối, trên mặt tựa như kết một tầng băng.

Nguyên lai, từ ngày thứ ba bị bắt cóc, Đường Tống liền bắt đầu sốt cao. Y vốn gầy yếu rốt cục chịu không nổi giá lạnh, xóc nảy cùng lo lắng, lâm vào hôn mê. Bởi vì lúc ấy trong lãnh thổ Sư quốc đã bắt đầu bốn phía tìm Đường Tống, Vương Phúc cùng Lưu Hồng thương nghị xong, quyết định hoá trang Đường Tống thành phụ nhân bị bệnh đậu mùa, cứ như vậy, trên đường bị kiểm tra, chỉ cần bọn lính vừa nghe bên trong xe có người bị bệnh đậu mùa, phần lớn đều qua loa cho qua.

Cho đến biên cảnh Sư quốc, bọn họ được tin tức, nói là Hàn Vương tự mình tới biên quan. Vì thế, ba người liền chia thành hai hướng, Lưu Hồng hoá trang thành tiểu thương nhân ra khỏi quan trước, sau đó ở bên ngoài bố trí phục binh, chuẩn bị tiếp ứng Vương Phúc. Vương Phúc dựa theo kế hoạch chở Đường Tống ra vẻ bị bệnh hiểm nghèo xuất quan.

Vốn tưởng rằng xuất quan hẳn sẽ không quá khó khăn, nhưng không nghĩ tới canh giữ ở quan khẩu hiển nhiên là chính Hàn Vương. Tuy rằng quá bốn năm, tướng mạo Vương Phúc biến hóa rất nhiều, nhưng là hắn vẫn lo lắng mình sẽ bị Hàn Vương nhận ra, cũng may lúc ấy lực chú ý của Hàn Vương đều ở trên xe ngựa, cũng không có nhìn kỹ hắn.

Trước khi xuất quan, Đường Tống cũng đã hôn mê hơn hai ngày, cho nên Vương Phúc cũng không có cho y uống Mông Hãn dược Lưu Hồng bỏ lại, thứ nhất hắn lo lắng thuốc này tai hại với thân thể Đường Tống, thứ hai Đường Tống đã uống ách dược không thể phát ra tiếng, cho dù tỉnh cũng không thể làm gì.

Thế nhưng, không nghĩ tới xuất quan được một canh giờ, Hàn Vương đột nhiên lại dẫn binh mã đuổi theo, may mắn trên người hắn đã chuẩn bị "Hóa công tán" để ngừa vạn nhất, nếu không lần này Đường Tống khẳng định sẽ bị Hàn Vương đoạt về.

Nhưng mà hắn không biết, khi Hàn Vương tự mình kiểm tra thùng xe, Đường Tống đột nhiên tỉnh. Tuy rằng khi đó Hàn Vương đứng ngược sáng, Đường Tống thấy không rõ mặt hắn lắm, nhưng rõ ràng cảm nhận được hơi thở Hàn Vương. Nhưng là mấy ngày không thấy ánh sáng khiến mắt y sinh đau, chờ y lại mở to mắt, Hàn Vương đã đi mất, xe ngựa lại bắt đầu động.

Đường Tống muốn hô to tên Hàn Vương, chính là bị ách dược khống chế cổ họng chỉ có thể phát ra "ơ ơ" hít không khí, y muốn tạo ra chút tiếng vang đến, đáng tiếc thân thể bủn rủn động một ngón tay còn khó. Xe ngựa càng lúc càng xa, Đường Tống cũng cảm giác tâm mình cũng dần chìm đến đáy cốc.

Một lúc lâu sau, Vương Phúc điều khiển xe ngựa đột nhiên tăng tốc, Đường Tống cũng nghe tới từ phía xe ngựa sau truyền đến tiếng vó ngựa ồn ào, thậm chí ẩn ẩn nghe được Hàn Vương kêu tên của y. Đường Tống nín thở nghe, trong lòng hy vọng Hàn Vương tiếp cận càng gần. . . . . .

Thế mà, hy vọng cũng theo bao thuốc bột Vương Phúc tung ra mà hóa thành hư ảo, khi y nghe được tiếng la cuối cùng tràn ngập tuyệt vọng cùng thất bại của Hàn Vương, trong lồng ngực giống như bị ai đâm một đao, hé miệng ra, một hơi máu tươi cứ như vậy phun ra ngoài. . . . . .

Hết chương thứ bảy mươi bảy

Chính văn đệ thất thập bát chương: Đường Tống mười tuổi

Thiên Hồng hai mươi lăm năm, Hồng Ân đế băng hà, con trai thứ tư Lư Khâu Tĩnh Viễn vào chỗ, sửa niên hiệu Thiên Bảo, sử xưng Hồng Vũ đế. Hồng Vũ đế đăng cơ sau một tháng, cử hành phong hậu đại điển, lập Hách Triết quốc Minh Châu công chúa vi hậu cung tôn sư, Sư Hách Triết nhị quốc chính thức kết minh.

Phong hậu đại điển xong, Sư cùng Hách Triết hai quốc đồng thời tuyên chiến Sắc Lặc quốc phương bắc, trong lúc nhất thời, chiến hỏa liên tiếp.

Sắc Lặc quốc thủ đô, tin tức nhị quốc hướng Sắc Lặc quốc khai chiến đã truyền tới thủ đô, không khí cả quốc gia đều trở nên khẩn trương, nhất là biết được đứng đầu quân đội Sư quốc chính là Chiến thần Lư Khâu Sương Hàn tiếng tăm lừng lẫy, cựu thần đa mưu túc trí nhất trong triều trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hoàng.

Phủ Thừa tướng, sáng sớm chợt nghe thanh âm gà bay chó sủa, cẩn thận nghe, có thể nghe thấy người trong phủ đều đang hô to tên một người—— Đường Tống thiếu gia.

"Đường Tống thiếu gia, ngươi ở nơi nào a? Mau ra đây, Đường Tống thiếu gia. . . . . ." Phủ Thừa tướng Lạc quản gia dẫn một đám hạ nhân tìm kiếm mọi nơi, thiếu chút nữa lật tung cả phủ Thừa tướng hướng lên trời.

Những người khác trong phủ Thừa tướng có thể không biết thân phận Đường Tống, chỉ khi y là khách quý của Thừa tướng. Nhưng là tâm phúc của Thừa tướng hắn biết rõ, Đường Tống chính là con tin rất trọng yếu, không thể có một chút sai lầm.

Hơn một tháng trước, Đường Tống thiếu gia trong hôn mê trung được đưa vào phủ Thừa tướng, trải qua vô số thầy thuốc khám và chữa, tiêu phí dược liệu quý giá, cuối cùng còn đem ngự y trong cung thỉnh ra, mới làm cho bệnh tình Đường Tống chuyển biến tốt đẹp. Trong lúc đó, hai vị chủ tử Lưu Dục cùng Vương Phúc của phủ Thừa tướng cơ hồ là cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi yên ổn chăm sóc Đường Tống, trong mắt tình yêu say đắm ai sáng suốt nhìn thấy đều biết. Bởi vậy, Lạc quản gia đã biết, Đường Tống đối Thừa tướng của bọn họ mà nói cực kỳ có ý nghĩa.

Thế nhưng, Đường Tống bệnh tuy rằng đã ổn, cũng không tránh được để lại di chứng. Có lẽ là sốt cao liên tục nửa tháng kia cháy hỏng đầu óc, khi Đường Tống tỉnh lại lại quên sạch chuyện sau mười tuổi, Đường Tống hiện tại, tuy rằng đã gần hai mươi tuổi , nhưng trí lực lại dừng lại ở mười tuổi, mà Đường Tống mười tuổi thật đúng là "hoạt bát" ra ngoài dự kiến a!

Hiện tại thủ đô có rất nhiều thám tử Sư quốc phái tới, nghe nói không ít là tới tìm kiếm Đường Tống thiếu gia, bởi vậy, Thừa tướng Lưu Dục dặn lần nữa, nhất định phải xem trọng Đường Tống, không thể để ra khỏi phủ Thừa tướng một bước. Cơ mà, muốn cho một con khỉ ngoan ngoãn ở trong lồng sắt lý, rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi rồi! Còn không à, Lạc quản gia mới đi khỏi một lát sau, Đường Tống lại không biết chạy đi nơi đâu ?

"Đường Tống thiếu gia, Đường Tống thiếu gia, ngươi mau ra đây a! Thừa tướng đại nhân mang đồ chơi chơi rất vui cho ngươi nè." Thấy Lạc quản gia bắt đầu lợi dụ, bởi vì Lưu Dục mỗi lần từ bên ngoài trở về đều mang về Đường Tống gì đó, cho nên Lạc quản gia cũng không sợ nói dối bị bể.

"Chơi vui? Ở đâu?" Quả nhiên, Lạc quản gia mới vừa nói xong, chỉ thấy từ trong động của giả sơn thò ra một khuôn mặt nhỏ thanh tú, một đôi mắt to tràn ngập chờ đợi nhìn Lạc quản gia, còn không đúng là Đường Tống bọn họ muốn tìm thì thôi.

"Ai nha uy, Đường thiếu gia, ngài như thế nào chui vào cái động kia, nơi đó không sạch sẽ, mau ra đây!" Lạc quản gia vừa nói, vừa lôi kéo cánh tay Đường Tống muốn lôi y ra.

Thế nhưng mà Đường Tống cố tình không thuận ý hắn, lấy tay bám tảng đá, ý là không muốn đi ra ngoài."Ngươi đưa đồ chơi Dục ca ca cho ta trước, ta mới ra ngoài!"

Hai người đang dằn co, Lưu Dục cùng Vương Phúc đi đến, thấy cảnh này, biết là Đường Tống lại bướng bỉnh . Lưu Dục nhìn thấy bộ dáng Đường Tống chơi xấu, trên mặt vốn ngưng trọng không khỏi hiện ra vài phần ý cười, mà Vương Phúc lại trực tiếp vui cười đi tới, cười nói: "Tiểu Đường, ngươi nếu không ra, ta sẽ không đưa đồ chơi cho ngươi đâu!"

Đường Tống vừa nghe, vội vàng chui ra khỏi giả sơn, hai tay bắt lấy cánh tay Vương Phúc, mắt to lấp lánh lấp lánh nhìn Vương Phúc, còn thiếu vẫy đuôi nữa là đủ."Phúc ca ca, ta đi ra , ngươi mau đưa đồ chơi cho ta đi."

Vương Phúc thấy Đường Tống khẩn cầu, không khỏi cổ họng căng thẳng, có chút mặt đỏ tai hồng đem diều trên đường mua được ra, nói: "Cho diều nè, biết thả không?"

"Biết." Đường Tống đáp một tiếng, vui vẻ cầm lấy diều chạy đi, Lạc quản gia đáng thương nhận được ý của chủ tử, vẫn hảo khổ ha ha đuổi theo. Ô, lão nhân gia hắn hình như là đảm đương quản gia mà, hiện tại như thế nào thành bảo mẫu .

Chờ Đường Tống chạy xa , Lưu Dục cùng Vương Phúc liếc nhau, hai người đi tới thư phòng. Vào thư phòng, Vương Phúc đóng cửa lại, xoay người hỏi: "Lưu đại ca, Hoàng Thượng hôm nay chưa nói đưa Đường Tống trở về đi?"

Năm đó Lưu Dục cùng Vương Phúc huynh đệ bị Hàn Vương đuổi ra Vương phủ, Vương Thọ chết trên đường sung quân biên cương, Vương Phúc cùng Lưu Dục mai táng Vương Thọ xong, đơn giản rời khỏi Sư quốc. Lưu Dục đọc nhiều sách vở, học thức uyên bác, trí mưu hơn người, tuyệt đối là một nhân tài. Chính là tính tình hắn đạm bạc, cũng không có nghĩ muốn tại kiến công lập nghiệp ở triều đình. Chính là trải qua chuyện trơ mắt nhìn thấy Đường Tống mình thích bị Hàn Vương "chiếm đoạt" , bản thân bị đuổi đi ra khỏi vương phủ cùng Vương Thọ bị thương nặng mà chết đi, tâm Lưu Dục đã không thể giống trước kia đối quyền lợi không nghĩ gì nữa.

Hết chương thứ bảy mươi tám

Chính văn đệ thất thập cửu chương: Và chiến tranh tới

Tới Sắc Lặc quốc, Lưu Dục tựa như một thanh kiếm ra khỏi đao, bộc lộ tài năng, rất nhanh liền được Sắc Lặc quốc quốc cữu Hô Diên Liệt khen ngợi, cũng được Hô Diên Liệt mạnh mẽ đề cử, nhanh chóng vươn tới địa vị cao, thành một trong "Tứ tướng" của Sắc Lặc quốc.

Lưu Dục được phong tước, đúng là lúc Sư quốc quân Hồng Ân Đế ôm bệnh, Sư quốc vương vị chi tranh cũng khiến Sắc Lặc quốc chủ Hô Da Hàn chú ý. Lưu Dục biết rõ dã tâm của Hô Da Hàn, vì thế rất phối hợp sáp một cước vào cuộc đấu tranh giành hoàng quyền ở Sư quốc.

Khi Lưu Hồng được đứa con chỉ thị hạ tìm Tần Loan hợp tác, Tần Loan cơ hồ là không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng. Tần Loan đương nhiên biết Sắc Lặc quốc duy trì lão nên yên tâm, chính là lúc ấy Lư Khâu Tĩnh Viễn đã muốn có được Hàn Vương duy trì, thế lực từ từ lớn mạnh, cho nên Tần Loan cũng sẽ không cự tuyệt.

Bởi vì Sắc Lặc quốc cùng Sư quốc từ trước đối địch, cho nên Sắc Lặc quốc cũng không như Hách Triết quốc công khai duy trì Tứ hoàng tử, mà nói ra là thay Tần Loan làm một việc, tỷ như, làm tan rã liên minh của Tứ hoàng tử cùng Hàn Vương. Đánh rắn đánh giập đầu, Tần Loan liền nghĩ tới xuống tay với nhược điểm duy nhất của Hàn Vương—— Đường Tống. Hơn nữa Lưu Hồng quản gia vương phủ là điều kiện tiên quyết, vì thế, kế hoạch bắt cóc Đường Tống áp chế Hàn Vương liền hình thành .

Nhưng là kế hoạch không biến hóa nhanh, vốn là bước từng bước một lại bởi vì Tần Loan thất thủ mà biến thành một chuyện vô bổ. Tần Loan vì bảo mệnh khai ra Sắc Lặc quốc, làm cho Sắc Lặc quốc lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vì thế Sư, Hách Triết nhị quốc đồng thời hướng Sắc Lặc quốc khai chiến tạo nên cục diện bất lợi như vậy.

Hôm nay lâm triều thảo luận chính sự, bị Sư Hách liên quân dọa mất mật, Hồ, Trình hai vị Thừa tướng liên hợp một đám quan viên châm chọc khiêu khích Lưu Dục, ngang ngược chỉ trích. Ngay cả Hoàng Thượng Hô Da Hàn luôn luôn coi trọng Lưu Dục cũng bốc hỏa với hắn.

Sắc Lặc quốc quan viên sợ hãi chiến thần Hàn Vương, đều đề nghị mau chóng đưa Đường Tống trở về, đồng thời nghiêm trị Lưu Dục đã bày ra chủ ý cùng những kẻ liên can, lấy điều này để bình ổn Hàn Vương đang tức giận. Nhưng Lưu Dục rõ ràng, tình thế trước mắt đã không phải chỉ cần đưa Đường Tống trở về là có thể giải quyết.

Cũng may Hô Da Hàn tuy rằng sinh khí, nhưng không nghĩ giống đám quan viên không cốt khí này, cứ như vậy đưa Đường Tống trở về, Hô Da Hàn cũng nuốt không trôi, hơn nữa Hô Diên Liệt coi trọng Lưu Dục, kiên trì khai chiến, cũng chủ động xin ra tiền tuyến giết giặc đối kháng Hàn Vương.

Lo lắng trận chiến cùng Sư quốc là tránh không được , lưu Đường Tống nhiều ít cũng có thể kiềm chế Hàn Vương, bởi vậy, Hô Da Hàn cũng đứng về phía Lưu Dục, điều binh khiển tướng, thu thập lương thảo đồng thời cũng chưa quên bảo Lưu Dục xem trọng Đường Tống, không được để con át chủ bài này chạy mất. Lưu Dục nghe xong không khỏi trong lòng một trận cười nhạo, Đường Tống hiện tại chỉ sợ ngay cả Hàn Vương là ai cũng không biết .

Hạ triều xong, nhìn thấy Vương Phúc chờ ngoài cung, Lưu Dục không khỏi nhẹ nhàng thở ra, chân cũng có chút như nhũn ra. Lưu Dục lảo đảo một cái, Vương Phúc nhanh tiến lên dìu hắn, phía sau một đôi cánh tay hữu lực lại giành trước một bước đỡ lấy hắn.

Lưu Dục quay đầu lại, chủ nhân cánh tay lộ ra một nụ cười trấn an với hắn, ánh mắt thâm thúy giống như hồ sâu, chớp động sáng rọi khác thường. Lưu Dục cúi đầu, tránh cặp mắt kia, sáng rọi kia hắn từng quen thuộc, trong ánh mắt một thiếu niên tên là Vương Thọ đã từng gặp qua. Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, thiếu niên kia cũng vẫn dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, nhìn đến nỗi hắn xấu hổ không dám nhận. Thiếu niên vĩnh viễn không biết, hắn cho tới bây giờ đều là lợi dụng y.

Hắn đã hại một thiếu niên hồn nhiên đánh mất tánh mạng, nhìn thấy lại loại ánh mắt này, Lưu Dục thầm muốn trốn tránh.

"Quốc cữu, " Lưu Dục giật tay ra, cung kính hành lễ.

Hô Diên Liệt thấy Lưu Dục vẫn khách khí với y, không khỏi có chút bực mình, nén giận nói: "Dục, không phải đã nói rồi sao? Không cần cả ngày ' Quốc cữu ' đến ' Quốc cữu ' đi, ngươi trực tiếp gọi ta là Liệt là được."

"Xưng hô này rất thân mật , Lưu Dục sợ bị kẻ có tâm nghe được sẽ đồn đại không hay." Lưu Dục thở dài, nói câu này lần thứ n.

"Còn có thể làm ra đồn đãi cái gì?" Hô Diên Liệt miệng không quan tâm, tim đập lại đột nhiên nhanh hơn, nếu không, nhân cơ hội này làm rõ đi ? "Chẳng lẽ bọn họ có thể nói hai chúng ta có tư tình sao?"

"Khụ khụ. . . . . ." Lưu Dục đột nhiên ho khan, người này cũng quá không giữ ý !

"Đương nhiên không phải!" Lưu Dục thuận khí, vội làm sáng tỏ: "Lưu Dục chỉ là sợ có người nói chúng ta kết đảng thôi. Quốc cữu, Lưu Dục trong nhà có việc, đi trước một bước ."

Hô Diên Liệt nhìn bóng dáng Lưu Dục như trốn chạy đi xa, trong mắt thâm thúy có một vẻ u sầu chợt lóe qua, y thực tâm thế này khó chấp nhận thế sao?

Hết chương thứ bảy mươi chín

Chính văn đệ bát thập chương: Tiểu hài tử mười tuổi thật khó đối phó

"Lưu đại ca, Hoàng Thượng không nói muốn đưa Tiểu Đường trở về đi?" Vương Phúc lo lắng hỏi, Sư quốc đã hướng Sắc Lặc quốc khai chiến, Hàn Vương lần này tới khí thế to lớn, hắn thực sợ Sắc Lặc quốc vương sẽ đưa Đường Tống về. Hiện tại Đường Tống mặc dù có chút ngây ngốc, còn thực bướng bỉnh, thế nhưng mặc kệ Đường Tống biến thành bộ dáng gì đi nữa, đều là người hắn thích. Chỉ cần Đường Tống có thể ở bên người hắn, cho dù Sắc Lặc quốc binh bại hắn cũng không để ý.

"Không có. Mặc dù có quan viên đề nghị như vậy, nhưng mà Hô Da Hàn không cam lòng uất ức đưa Tiểu Đường về. Trận chiến cùng Sư Hách nhị quốc này là khó tránh khỏi, cho dù Hô Da Hàn thật sự tính đưa Đường Tống trở về, cũng không có hiệu quả gì, mà lưu Đường Tống lại có thể ở thời khắc mấu chốt kiềm chế Hàn Vương, cho nên Hô Da Hàn bảo chúng ta xem trọng Tiểu Đường." Lưu Dục đem tình thế mấu chốt nói với Vương Phúc, đột nhiên nhớ tới đến hình ảnh trên triều Hô Diên Liệt thỉnh chiến, không khỏi có chút thấp thỏm nôn nóng. Hô Diên Liệt biết hắn là bị Hàn Vương đuổi đi, bởi vậy, lần này thỉnh chiến cũng có chút tư thế vì hắn xả giận, nhưng mà, chiến thần Hàn Vương lại khó đối phó. Lưu Dục vừa nghĩ vừa đau đầu, không phát hiện bản thân bất tri bất giác lo lắng cho Hô Diên Liệt.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Vương Phúc nói: "Đây là nói, nếu Sắc Lặc quốc đánh không lại , các ngươi sẽ đưa Tiểu Đường trở về đúng không?"

Lưu Dục không nói gì, hiển nhiên là cam chịu . Nếu Sắc Lặc quốc thật sự chiến bại, như vậy Đường Tống sẽ không hề ngoài ý muốn là rơm rạ cứu mạng tối hữu lực cho bọn hắn.

Vương Phúc thấy Lưu Dục cúi đầu không nói, trên mặt thần sắc vốn như ánh nắng chiều cuối chân trời thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng biến thành một vẻ kiên định.

"Vương Phúc, ngươi đừng làm chuyện điên rồ." Tuy rằng Vương Phúc không nói gì, nhưng ở chung nhiều năm, Lưu Dục cũng phần lớn có thể đoán được tâm tư của hắn.

Vương Phúc đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Dục, "Nếu các ngươi thật sự muốn đưa Tiểu Đường trở về, ta nhất định sẽ dẫn hắn đi. Ta đã không còn Đệ đệ, không thể không có Tiểu Đường nữa." Nói xong, Vương Phúc cũng không chờ Lưu Dục phản bác, xoay người ra khỏi thư phòng.

Lưu Dục nhìn thấy bóng dáng Vương Phúc quật cường, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài. Tuy rằng Vương Phúc mấy năm nay cho tới bây giờ chưa nói qua, nhưng Lưu Dục vẫn biết hắn vẫn vì cái chết của Vương Thọ mà oán hận chính mình. Kỳ thật không phải chính bản thân Lưu Dục cũng thỉnh thoảng thường tự trách sao? Bởi vì áy náy, cho nên hắn cũng không tính cãi nữa. . . . . .

Vương Phúc ra bãi đất trống sau viện tìm được Đường Tống đang vui vẻ chơi thả diều, Lạc quản gia vừa thấy Vương Phúc đến, quả thực sẽ hỉ cực mà khóc , bản thân rốt cục có thể thoải mái một chút .

Đường Tống thấy Vương Phúc đến, cao hứng đem dây diều trong tay mình đưa cho Vương Phúc, kêu lên: "Phúc ca ca, ngươi giúp ta làm diều bay cao thêm một chút đi! Làm cho nó bay đến đám mây kia kìa, xem xem trên đó có con khỉ bay [chắc là chỉ Tôn Ngộ Không] thật không."

Nhìn thấy khuôn mặt Đường Tống tươi cười đỏ bừng, Vương Phúc không khỏi quên hết phiền não, cười nói: "Hảo, chúng ta để nó bay lên đám mây."

Vương Phúc kéo diều chạy nhanh vài bước, sau đó vừa thả dây, vừa kỹ xảo giữ dây lại. Quả nhiên, diều kia nương theo gió thổi, phiêu phiêu lắc lắc càng bay càng cao.

Đường Tống thấy diều giấy bay cao , vỗ tay nhảy lên. Đường Tống vừa nhảy vừa hô to: "Cao thêm một chút, cao thêm một chút."

Vương Phúc thấy bộ dáng Đường Tống cao hứng, cũng hưng phấn theo, kết quả không khống chế tốt lực đạo, giật một cái làm đứt dây diều.

Đường Tống thất vọng nhìn diều như con bướm đứt cánh, lảo đảo trên không trung rơi xuống.

Diều rớt ra bên ngoài phủ Thừa tướng, Đường Tống muốn đi ra ngoài kiếm, lại bị Lạc quản gia ngăn cản. "Đường thiếu gia, ngài chờ ở chỗ này, ta gọi người đi kiếm là được rồi."

"Vì cái gì ta không thể đi tìm?" Đường Tống nhìn chằm chằm Lạc quản gia ngăn trở y, tức giận hỏi.

"Này. . . . . ." Lạc quản gia khó xử nhìn Đường Tống, vốn không thể nói với y ngươi là con tin trong phủ Thừa tướng, không thể đi?"Cái kia, bởi vì bên ngoài có người xấu, Đường thiếu gia nếu đi ra ngoài sẽ bị bọn họ bắt được." Cuối cùng, Lạc quản gia đành phải dùng chiêu lừa tiểu hài tử, dù sao Đường thiếu gia hiện tại cũng chỉ có "mười tuổi" thôi mà?

Thế nhưng, Lạc quản gia hiển nhiên xem nhẹ tiểu hài tử mười tuổi hiếu kỳ tò mò, "Người xấu? Người xấu vì cái gì muốn bắt ta a? Bọn họ bắt ta làm gì?"

"Ách. . . . . ." Lưu tổng quản cứng họng , xin giúp đỡ nhìn Vương Phúc từ phía sau bước tới.

"Tiểu Đường, Vương đại nương phòng bếp làm điểm tâm ngươi thích ăn nhất, chúng ta cùng đi ăn đi?" Vương Phúc rơi vào đường cùng đành phải dùng "Càn Khôn Đại Na Di" , mượn đồ ăn dời lực chú ý của Đường Tống đi. Quả nhiên, Đường Tống vừa nghe, cũng không thèm hỏi Lạc quản gia tiếp, bị kích động hướng về phòng bếp.

Chờ Đường Tống cùng Vương Phúc đi xa , Lạc quản gia mới nhẹ nhàng thở ra thật to.

Hết chương thứ tám mươi

[BSVGĐAN] Chương 81-90

Chính văn đệ bát thập nhất chương: Thoát khỏi phủ Thừa tướng

Nhưng Lạc quản gia cũng không thoải mái được bao lâu, nửa tháng trôi qua, Đường Tống đã sớm chạy tới chạy lui từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài phủ Thừa tướng n lần. Cảm giác mới mẻ mất đi, phủ Thừa tướng trong mắt Đường Tống biến thành một ngục giam, mà Lạc quản gia chính là ngục tốt, mỗi ngày giống như linh hồn bám vào Đường Tống không cho y xuất môn.

Đường Tống năn nỉ Vương Phúc cùng Lưu Dục rất nhiều lần muốn đi ra ngoài chơi, thế mà hai người luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng y lại đối với sự kiện này không chút nào nhượng bộ, mặc cho Đường Tống một khóc hai nháo ba lăn lộn cũng không đồng ý. Đường Tống thấy náo loạn thế nào cũng không thành, qua mấy ngày cũng không đòi đi ra ngoài chơi nữa, ngược lại xin Vương Phúc một chủy thủ, mỗi ngày ở trong sân hắc hắc ha ha luyện cái y gọi là "Võ công" . Lưu Dục, Vương Phúc thấy Đường Tống dời hứng thú, rốt cục yên lòng. Nhưng thật ra Lạc quản gia phát hiện giầy cùng quần áo Đường Tống thường hay dính chút bùn đất, nghĩ y ở trong sân chơi đùa dính vào, cũng không để tâm.

Hôm nay, Lạc quản gia giống như thường lui tới kêu Đường Tống rời giường ăn cơm, kết quả gõ nửa ngày cũng không nghe Đường Tống lên tiếng.

Lạc quản gia trong lòng nghi hoặc, đẩy cửa vào vừa thấy, trên giường có một đống đen đen. Lạc quản gia nhẹ nhàng thở ra, nghĩ Đường Tống còn chưa tỉnh, gọi vài tiếng, cũng không thấy y có phản ứng gì.

Lạc quản gia tiến nhanh lên vài bước, hô to xốc chăn lên, cả kinh tròng mắt thiếu chút nữa rơi xuống, dưới chăn chỉ có một gối đầu, làm sao còn bóng dáng Đường Tống!

Lạc quản gia một bên phân phó tìm kiếm Đường Tống, một bên bất chấp khó khăn bẩm báo Lưu Dục tin Đường Tống mất tích. Không lâu, có hạ nhân báo lại, trong phủ không tìm được Đường Tống, nhưng ở chân tường phía sau viện phát hiện một cái động, có vẻ là không lâu mới vừa bị người dùng thứ sắc bén đào ra.

Lưu Dục nghe bẩm báo xong,mặt tựa như nhuộm mực nước, đen cả xuống, chẳng lẽ Đường Tống từ trước tới nay một mực giả ngu, y căn bản không cháy hỏng đầu óc?

Vương Phúc cũng thật không ngờ đến thế này, hắn lo lắng Đường Tống ở bên ngoài bị hại, vội vàng dẫn người đi tìm kiếm .

Phủ Thừa tướng đã đánh mất Đường Tống, cũng không dám bốn phía tìm kiếm, đành phải phái người phân công nhau tìm kiếm. Đồng thời, Sắc Lặc quốc chủ mật lệnh cả nước các nơi lập trạm kiểm soát tuần tra nghiêm thêm, ý đồ trước khi Đường Tống chạy ra khỏi Sắc Lặc quốc bắt y trở về.

Sắc Lặc quốc cửa thành nam, người đi đường như nước chảy, nhìn kỹ sẽ phát hiện vào thành nhiều hơn là ra khỏi thành, trong đó rất nhiều đều là gia đình tha hương từ phía nam tới.

Sư quốc cùng Sắc Lặc quốc khai triển đã sắp hai tháng , Sư quốc tướng sĩ dưới sự dẫn dắt của Chiến thần Hàn Vương, khí thế như hồng, rất nhanh hạ ba thành biên quan của Sắc Lặc quốc. Sắc Lặc quốc binh lính liên tiếp bại lui, đã thối lui đến trạm kiểm soát cuối cùng—— Xích Hà thành.

Xích Hà thành ở giữa Thái Bạch sơn cùng Xích Hà sơn, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, là lá chắn thiên nhiên của Sắc Lặc quốc. Một khi Xích Hà bị công phá, Sư đại quân liền có thể tiến quân thần tốc, Sắc Lặc nguy hiểm!

Mắt thấy Sư đại quân thế không thể đỡ, cư dân thương hộ biên quan đều bắt đầu di chuyển về thủ đô, người trong cả nước Sắc Lặc tâm hoảng sợ, đô thành cũng tăng mạnh đề phòng.

Quán hoành thánh mì bên cạnh cửa thành, Đường Tống mặc áo bông vải dệt thủ công, đội một cái mũ nỉ có chút cũ nát, đã ngồi ở trong này nửa ngày. Thủ thành sĩ binh tra xét so với trước kia càng nghiêm , hơn nữa giữa đám binh lính Đường Tống phát hiện có một người nhìn quen mắt, tựa hồ gặp qua ở phủ Thừa tướng. Tất cả nam nhân ra vào cửa thành trong có vẻ gần tuổi của Đường đều bị binh lính ngăn lại, vặn hỏi nửa ngày.

Chủ quán thấy Đường Tống ăn mì xong rồi còn chưa đứng dậy, không khỏi có chút sinh khí, đang muốn tiến đến đuổi người, đã thấy Đường Tống đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn chủ quán, cười tủm tỉm hỏi: "Xin hỏi đại ca, nơi này có mã thị không?" Chủ quán thấy Đường Tống tuấn tú, cho dù xiêm y trên người cũ nát cũng che dấu không được tao nhã, bị Đường Tống nhìn chằm chằm như vậy, chủ quán lại có chút tim đập nhanh hơn, miệng luôn luôn lanh lợi cũng không biết nói gì nói lắp: "Mã. . . . . . Mã thị a, đi về phía tây hai dặm là có thể thấy ."

Đường Tống nói tạ ơn, chậm rãi hướng về thành tây. Cho đến Đường Tống đi thật xa, chủ quán mới hồi hồn lại, không khỏi cảm thấy buồn cười với phản ứng của chính mình, đối phương rõ ràng là một đại nam nhân, mình như thế nào sẽ có cảm giác kỳ quái như thấy đại cô nương mà?

Đường Tống từ lúc hôn mê tỉnh lại vẫn nghĩ nên thoát thân như thế nào, cuối cùng rốt cục nghĩ ra phải giả ngu tiêu trừ cảnh giác của bọn Lưu Dục, tìm thời cơ đào tẩu. Tuy rằng lừa gạt Lưu Dục cùng Vương Phúc làm cho Đường Tống cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ đến mục đích bọn họ bắt cóc mình là để uy hiếp Hàn Vương, Đường Tống cũng không còn cách khác .

Thừa dịp bọn Lưu Dục thả lỏng cảnh giác với y, Đường Tống thuận lợi trốn thoát. Y dùng hoa phục của mình cùng tất cả những gì đáng giá gì đó đổi thân quần áo này từ một nông phu, cũng không thể thay đổi dung mạo của mình, bởi vậy muốn ra khỏi thành sẽ không dễ dàng như vậy .

Hết chương thứ tám mươi mốt

Chính văn đệ bát thập nhị chương: Tìm mã thị

Mã thị, tuy rằng tên là mã thị, nhưng không phải chỉ bán ngựa mà thôi. Ở trong này, có đặc sản hàng da, dược liệu, ngựa phương bắc, lại có tơ lụa, lá trà, đồ sứ từ phía nam chuyển tới. Yến Đô cũng không hổ là thủ đô Sắc Lặc quốc, là đầu mối giao thông then chốt cùng trung tâm tập hợp và phân phối hàng hóa của Sắc Lặc quốc, thương nhân nam bắc phần lớn đem hàng hóa vận chuyển đến Yến Đô, tiến hành giao dịch ở đây. Bởi vì hàng hóa phần lớn dựa vào ngựa hoặc xe ngựa bốc xếp và vận chuyển, bởi vậy, nơi này được xưng là "Mã thị" .

Đường Tống ở mã thị vòng vo nửa ngày, cuối cùng tập trung mục tiêu vào mã đội của Liễu gia.

Liễu gia mã đội ở Sắc Lặc quốc rất có danh khí, mưu gia Liễu Phi Li của bọn họ tuy rằng không giống Tần Phượng Tê giàu nhất nước, nhưng cũng có thể xưng được gia tài bạc triệu. Nhưng không giống Tần Phượng Tê, Liễu Phi Li làm việc thập phần thần bí, rất ít có người thấy qua bộ mặt thực của hắn. Thay Liễu Phi Li trước mặt người khác chuẩn bị tất cả chính là tổng quản Hồ Lợi mọi người đều biết rõ.

Hồ Lợi, người cũng như tên, là một con cáo già chính hiệu. Trên gương mặt gầy yếu của gã luôn lộ vẻ tươi cười giảo hoạt giống hồ ly, ánh mắt hẹp dài thường thường lóe ánh sáng tính kế. Một người giảo hoạt như vậy chi trung thành và tận tâm duy độc với Liễu Phi Li, làm cho rất nhiều người đều không hiểu, đối Liễu Phi Li thần bí kia càng tăng vài phần tò mò.

Lúc này, Hồ Lợi đang đốc xúc bọn tiểu nhị đem một ít điêu da trân quý cùng dược liệu lên xe ngựa, chuẩn bị ngày mai sẽ chuyển ra quan ngoại . Chiến loạn, rất nhiều thương nhân đều tạm dừng mậu dịch, Liễu gia mã đội cũng chịu ảnh hưởng không lớn, bởi vì mưu gia bọn họ có nói qua, thế đạo càng loạn càng có tiền để kiếm, mấu chốt là coi ngươi có đủ gan hay không.

Đường Tống lựa chọn bọn họ, đúng là bởi vì bọn họ ngày mai sẽ ra khỏi thành , nếu có thể lẫn vào mã đội của bọn họ, nói không chừng có thể thuận lợi ra khỏi thành.

Hồ Lợi thấy hàng hóa đều có vẻ ổn rồi , đang muốn hồi mã xe, lại bị một người tuổi còn trẻ gọi lại, "Hồ quản sự xin dừng bước."

Hồ Lợi xoay người, thấy rõ người gọi mình lại trẻ tuổi. Tuy rằng mặc một thân nông phu quần áo rách nát, khí chất người này lại rõ ràng không phải nông phu có thể có. Người trẻ tuổi tế da nộn thịt, phong lưu phóng khoáng, nói chuyện cũng tao nhã, hiển nhiên có giáo dưỡng tốt đẹp.

"Hồ quản sự, ta nghĩ cầu một công việc ở mã đội, không biết có thể được không?" Đường Tống nhìn người trước mắt này cười giống như hồ ly, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Hồ Lợi tuy rằng đối thanh niên này có hảo cảm, chính là mã đội cũng không có ghế trống, hơn nữa người trẻ tuổi này vừa thấy là biết cậu ấm không chịu qua khổ, mang theo trên đường cũng dễ dàng phiền toái, huống chi hiện tại trên đường cũng không thái bình, không cần nhiều người. Bởi vậy Hồ Lợi cười nói: "Vị tiểu ca này có thể khiêng bao tải nặng hai trăm cân không?"

Đường Tống muốn nói có thể, thế nhưng vừa thấy ánh mắt Hồ Lợi khôn khéo, biết không lừa được gã, chỉ có thể lắc đầu nói: "Một trăm cân còn có thể, hai trăm cân liền. . . . . ."

"Vậy tiểu ca có biết đánh xe?" Hồ Lợi cắt ngang Đường Tống giải thích.

"Này. . . . . . Ta cũng không." Đường Tống mặt đỏ tai hồng nói.

"Vậy chăm ngựa chắc biết đi?"

"Này. . . . . . Ta. . . . . ." Đầu Đường Tống sắp thấp đến bộ ngực , lúc này y mới phát hiện, nguyên lai chính mình thật là bách vô nhất dụng.

Hồ Lợi ở trong lòng âm thầm thở dài, thật sự là đứa nhỏ thành thật, tuy rằng không biết nhiều lắm nhưng cũng thành thực, nếu là thời điểm bình thường cũng có thể dùng y đi."Tiểu ca, thật sự có lỗi, mã đội đã không còn ghế trống , nếu không Tiểu ca đi nhà khác nhìn xem?"

Đường Tống lúng ta lúng túng đáp ứng , có chút nổi giận xoay người, xem ra bản thân vẫn là nghĩ sự tình rất đơn giản .

Đường Tống ở mã thị lại dạo qua một vòng, trước sau hỏi hai nhà, chính là không có ai nguyện ý thuê y. Mắt thấy sắc trời không còn sớm , Đường Tống đang muốn rời đi, đột nhiên bả vai trầm xuống, như là có người bắt lấy vai mình.

"Ta tìm người hảo khổ a." Một người nói ở phía sau Đường Tống.

Đường Tống nhất thời toàn thân cứng ngắc, chẳng lẽ bị người ở phủ Thừa tướng tìm được rồi sao?

Hết chương thứ tám mươi hai

Chính văn đệ bát thập tam chương: Hi lý hồ đồ tiến vào mã đội

"Ta tìm người hảo khổ a." Một người nói ở phía sau Đường Tống. Đường Tống nhất thời toàn thân cứng ngắc, tưởng sau lưng là người phủ Thừa tướng.

Khi Đường Tống đang tính toán trong lòng có nên lập tức chạy hay không, nghe được người phía sau đứt quãng nói: "Tiểu ca, viết tự. . . . . . tính sổ, ngươi có thể hay không a?"

Đường Tống nghe lời này quen tai, quay đầu vừa thấy, gặp một người mặt hồ ly khí thở hổn hển nhìn mình, mặt nghẹn đỏ bừng, chắc là chạy quá nhanh.

"Hồ quản sự?" Đường Tống kinh ngạc nhìn người tới.

"Ờ, không phải ta còn là ai? Tiểu tử ngươi chạy nhanh thật, ta ở phía sau hô to như vậy, ngươi cũng làm bộ như không nghe thấy." Hồ Lợi một bên thuận khí, một bên tức giận nói.

"Ngài gọi ta thế nào?" Đường Tống tò mò hỏi, mình hình như không có nói tên cho hắn đi?

Hồ Lợi nhìn y nửa ngày, rốt cục giống như không cam lòng nói: "Uy."

Uy? Đường Tống ngạc nhiên, chỉ một chữ đó ai biết là đang gọi y a. Một lát sau, Đường Tống lo sợ nói: "Cái kia, Hồ tổng quản, ta không gọi ' uy ', ta gọi là. . . . . ."

"Ta mặc kệ ngươi kêu gì? Ngươi rốt cuộc có thể viết tự tính sổ hay không?" Hồ Lợi ý thức được chính mình phạm vào sai lầm cấp thấp thẹn quá thành giận cắt ngang Đường Tống, hơi có chút giương nanh múa vuốt hỏi.

". . . . . . Biết."

"Biết thì tốt rồi, mã đội bọn ta lại thiếu một tiên sinh ghi sổ sách, ngươi có nguyện ý làm hay không?"

"Thật không?" Đường Tống kinh hỉ hỏi, này thật đúng là "Núi non trùng điệp nghĩ không còn đường, lại có thể thấy được một thôn".

"Ta còn chưa nói hết." Hồ Lợi quẳng cho một con mắt xem thường, "Tiểu tử, nguyện ý làm, ngươi trở về nhà lấy một chút đồ vật theo ta đi, chúng ta ngày mai xuất phát."

"Ta nguyện ý, trong nhà cũng không có gì có thể đem theo, ta thế này cùng ngài đi thôi."

Cứ như vậy, Đường Tống đi theo Hồ Lợi vào Liễu gia mã đội.

Vào lúc ban đêm, Hồ tổng quản an bài Đường Tống ở một gian phòng nhỏ trong Liễu gia mã đội nghỉ ngơi, nói cho Đường Tống biết ngày hôm sau canh năm rời giường, đi càng sớm càng tốt.

Đêm khuya thanh vắng, Đường Tống nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng ngủ không yên. Nghĩ đến bình minh có thể ra khỏi thành , Đường Tống trong lòng hưng phấn lại khẩn trương. Tuy rằng trà trộn vào Liễu gia mã đội, nhưng là cửa thành kia như thế nào qua còn phải suy nghĩ một chút nữa. Cửa thành có người phủ Thừa tướng trấn giữ, xen lẫn trong mã đội cũng có thể bị nhận ra. Thế nào mới có thể không bị nhận ra mà? Đường Tống ôm đầu cả đêm, cũng không có thể nghĩ ra cái gì khả thi.

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, gà trống ngoài cửa sổ đã kêu . Trong viện im lặng rất nhanh liền vang lên tiếng bước chân ồn ào cùng tiếng người huyên náo.

Đường Tống một đêm không ngủ, hai mắt đen thui rời khỏi giường, đi theo mọi người đến phòng bếp lĩnh đồ ăn, hi lý hồ đồ ăn xong. Buông bát cơm, Đường Tống nhìn thoáng qua cái nồi trên bếp, đột nhiên nhanh trí, đưa tay sờ soạng đáy nồi một phen, nhìn xuống nước xoa tay lên mặt trái của mình. Rất nhanh, má trái của Đường Tống liền hiện ra một khối màu đen, tuy rằng hiệu quả kém một chút, nhưng tốt xấu cũng che lấp vài phần dung mạo tuấn tú của y.

Đường Tống liền nhìn trái nhìn phải, ân, cách xa nhìn chắc không thấy gì. Đường Tống gật gật đầu, quay người lại liền nhìn thấy một gương mặt không chút thay đổi, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên. Hóa ra, Hồ Lợi không biết từ khi nào đi đến phía sau y, lại không hé răng.

"Soi cái gì mà soi? Cũng không phải đại cô nương, soi cái gì?" Hồ Lợi tức giận nói.

Đường Tống lúng ta lúng túng trả lời hai tiếng, Hồ Lợi cũng không hỏi y vì cái gì trên mặt đầy bụi đáy nồi, mắng hai câu để lại Đường Tống ở đó rồi đi.

Đường Tống âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dựa theo Hồ Lợi phân phó tới ngoài cửa, chỉ thấy mười chiếc xe ngựa chứa đầy hàng hóa xếp thành hàng thật dài, bọn xa phu đứng ở chính xe ngựa của mình, chuẩn bị xuất phát, đứng đầu đội ngũ là một chiếc xe ngựa tinh xảo. Khi Đường Tống đang đoán xe ngựa này là cho ai ngồi, Hồ Lợi đã từ trong đại viện đi ra .

"Xú tiểu tử, còn không mau lên xe ngựa kia." Hồ Lợi chỉ chỉ xe ngựa đầu tiên, đối Đường Tống quát.

"A? Đó là cho ta tọa hả?" Đường Tống kinh ngạc nhìn Hồ Lợi, như thế nào cũng không nghĩ tới xe ngựa kia lại là cho y ngồi.

"Ngươi không ngồi xe ngựa, chẳng lẽ cưỡi ngựa a?" Hồ Lợi trừng mắt Đường Tống.

"Ta sẽ không cưỡi ngựa?" Đường Tống lúng ta lúng túng nói, khi ở Hàn Vương phủ y xuất hành đều là ngồi xe ngựa trải thảm thật dày, Hàn Vương cho tới bây giờ luyến tiếc để y cưỡi ngựa.

"Vậy còn không mau lên xe." Hồ Lợi quát Đường Tống.

Đường Tống vội che cái lổ tai lên xe ngựa, sợ chậm trễ tí nữa Hồ Lợi sẽ lấy cái nồi đập lên đầu y. Ngô, hồ ly nổi giận lên đều là đáng sợ như vậy sao? Vậy mà lần đầu gặp mặt y còn tưởng rằng Hồ Lợi là "Cáo mặt cười" nữa chứ.

Đường Tống lên xe ngựa, đã thấy sớm có một người ở bên trong.

Hết chương thứ tám mươi ba

mf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro