Chương 34: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong động Linh Tê không thấy mặt trời lẫn mặt trăng.

Thẩm Thanh Thu ngồi xếp bằng trên bệ đá, tĩnh tâm điều tức, linh lực màu xanh lam tinh khiết thuận linh mạch vận chuyển quanh thân, cuối cùng hội tụ tại kim đan. Kim đan thể nội phát ra ánh sáng vàng nhạt, bất tri bất giác ngưng kết thành cả kim sắc tinh hà (dải ngân hà màu vàng) từ trong cơ thể mà du tẩu vờn quanh giữa thiên địa, hấp thu càng nhiều linh lực. Linh lực màu xanh lam cùng kim sắc tinh hà nhiều lần quấn quanh, giao hòa, ngao du hết chin ngày lại trở về bình thường.

Từ xa nhìn lại, toàn bộ mười hai phong của Khung Đỉnh sơn đều là linh lực tinh hà quấn quanh, sinh sôi không ngừng, tuần hoàn không thôi. Nhất là vào ban đêm, linh lực tinh hà tản ra ánh sáng nhàn nhạt giữa trời đất, giống như biển sao, vừa huyền bí mà vừa đẹp. Đây đã trở thành cảnh tượng quen thuộc trong Thương Khung Sơn.

Dị tượng tuyệt mỹ như thế tiếp tục suốt ròng rã ba năm. Chỉ mới hơn nửa ngày linh lực tinh hà bắt đầu xao động, mà đã đem cho người ta một loại cảm giác ôn nhu cùng an tâm đến cực điểm.

Lạc Băng Hà biết rõ dị tượng là do ai làm ra. Người có linh lực ấm áp trừ sư tôn nhà y hoàn toàn không có ai.

Trong ba năm này, Lạc Băng Hà chưa hề cảm thấy sư tôn rời đi, tinh hà uốn lượn trên không tựa hồ chính là ý thức của sư tôn, thời thời khắc khắc đều đang chăm chú nhìn y.

Nhìn xem y có đang tu luyện hay là lười biếng, nhìn xem học vấn của phải chăng tiến bộ, nhìn xem y, lúc sư tôn không có ở đây có chiếu cố thật tốt chính mình hay không. . . .

Sư tôn ——

Lạc Băng Hà dùng đầu ngón tay bắt đầu đếm ngày. Sư tôn đã nói rõ muốn bế quan ba năm, vậy thời gian này liền tuyệt sẽ không sai, sẽ không nhiều hơn một ngày cũng sẽ không ít hơn một ngày.

Khoảng cách tới kỳ hạn ba năm chỉ còn hai ngày, Minh Phàm sư huynh cũng thông báo các sư huynh đệ chuẩn bị nghênh đón sư tôn xuất quan! Ba năm chưa gặp, cũng không biết tu vi sư tôn như thế nào rồi?

Lạc Băng Hà ngẩng đầu nhìn linh lực tinh khiết, nghĩ đến chưởng môn sư bá đã từng nhấc lên tu vi sư tôn đã đến kim đan hậu kỳ thậm chí cao hơn! Lạc Băng Hà lại cúi đầu nhìn xem củi lửa vừa mới bổ dưới chân, âm thầm nghĩ ——

Phải cố gắng tu luyện, mạnh lên, mạnh lên, mạnh đến có thể thủ hộ sư tôn.

Ở chỗ sâu nhất trong rừng cây rậm rạp thỉnh thoảng có tiếng đao búa truyền ra. Từ trên không quan sát có thể thấy rõ ràng ở giữa có khối đất trống, tựa như mảng trọc ở giữa rừng tóc, trơ trụi không có một ngọn cỏ, rất khó coi!

Lại một cây đại thụ che trời ngã xuống đất, diện tích đất trống lại tăng thêm một chút. Lạc Băng Hà thở hồng hộc buông xuống rìu, chầm chậm đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, không để ý cánh tay sưng đến ê ẩm lại hướng tới một cây đại thụ khác.

Từ khi trắc trở cùng tiên duyên của Thẩm Thanh Thu từ khảo thí tuyển chọn đệ tử trên Thương Khung Sơn lưu truyền ra liền được tiên môn nhất trí tán đồng cùng khen ngợi. Tiên thủ môn nhìn lại quá khứ đủ loại, lần nào tu vi tăng lên không phải vượt mọi chông gai, khó khăn trắc trở không ngừng? Khó ở tâm càng là nhiều không kể xiết, tu vi càng cao, đối này cảm ngộ cũng càng sâu.

Thời gian ba năm bế quan, tiên thủ môn nhìn xem đệ tử tu luyện dễ dàng, vô ý thức đã cảm thấy các đệ tử này sợ là không tiền đồ. Đối với tương lai của đệ tử, bọn hắn không tự chủ được liền nghĩ làm khó dễ. Dù sao sư tôn làm khó dễ so với thiên đạo ban cho nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mà bốc thăm cũng đã trở thành hạng mục chính khảo thí tuyển chọn đệ tử. Thí sinh vận khí hỏng bét đều không vào đậu khảo thí của tứ đại tiên môn, cuối cùng ôm hận đi cái khác tiểu môn phái.

Không kể tới Thẩm Thanh Thu vô tình tạo ra trào lưu "Ngược đãi đệ tử ưu tú", ngay cả tiên thủ môn chính đạo đều đồng tình với ý nghĩ của Thẩm Thanh Thu, chính vì vậy Lạc Băng Hà càng thêm tin chắc đốn củi gánh nước có thể gia tăng tu vi.

Thẩm Thanh Thu yêu cầu Lạc Băng Hà đốn củi gánh nước hai canh giờ, Lạc Băng Hà liền làm đủ hai canh giờ. Thẩm Thanh Thu yêu cầu Lạc Băng Hà tu luyện tâm pháp cùng tu dưỡng học vấn, Lạc Băng Hà liền rút ngắn thời gian ngủ, nhất thiết phải nhiều lần đứng thứ nhất khảo thí.

Nhưng Lạc Băng Hà đến cùng vẫn là người phàm trần, ba năm học tập cùng tu luyện cường độ cao, tinh thần quả có chút không kịp. Y lại cắn răng kiên trì chém ngã một cái cây, thực tế là mệt mỏi lợi hại liền ngồi dựa vào lấy cọc gỗ, khôi phục thể lực.

Tinh hà linh lực tựa hồ có được ý thức của chủ nhân, nó cảm thấy được Lạc Băng Hà nhắm mắt lại, không nhúc nhích, liền nhẹ nhàng hướng phía Lạc Băng Hà dựa vào, như lớp chăn mỏng đắp lên trên người y. Linh lực tinh khiết từng chút làm dịu đi thân thể Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp giống như trở lại đêm đó ba năm trước đây sư tôn ôm y chuyển vận linh lực, khó tránh khỏi mừng rỡ mở to mắt: "Sư tôn! ! !"

Lọt vào trong tầm mắt chính là màu lam cùng kim sắc tinh quang ở trên người hắn.

Vành mắt Lạc Băng Hà lập tức liền đỏ.

"Sư tôn. . . . . ." Lạc Băng Hà không biết tinh quang có thể hay không truyền đạt suy nghĩ đến Thẩm Thanh Thu không, nhưng đã chờ ba năm rồi, lẽ nào không chịu nổi hai ngày cuối cùng?

Thẩm Thanh Thu tu luyện đã đến điểm mấu chốt, Lạc Băng Hà không muốn làm phiền đến hắn, lời nói ở trong lòng sắp thốt ra liền nghẹn lại, y nghiêm túc: "Sư tôn, đệ tử không nên lười biếng, đệ tử biết sai."

Tinh quang linh lực chậm rãi du động trên đầu Lạc Băng Hà, sau đó bay về phía Khung Đỉnh Phong. Cảm giác này tựa như là sư tôn đang vò đầu y.

Có được Thẩm Thanh Thu trấn an cùng cổ vũ, Lạc Băng Hà lộ ra nụ cười nhàn nhạt, y hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân có vô số sức mạnh, hận không thể lại chặt năm cái cây!

Kết giới đột nhiên chấn động.

Trong khoảnh khắc, Thương Khung Sơn đột nhiên có ánh lửa ngút trời. tinh hà linh lực ôn nhuận bất an xao động, dần dần quay trở về động Linh Tê.

Trên Khung Đỉnh Phong có tiếng chuông vang lên.

"Không được!"

Lạc Băng Hà vứt xuống rìu liền chạy về phía võ trường Thanh Tĩnh Phong. Y vừa mới đuổi tới đã thấy đại sư huynh Minh Phàm giao phó cho sư huynh đệ, còn phần mình thì cầm tiên kiếm chuẩn bị xuất phát.

Lạc Băng Hà chạy đến trước mặt Minh Phàm, lo lắng kêu một tiếng: "Đại sư huynh."

Minh Phàm nói: "Có ma tộc yêu nhân trên Khung Đỉnh Phong!"

Lạc Băng Hà càng thêm kinh ngạc.

Làm sao lại có ma tộc tấn công tới? Kết giới bảo vệ Thương Khung Sơn là giả? Nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, y lại cảm thấy dù khó tin nhưng cũng không cần thiết phải xoắn xuýt, trước hết còn có chuyện quan trọng hơn cần xác nhận.

Lạc Băng Hà lại hỏi: "Bọn hắn muốn làm gì?"

Minh Phàm nghiến răng nghiến lợi: "Yêu nhân âm hiểm xảo trá, quản bọn họ là tới làm gì! Ta chỉ biết bây giờ là thời điểm mấu chốt sư tôn tu luyện! Nếu lúc này ma tộc yêu nhân quấy rầy đến sư tôn bế quan, làm tu vi sư tôn có hại coi như không xong!"

Trên Khung Đỉnh Phong đã có tiếng hò giết. Cầu nối mười hai phong cũng bị chặt đứt.

Lạc Băng Hà lấy ra tiên kiếm Thẩm Thanh Thu ban cho, nhìn chằm chằm ma tộc trên Hồng Kiều.

"Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ."

Minh Phàm: "Đều cầm kiếm! Thừa dịp trước khi cầu nối bị phá hư tiến lên! Bảo hộ sư tôn!"

Các sư huynh đệ cùng kêu lên hưởng ứng, phản cố giết tới cầu vồng.

Trong Linh Tê động, linh lực tu vi Thẩm Thanh Thu vững chắc lên, Kim Đan trung kỳ, kim đan hậu kỳ, giờ phút này sắp đột phá Nguyên Anh. Mộc Thanh Phương ngồi ở ngoài động, đã không biết nên hình dung rung động trong nội tâm như thế nào.

Thực tế là, Thẩm Thanh Thu lúc này quá đẹp mắt, quá có khí cốt ——

Mộc Thanh Phương âm thầm phỏng đoán, dựa theo tốc độ tu luyện của Thẩm Thanh Thu, xuất quan nhất định là Nguyên Anh sơ kỳ! Hoàn toàn xứng đáng tu sĩ đệ nhất! Mộc Thanh Phương lại quay đầu nhìn về phía ngoài động.

Một năm trước, cũng chính là lúc tu vi Thẩm Thanh Thu có dấu hiệu đột phá Nguyên Anh kỳ, phía trên động Linh Tê liền có mây đen ngưng tụ không tiêu tan, lại tụ dày đặc. Gió thổi không tan, ánh nắng không thấu.

Mộc Thanh Phương cẩn thận quan sát trong mây đen có lôi đình, bao phủ toàn bộ Khung Đỉnh Phong, dường như chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi thời cơ chín mùi liền hạ thiên lôi xuống.

Mộc Thanh Phương mơ hồ minh bạch đây chính là Nguyên Anh kỳ độ kiếp trong truyền thuyết. Nếu Thẩm Thanh Thu qua được, tu vi sẽ phóng đại, nếu là không độ qua được ——

Nghĩ đến khả năng xấu nhất, Mộc Thanh Phương âm thầm siết tay thành nắm đấm, ánh mắt kiên định: "Dù là dùng hết tu vi đời này, sư đệ cũng chắc chắn bảo vệ sư huynh!"

Đột nhiên linh lực quanh thân Thẩm Thanh Thu bất an xao động.

Cùng lúc đó, bên ngoài hang động bốn phía đều là tiếng la giết địch nhân cùng tiếng cầu cứu của các đệ tử. Pháp trận hộ sơn Thương Khung Sơn vỡ vụn, trên Khung Đỉnh Phong vang lên tiếng chuông uy nghiêm.

Boong ——

Boong ——

Boong ——

Tiếng chuông liên tục vang bảy tiếng, từng tiếng đều truyền vào linh tê động.

Đây là có địch nhân xâm lấn!

Mộc Thanh Phương đứng lên đi ra khỏi động, nhìn thấy trên Khung Đỉnh Phong có ánh lửa ngút trời, cầu nối kết nối mười hai phong bị ma tộc đánh gãy. Hắn nghĩ tới hai vị sư huynh tu luyện đều đã đến thời điểm mấu chốt, bận bịu lại về động xem xét.

Liễu Thanh Ca chỉ là tăng tốc tốc độ tu luyện, Thẩm Thanh Thu thì là cau mày, linh lực quanh thân xao động không ngừng, trên mặt xuất hiện thần sắc thống khổ.

Mộc Thanh Phương nói: "Liễu sư huynh, ngươi hai năm trước đã tẩu hỏa nhập ma một lần, lúc này tu luyện không thể nóng vội!"

Sau đó hắn lại chạy đến trước hang động Thẩm Thanh Thu, cao giọng nói: "Thanh Thu sư huynh lại bình tâm tĩnh khí! Loạn ngoài động có phong chủ phong khác chi viện, nhất định có thể bảo vệ đệ tử phái ta an toàn!"

Nhưng cầu nối đã đứt, Khung Đỉnh Phong không thể nhận chi viện từ các phong khác. Mộc Thanh Phương nói như vậy cũng là hi vọng ổn định cảm xúc Thẩm Thanh Thu, tuyệt đối không thể thất bại trong khoảnh khắc cuối cùng.

Thẩm Thanh Thu quả nhiên thư giãn lông mày, hai tay vờn quanh đại chu thiên, chỉ trong chốc lát lưu chuyển linh lực khôi phục lại bình thường.

Mộc Thanh Phương nói: "Sư đệ sẽ không để yêu nhân ma tộc làm mưa làm gió trên Thương Khung Sơn. Sư đệ trước ra ngoài chủ trì đại cục, hai vị sư huynh nhớ lấy không thể nóng vội!"

Thẩm Thanh Thu cùng Liễu Thanh Ca không hề đáp lại. Thời điểm mấu chốt khi tu luyện không cho phép bọn hắn phân tâm. Mộc Thanh Phương đi ra khỏi động Linh Tê, khinh công về phía Khung Đỉnh Phong.

Thẩm Thanh Thu: Hệ thống.

Hệ thống: Hệ thống 24 giờ vì người phục vụ!

Thẩm Thanh Thu: Có một vấn đề ta luôn muốn hỏi ngươi. Tu vi của ta bị áp chế có phải là ngươi giở trò không?

Hệ thống: Phải và không phải.

Thẩm Thanh Thu: Có ý gì?

Hệ thống: Từ khi Quý khách trùng luyện, bắt đầu kịch bản thứ hai, chấp hành nhiệm vụ có chậm trễ cùng lười biếng. Còn có xác suất cự tuyệt nhiệm vụ cùng cố ý không hoàn thành nhiệm vụ gia tăng 250%.

Hệ thống: Dựa theo quy tắc của hệ thống, hành vi này có thể dẫn đến trừ số lượng lớn điểm ngầu hoặc trực tiếp xoá bỏ. Nhưng xét thấy Quý khách tay cầm kịch bản nữ chính, tương lai còn có vô mấu chốt mấu chốt kịch bản cần Quý khách tham dự, hệ thống không cách nào đối Quý khách trừng phạt tử vong.

Hệ thống: chính vì vậy, trừng phạt tử vong sẽ thay đổi thành nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao và rủi ro cao như "Dị thế giới cầu sinh" (Sống sót ở thế giới khác).

Thẩm Thanh Thu: Cái này có liên quan gì đến tu vi của ta? Đừng cho là ta ngốc! Tại thời điểm ta sắp thăng kim đan hậu kỳ, Liễu Thanh Ca đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, làm hại ta kém chút thất bại trong gang tấc! May mà ta trước đó có lôi Mộc Thanh Phương cùng một chỗ cày phó bản, nếu không thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Thẩm Thanh Thu: Lần này càng quá phận. Mắt thấy ta muốn thăng Nguyên Anh kỳ, ma tộc liền xâm lấn rồi? Dựa theo kịch bản nguyên tác cũng hẳn là lúc ta xuất quan vừa vặn đuổi kịp ma tộc xâm lấn. Ta xuất quan còn có hai ngày nữa, bọn hắn làm sao sớm đến như vậy?

Hệ thống: Việc này cùng hệ thống không quan hệ.

Thẩm Thanh Thu: ? ? Vậy sao trước đó ngươi còn có liên quan!

Hệ thống: Quý khách thực hiện "dị thế giới cầu sinh" là ý thức tiến vào, thân thể vẫn còn ở thế giới này. Nói cách khác, lúc Quý khách tiếp nhận trừng phạt, thân thể "Thẩm Thanh Thu" mất đi ý thức, tiến vào trạng thái hôn mê.

Hệ thống: Xét thấy Quý khách tiếp nhận trừng phạt quá nhiều lần, bản thân lại là Kim Đan trung kỳ tu vi, vì cam đoan tính hợp lý Quý khách thỉnh thoảng hôn mê mà hệ thống đặc biệt vì Quý khách cung cấp phục vụ "Nhiệt độ cao" cùng "Tu vi áp chế", tránh người khác sinh nghi.

Thẩm Thanh Thu: . . . . . .

Thẩm Thanh Thu: Coi như là ngươi nói có đạo lý. Thế nhưng hiện tại là thời điểm mấu chốt để ta tu luyện, ngươi lại áp chế ta! Quá vô lý!

Hệ thống: Bản hệ thống chỉ có thể tại lúc Quý khách nhận trừng phạt mới cung cấp đặc thù phục vụ.

Thẩm Thanh Thu: ? ? ?

Thẩm Thanh Thu: ý của ngươi là? ? ?

Hệ thống: ma tộc xâm lấn sớm cùng bản hệ thống không quan hệ.

Thẩm Thanh Thu: . . . . . .

Ngoài động Linh tê tiếng la giết càng ngày càng gần. Dần dần có mùi máu tươi bị gió núi thổi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro