Vết sẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Thu chầm chậm mở mắt ra, bên cạnh y là ái đồ Băng Hà. Đêm qua mây mưa không dứt làm Thanh Thu mệt lã,ngủ thiếp đi trước ,Băng Hà dùng tay gối đầu cho y cả đêm, lúc này Thanh Thu lại tỉnh dậy trước.

Băng Hà còn chưa mặc lại áo,chăn chỉ đắp đến thắt lưng, cơ thể rắn chắc lồ lộ trước mắt Thanh Thu , nhưng trên ngực trái y lại có vết sẹo sần sùi xấu xí, Thanh Thu sờ lên vết sẹo mà đau lòng.

"Sư tôn, người sao vậy ? Người đau ở đâu hả?" Băng Hà vừa cầm tay y vừa xoa xoa mặt y

Đúng rồi đó, ta đau , đau lòng

Thanh Thu xoa xoa vết sẹo trên ngực y, ngập ngừng hỏi:"Lúc đó.., có phải rất đau không...?"
Băng Hà dụi dụi mặt vào tay sư tôn nhà mình :"Lúc đó rất đau, ta nghĩ người không cần ta nữa rồi, không có lúc nào ta ngừng nghĩ về người, nhưng bây giờ ta biết, người thương ta nhất, sẽ không làm đau ta nữa "
Thanh Thu chua xót nhìn y, rồi loạng choạng bước xuống giường ,chân còn hơi run.
"Sư tôn, người đi đâu vậy " Băng Hà bật dậy
Thanh Thu rót một ly trà , cầm đến bên giường , Thanh Thu cầm bàn tay còn hằn vết sẹo của y lên, đặt ly trà vào , dùng tay bao bên ngoài tay của y.
"Uống đi"
Băng Hà vui vẻ uống hết ly trà ,rồi ôm Thanh Thu vào lòng :"Sư tôn,ngủ thêm chút nữa đi"
"Ừm" Thanh Thu vuốt vuốt lưng cho y rồi từ từ nhắm mắt lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro