Chương 40: Giải vs không giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như hệ thống giới thiệu, "ngôn xuất pháp tùy" cũng không phải là chiêu thức vô địch, nó có hạn chế về thời gian lẫn linh lực. Thẩm Thanh Thu vì muốn chắc chắn hiệu quả "ngôn xuất pháp tùy" mà dùng chiêu thức đơn giản nhất là "đóng băng", yêu cầu của nó về linh lực hẳn là không cao.

Thông qua quan sát, Thẩm Thanh Thu nhạy cảm phát hiện thời gian hạn chế của "Pháp tùy" ở mỗi người là khác nhau. Nói đơn giản chính là ma tộc tu vi càng cao có thể tránh thoát nhanh trói buộc của "ngôn xuất pháp tùy". Điều này cho thấy địch nhân càng mạnh, hiệu quả của "ngôn xuất pháp tùy" càng yếu. Nói cách khác, nếu như muốn để cường địch bị "ngôn xuất pháp tùy" khống chế trong thời gian dài thì tiêu hao linh lực của thi thuật giả càng nhiều.

Chỉ là Thẩm Thanh Thu nắm giữ số liệu cùng thông tin quá ít, không thể làm ra phán đoán chuẩn xác. Hắn chỉ có thể trước tiên đem việc này ghi ở trong lòng, đợi ngày sau có thời gian lại từ từ tìm tòi. Hắn nhất định có thể tìm thấy phương pháp sử dụng "ngôn xuất pháp tùy" hữu hiệu nhất.

Bởi vì kỹ năng "ngôn xuất pháp tùy" bộc phát, ma tộc tử thương số lượng lớn, chỉ có số ít tu vi không tệ mới thoát khỏi kiếp nạn. Sa Hoa Linh chuẩn bị chạy trốn lần nữa, Vô Yếm Tử lại không chịu cứ rời đi như vậy, phát điên phóng tới Thẩm Thanh Thu, ngay cả đã thủ đoạn dơ bẩn từng dùng để chuyển bại thành thắng đều dùng ra.

Sa Hoa Linh thói quen chiếm tiện nghi quyết định nhìn xem.

Vô Yếm Tử bị tiên môn truy nã nhiều năm còn có thể sống phải tiêu dao tự tại, có thể thấy được tu vi linh lực vốn cũng không kém! Lại thêm hắn vì trả thù Thẩm Thanh Thu mà tại Ma vực lăn lộn mấy năm, đối phó với các quý tộc đại ma tộc, tận dụng sức lực mà châm ngòi ly gián, sử dụng thủ đoạn dơ bẩn bỉ ổi chưa từng thấy.

Mộc Thanh Phương cùng Lạc Băng Hà thấy Vô Yếm Tử xông tới, bản năng bảo hộ ở trước người Thẩm Thanh Thu. Kết quả ba bên đối mặt nhau, chốc cái hai người liền không hiểu vì sao ngã xuống đất, nửa ngày không đứng dậy được.

Vô Yếm Tử cười lạnh: "Không biết tự lượng sức mình!"

"Đạo chích chi đồ, không gì hơn cái này!" Thẩm Thanh Thu đứng chắp tay, cái cằm khẽ nâng, liễm mắt hừ lạnh quả thực đem chính mình giả ngầu đến phát nghiện.

Nếu là sau lưng Thẩm Thanh Thu có hiệu ứng anime đặc biệt, chắc chắn xuất hiện sẽ là tám chữ vẩy mực lớn —— Chính đạo tông sư! Cao lĩnh chi hoa! (Xa không thể chạm/Cao không chạm đến được)

Vô Yếm Tử giơ kiếm đâm về phía Thẩm Thanh Thu.

Hệ thống: Đinh

Hệ thống: Chúc mừng Quý khách thành công sử dụng kĩ năng thiên phú 3, kỹ năng chủ động "ngôn xuất pháp tùy". Đếm ngược đóng băng còn 10 giây.

Thẩm Thanh Thu: ? ? ? Ngươi đang nói gì vậy?

Hệ thống: Bởi vì Quý khách là lần đầu sử dụng kĩ năng thiên phú 3, đối với nên kĩ năng thiên phú còn có thật nhiều chỗ chưa thể lý giải. Hệ thống vì cam đoan khách được trải nghiệm quen thuộc cảm giác cùng kỹ năng, đặc biệt giới thiệu chức năng trải nghiệm kĩ năng thiên phú.

Hệ thống: Nghĩa là Quý khách trong thời gian đóng băng có thể tự bản thân trải nghiệm hiệu quả thực tế của "ngôn xuất pháp tùy".

Hệ thống: Càng nhiều chức năng thân thiện với người dùng sẽ lần lượt được giới thiệu. Kính thỉnh chờ mong nha! (*╹▽╹*)

Thẩm Thanh Thu: ? ? ?

Thẩm Thanh Thu: ! ! !

Thẩm Thanh Thu rốt cục bùng nổ!

Ngọa tào ngọa tào ngọa tào! ! ! Chức năng trải nghiệm là cái quỷ gì a? Hệ thống, ngươi vì để ta trải nghiệm chi bằng cho ta chết đi!!!

Ngươi coi như không có mắt cũng phải hiểu rõ ràng tình huống hiện tại đi chứ, trường kiếm của Vô Yếm Tử đối diện muốn đâm tới rồi a! ! Lúc này còn muốn hắn trải nghiệm, khác gì kêu hắn chờ chết!

Nhìn xem mũi kiếm càng ngày càng gần, Thẩm Thanh Thu ra sức động đậy thân thể, cho dù là ngón tay cũng tốt. Thế nhưng là hắn đã bị "ngôn xuất pháp tùy" đóng băng, lúc này ngay cả cau mày cũng làm không được.

Nội tâm Thẩm Thanh Thu sợ hãi, hắn thực tế nghĩ mãi mà không rõ, hắn rõ ràng đóng băng ma tộc, làm sao kết quả còn đem mình đứng yên nốt luôn rồi? Không không không! Phải nói là còn may hắn dùng chính là chữ "Định", nếu như hắn dùng"Bạo" hoặc là "Phá", không cần Vô Yếm Tử động thủ, hắn trực tiếp bị hệ thống đùa chết. . . !

Thẩm Thanh Thu mồ hôi lạnh ứa ra, nội tâm mặc niệm: "Ngôn xuất pháp tùy" Liễu Thanh Ca! "Ngôn xuất pháp tùy" Liễu Thanh Ca! "Ngôn xuất pháp tùy" Liễu Thanh Ca! ! !

Mà bây giờ đang là thời gian đóng băng, không có khả năng hữu dụng.

Kiếm Vô Yếm Tử đã kề đến vải vóc quần áo Thẩm Thanh Thu. Trong mắt người khác, Thẩm Thanh Thu chẳng thèm ngó nhìn Vô Yếm Tử, đối mặt Vô Yếm Tử công kích tiến thẳng một mạch, thậm chí ngay cả ánh mắt cùng sắc mặt đều không có chút biến hóa! Phảng phất tự tin Vô Yếm Tử không có khả năng làm hắn bị thương.

"Ngươi vì sao không tránh?" Đúng vào lúc này, thanh âm Liễu Thanh Ca từ phía sau truyền đến.

Đồng thời, linh lực bá đạo kích thích cơn gió quét quanh toàn bộ quảng trường, trực tiếp hung hăng thổi bay Vô Yếm Tử ra ngoài.

Đối với Thẩm Thanh Thu mà nói, cái này không khác tiếng gọi của chân lý! ! !

Đệ tử Thương Khung Sơn lớn tiếng reo hò: "Là Liễu sư bá / thúc xuất quan ! Yêu nhân, nhìn các ngươi còn chạy trốn nơi đâu?"

Vô Yếm Tử vô cùng kinh ngạc, nhịn không được lớn tiếng chất vấn: "Thẩm Cửu, ngươi mới là cố ý không tránh? Ngươi đã sớm biết Liễu Thanh Ca kịp thời đuổi tới? Ngươi làm bộ trúng độc "không thể giải", cũng là cố ý dẫn chúng ta vào cuộc, chính là vì đợi Liễu Thanh Ca trình diện, đem chúng ta một mẻ hốt gọn?"

Thẩm Thanh Thu vẫn là không có cách nào động.

Vô Yếm Tử nghiến răng nghiến lợi, giọng căm hận nói: "Thật là tâm tư ác độc! Không hổ là ngươi! Thẩm Cửu, luận âm mưu quỷ kế quả nhiên không ai có thể hơn được ngươi!"

Các đệ tử Thương Khung Sơn nghe vậy càng reo hò lớn hơn. Nghĩ đến biểu hiện của Thẩm Thanh Thu vừa rồi, xác thực như lời nói của Vô Yếm Tử, Thẩm Thanh Thu là sớm có đoán trước, hết thảy lại trong lòng bàn tay của hắn!

Các đệ tử không khỏi cảm thán nói:

"Thâm bất khả trắc!" (Sâu không lường được)

"Liệu sự như thần!"

"Học cứu thiên nhân!"

"Không thể tính toán theo lẽ thường!"

Cuối cùng đám người ra kết luận: "Thẩm sư bá / thúc là thần tiên ngoài đời thật!"

Hệ thống: Chiều sâu triết học nhân vật +500, độ huyền nghi nhân vật +500. Tổng điểm ngầu +1000

Không phải, vì sao người còn diễn nữa vậy hệ thống? ? Thẩm Thanh Thu có chút mơ hồ.

Sa Hoa Linh thấy chuyện không thể đánh lại, quả quyết chạy trốn: "Vô Yếm Tử, còn nói gì nữa! Lần này coi như chúng ta nhận thua! Thương Khung Sơn phái, chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hữu duyên gặp lại đi!"

Vô Yếm Tử cũng là hung hăng nhổ ngụm cục đàm, đi theo Sa Hoa Linh chạy.

"Tốt một cái núi xanh còn đó, hữu duyên gặp lại. Thương Khung Sơn là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?"

Liễu Thanh Ca không nhanh không chậm đi tới, hắn mở ra bàn tay, thừa loan huyễn hóa thành hình được nắm chặt vững vàng. Ánh mắt không có chút gợn sóng nào rơi trên người Vô Yếm Tử, Liễu Thanh Ca đè thấp trọng tâm, cong đầu gối tụ lực, chỉ là tùy ý lên nhảy liền dễ dàng nhảy vọt lên trời, đồng thời linh lực trong cơ thể hắn hội tụ tại Thừa Loan hóa thành ngọn lửa cực nóng, hung hăng bổ về phía Vô Yếm Tử.

Vô Yếm Tử kêu thảm một tiếng, thân thể lại bị linh lực thiêu đốt bị Thừa Loan cắt thành hai nửa tại chỗ!

Bởi vì bản năng cầu sinh, Vô Yếm Tử trên mặt đất không ngừng giãy dụa kêu rên, máu tươi hòa với nội tạng rơi trên mặt đất. Qua một hồi lâu, Vô Yếm Tử mới dần dần yếu đi thanh âm. Hai chân đã tách rời khỏi thân thể còn thỉnh thoảng sẽ run rẩy đá đạp hai lần.

Liễu Thanh Ca không quan tâm Vô Yếm Tử, đuổi theo Sa Hoa Linh cùng ma tộc chính là một chiêu linh lực trọng kiếm, phản ứng của Sa Hoa Linh cũng là cực nhanh, đảo mắt liền chống lên tấm khiên triển khai phòng ngự. Nhưng mà công kích của Liễu Thanh Ca quá mạnh, sao có thể chính diện va chạm?

Sa Hoa Linh bị ép tới quỳ trên mặt đất, bậc thang dưới chân trên Thanh Tĩnh Phong rạn nứt, vỡ vụn, sau đó bị linh lực quá nhiều triệt để làm sập.

Ngọn núi chung quanh cũng bị tai bay vạ gió, hóa thành bụi đất đá vụn.

Sa Hoa Linh cuối cùng không địch lại rơi xuống vách núi không rõ sống chết. Vô Yếm Tử trên mặt đất lảm nhảm hồi lâu, cuối cùng cũng chết.

Liễu Thanh Ca lúc này mới có rảnh bận tâm Thẩm Thanh Thu cử chỉ khác thường. "Ngươi chuyện gì xảy ra? Có phải là thụ thương nơi nào rồi?"

Liễu Thanh Ca thu kiếm đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thu, trầm giọng hỏi: "Nếu không phải ta kịp thời đuổi tới, ngươi chuẩn bị chọi cứng một kiếm kia?"

Hệ thống: Thời gian đóng băng kết thúc. Thời gian trải nghiệm của Quý khách kết thúc.

Thân thể Thẩm Thanh Thu lung lay.

Liễu Thanh Ca cuống quít đỡ lấy Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu làm sao còn có khí lực nói chuyện? Hắn yếu ớt đổ vào trong ngực Liễu Thanh Ca, toàn thân trên dưới không mảy may có chút khí lực nên không thể giải thích nổi.

Quạt xếp rơi xuống đất. Động tác Liễu Thanh Ca nhu hòa để Thẩm Thanh Thu trước nằm xuống.

Liễu Thanh Ca âm thầm chuyển vận linh lực cho Thẩm Thanh Thu, hỏi: "Chiến cuộc nguy cấp như vậy, ngươi vì sao không phái người đi động Linh Tê gọi ta ra? Nếu ta có thể sớm đi ra chi viện, các ngươi cũng không đến nỗi bị thương thành dạng này."

Thẩm Thanh Thu thống khổ nhắm mắt lại. Hắn không phái đệ tử đi động Linh Tê động đem Liễu Thanh Ca lôi ra là vì không muốn bị Liễu Thanh Ca đoạt lời thoại, nghĩ một mình giả ngầu! Nhưng lý do này hắn có thể nói sao? Có thể sao?

Thẩm Thanh Thu đành phải cố gắng đem máu nuốt về trong bụng, đứt quãng trả lời: "Ta biết, sư đệ sẽ đến. . . ."

Lời vừa nói ra, Liễu Thanh Ca cũng không biết hiểu lầm cái gì, trên mặt thẳng nam sắt thép xuất hiện thần sắc tự trách cùng kính nể khó thấy.

Liễu Thanh Ca nói: "Ta làm phong chủ "Bách Chiến Phong", thủ hộ tiên môn cũng là trách nhiệm của ta. Nếu đứt đoạn tu hành ta cũng không tiếc. Ngươi có thể làm, ta cũng có thể. Mà so sánh với tu vi của ta, sư huynh bị đứt đoạn mới gọi đáng tiếc."

Thẩm Thanh Thu chỉ có thể gượng cười hai tiếng. Tới cười cũng phải mất sức, Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy khí huyết nghịch chuyển cuồn cuộn, trong lúc mơ mơ màng màng vậy mà phun ra hai ngụm máu.

Liễu Thanh Ca đè lại ngực Thẩm Thanh Thu, linh lực hùng hậu điên cuồng tràn vào.

Mộc Thanh Phương rốt cục miễn cưỡng hồi phục khả năng hành động, chạy đến bên người Thẩm Thanh Thu cẩn thận bắt mạch.

Liễu Thanh Ca hỏi: "Mộc sư đệ, thế nào?"

Thái dương Mộc Thanh Phương đổ mồ hôi, nói: "Trúng độc nặng vô cùng, sợ nguy hiểm đến tính mạng!"

Lạc Băng Hà lập tức đỏ cả vành mắt.

Thẩm Thanh Thu lộ ra nụ cười trấn an, nói: ". . . . . . Băng Hà đừng sợ, vi sư không có việc gì." Nói không có việc gì, nhưng Thẩm Thanh Thu lại nôn một ngụm máu lớn, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.

Lạc Băng Hà lắc đầu, trong cổ họng phát ra thanh âm khủng bố tựa như dã thú gào thét: "Ngô. . . . . . Ngô ừ. . . . . . Sư tôn, sư tôn. . . . . . A. . . . . ."

Trong chớp nhoáng này, linh lực như điện điên cuồng du tẩu toàn thân, Lạc Băng Hà cơ hồ là bất chấp hậu quả ra chiêu âm hiểm trên người đã bị xua tan Vô Yếm Tử.

Lạc Băng Hà cũng không còn cách nào tiếp nhận thống khổ mất đi người quan trọng, y hận không thể lập tức trở về bên người Thẩm Thanh Thu, ôm hắn, trông coi hắn, xác nhận hắn sẽ một mực tồn tại. Thế nhưng là, Lạc Băng Hà vì trúng ám chiêu của Vô Yếm Tử còn chưa khôi phục thể lực, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất ngóng nhìn Thẩm Thanh Thu.

Lại là một tiếng hét thảm. Lạc Băng Hà rốt cục bằng nghị lực đánh vỡ sự bất động, chạy đến Thẩm Thanh Thu bên người, cả người thoát lực quỳ trên mặt đất.

Lạc Băng Hà vội vàng cầm tay Thẩm Thanh Thu tay, nước mắt cộp cộp rơi xuống.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu rơi trên mặt Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà ngầm hiểu, cầm tay Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng áp lên mặt.

Lạc Băng Hà khóc hỏi: "Sư tôn, người sẽ không bỏ rơi Băng Hà đúng không?"

Thật sự là đứa nhỏ ngốc. Hắn làm sao dễ dàng chết như vậy a.

Hệ thống không khách khí nhắc nhở: Kiểm tra Quý khách có nguy hiểm đến tính mạng! Mời Quý khách lập tức giải độc!

Thẩm Thanh Thu nhíu nhíu mày.

Lập tức giải độc là làm sao? Nơi này chính là ở bên ngoài! Bao nhiêu người vây xem? Còn có, Lạc Băng Hà mới mười bảy tuổi! ! !

Hệ thống không quan tâm: Mời Quý khách lập tức giải độc! Nếu không nguy hiểm đến tính mạng!

Đáp lại hệ thống chính là một ngụm máu.

"Sư tôn! Sư tôn sư tôn! !" Lạc Băng Hà cầm tay Thẩm Thanh Thu, luống cuống không biết làm thế nào mới tốt.

Mộc Thanh Phương nói: "Nơi này không phải chỗ trị liệu. Trước đi vào Khung Đỉnh Điện!"

Lạc Băng Hà cuống quít gật đầu, đoạt Thẩm Thanh Thu từ người Liễu Thanh Ca, ôm hắn đi về bên trong Khung Đỉnh Điện đi. Dọc theo đường đương nhiên có nhóm đệ tử Khung Đỉnh Phong phụ trách dẫn đường.

Thẩm Thanh Thu tựa ở ngực Lạc Băng Hà, cảm thụ được nhịp tim dữ dội, sau đó trong lúc mơ màng dường như có cảm giác bị đặt ở trong chăn mềm mại. Hệ thống còn không từ bỏ cảnh cáo trong đầu Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu bị huyên náo chịu không được, ánh mắt không tự chủ được bắt đầu tìm kiếm thân ảnh Lạc Băng Hà.

"Sư tôn, Băng Hà ở chỗ này." Lạc Băng Hà lấy ra khăn mặt ấm áp, động tác nhu hòa giúp Thẩm Thanh Thu lau đi vết máu.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm mặt Lạc Băng Hà, ánh mắt chậm rãi dời xuống, lại xuống, cuối cùng rơi vào bộ vị mấu chốt bị đồng phục Thanh Tĩnh Phong hoàn mỹ che chắn.

emmmm. . . . . .

Giải độc cũng chết, không giải độc cũng chết.

Hệ thống, cứ như vậy đi.

Thẩm Thanh Thu rốt cục không thể nhịn được nữa, vừa thẹn lại phẫn nhắm mắt lại.

Lạc Băng Hà cực kỳ bi ai: "Sư tôn! ! !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro