Chương 28: Ngươi thật tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà cường thế ép dưới áo choàng nên chỉ có thể nhìn thấy tuyết trắng dưới chân, bên tai tất cả đều là thanh âm linh lực công kích cùng tiên kiếm va chạm. Thẩm Thanh Thu muốn tránh ra, hắn vừa mới nâng đầu lên, liền bị Lạc Băng Hà nhấn trở về.

Lạc Băng Hà tựa hồ thực sự tức giận, biên độ vung vẩy tâm ma kiếm càng lúc càng lớn!

Thẩm Thanh Thu sử dụng vạn kiếm phá tà vốn là có tác dụng phụ, bị Lạc Băng Hà hành hạ như thế thể lực liền chống đỡ hết nổi, một khoảnh khắc không chú ý liền nằm sõng xoài trên mặt đất, hơn nửa ngày không dậy nổi. Lạc Băng Hà hiển nhiên cũng không nghĩ tới Thẩm Thanh Thu lại đột nhiên đổ xuống, y giận dữ nhìn bộ dáng không còn mảnh vải của nhân vật phản diện, chán ghét xì một tiếng khinh miệt, sau đó lấy tâm ma kiếm mở ra không gian, ôm lấy Thẩm Thanh Thu nhảy vào.

Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Thu thậm chí còn có nghe được lời nói khiêu khích thể hiện Lạc Băng Hà ghét bỏ đến cực điểm: "Tên biến thái đáng chết! Chờ ngươi mặc xong quần áo lại cùng ngươi quyết đấu!"

Trong lúc mê man, Thẩm Thanh Thu đau đớn trong bụng rốt cục hóa thành một ngụm máu, run rẩy phun ra ——

Lạc Băng Hà thấy thế tay ôm Thẩm Thanh Thu không tự chủ run lên, y nhẹ nhàng lau đi vệt máu nơi khóe môi Thẩm Thanh Thu, biểu hiện tà mị không ai bì nổi rốt cục xuất hiện khe hở, sinh ra thần sắc hốt hoảng: ". . . . . . Sư tôn? !"

"Sư tôn! ! !"

"Thẩm Thanh Thu ——"

Thẩm Thanh Thu lâm vào hôn mê.

Bên trong bóng tối, Thẩm Thanh Thu tựa hồ cảm thấy ấm áp cùng rắn chắc ôm ấp, hắn lại nếm đến Lạc Băng Hà nấu chén cháo thịt đầu tiên cho hắn tại Thanh Tĩnh Phong. Rất nhiều kí ức lại ùa về. . . . . . Thẩm Thanh Thu vô tri vô giác như trở lại thời gian trước khi Lạc Băng Hà bỏ mình, trên môi là những cái hôn kéo dài cùng tràn đầy tình ý. Sau đó chính là đủ chuyện sau khi sống lại, tiến vào Thương Khung Sơn, được sư tôn ban tên Thẩm Thanh Thu, thu Lạc Băng Hà trở thành đệ tử, đối với y sủng ái che chở cùng đau lòng. . . . . .

Thẩm Thanh Thu ngủ không an ổn, hắn mơ tới Lạc Băng Hà bị treo trên xà nhà sát với trận đòn, mơ tới Lạc Băng Hà thút thít hô đau. Trên thân Thẩm Thanh Thu đều là mồ hôi lạnh, hắn lắc đầu, thì thào nói mớ: "Băng Hà không khóc, sư tôn không đánh ngươi . . . Thổi một chút liền không đau. . . . . ."

Trong sơn động, Lạc Băng Hà chậm rãi mở to mắt, con ngươi hồng quang lưu chuyển tinh tế nhìn xem Thẩm Thanh Thu hôn mê bất tỉnh nằm trên giường đá.

Không thể không nói, ngoại hình Thẩm Thanh Thu cực kỳ đẹp đẽ, không có trong trí nhớ trừng mắt lạnh lùng, lúc ngủ vô cùng ấm áp cùng nhu hòa.

Lạc Băng Hà cười cười, bưng tới một chậu nước ấm, xé mảnh vải trên áo mình làm khăn, tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên người hắn.

"Ta nên làm như thế nào?"

"Nên làm như thế nào mới có thể để cho ngươi chỉ thấy ta?"

Nên làm như thế nào. . .

Mới có thể có tâm của ngươi?

Rõ ràng đều là Lạc Băng Hà! Rõ ràng đều là cùng là một người! Dựa vào cái gì y gặp phải tên cặn bã kia? Tên phế vật lại gặp một Thẩm Thanh Thu vừa ôn nhu lại tốt tính!

Huống chi ——

Tên phế vật kia đã chết! Chết rồi!

Rõ ràng là người chết! Rõ ràng đã không còn tồn tại! Rõ ràng ngay cả năng lực bảo hộ ngươi cũng không có! Thế nhưng là sư tôn, ngươi vì cái gì, vì cái gì trong lòng mãi mãi cũng là tên phế vật kia?

Kể cả sống lại một đời, người hắn chờ đợi cũng là tên phế vật kia!

Là y không tốt?

Hay là bởi vì y sẽ không lấy lòng cùng mau nước mắt sao?

Lạc Băng Hà nghiến răng nghiến lợi, nộ khí liên tục xuất hiện, y hít sâu một hơi. . . . . .

Nhìn ký ức hai đời của Thẩm Thanh Thu, lại có kinh nghiệm thông đồng hơn sáu trăm lão bà kinh, Lạc Băng Hà chính là não heo nếu không minh bạch Thẩm Thanh Thu thích loại người nào!

Lạc Băng Hà quyết tâm, không phải chỉ là khóc sao! Tên phế vật kia làm được, chẳng lẽ y liền không được?

Sau đó Lạc Băng Hà cúi người, ở khoảng cách rất gần nhìn xem mặt Thẩm Thanh Thu, trong lòng điên cuồng dâng trào cảm xúc! !

Một, hai, ba!

Hu hu hu hu ——!

Lạc Băng Hà một mình hu hu hơn nửa ngày, đưa tay sờ đem mặt, được rồi, thế là xong rồi! Y quả nhiên không thích hợp khóc, cũng vô luận như thế nào cũng khóc không được. Lạc Băng Hà âm thầm trợn trắng mắt, ngồi tại bên giường Thẩm Thanh Thu không từ bỏ mà tiếp tục luyện tập. Y bắt đầu hồi tưởng thời điểm dưỡng mẫu qua đời, hồi tưởng thời điểm bái sư cặn bã, hồi tưởng tất cả khổ sở đã từng nhận qua.

Lạc Băng Hà cảm thấy mình ấp ủ xúc cảm rất được, đưa tay sờ sờ mặt lại càng thêm phẫn nộ! ! !

Tốt xấu cũng là đường đường Ma Tôn! Làm sao liền khóc không được! ! ! Phế vật! Phế vật!

Lạc Băng Hà tức giận đến đau phổi, chỉ có thể hung hăng ở trước giường đi qua đi lại. Con ngươi hồng quang lưu chuyển gắt gao nhìn chằm chằm mặt Thẩm Thanh Thu lúc ngủ. Lạc Băng Hà lại nghĩ tới biện pháp cực tốt, y yên lặng cầm lấy vỏ Tu Nhã kiếm, đưa tay phải ra.

Thẩm Thanh Thu vì âm thanh ồn ào liên tục liền dần dần tỉnh lại. Hắn còn có chút choáng đầu, lúc vừa mới mở to mắt, thị giác cũng không có khôi phục, trước mắt sương mù mông lung, chỉ có thể nghe tới âm thanh gõ vô tận.

Ta đây là ở đâu? A, đúng, ta còn ở hệ thống trừng phạt. . . . . .

Thẩm Thanh Thu chậm rãi ngồi dậy, hắn xoa xoa hai thái dương, kiện áo choàng lông màu đen từ trước ngực hắn trượt xuống. Thẩm Thanh Thu lúc này mới nhớ tới chuyện gì xảy ra.

Cách đó không xa có đống lửa đốt, âm thanh gõ cũng từ bên kia truyền đến. Thẩm Thanh Thu mê mang hướng chỗ sáng kia nhìn một chút đã bị kinh hãi làm cho tỉnh, đại não trong mê man giờ lại vận chuyển!

Ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào ngọa tào!

Băng ca ngươi đang làm gì?

Chỉ thấy Lạc Băng Hà giống như là có thù với tay phải, vỏ kiếm điên cuồng đâm vào lòng bàn tay phải! Lòng bàn tay làm hỏng liền chuyển sang tay chân cánh tay, chờ cánh tay làm hỏng, liền đập vào lòng bàn tay vừa mới chữa trị tốt! Tẩu hỏa nhập ma cũng chỉ thế này là cùng!

Thẩm Thanh Thu hoảng sợ, làm bộ vẫn còn đang hôn mê, yên lặng nằm trở lại.

Nhưng nhĩ lực của Lạc Băng Hà cực tốt, Thẩm Thanh Thu vừa tỉnh y liền chú ý tới.

Lạc Băng Hà: "Sư tôn tỉnh rồi? Có đói bụng không, có muốn nếm thử đệ tử nấu cháo không?"

Lạc Băng Hà giống như người không bị gì, một thân mang theo vỏ kiếm đi tới. Thẩm Thanh Thu thậm chí có thể nhìn thấy tay phải của hắn bởi vì đau đớn mà vô thức co rút.

Thẩm Thanh Thu trốn vào bên trong áo choàng, hơi co người lại, khô cằn hỏi: "Ngươi đang làm gì?"

Lạc Băng Hà giơ tay lên, không quan tâm "ồ" một tiếng.

"Người nói cái này? Không có gì, ta chính là muốn thử xem." Lạc Băng Hà buông xuống nắm tay, y nghiêng người ngồi trên giường, sờ sờ trán Thẩm Thanh Thu, biểu lộ đạm mạc: "Ân, hạ sốt".

Thẩm Thanh Thu nghi hoặc: "Thử cái gì?"

Lạc Băng Hà im lặng, y cũng không thể nói y muốn thử xem hu hu hu như thế nào a?

Thẩm Thanh Thu cam chịu thở dài, y chậm rãi ngồi dậy, động tác nhu hòa nắm tay phải Lạc Băng Hà nhìn kỹ một chút.

"Sư tôn đau lòng rồi?"

"Ân."

Thẩm Thanh Thu lấy kim dược từ trong túi càn khôn, bôi lên vết thương trên tay phải Lạc Băng Hà. Chỉ là một tiếng thanh thanh đạm đạm này đã khiến nội tâm Lạc Băng Hà chấn động!

Y không thể tin được, thậm chí chưa bao giờ từng nghĩ Thẩm Thanh Thu sẽ đáp lại hắn! Cho dù là ở trong mơ, Lạc Băng Hà cũng không dám tưởng tượng sẽ có một người thoải mái thừa nhận đau lòng y như vậy!

Lạc Băng Hà đột nhiên đem Thẩm Thanh Thu ôm vào trong ngực, hận không thể đem người này khắc vào ngực.

Lạc Băng Hà cưỡng ép kiềm chế cảm xúc hung phấn, thử hỏi: "Sư tôn đã đến cũng không cần đi được không?"

Thẩm Thanh Thu đột nhiên bị ôm chặt: ? ? ?

Lạc Băng Hà lại nói: "Nếu sư tôn cảm thấy thế giới này không có gì hay, đệ tử có thể nghĩ biện pháp lợi dụng tâm ma kiếm đi thế giới khác."

Tóm lại. . . . . . Y chỉ hi vọng sư tôn có thể lưu lại. Y chỉ hi vọng lần này, sư tôn có thể nhìn y.

Nào biết Thẩm Thanh Thu lại tránh ra một chút từ trong ngực Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà trái tim phấn khích cũng dần dần quy về tĩnh mịch.

Lạc Băng Hà đã đoán được câu trả lời Thẩm Thanh Thu.

Hắn đã bị vô số người cự tuyệt qua vô số lần. A, cũng không thiếu tên Thẩm Thanh Thu này.

Thẩm Thanh Thu không có phát giác thái độ biến hóa ở Lạc Băng Hà, vẫn như cũ giúp hắn bôi lên hảo dược cao ở tay phải, lời nói ôn hòa dặn dò: "Về sau không muốn như vậy. Tổn thương thân thể là không đúng."

Lạc Băng Hà: . . . . . .

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, lại nói: "Ta, ta đến nơi này là ngoài ý muốn. Bất quá nhìn thấy ngươi là được rồi, một khoảng thời gian sau ta cũng phải trở về. Nếu là ngươi tới tìm ta, ta có thể tiếp đãi ngươi."

Tâm Lạc Băng Hà càng lúc càng lạnh, thanh âm cũng dần dần lạnh thấu: "Ngươi muốn trở về với tiểu phế vật? Hắn ngay cả kim đan cũng không có, làm sao bảo hộ ngươi?"

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, nghĩ đến giấc mộng lúc hôn mê, hắn lộ ra hiểu rõ tiếu dung: "Về sau cũng không được tùy tiện xem mộng cảnh của ta. Những người khác cũng không được."

Lạc Băng Hà nhướng mày.

Người này muốn làm gì? Biểu hiện ra vô tận ôn nhu, lấy thân phận sư tôn dạy bảo, lại còn có thể tàn nhẫn nói cho y, hắn sẽ không cần y, sẽ không lựa chọn y!

Cho y hi vọng, lại tự tay đem hi vọng cắt đứt ——

Dối trá! Dối trá đến cực điểm!

Lạc Băng Hà không thể nhịn được nữa, tay phải bắt lấy bả vai Thẩm Thanh Thu, đầu ngón tay không tự chủ dùng sức.

Thẩm Thanh Thu thống khổ kêu thành tiếng.

"Ngươi làm gì? Lạc Băng Hà!"

"Làm gì?" Biểu lộ Lạc Băng Hà lúc này vừa dữ tợn lại vừa điên cuồng, hắn tăng lực ở đầu ngón tay, âm thanh lạnh lùng nói: "Sự ôn nhu của ngươi thật quá tàn nhẫn! Ngươi vĩnh viễn sẽ không chọn ta! Vĩnh viễn sẽ không! Ta bất quá là một tên trong vô số người được nhìn qua sự ôn nhu của ngươi mà thôi!"

"Nếu ta vĩnh viễn không chiếm được tâm của ngươi, vậy ta cũng chỉ đành lùi lại mà cầu việc khác."

"Sư tôn, nếu là ta bẻ gãy tay chân ngươi, ngươi còn có thể đi đâu? Nếu là ta móc mắt của ngươi, ngươi còn có thể nhìn ai? Nếu là ta rút ra đầu lưỡi của ngươi, những lời thì thầm ấm áp kia cũng chỉ có ta còn nhớ rõ!"

"Sư tôn ——"

"Sau khi ngươi biến thành nhân côn, ta ngược lại muốn xem xem, trừ ta ra còn có ai sẽ tiếp nhận ngươi!"

Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy cánh tay muốn bị kéo đứt.

Thẩm Thanh Thu trong cơn đau đớn chỉ có thể cuồng gõ hệ thống. Điều kỳ quái là hệ thống ồn ào lúc này thật yên tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào!

Thẩm Thanh Thu nhớ lại lời ấm áp nhắc nhở của hệ thống trước khi bắt đầu trừng phạt —— phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, cố gắng trong tay Băng ca sống sót!

Ngọa tào a! ! ! Tình huống này làm sao dùng thủ đoạn nào? Thẩm Thanh Thu đau đến đại não trống không, bên tai chỉ còn tiếng kêu thống khổ.

Lạc Băng Hà lại là đột nhiên giảm bớt khí lực, lạnh giọng hỏi: "Ngươi chán ghét ta, là bởi vì ta đã từng hại ngươi sao?"

Thẩm Thanh Thu rốt cục có cơ hội thở dốc.

Lạc Băng Hà cắn răng, lại hỏi: "Ngươi chán ghét ta, là bởi vì ta đã từng tổn thương qua ngươi?"

Thẩm Thanh Thu đau đến dùng đầu đánh thẳng vào ngực Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà đột nhiên cười lên, ghé vào tai Thẩm Thanh Thu như ác ma nói nhỏ: "Nếu là tên phế vật kia, cũng như ta tổn thương qua ngươi, làm đau ngươi như vậy. . . . . . Sư tôn tốt của ta, ngươi sẽ còn tha thứ hắn, thích hắn sao? Hả?"

"Ngươi bây giờ nuôi tên Lạc Băng Hà kia, trong tương lai nhận hết khuất nhục cùng ngược đãi mà do ngươi gây ra thì hắn sẽ mang thù hay vẫn là nhớ ân?"

"Sư tôn, ngươi vẫn chưa rõ sao?"

"Lạc Băng Hà cho tới bây giờ đều là một người. Chúng ta tựa như hai mặt đồng tiền, dù là mặt trước hay mặt sau thì đều là cùng một suy nghĩ."

Lạc Băng Hà lúc này cực kì phẫn nộ, ma khí cuồn cuộn quanh thân không thôi: "Vì cái gì ngươi thích chính là hắn? Hết lần này tới lần khác cũng chỉ thích hắn?"

Tâm ma kiếm lúc này chớp động lên ánh sáng chói mắt.

Thẩm Thanh Thu ôm lấy Lạc Băng Hà, cố nén đau nhức trên thân vỗ nhè nhẹ lấy lưng của hắn, trấn an nói đứt quãng: "Băng Hà, tỉnh táo lại. . . . . . Đừng để bị nó khống chế tâm trí. Ngươi trước tỉnh táo lại."

Lạc Băng Hà đột nhiên giơ bàn tay lên, hận không thể bổ đầu Thẩm Thanh Thu!

Thẩm Thanh Thu run rẩy đem ma khí hút vào thân thể, lại đem linh lực rót cho Lạc Băng Hà. Trên mặt Lạc Băng Hà sắc mặt khó lường, cuối cùng, y không thể nhịn được nữa đẩy Thẩm Thanh Thu ra, phẫn uất chạy ra khỏi sơn động, đâm đầu vào tuyết trắng dày đặc!

.

.

.

Xin lỗi mọi người vì đã quá lâu rồi không cập nhật.

Dạo gần đây nhà mình có chuyện buồn, mình phải mất một khoảng thời gian để có thể bình tĩnh lại. Nếu không có gì thay đổi thì từ nay mình sẽ thường xuyên cập nhật hơn ấy, mình không có drop đâu nha nên mọi người yên tâm hen ^^

Lời cuối của mình: Chúc mọi người năm mới vui vẻ. Chúc mọi người và gia đình một năm mới đầy sức khỏe, hạnh phúc và may mắn nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro